Nàng phi lười có độc

Q.2 - Chương 19: Chương 18

/384


Ôn Noãn mím môi cười một tiếng đưa tay về phía hắn, tay hắn vừa thu lại, nàng liền xoay người lên ngồi xuống trước người hắn, thoáng chốc hơi thở thuộc về nam tử của hắn hoàn toàn bao vây lấy nàng, trong gió đêm hơi lạnh, nàng lại chỉ cảm thấy cả người như đặt trong nắng ấm tháng ba, muốn vĩnh viễn cắm rễ trong ổ này.

“Mặc dù bổn Vương không thể bảo đảm sẽ yêu ngươi, nhưng bổn Vương sẽ hết khả năng đối xử tốt với ngươi.” Hai cánh tay hắn khẽ siết chặt, nhẹ giọng hứa hẹn bên tai nàng, đã nhiều năm như vậy, gần như tất cả mọi người đều cho rằng hắn có hứng thú với chiến tranh, nhưng lại chỉ có một mình nàng –– nữ nhân mới chỉ chung đụng có mấy ngày lại có thể hiểu được ý tưởng chân chính của hắn, tất cả toàn bộ của nàng khiến cho hắn vừa xa lạ lại quen thuộc, giống như kiếp trước bọn họ đã kết duyên, chỉ vì kiếp này gặp lại, hắn vốn không tin tưởng cái gì kiếp trước kiếp này, nhưng khoảnh khắc này, vì nàng, hắn bằng lòng tin tưởng, có lẽ, sau này trên đường đời sẽ không cô độc như thế nữa.

“Ta tin tưởng Vương gia.” Nàng dựa vào lồng ngực của hắn, hấp thu ấm áp trên người hắn, trong lòng có khổ sở nhàn nhạt cũng khẽ yên lòng, chỉ cần hắn không yêu nàng, chỉ cần hắn chỉ có một phần trách nhiệm với nàng, như vậy nàng có thể không cần phải lo lắng ở bên cạnh hắn, cho đến khi tính mạng nàng đi đến tận cùng cũng không cách nào tiếp tục cùng với hắn, nàng sẽ lặng lẽ rời đi, có lẽ hắn sẽ tức giận, nhưng sẽ không đau lòng.

Tuấn mã phi nhanh, tóc của nàng và hắn dây dưa trong gió thổi, giống như duyên phạn đã định trước trong số mệnh, đã sớm tơ tình quấn quýt hóa thành hàng ngàn nút thắt, không cởi được, để ý còn loạn!

“Chủ thượng, có tình báo chỗ Hàn Vương đưa về.” Thanh Nham gỡ thư mật trên chân bồ câu đưa tin mở ra, đưa cho Mạnh Cô Nhiễm ở trong xe ngựa.

“Hàn quân thanh thế to lớn xuất phát tới thành Diêm.” Mạnh Cô Nhiễm nhìn chữ trong thư mật, trên khuôn mặt diêm dúa lòe loẹt có vài phần trầm tư hiếm thấy, vùng đất chỗ thành Diêm giàu có dễ thủ khó công, Hàn Vương mang quân tới đây giống như là chuyện phải làm, không tìm ra một chút chỗ không ổn, cũng không biết vì sao, hắn nhìn mấy chữ rõ ràng cực kỳ bình thường này lại ngửi ra tin tức cực kỳ không bình thường.

“Chủ thượng, vị công tử hôm qua bị ngài đuổi xuống xe ngựa vẫn còn đi theo phía sau, ngài xem nếu như chúng ta cũng đi Ký Châu, vừa đúng thuận đường, ngài cũng thật sự thích hắn, nếu không mang theo hắn một đoạn đường?” Thanh Nham nhìn Sở Hoan mặt xám mày tro lảo đảo chạy theo phía sau xe ngựa đến nghiêng ngả chảo đảo, hơi không đành lòng nói.

“Thanh Nham, bổn tọa ngược lại không biết từ khi nào ngươi trở nên lương thiện như vậy, nếu như ngươi không đành lòng, không ngại để cho hắn tiếp nhận thay thế vị trí của ngươi, như thế nào?” Hắn lạnh giọng nói, Mạnh Cô Nhiễm hắn khi nào là người lương thiện, hôm qua tiện tay cứu tiểu tử kia cũng chỉ vì nhìn hắn rất thú vị nên lấy ra giải buồn, lật lại lúc này bị thành hắn thích tiểu tử kia còn thuyết trình thay, có thể thấy được, gần đây đúng là hắn quá mức lương thiện.

“Thuộc hạ biết sai.” Sau lưng Thanh Nham chảy một tầng mồ hôi lạnh, hắn thế mà lại bởi vì mấy ngày nay tâm tình chủ thượng rất tốt mà nhất thời quên mất thân phận của mình, nói ra lời nói vượt khuôn như vậy.

“Nếu có lần sau, bổn tọa tuyệt đối không tha thứ.”

“Tạ chủ thượng.” Thanh Nham âm thầm thở phào nhẹ nhõm, coi như tránh được một kiếp này, nghĩ đến phương pháp xử phạt người của chủ thượng, cho dù hắn đi theo bên cạnh chủ thượng nhiều năm, nhưng vẫn không tránh được sợ vỡ mật.

Xe ngựa chạy ở phía trước, Sở Hoan đuổi theo phía sau, tiểu vũ trụ rốt cuộc hoàn toàn bùng nổ, trùng hợp lúc này có một lão đầu dắt con lừa đi qua bên cạnh, hắn tiện tay giật ngọc bội trên người nhét vào trong tay lão đầu, như khoe của nói: “Ta mua con lừa này.” Ngay sau đó không đợi lão đầu trả lời đã cưỡi con lừa chạy đi.

“Này, ngươi tiểu tử chết bầm, trả lừa cho ta.” Sau khi lão đầu lấy lại tinh thần vội vàng vỗ đùi đuổi theo.

Mà lúc này Sở Hoan đang cưỡi con lừa đuổi theo người đẹp không hề để ý tới trong cung bởi vì hắn mất tích mà ầm ĩ lật trời.

Mộ Dung Tịnh nhìn đám người quỳ phía dưới, giận dữ nói: “Nếu tứ Điện hạ có một sơ sẩy, ai gia diệt cửu tộc các ngươi, còn không mau đi tìm người về cho ai gia.”

“Vâng.” Mọi người sợ run người lập tức nối đuôi đi ra.

Xe ngựa chạy được nửa ngày rồi, cảm giác khác thường trong lòng Mạnh Cô Nhiễm càng lúc càng đậm hơn, hắn một lần nữa mở thư mật ra tỉ mỉ xem xét, nhắm mắt lại trầm tư một lát, lát sau cặp mắt bỗng nhiên mở ra, tầm mắt tập trung ở bốn chữ “Thanh


/384

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status