Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Chương 91 - Chương 91

/148


Edit: Ha

Mặc dù ngoài miệng nói là sau khi A Nam giúp nàng đấm lưng mười cái rồi sẽ đi ngay, nhưng thật vất vả mới có thể ở riêng với hắn, nàng không đành lòng.

Lục Thành đã hỏi qua chuyện của Quản Bình, lúc này đến phiên Ngưng Hương thẩm vấn hắn, mắt hạnh nhìn tà áo hắn, nhỏ giọng nói: Chuyện của chúng ta chàng đã nói cho ai rồi?

Nàng gần ngay trước mắt, mặt như hoa đào, Lục Thành nhìn nàng càng lúc càng nhập thần, há miệng liền nói: Chưa nói cho ai hết, ngoại trừ lão nhị, lão tam và A Đào thì ta cũng chưa nói cho bất cứ ai. Kỳ thật, hai đệ đệ biết chuyện là do bọn họ đoán được chứ hắn cũng không hề hé răng, dù sao ở cùng một nhà thì cho dù hắn làm gì trong lòng bọn họ đều biết.

Ngưng Hương u oán ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hắn hỏi: Nếu chưa nói thì vì sao sáng nay Nghiêm Kính lại nhìn ta như vậy?

Cuối cùng Lục Thành cũng khôi phục lại sự nhạy bén bình thường, hắn ngẩn ra một lát, xoa bóp bàn tay nhỏ bé của nàng rồi ngược lại oán nàng, Nàng không cho ta nói ra, vậy nên người khác không biết ta là người đã có chủ, Nghiêm Kính là huynh đệ ta, không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì, cứ liên tục muốn giới thiệu các cô nương cho ta, ta nghe thấy phiền nên mới nói với hắn. Hương Nhi yên tâm, hắn là người biết giữ miệng, sẽ không nói lung tung đâu.

Nghe câu hắn là nam nhân đã có chủ, Ngưng Hương thực muốn xấu hổ thay hắn, cảm thấy dưới quần hắn bắt đầu rục rịch, Ngưng Hương nhìn hắn rồi nhỏ giọng nói: Thực sự ta phải đi rồi.

Lúc này đường muội có lẽ đã quay lại rồi, Ngưng Hương không muốn bất chấp nguy hiểm.

Nhưng mà nàng đoán sai rồi, Từ Thu Nhi còn cách đám người Lý thị rất xa.

Tạm biệt đường tỷ, Từ Thu Nhi chậm rãi quay trở về, bận rộn nửa ngày, tiểu cô nương cũng muốn lén lút lười biếng một chút, nàng vừa đi được nửa đoạn đường thì nghe tiếng tí tách nước chảy. Bởi vì ở trong vườn trái cây có con suối, Từ Thu Nhi cho rằng bên này cũng có nước, bèn tò mò đi về hướng có tiếng nước chảy. Âm thanh càng ngày càng rõ lên, Từ Thu Nhi càng ngày càng hiếu kỳ, không khỏi bước nhanh hơn.

Lại đi sâu thêm vài bước trong vườn trái cây, xuyên thấu qua cành cây ăn quả rậm rạp chằng chịt, chợt nàng phát hiện bên kia có người đang đứng, quần áo màu xám nhạt, khuôn mặt đã bị lá cây che lại. Từ Thu Nhi nhìn quanh bốn phía, đột nhiên có chút sợ hãi, nàng vừa muốn xoay người thì ánh mắt đã dừng lại một chỗ.

Nàng nhìn thấy một bàn tay, trong tay đang cầm vật gì đó có nước chảy ra ngoài...

Bên tai vừa vặn là tiếng nước chảy từ rất nhỏ đến rõ ràng sau lại trở nên rất nhỏ, Từ Thu Nhi toàn thân cứng ngắc, đợi đến khi nam nhân kéo quần lên, cuối cùng Từ Thu Nhi cũng xác định mình không nhìn lầm, quả thực nàng đã thấy chỗ mà nam nhân không nên để cô nương khác trừ thê tử của mình nhìn thấy...

Từ Thu Nhi sít sao che miệng lại, che đi tiếng hét suýt nữa đã thoát ra khỏi miệng, nàng lặng lẽ xoay người, muốn lặng yên không tiếng động lui về sau.

Nhưng nàng vừa động, nam nhân mới mở mắt ra liền nhìn thấy, hắn cúi đầu nhìn cái quần đã kéo lên hơn phân nửa, tâm tư xoay chuyển một cái liền ý thức được xảy ra chuyện gì, lúc này hắn vừa túm quần vừa đuổi theo, Người phía trước đứng lại cho ta, để ta xem ai lại không biết xấu hổ dám nhìn lén lão tử đi tiểu!

Giọng đàn ông thô lỗ, Từ Thu Nhi bị dọa muốn khóc, nàng sợ mình chạy không lại hắn, đang do dự có nên kêu người hay không thì đột nhiên nam nhân đằng sau đã chạy chậm lại, cùng lúc đó giọng nói mang vẻ nghi ngờ vang lên: Từ Thu Nhi sao?

Từ Thu Nhi dừng lại, người này, người này sao lại biết mình?

Nhịn không được hiếu kỳ, Từ Thu Nhi đỏ mặt quay đầu lại.

Nàng nhận ra Nghiêm Kính đồng thời Nghiêm Kính cũng nhận ra nàng, sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, hắn quan sát Từ Thu Nhi từ trên xuống dưới một lần, sau đó vừa cười ha hả, vừa đi sang bên cạnh Từ Thu Nhi, sờ cằm hừ nói: Ui da, không nhìn ra mới vừa trêu nàng hai câu nàng liền trừng mắt, ta còn tưởng rằng nàng ghét ta, không nghĩ tới không ngờ nàng hâm mộ ta, còn theo dõi ta, còn lén...

Ngươi câm miệng!

Từ Thu Nhi thẹn quá hoá giận, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, Ngươi nghĩ rằng ta thèm nhìn ngươi à? Ta tới tìm tỷ tỷ ta, nghe thấy âm thanh xuỵt xuỵt ta cho rằng tỷ tỷ đang dỗ A Nam đi tiểu ở đây, ai ngờ là ngươi, cái đồ không biết xấu hổ! Hừ, may mắn ta thấy không đúng nên liền xoay người, bằng không đã mù mắt ta rồi!

Tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, mắng hắn thật sảng khoái, Nghiêm Kính nghe chửi cũng cảm thấy hăng hái theo. Hắn nhìn một chút nàng, cố ý cúi đầu mắt liếc đũng quần mình, sau đó lại ngẩng đầu chất vấn: Thực sự không nhìn thấy sao? Ta nói cho nàng biết, ta sống đến nay đã hai mươi mốt năm, ngoại trừ nương ta trước đây đã thấy qua, thì chưa có cô nương nào có vinh hạnh ấy đâu, nếu nàng đã nhìn thấy ta sẽ chịu trách nhiệm.

Bớt mơ mộng hão huyền đi, lưu manh thối!

Rõ ràng là hắn không đúng, ban ngày ban mặt ở trong vườn đi tiểu, bây giờ lại còn muốn đổ thừa nàng, Từ Thu Nhi lại mắng một câu rồi quay đầu bước đi.

Bộ dáng của tiểu cô nương mười ba tuổi trổ mã như cành liễu, đã có chút duyên dáng, trên người mặc một bộ đồ màu xanh hơi cũ, tuy vậy nhưng vẫn rất đẹp mắt. Nghiêm Kính nhìn chằm chằm nhìn một lát, đuổi theo lần nữa, đảo mắt liền ngăn phía trước người Từ Thu Nhi.

Có Lục Thành ở đây, Từ Thu Nhi không sợ hắn dám bắt nạt mình, nàng ngửa đầu trừng hắn, Ngươi muốn làm gì?

Nghiêm Kính thu hồi vẻ mặt cười giỡn, thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm nàng, hỏi lần nữa: Nghiêm mỗ quá mót, nhịn không được mới ở trong vườn... Chuyện này là ta không đúng, vô tình mạo phạm Từ cô nương, Nghiêm mỗ vô cùng áy náy, bây giờ chỉ muốn xác nhận một chuyện, mới vừa rồi Nghiêm mỗ không làm bẩn mắt cô nương chứ?

Ngũ quan hắn tuy không xuất chúng như huynh đệ Lục gia, nhưng môi hồng răng trắng, da mặt cũng trắng nõn, biểu hiện ngược lại với vẻ vô lại khi nãy khiến cho nàng nhận ra hắn cũng là một nam nhân tuấn lãng. Chỉ cần hắn nghiêm chỉnh lại thì tướng mạo tốt liền hiện ra .

Bị một nam nhân tuấn lãng xa lạ hỏi loại chuyện như vậy, nhưng Từ Thu Nhi vẫn cây ngay không sợ chết đứng kiên định ý của mình, quay đầu nói: Ngươi, ngươi không cần như vậy, ta, ta thực sự không nhìn thấy.

Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là tiểu cô nương mười ba tuổi, chuyện khác có thể che dấu không chê vào đâu được, nhưng liên quan đến nam nhân...

Khuôn mặt Từ Thu Nhi dần đỏ lên.

Nghiêm Kính nhìn hai gò má nàng ửng đỏ, sao hắn không đoán ra chân tướng được đây?

Hắn bị nàng nhìn thấy hết rồi, vậy thì đành phải lấy cô nương đanh đá này thôi!

Khóe miệng lần nữa hiện lên nụ cười cà lơ phất phơ, Nghiêm Kính khom lưng cúi đầu, mặt hắn sắp dán lên mặt nàng , Nếu không nhìn thấy, vì sao mặt nàng lại đỏ như vậy?

Từ lúc hắn cúi đầu thì Từ Thu Nhi liền lui về sau mấy bước, nhìn thấy nụ cười xấu xa của hắn, nàng liền hiểu hắn vừa nãy chỉ là giả vờ đứng đắn, Từ Thu Nhi tức đỏ mặt, căm tức nói: Đã nói là không thấy, ngươi còn đi theo ta nữa ta sẽ nói cho cha ta biết!

Nói xong liền vòng theo khe hở bên cạnh bước đi.

Nghiêm Kính không đuổi theo, cười nhẹ nói: Thu Nhi, nàng đã thấy hết của ta rồi, từ hôm nay ta sẽ là người của nàng, nàng chờ ta nhé, rảnh rỗi ta sẽ đi tìm nàng!

Đáp lại hắn là tiếng bước chân vội vàng của tiểu cô nương.

Nghiêm Kính mỉm cười, ngưỡng đầu nhìn trời, tâm tình vô cùng thoải mái.

~

Trước khi quay về chỗ cũ Từ Thu Nhi đã tìm chỗ khôi phục lửa giận, hiện giờ thần sắc đã như thường.

Lý thị nhìn sau lưng nữ nhi, buồn bực hỏi: Những người khác đâu rồi?

Từ Thu Nhi cười nói: Đại ca dẫn A Mộc đi nhà xí, A Nam cũng muốn đi theo, tỷ tỷ thấy bé nhịn không nổi nên đành dẫn vào sâu trong vườn.

Lý thị bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Hai đứa nhỏ này, thật là nhiều trò.

Quản Bình nhíu mi, lo sợ Ngưng Hương gặp chuyện không may, nàng giả bộ khát nước rồi đi về hướng con suối.

Nhưng vừa đi một nửa liền thấy Ngưng Hương dẫn A Nam đi tới, một lớn một nhỏ vừa nói vừa cười .

Ngươi đi uống nước sao? Ngưng Hương thuận miệng hỏi, lúc nói chuyện đem A Nam bế lên, ánh mắt chân thành, không mang theo ý châm chọc gì.

Nàng không trách Quản Bình, có thể gặp mặt Lục Thành, tự nàng âm thầm vui vẻ là đủ rồi.

Quản Bình liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: Ta sợ ngươi gặp chuyện không may, muốn qua đó nhìn một chút.

Ngưng Hương cười nói: Ở đây có thể xảy ra chuyện gì, không sao, ta ôm A Nam qua đó, ngươi có đi uống nước không?

Quản Bình gật gật đầu, đi về hướng con suối.

A Nam nghiêng đầu nhìn Quản Bình, giống như đang nhìn thấy người xa lạ, bé cũng sẽ hiếu kỳ.

Ngưng Hương hôn má tiểu tử, vừa mềm giọng dặn dò bé lần nữa, nàng biết A Nam sẽ không nói cho người khác chuyện nàng cùng Lục Thành, cho nên lúc này mới trở lại bên cạnh mọi người tiếp tục hái trái cây.

Buổi trưa Ngô gia mời cơm, một người hai cái bánh bao nhân thịt cải trắng, mấy đứa trẻ nửa cái liền no, Ngưng Hương ăn một cái, đem còn dư lại phân cho các nam nhân làm việc nhiều. Từ Thu Nhi thấy đường tỷ đem bánh bao đưa cho phụ thân, nàng cười đem của mình đưa cho huynh trưởng, Từ Hòe không yên lòng nhận lấy, ánh mắt len lén liếc về phía Quản Bình.

Lông mi Quản Bình run rẩy, mặc dù một cái đã no rồi, nhưng dưới ánh mắt nhìn soi mói của nam nhân kia, nàng đành ăn thêm một cái bánh bao của người khác.

Từ Hòe thất vọng cúi đầu.

Mọi người Lục gia cũng ngồi ở bên cạnh, Lục Ngôn sớm đã hoài nghi Từ Hòe, lúc này đã hoàn toàn thấu hiểu, hắn cười cười, thấp giọng nói hai câu với huynh trưởng. Lông mày Lục Thành khẽ nhíu, ánh mắt chuyển vòng từ trên người Từ Hòe và Quản Bình, đối với chuyện Từ Hòe thích ai hắn không hứng thú, bèn lén nhìn người yêu đang ngồi xéo đối diện.

Ngưng Hương không nhìn hắn, nàng cúi đầu, từng chút từng chút đút A Nam ăn bánh bao. Tiểu tử nhỏ nhất ăn cũng chậm nhất, đã vậy ăn còn không nghiêm túc, cứ một chút lại chạy đến cạnh Lục Thành xem bánh bao phụ thân là nhân gì, lát lại bị Lục Ngôn lừa gạt, sau khi xác nhận bên trong bánh bao nhị thúc không có đồng tiền, lại vui vẻ trở về.

Sau khi ăn xong ngồi mọi người ngồi nghỉ dưới bóng cây hai khắc, sau đó lại tiếp tục làm việc.

Buổi sáng đã gặp mặt, nàng không cần bận tâm tới Lục Thành nữa, buổi chiều Ngưng Hương hái trái cây rất nghiêm túc, chính bởi vì chịu khó, cho nên xế chiều xong việc trở về, Ngưng Hương cũng như những người khác, đều mệt mỏi không muốn nói chuyện, cúi đầu ngủ gật, A Mộc và A Nam đã sớm nằm ở trong lòng trưởng bối ngủ thiếp đi.

Xe lừa đến thôn Đông Lâm, Lục Thành không để ý Lý thị khuyên can, để đám người Phan thị về nhà trước, rồi hắn lại đưa mọi người Từ gia trở về.

Bá mẫu, ngài chớ khách khí, ngài đi được nhưng A Mộc có lẽ đã thấm mệt rồi. Đưa mắt nhìn người nhà đã đi khỏi, Lục Thành cười nói.

Được rồi, bá mẫu không khách khí với cháu nữa. Lý thị xoa bóp chân của mình, nhìn nam nhân đánh xe cảm khái nói: Ta hái trái cây một ngày thôi mà đã không thể chịu được, còn cháu ngày ngày ở vườn trái cây bận việc, nhất định là rất mệt mỏi đúng không?

Lục Thành không quay đầu lại, chỉ giải thích với bà bình thường hắn làm công việc gì.

Qua hai dặm đường ngắn ngủi, rất nhanh xe lừa đã đến đầu thôn Liễu Khê.

Phụ tử Từ Thủ Lương dẫn đầu xuống xe, không cho phép Lục Thành lại tiễn tới tận nơi.

Lục Thành đành phải ngừng xe, nhìn mọi người Lý thị xuống xe, cuối cùng nhìn thoáng qua Ngưng Hương rồi lưu luyến rời đi.

Ngưng Hương hiện tại chỉ muốn nhanh về nhà nghỉ ngơi, không muốn đứng lại lâu.

Quản Bình đi ở sau lưng Ngưng Hương, hồi tưởng hết thảy chuyện hôm nay, nàng cảm thấy Ngưng Hương cùng tam huynh đệ Lục gia không có dính dáng nam nữ.

Trở về nhà, Lý thị làm cháo gạo kê đơn giản trộn thêm dưa chuột, hai nhà ăn xong liền ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Ban ngày làm việc mệt mỏi, buổi tối liền ngủ rất ngon.

Cho nên đêm khuya yên tĩnh, phía đông Từ gia truyền đến một tiếng mèo kêu, ngoại trừ Quản Bình, mọi người trong Từ gia ai cũng đều không nghe thấy.

Quản Bình mở mắt ra, đợi bên ngoài lại truyền tới hai tiếng mèo kêu dài ngắn giống nhau, nàng lập tức ngồi dậy, lặng lẽ mặc quần áo.

Ước chừng thời gian sau một chum trà, Quản Bình hiện thân ở phía ngoài cửa Từ gia, không làm kinh động bất cứ ai.

Ngoài cửa sớm đã có người chờ , Thế tử có lệnh, ngày mai sau giờ ngọ mang nàng đi Bắc Hà.

Trong bóng đêm, Quản Bình chỉ trả lời, Tuân chỉ.

Dặn dò xong lời phân phó của Bùi Cảnh Hàn, hắc y nhân xoay người rời đi, như quỷ hiện hình.

Quản Bình đứng yên tại chỗ, một hồi lâu sau mới lui về trong cửa, lặng yên không một tiếng động đóng kín cửa chính.

Lúc đi ngang qua phòng hai tỷ đệ Ngưng Hương, không rõ vì sao trong đầu Quản Bình đột nhiên hiện lên hình ảnh Lục Thành cùng Lý bá phân phát tiền công, trên mặt mọi người Từ gia liền thể hiện sự vui vẻ tự đáy lòng, thuần phác, vui vẻ như vậy.

/148

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status