Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Chương 30 - Chương 30

/148


Edit: Hà

Trẻ con thường thích chơi đùa với những người bạn nhỏ của mình hơn, sau một hồi A Nam ở trong lòng Ngưng Hương đã cảm thấy buồn chán liền dính lấy A Mộc .

Đây là lúc A Nam đang chập chững tập đi, Từ Thu Nhi liền đem chiếc xe nhỏ bằng gỗ tập đi mà phụ thân làm cho đường đệ lấy ra.

Thân xe rất đơn giản, phía dưới là bốn bánh xe cũ, trải qua ba bốn năm rồi nên trên bánh xe đã xuất hiện những dấu vết rỉ sét loang lổ, nhưng may là vẫn còn có thể đẩy được. A Nam đặc biệt thích đẩy chiếc xe tập đi bằng gỗ đã rất cũ này đi theo phía sau A Mộc. Giữa hai nhà Từ gia không có tường nên sân có vẻ đặc biệt lớn, 2 đứa lát thì sang hướng đông lát thì chuyển sang tây chơi cực kì vui vẻ.

A Nam vừa chơi đùa vừa dùng mắt chú ý tới Ngưng Hương, Ngưng Hương muốn đi vào phòng uống nước mà tiểu tử này đã gấp đến độ đẩy chiếc xe gỗ đuổi theo nàng, đôi chân lắc la lắc lư đi càng nhanh hơn, trong miệng luôn gọi nương nương, Ngưng Hương xấu hổ vội vàng quay lại dặn dò một phen. A Nam rất thật thông minh, chỉ cần không nóng nảy, bé liền không gọi nương.

Đại tỷ có con trai khi nào vậy? Ngưng Hương vừa uống nước trở lại đã thấy Từ Thu Nhi thả kim chỉ trong tay xuống, cố ý trêu ghẹo nói.

Ngưng Hương gõ đầu của nàng một cái, lại lần nữa ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, nhìn A Nam cách đó không xa thở dài, Thật sự là nghe thấy người khác gọi nương mà bé đã nhớ kỹ như vậy, thật sự là, tỷ cũng không biết tại sao A Nam lại dính tỷ như vậy.

Ngưng Hương không sợ A Nam bám nàng, nhưng nàng thực sự không chịu nổi tiểu tử này gọi nương lung tung.

Từ Thu Nhi chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên: Đại tỷ nên dứt khoát...

Lời nói còn chưa dứt đã kịp thời sửa chữa: Dù sao buổi chiều đại tỷ phải đi rồi, sau này không gặp thì sẽ không sợ A Nam gọi bậy nữa.

Nàng vốn là muốn nói đường tỷ nên dứt khoát gả cho Lục Thành thì sẽ làm nương của A Nam rồi, nhưng nghĩ lại, đại tỷ vừa xinh đẹp tính tình lại rất tốt, mười mấy dặm xung quanh thôn chưa chắc có thể tìm ra cô nương khác tốt hơn đại tỷ, nếu đã có điều kiện tốt như vậy, vì sao phải làm vợ kế cho người khác? Lục Thành tuy có bãn lĩnh nhưng dù sao cũng đã từng thành thân, A Nam tuy đáng yêu nhưng cũng chỉ là do hiện tại bé không hiểu chuyện, ai biết sau này đứa nhỏ này lớn lên sẽ trở thành người như thế nào?

Làm mẹ kế cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, chỉ cần hơi có chút sai lầm, chưa nói tới chuyện trong lòng con riêng nghĩ gì, chỉ cần người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ nói lung tung, đã làm cho người khác cảm thấy phiền phức.

Từ Thu Nhi một chút cũng không hy vọng Đường tỷ tốt như vậy lại đi làm vợ kế của người khác.

Âm thầm quyết định sau này không thể để cho Đường tỷ cùng với Lục Thành cười giỡn với nhau nữa, Từ Thu Nhi khéo léo nhắc nhở: Đại tỷ hẳn là cũng cảm thấy trùng hợp vì sao mỗi lần trở về đều gặp phải Lục đại ca chứ.

Nàng nhìn ra Lục Thành đã có ý với Đường tỷ, nhưng Đường tỷ tâm tư đơn giản vẫn chưa biết gì, hiện tại nếu như nàng nhắc nhở thì Đường tỷ sẽ tránh xa Lục Thành, về sau chắc chắn sẽ không ngồi xe của Lục Thành nữa, nhưng nếu như Đường tỷ cố ý... Từ Thu Nhi sẽ tìm cơ hội nhắc nhở Đường tỷ làm vợ kế sẽ phiền muộn như thế nào, nhưng hiện giờ trước mắt vẫn chưa xác định được chuyện gì, nàng cũng không nên làm mọi chuyện trở nên khúc mắc.

Ngưng Hương không yên lòng gật gật đầu

Hai lần vừa rồi Lục Thành tiện thể chở nàng về nhà là trùng hợp hay cố ý cũng đều đã qua, bây giờ nàng chỉ hy vọng về sau đừng có như vậy nữa.

Thối!

Hai tỷ muội đang nói nói chuyện ở bên này, bên kia A Nam đang nhìn Ngưng Hương kêu lên một tiếng, không chịu để cho cô cô ruột A Đào giúp đỡ.

Từ Thu Nhi đồng tình nhìn về phía Đường tỷ.

Ngưng Hương cũng không hề ghét bỏ A Nam, đi tới ôm lấy tiểu tử, dẫn hắn đi nhà xí ị thối thối.

Sau khi rửa tay xong, A Nam tiếp tục đi chơi với A Mộc, đừa giỡn mệt mỏi thì đẩy chiếc xe gỗ chạy tới chỗ Ngưng Hương, để cho nàng ôm bé ngủ.

Bế tiểu tử đã ngủ say thả xuống giường gần lò sưởi, Ngưng Hương nhìn lên mặt trời một chút rồi sai bào đệ đệ: A Mộc đi xem thử, hỏi xem Đại bá mẫu buổi trưa muốn ăn gì. Mọi người và Đại bá phụ nhất định là đang giúp Lục gia trồng trọt, nếu như bọn họ muốn qua bên đó ăn cơm thì buổi trưa nàng nấu ít đồ ăn hơn một chút.

A Mộc gật đầu đáp lời.

Để ta với đi với ngươi. A Đào chạy nhanh hai bước đuổi theo hắn, cháu trai không nhớ người nhà, nàng suy nghĩ.

Vì vậy hai đứa bé cùng nhau đi ra cửa.

Trẻ con ở trong thôn, bốn năm tuổi đã có thể chạy tốt, hơn nữa từ trong nhà nhìn ra đầu thôn phía tây vẫn có thể thấy rõ, Ngưng Hương hết sức yên tâm. Đứng trước cửa lớn đưa mắt nhìn A Đào và A Mộc đi về phía thôn tây, Ngưng Hương xoay người bước vào phòng bếp, cọ rửa nồi, chuẩn bị sẵn sàng nhóm củi.

Đại tỷ, tỷ mau vào đây xem nè! Từ Thu Nhi đột nhiên vén rèm cửa lên, hưng phấn kêu nàng.

Ngưng Hương tò mò đi qua.

Từ Thu Nhi ra dấu bảo nàng nhìn ở trên giường gạch.

Ngưng Hương nghiêng đầu, liền trông thấy A Nam đang ngửa mặt nằm, hai cánh tay nhỏ giơ cao khỏi đỉnh đầu, tư thế rất đáng yêu.

Ngưng Hương nhịn không được hôn lên mặt của bé, nhìn một lát, nói với đường muội: Muội ở đây trông bé đi, tỷ đi lấy củi.

Từ Thu Nhi gật đầu, ngồi ở cạnh giường cười nhìn A Nam.

Ngưng Hương đi về phía bắc viện, ai ngờ mới từ bắc viện ôm bó củi trở lại, liền nhìn thấy ở phía trước cửa có hai thân ảnh một cao một thấp đang đi tới, thấp chính là đệ đệ A Mộc, cao chính là Lục Thành, hôm nay hắn mặc một thân vải xám áo ngắn vải thô, tay áo cuốn lên tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay đang thả lỏng, cùng với lớp da thịt rắn chắc.

Mới vừa đụng mặt nhau, vẫn chưa nhìn thấy mặt hắn, Ngưng Hương lập tức mở to mắt, làm bộ như bị bó củi cản trở không nhìn thấy bọn họ đi đến, lập tức để bó củi xuống xoay người đi đến hậu viện.

Đại tỷ! A Mộc không biết rõ tâm tư tỷ tỷ, hưng phấn kêu lên, Đại tỷ, Lục đại ca mời cả nhà chúng ta buổi trưa đến nhà huynh ấy ăn cơm!

Lúc ở trong ruộng nghe Lục đại ca đã nói như vậy, Đại bá phụ và Đại bá mẫu đều không đồng ý, Lục nhị ca thấy vậy liền ngăn cản không cho bọn họ về nhà, sau đó Lục đại ca tới đón A Nam, thuận tiện gọi hai tỷ tỷ cũng qua ăn cơm. Cái miệng nhỏ nhắn của A Mộc tỏ vẻ thèm ăn, biết rõ nếu trong nhà mời khách khẳng định sẽ có thịt và nhiều món ăn ngon, bé rất muốn đến Lục gia, hơn nữa Đại bá mẫu và Đại bá phụ giúp Lục gia làm việc, bọn họ mời ăn cơm là điều tất nhiên.

A Mộc rất hiểu chuyện, cho dù thức ăn nhà khác có ngon hơn đi nữa nhưng bọn họ không giúp đỡ người khác làm việc thì bé cũng sẽ không thèm ăn, bây giờ vừa giúp đối phương lại còn được mời, bé liền rất muốn đi, giống như tối hôm qua Lục đại ca ở lại nhà bọn họ ăn cơm.

Lục Thành nhìn cô nương đang ở bên trong phòng bếp muốn tránh mà không thể tránh kia, nhìn thấy khuôn mặt nàng bởi vì lúng túng mà đỏ bừng, hắn nói cực kì khách sáo: Từ cô nương, mau qua ăn cơm thôi, muội cùng với Thu Nhi đều qua nhà chúng ta đi, bá phụ và bá mẫu đều đã đi trước rồi.

Hắn lại gọi nàng là Từ cô nương ...

Ngưng Hương rủ mắt nhìn vạt áo hắn, không biết có phải do mình suy nghĩ nhiều quá hay không, cho nên cảm thấy giọng nói hắn kêu Từ cô nương có chút lạnh lùng.

Đúng là nên lạnh lùng như vậy, đổi lại là bất kì ai bị người cự tuyệt, cũng khó có khả năng không tức giận với đối phương.

Nếu vậy hắn tới mời nàng chắc cũng là xuất phát từ lòng khách sáo, nể mặt nhau mà thôi.

Vừa nghĩ như thế, tâm trạng Ngưng Hương lại dễ chịu đi không ít, nhìn xem chiếc nồi trên bếp, giọng nói tự nhiên: Buổi chiều muội còn phải về thành, có chút lười đi ra ngoài, Lục đại ca đi hỏi Thu Nhi thử đi, nàng đang ở tây phòng canh chừng A Nam đang ngủ.

Lục Thành “ừ” một tiếng, cũng không có ý khuyên nhiều thêm, đi vào bên trong bước thẳng qua người nàng.

Từ Thu Nhi đã ra ngoài, có chút bất ngờ khi thấy Lục Thành miễn cưỡng mời mọc, bình thường khi mời người khác ăn cơm đều phải nói qua nói lại nhiều lần, nào mới chỉ hỏi một lần thì đã không hỏi nữa? Chẳng lẽ nàng đã đoán sai, thật ra là Lục Thành không thích Đường tỷ?

Nhiều suy nghĩ như vậy nhưng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, Từ Thu Nhi đứng ở cửa tây phòng, cười nói: Lục đại ca, vậy thôi muội cũng không đi đâu, muội muốn ở lại chơi với tỷ tỷ nhiều hơn. Thứ nhất nàng quả thật cũng không muốn đi, thứ hai là Lục Thành có vẻ cũng không thật lòng hy vọng các nàng đi.

Tuy nhiên Lục Thành nói chuyện với nàng lại không giống như vừa rồi mà hết sức thân thiện nói: Thu Nhi nên đi thôi, đại tỷ của muội một tháng mới về nhà một lần, nàng lưu luyến gia đình cho nên ta mới không khuyên, còn muội thì ngày ngày ở nhà chơi rồi, thôi được rồi, đừng có khách khí với ta nữa, chúng ta cùng đi thôi.

Nói xong đi vào tây phòng, bế nhi tử còn đang ngủ say lên, lúc đi ra nhìn về phía A Mộc, A Mộc, dẫn nhị tỷ đi thôi, chúng ta về ăn cơm.

A Mộc nhìn theo tỷ tỷ đang đứng trước phòng bếp, nhếch miệng, lắc đầu nói: Đệ cũng không đi, đệ muốn ăn chung với tỷ tỷ.

Thấy đệ đệ không nỡ bỏ mình ở nhà một mình, ngay cả thức ăn ngon cũng đều nhịn lại, trong lòng Ngưng Hương cảm thấy ấm áp, tươi cười sờ đầu đệ đệ, lại nhìn qua Từ Thu Nhi nói: Thu Nhi cùng với Lục đại ca đi ăn đi, ăn sớm về sớm.

Từ Thu Nhi không muốn đi, đẩy Lục Thành ra ngoài, ngoài miệng cười trêu chọc nói: Lục đại ca đi nhanh đi, chúng ta đều không ai đi đâu, huynh cẩn thận A Nam tỉnh ngủ lại không muốn cùng huynh về nhà đó!

Lục Thành nâng A Nam lên ôm vào trong lòng, cũng không đẩy Từ Thu Nhi ra mà bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng bếp, lúc ôm nhi tử thì bàn tay to của hắn lặng lẽ nhéo nhẹ vào mông nhi tử một cái, đồng thời quay đầu lại khuyên nhủ: Thu Nhi, muội nhất định muốn huynh phải mời lần thứ hai phải không?

A Nam bất mãn hừ một tiếng, nếu như không có người nói chuyện bé vẫn tiếp tục ngủ, bây giờ lại nghe thấy tiếng phụ thân, tiểu tử từ từ mở mắt, mờ mịt nhìn phụ thân, lại nghiêng đầu nhìn Ngưng Hương đang đứng ở trong phòng bếp, phụ thân bế bé càng lúc đi càng xa, tiểu tử này lập tức mặc kệ, há miệng khóc rông lên.

Trẻ con mới vừa tỉnh ngủ, tính tình cũng nóng nảy hơn.

Lục Thành mắt nhìn Ngưng Hương, nhíu mày khiển trách nhi tử: Đừng khóc, còn khóc nữa về sau phụ thân không dẫn con ra ngoài chơi đâu. Giống như sợ lần nữa sẽ gây thêm phiền toái cho Ngưng Hương vậy, cũng không ở lại khuyên Từ Thu Nhi nữa mà sải bước đi ra ngoài.

A Nam gấp tới mức bò lên trên vai hắn, giống như hận không thể thoát ra khỏi tay của phụ thân mà nhào tới trong lòng mẫu thân , khóc càng lúc càng lớn tiếng hơn, nước mắt chảy nhanh xuống nhìn qua Ngưng Hương, giống như Ngưng Hương mới là mẫu thân của bé, còn Lục Thành là người xấu muốn cướp bé đi.

Nương... Nhìn thấy Ngưng Hương bất động, A Nam cố gắng bò lên trên vai phụ thân, đưa tay với với nàng, nóng nảy khóc lóc hung hăng đánh vào vai Lục Thành.

Từ Thu Nhi nhìn thấy mà cay mắt, không đành lòng nhìn về phía đường tỷ.

Trái tim của Ngưng Hương lại co rút lại, mắt thấy Lục Thành đã đi tới giữa sân, A Nam lại khóc đến mức giống như trời sắp sụp xuống, Ngưng Hương nhịn không được nữa, đuổi theo, Lục đại ca, huynh chờ một chút!

Lục Thành xoay người, mặt không đổi sắc nhìn nàng.

Ngưng Hương sớm đã nhìn thấy hành động của Lục Thành như muốn mang A Nam khỏi nơi này càng sớm càng tốt, hiện tại Lục Thành hết sức chán ghét nàng, không ngờ A Nam lại bám dính lấy nàng như vậy.

Lục đại ca, buổi chiều huynh lại đến đón A Nam đi.

Không muốn mở miệng nữa, nàng đành ôm lấy nửa người trên của A Nam đã bổ nhào vào trong ngực nàng, chỉ còn lại hai chân vẫn để ở khuỷu tay của Lục Thành, Ngưng Hương kiên trì nói ra. Nàng không chịu nổi khi nhìn thấy như vậy, có lẽ buổi chiều A Nam tỉnh ngủ không nhìn thấy nàng đâu vẫn sẽ khóc, nhưng ít nhất nàng không nhìn thấy thì trong lòng không xót, mà Lục Thành có thể dụ dỗ được A Nam một lần thì có thể dụ dỗ lần thứ hai.

Lục Thành giống như đang do dự.

Ngưng Hương vỗ vỗ vai A Nam, vừa cúi đầu trấn an cậu bé, vừa cắn môi, trên tay nhẹ nhàng dùng sức, bế A Nam kéo về phía mình. Nam nhân phát hiện ý đồ của nàng, ngăn cản lần thứ nhất, đến lần thứ hai thì buông tay .

Ngưng Hương nhẹ nhàng thở ra một hơi, giữ chặt đôi chân ngắn ngủn của A Nam, ôm bé xoay người.

Nếu đã vậy làm phiền Từ cô nương buổi trưa lại phải chăm sóc cho A Nam, buổi chiều ta sẽ đến đón bé.

Lục Thành nhìn theo bóng lưng của nàng nói.

Ngưng Hương gật đầu, ôm A Nam còn đang khóc thút thít đi thẳng đến phòng bếp.

Lục Thành quét mắt nhìn Từ Thu Nhi và A Mộc, sải bước rời đi.

Thấy phụ thân đi rồi, A Nam lại sợ hắn quay lại, quấn quít lấy Ngưng Hương không buông tay, một xíu cũng không cho Ngưng Hương rời khỏi mình. Ngưng Hương muốn làm cơm cũng không được, Từ Thu Nhi đành cười để tỷ tỷ dụ dỗ A Nam, còn nàng đi làm bánh canh ăn, còn luộc cho A Nam một quả trứng gà.

Cơm nước đã xong, A Nam mới lại khôi phục khuôn mặt tươi cười, nhưng mà lúc Ngưng Hương cố gắng dụ dỗ bé ngủ, tiểu tử này nhất quyết không chịu.

Bên nhà Lục gia vô cùng náo nhiệt, sau khi cơm nước xong xuôi, Lục Thành đánh xe lừa đưa ba người Từ Thủ Lương về nhà, thuận tiện đón A Nam.

A Nam nghe thấy giọng nói của phụ liền nhào vào trong lòng Ngưng Hương, ai chạm vào bé bé sẽ khóc to lên.

Lục Thành trầm mặt xuống muốn cướp người, Lý thị nhìn thấy cũng không thể ngăn cản, nghiêng đầu nhìn vào bé trai đang ở trong lòng cháu gái, lại đau đầu.

Cháu gái nên chờ xe của Quách lão tam thôi.

Các loại biện pháp đều đã dùng hết, A Nam chỉ là không muốn rời xa Ngưng Hương.

Cuối cùng Lục Thành đành nhìn Ngưng Hương, bất đắc dĩ nói: Để ta chở đại cô nương trở về thành đi, A Nam rất thích tam thẩm của ta, lúc đại cô nương đi thì để tam thẩm dụ dỗ A Nam cũng được.

Ngưng Hương kinh ngạc ngẩng đầu, lần đầu tiên sau tối hôm qua nàng nhìn thẳng hắn.

Lục Thành thẳng thắn vô tư đối mặt với nàng, bên trong đôi mắt hoa đào có tia sáng tối tăm chuyển động nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất.

/148

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status