Mẹ ơi..
Hoán xác còn có cơ hội về, chứ giờ xuyên thư rồi tôi phải làm sao??
Tiện lợi cho mấy ông chủ của tôi quá mà! Mai đến ngày trả lương rồi thì đứa nhân viên chăm chỉ nhất là tôi đây lại nghỉ mất! Hức, mình còn vừa đóng một loạt các thứ tiền thuê nhà rồi điện nước các thứ các thứ...
Biết thế...
Còn cái tài khoản ngân hàng của tôi nữa chứ...
Trời ơi! Bao nhiêu điều tôi còn lưu luyến ở thế giới thực! Mặc dù tôi đây hơi xấu xí cũng không thông minh lắm, nhưng mà cuộc sống một mình cực kì thoải mái.
Làm thế nào để trở về?
Với kinh nghiệm đọc xuyên thư n cuốn thì đa phần đều là chết thêm lần nữa, sau đó có một ông thần nào đó hiện hồn cho tôi chọn ở thế giới xuyên hay thế giới thực.. Nhưng mà đấy là sách viết vậy chứ đã có ai chứng thực đâu!
Tôi không thông minh cũng không có nghĩa là tôi ngu ngốc đâu nhé! Bảo tôi lấy mạng mình ra mà thử nghiệm cái đấy á? Đùa à? Chị đây còn chưa bị điên!!!
Nghĩ xem, thân thể này béo tý thôi, nhưng ở trong cái nhà bự chà bá kiểu này là biết bố mẹ giàu cỡ nào rồi! Tôi đây từ bé đến giờ chưa được trải nghiệm tiêu tiền của bố mẹ bao giờ, nay phải tận lực thử mới được!
Chậc, nhưng cũng tủi thân ghê gớm cơ.. Người ta xuyên qua không xinh đẹp thì cũng nghiêng thùng đổ chậu, còn tôi đây thì thế nào? Đã béo ú còn không có tiền đồ, để một đứa con gái 15-16 tuổi nạt nộ! Mình cũng đã 24 tuổi rồi đấy! Nhìn cái thân thể này chắc cũng tầm tuổi tôi ở hiện thực..
Chẹp, gì thì gì cũng phải giảm béo mới được!
Giảm béo rồi mới tha hồ ăn tàn phá hoại, làm phá gia chi nữ thử xem cảm giác có phê không!!
“Xin lỗi, có thể tránh ra không??” Giọng nam trầm bối rối vang lên ngay bên tai làm tôi đang suy nghĩ xấu xa phải giật mình quay sang.
Ớ, rõ ràng mình đang tiến thẳng vào phòng ăn mà, loằng ngoằng lại đi lạc đến đâu thế này?? Nhà gì mà rộng quá thể quá đáng! Đúng là ngôn tình não tàn có khác, tác giả vung tay viết là biệt thự tha hồ to lớn tráng lệ rồi..
Người đó đứng vịn vào cửa nhìn tôi, anh ta hiển nhiên đang áy náy không biết nên đi ra ngoài kiểu gì vì cửa đã bị thân hình béo núc của tôi chặn kín. Hự, béo thật đó! Sắp che lấp luôn cái cửa rồi!
Tôi xấu hổ di chuyển, vừa lúng túng lui hai bước vừa lén nhìn trộm anh ta...
Mẹ ơi.. lại là câu cảm thán khi nãy: Đúng là ngôn tình não tàn có khác, người này quá đẹp trai đẹp trai đẹp trai!! Haha, học theo các đồng chí đi trước ấy mà, chuyện quan trọng phải nói ba lần cho nhớ!
Anh ta tầm 25 tuổi, khuôn mặt đẹp giao hòa các đường nét vừa thanh tú của thiếu niên lại vừa có chút trưởng thành của đàn ông thực thụ. Gò má góc cạnh, cằm vuông và khuôn mặt vô cùng men! Ấy thế nhưng tọa lạc trên đó lại là một đôi mắt đen ướt át, cái mũi thanh nhỏ và một khuôn miệng hồng hào xinh đẹp!!
Yêu nghiệt quá thể đáng!
Mẹ nó, truyện có khác! Thể loại đẹp nào cũng vẽ ra được! Đến cả vừa ngây thơ vừa trưởng thành thế này cũng có luôn!!!
“Em nhích ra chút nữa được không?” Anh ta trầm ổn lên tiếng lần thứ hai. Tôi tiếp tục trố mắt nhìn người này, thắc mắc không hiểu anh ta có bị giảm thị lực không mà không thấy tôi mới vừa lui lại hẳn hai bước “Chưa đủ chỗ cho tôi đi qua!”
“Hả??” Tôi đã quá coi thường mỡ bụng rồi!!
Nhìn lại mình vẫn chắn quá nửa cái cửa, tôi đau đớn tự véo mỡ sườn quyết tâm giảm béo lại tăng thêm hai phần, lui hẳn về phía sau để thoát khỏi cái cửa chết tiệt..
“Nhìn gì kĩ vậy??” Anh ta bước ra khỏi cửa, quay sang hỏi tôi một câu trúng tim đen! Má, chị đây chỉ nhìn lén, sao nhà ngươi lại biết?? “Hâm mộ thân hình hoàn mỹ của tôi quá hả??”
“Cái gì??” Chị đây mặt xấu thôi chứ người cũng.. Quên mất.. Tôi vẫn còn nghĩ mình gầy như ngày xưa...
Nhưng nhìn cái mặt đẹp kia vênh lên kìa, thật đáng ghét!
“Anh có gì hay mà tôi phải hâm mộ?? Đống cơ bắp kia chắc??”
“Đã nhìn lén đến cơ bắp của người ta rồi??” Anh ta cười cợt nhả, giọng nói ra chiều yếu ớt như gặp phải dâm tặc mà anh ta thì không có khả năng chống cự “Bao lâu không gặp mà vẫn đáng ghét như vậy ~~ “
“Nói chuyện buồn nôn vừa thôi!” Tôi xì một tiếng, anh đẹp trai, não anh không có vấn đề chứ?? Một tên bình thường làm gì có chuyện đi trêu gái xấu, đã thế còn béo núc ních nữa chứ.. Chắc chắn não bị úng nước, hoặc anh ta biến thái...
Mà khoan!
Bao lâu không gặp?
Ai đây??
Nhân vật nào đây???
“Bị nói trúng tim đen dỗi hả?” Anh ta khoanh tay cười khẩy “Tý nữa ngủ đừng có mơ tưởng đến thân thể của tôi đấy!”
“Thèm vào!”
“Ừ, có thấy ai thèm ra bao giờ đâu??”
Hơ..
Mặt dày quá thể!
Cuốn truyện tôi xuyên có nhân vật nào mặt dày như tường thành thế này không nhỉ? Đã thế còn là kẻ trêu đùa không trừ một ai, miễn đó là con gái nữa chứ..
Nghĩ không ra đấy..
“Thôi tôi đi trước, bái bai!”
Tất nhiên, có cho tôi tiền tôi cũng chẳng thèm từ biệt tên biến thái đó. Trừ khi là rất nhiều tiền..
.
.
.
Tôi liếc qua cánh cửa khi nãy, phía trên nó treo cái mỹ danh “nhà vệ sinh” to không tưởng. Mẹ ơi, mình đi nhà ăn mà! Ăn chưa được miếng nào đã đi vệ sinh cái gì??
Ông trời!
Ông dùng tiết canh chó xong muốn đi nhà vệ sinh là chuyện của ông, không liên quan gì tôi mà lôi tôi vào!!!!
Đau đớn nguyền rủa hết những thứ tôi nhìn thấy, tâm trạng mãi mới khá hơn một chút tự dưng lại chùng xuống.
Cuốn tiểu thuyết tôi vừa xuyên vào là một cuốn não tàn chính hiệu!
Đầu tiên phải kể đến, nó là sách in lậu!
In lậu nghĩa là thế nào? Nghĩa là nó chẳng được cơ quan nào kiểm duyệt hay chấp nhận cho phát hành ra thị trường cả. Nhà in thấy lượt đọc trên mạng cao thì vui tay in vài chục ngàn cuốn tung tóe ra cho người đọc thôi.
Tiếp theo, tôi đọc cuốn này chẳng phải vì nó hay hoặc có giá trị nhân văn cao cả vân vân mây mây gì sất! Đơn giản vì thấy trên mạng các anh chị em bàn phím nói nhiều đến nó quá mức.
Tại sao họ nhắc đến cuốn sách này?
Vì nội dung của nó cực kì nhạy cảm, 90% sách nói về vấn đề xxx, đã thế còn SM, NP rồi hấp diêm, ấu dâm, gian thi... đủ cả!
Khủng khiếp như vậy mà nó lại được gắn mác 12+!!
Các em nhỏ thi nhau vào đọc khen tới tấp, còn đám trâu già lão luyện nhìn thấy ảnh hưởng của nó thì chỉ trích, chê bai đủ điều.
Tự dưng lại thành làn sóng tâng bốc bộ truyện dở hơi ăn cám lợn này lên cao, đi đâu cũng thấy nhắc đến tên nó!
Và lí do tôi đọc chính là tò mò...
Cuối cùng, phải nhắc đến chuyện tác giả!
Người viết càng chín chắn thì mức độ viết ra tác phẩm có giá trị càng cao. Sự chín chắn không phải thể hiện ở tuổi tác mà là do trải nghiệm hình thành. Thế nhưng, độ tuổi cũng có một tỉ lệ thuận nhất định với sự trưởng thành của con người..
Và em gái xinh đẹp viết ra bộ truyện đó mới có mười mấy tuổi..
Tôi thở dài, đau lòng vô hạn vịn vào một cánh cửa kính mờ ảo... Đây hẳn là phòng ăn đi, cuốc bộ cả ngàn km rồi mà chưa tìm thấy phòng ăn chắc tôi bỏ cuộc đi về căn phòng trên tầng hai nằm mất. Chứ con đường tìm kiếm thức ăn gian nan kiểu này tôi không muốn đi đâu.
Dù sao béo thế này nhịn chục bữa cũng không chết.. Ừm, nhưng tôi không chắc mình đủ khả năng tìm thấy cái phòng lúc trước...
Thôi cứ vào đại vậy..
Đẩy cánh cửa ra thành một khe hở lớn thật lớn tôi chậm chạp tiến vào. Phòng ăn cũng giống như bao căn phòng khác trong ngôi biệt thự ngàn mét này, nó rộng thênh thang và được bao phủ trên mình thứ kiến trúc dát vàng dát bạc, xa xỉ kinh hoàng.
Những cửa sổ chạm kính lớn hướng tầm nhìn ra hoa viên mênh mông, sặc sỡ những sắc hoa. Vài tấm rèm cửa được cuốn gọn hai bên cửa sổ tạo thành kiểu kiến trúc Gothic đặc trưng. Bàn bếp dài, sạch sẽ với những dụng cụ làm sáng bóng được kê trong góc phòng. Và ở giữa là bộ bàn ghế dài xa hoa như dành cho một đại gia đình 30 người..
Thứ lộng lẫy nhất trong phòng ăn không phải đèn chùm siêu lớn đang tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh mà là con người.
Không, phải nói là những con người mới đúng!
Trong phòng đã có sáu người ngồi sẵn. Ghế chủ tọa và bên phải là hai người tầm tuổi trung niên, đây chắc chắn là bố mẹ của Tịnh Nhi.. Ớ, không theo tiểu thuyết thì mẹ Tịnh Nhi đã chết rồi, người này là mẹ kế của cô ấy, là mẹ ruột của Ngọc Nhi!
Muốn nhổ nước bọt cho loãng đống cẩu huyết này quá! Lúc nào cũng kiểu mẹ kế con chồng đấu đá nhau không thấy mệt à? Sao không ai nghĩ ra tình tiết mới vậy?? Kiểu như.. Ài, thôi, tôi không thông minh, tạm thời không nghĩ ra được..
Kế bên người phụ nữ chính là cô em gái xinh đẹp vừa dọa dẫm tôi khi nãy. Đây là nhân vật nữ chính tính cách không bình thường Ngọc Nhi rồi..
Còn ở cạnh người đàn ông là ba tên con trai độ tuổi từ 23-27. Một người chắc là “anh trai” tôi, vì nhìn mặt anh ta giống hệt cái ảnh lớn treo trong phòng khách. Một người khác là tên biến thái khi nãy tôi gặp ở nhà vệ sinh.. Mẹ nó, cười với tôi à? Cười cái khỉ ấy!
Tôi quay đi không thèm để ý tên đó, nhìn lướt sang người con trai thứ ba và bất ngờ nhận ra rằng tất cả những người này đều chỉ là lá xanh làm nền cho anh ta mà thôi!!!
Trời ơi!!
Tim tôi ngừng đập mất!!
Đây mới là cái đẹp chân chính của ngôn tình tiểu thuyết này!!
Soái ca đến rồi!!!!!
Nam chính lên sàn rồi làng nước ơi!!!!!
Phần này là của tác giả:))
Vì là truyện tự st nên k tránh khỏi sai sót, mong mng bỏ quá cho:))
Nếu thích truyện của mình, đừng quên nhấn nút sao nho nhỏ phía dưới và comt nhiệt tình để mh có động lực.
Lời cuối: chân thành cảm ơn, love all:“
Hoán xác còn có cơ hội về, chứ giờ xuyên thư rồi tôi phải làm sao??
Tiện lợi cho mấy ông chủ của tôi quá mà! Mai đến ngày trả lương rồi thì đứa nhân viên chăm chỉ nhất là tôi đây lại nghỉ mất! Hức, mình còn vừa đóng một loạt các thứ tiền thuê nhà rồi điện nước các thứ các thứ...
Biết thế...
Còn cái tài khoản ngân hàng của tôi nữa chứ...
Trời ơi! Bao nhiêu điều tôi còn lưu luyến ở thế giới thực! Mặc dù tôi đây hơi xấu xí cũng không thông minh lắm, nhưng mà cuộc sống một mình cực kì thoải mái.
Làm thế nào để trở về?
Với kinh nghiệm đọc xuyên thư n cuốn thì đa phần đều là chết thêm lần nữa, sau đó có một ông thần nào đó hiện hồn cho tôi chọn ở thế giới xuyên hay thế giới thực.. Nhưng mà đấy là sách viết vậy chứ đã có ai chứng thực đâu!
Tôi không thông minh cũng không có nghĩa là tôi ngu ngốc đâu nhé! Bảo tôi lấy mạng mình ra mà thử nghiệm cái đấy á? Đùa à? Chị đây còn chưa bị điên!!!
Nghĩ xem, thân thể này béo tý thôi, nhưng ở trong cái nhà bự chà bá kiểu này là biết bố mẹ giàu cỡ nào rồi! Tôi đây từ bé đến giờ chưa được trải nghiệm tiêu tiền của bố mẹ bao giờ, nay phải tận lực thử mới được!
Chậc, nhưng cũng tủi thân ghê gớm cơ.. Người ta xuyên qua không xinh đẹp thì cũng nghiêng thùng đổ chậu, còn tôi đây thì thế nào? Đã béo ú còn không có tiền đồ, để một đứa con gái 15-16 tuổi nạt nộ! Mình cũng đã 24 tuổi rồi đấy! Nhìn cái thân thể này chắc cũng tầm tuổi tôi ở hiện thực..
Chẹp, gì thì gì cũng phải giảm béo mới được!
Giảm béo rồi mới tha hồ ăn tàn phá hoại, làm phá gia chi nữ thử xem cảm giác có phê không!!
“Xin lỗi, có thể tránh ra không??” Giọng nam trầm bối rối vang lên ngay bên tai làm tôi đang suy nghĩ xấu xa phải giật mình quay sang.
Ớ, rõ ràng mình đang tiến thẳng vào phòng ăn mà, loằng ngoằng lại đi lạc đến đâu thế này?? Nhà gì mà rộng quá thể quá đáng! Đúng là ngôn tình não tàn có khác, tác giả vung tay viết là biệt thự tha hồ to lớn tráng lệ rồi..
Người đó đứng vịn vào cửa nhìn tôi, anh ta hiển nhiên đang áy náy không biết nên đi ra ngoài kiểu gì vì cửa đã bị thân hình béo núc của tôi chặn kín. Hự, béo thật đó! Sắp che lấp luôn cái cửa rồi!
Tôi xấu hổ di chuyển, vừa lúng túng lui hai bước vừa lén nhìn trộm anh ta...
Mẹ ơi.. lại là câu cảm thán khi nãy: Đúng là ngôn tình não tàn có khác, người này quá đẹp trai đẹp trai đẹp trai!! Haha, học theo các đồng chí đi trước ấy mà, chuyện quan trọng phải nói ba lần cho nhớ!
Anh ta tầm 25 tuổi, khuôn mặt đẹp giao hòa các đường nét vừa thanh tú của thiếu niên lại vừa có chút trưởng thành của đàn ông thực thụ. Gò má góc cạnh, cằm vuông và khuôn mặt vô cùng men! Ấy thế nhưng tọa lạc trên đó lại là một đôi mắt đen ướt át, cái mũi thanh nhỏ và một khuôn miệng hồng hào xinh đẹp!!
Yêu nghiệt quá thể đáng!
Mẹ nó, truyện có khác! Thể loại đẹp nào cũng vẽ ra được! Đến cả vừa ngây thơ vừa trưởng thành thế này cũng có luôn!!!
“Em nhích ra chút nữa được không?” Anh ta trầm ổn lên tiếng lần thứ hai. Tôi tiếp tục trố mắt nhìn người này, thắc mắc không hiểu anh ta có bị giảm thị lực không mà không thấy tôi mới vừa lui lại hẳn hai bước “Chưa đủ chỗ cho tôi đi qua!”
“Hả??” Tôi đã quá coi thường mỡ bụng rồi!!
Nhìn lại mình vẫn chắn quá nửa cái cửa, tôi đau đớn tự véo mỡ sườn quyết tâm giảm béo lại tăng thêm hai phần, lui hẳn về phía sau để thoát khỏi cái cửa chết tiệt..
“Nhìn gì kĩ vậy??” Anh ta bước ra khỏi cửa, quay sang hỏi tôi một câu trúng tim đen! Má, chị đây chỉ nhìn lén, sao nhà ngươi lại biết?? “Hâm mộ thân hình hoàn mỹ của tôi quá hả??”
“Cái gì??” Chị đây mặt xấu thôi chứ người cũng.. Quên mất.. Tôi vẫn còn nghĩ mình gầy như ngày xưa...
Nhưng nhìn cái mặt đẹp kia vênh lên kìa, thật đáng ghét!
“Anh có gì hay mà tôi phải hâm mộ?? Đống cơ bắp kia chắc??”
“Đã nhìn lén đến cơ bắp của người ta rồi??” Anh ta cười cợt nhả, giọng nói ra chiều yếu ớt như gặp phải dâm tặc mà anh ta thì không có khả năng chống cự “Bao lâu không gặp mà vẫn đáng ghét như vậy ~~ “
“Nói chuyện buồn nôn vừa thôi!” Tôi xì một tiếng, anh đẹp trai, não anh không có vấn đề chứ?? Một tên bình thường làm gì có chuyện đi trêu gái xấu, đã thế còn béo núc ních nữa chứ.. Chắc chắn não bị úng nước, hoặc anh ta biến thái...
Mà khoan!
Bao lâu không gặp?
Ai đây??
Nhân vật nào đây???
“Bị nói trúng tim đen dỗi hả?” Anh ta khoanh tay cười khẩy “Tý nữa ngủ đừng có mơ tưởng đến thân thể của tôi đấy!”
“Thèm vào!”
“Ừ, có thấy ai thèm ra bao giờ đâu??”
Hơ..
Mặt dày quá thể!
Cuốn truyện tôi xuyên có nhân vật nào mặt dày như tường thành thế này không nhỉ? Đã thế còn là kẻ trêu đùa không trừ một ai, miễn đó là con gái nữa chứ..
Nghĩ không ra đấy..
“Thôi tôi đi trước, bái bai!”
Tất nhiên, có cho tôi tiền tôi cũng chẳng thèm từ biệt tên biến thái đó. Trừ khi là rất nhiều tiền..
.
.
.
Tôi liếc qua cánh cửa khi nãy, phía trên nó treo cái mỹ danh “nhà vệ sinh” to không tưởng. Mẹ ơi, mình đi nhà ăn mà! Ăn chưa được miếng nào đã đi vệ sinh cái gì??
Ông trời!
Ông dùng tiết canh chó xong muốn đi nhà vệ sinh là chuyện của ông, không liên quan gì tôi mà lôi tôi vào!!!!
Đau đớn nguyền rủa hết những thứ tôi nhìn thấy, tâm trạng mãi mới khá hơn một chút tự dưng lại chùng xuống.
Cuốn tiểu thuyết tôi vừa xuyên vào là một cuốn não tàn chính hiệu!
Đầu tiên phải kể đến, nó là sách in lậu!
In lậu nghĩa là thế nào? Nghĩa là nó chẳng được cơ quan nào kiểm duyệt hay chấp nhận cho phát hành ra thị trường cả. Nhà in thấy lượt đọc trên mạng cao thì vui tay in vài chục ngàn cuốn tung tóe ra cho người đọc thôi.
Tiếp theo, tôi đọc cuốn này chẳng phải vì nó hay hoặc có giá trị nhân văn cao cả vân vân mây mây gì sất! Đơn giản vì thấy trên mạng các anh chị em bàn phím nói nhiều đến nó quá mức.
Tại sao họ nhắc đến cuốn sách này?
Vì nội dung của nó cực kì nhạy cảm, 90% sách nói về vấn đề xxx, đã thế còn SM, NP rồi hấp diêm, ấu dâm, gian thi... đủ cả!
Khủng khiếp như vậy mà nó lại được gắn mác 12+!!
Các em nhỏ thi nhau vào đọc khen tới tấp, còn đám trâu già lão luyện nhìn thấy ảnh hưởng của nó thì chỉ trích, chê bai đủ điều.
Tự dưng lại thành làn sóng tâng bốc bộ truyện dở hơi ăn cám lợn này lên cao, đi đâu cũng thấy nhắc đến tên nó!
Và lí do tôi đọc chính là tò mò...
Cuối cùng, phải nhắc đến chuyện tác giả!
Người viết càng chín chắn thì mức độ viết ra tác phẩm có giá trị càng cao. Sự chín chắn không phải thể hiện ở tuổi tác mà là do trải nghiệm hình thành. Thế nhưng, độ tuổi cũng có một tỉ lệ thuận nhất định với sự trưởng thành của con người..
Và em gái xinh đẹp viết ra bộ truyện đó mới có mười mấy tuổi..
Tôi thở dài, đau lòng vô hạn vịn vào một cánh cửa kính mờ ảo... Đây hẳn là phòng ăn đi, cuốc bộ cả ngàn km rồi mà chưa tìm thấy phòng ăn chắc tôi bỏ cuộc đi về căn phòng trên tầng hai nằm mất. Chứ con đường tìm kiếm thức ăn gian nan kiểu này tôi không muốn đi đâu.
Dù sao béo thế này nhịn chục bữa cũng không chết.. Ừm, nhưng tôi không chắc mình đủ khả năng tìm thấy cái phòng lúc trước...
Thôi cứ vào đại vậy..
Đẩy cánh cửa ra thành một khe hở lớn thật lớn tôi chậm chạp tiến vào. Phòng ăn cũng giống như bao căn phòng khác trong ngôi biệt thự ngàn mét này, nó rộng thênh thang và được bao phủ trên mình thứ kiến trúc dát vàng dát bạc, xa xỉ kinh hoàng.
Những cửa sổ chạm kính lớn hướng tầm nhìn ra hoa viên mênh mông, sặc sỡ những sắc hoa. Vài tấm rèm cửa được cuốn gọn hai bên cửa sổ tạo thành kiểu kiến trúc Gothic đặc trưng. Bàn bếp dài, sạch sẽ với những dụng cụ làm sáng bóng được kê trong góc phòng. Và ở giữa là bộ bàn ghế dài xa hoa như dành cho một đại gia đình 30 người..
Thứ lộng lẫy nhất trong phòng ăn không phải đèn chùm siêu lớn đang tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh mà là con người.
Không, phải nói là những con người mới đúng!
Trong phòng đã có sáu người ngồi sẵn. Ghế chủ tọa và bên phải là hai người tầm tuổi trung niên, đây chắc chắn là bố mẹ của Tịnh Nhi.. Ớ, không theo tiểu thuyết thì mẹ Tịnh Nhi đã chết rồi, người này là mẹ kế của cô ấy, là mẹ ruột của Ngọc Nhi!
Muốn nhổ nước bọt cho loãng đống cẩu huyết này quá! Lúc nào cũng kiểu mẹ kế con chồng đấu đá nhau không thấy mệt à? Sao không ai nghĩ ra tình tiết mới vậy?? Kiểu như.. Ài, thôi, tôi không thông minh, tạm thời không nghĩ ra được..
Kế bên người phụ nữ chính là cô em gái xinh đẹp vừa dọa dẫm tôi khi nãy. Đây là nhân vật nữ chính tính cách không bình thường Ngọc Nhi rồi..
Còn ở cạnh người đàn ông là ba tên con trai độ tuổi từ 23-27. Một người chắc là “anh trai” tôi, vì nhìn mặt anh ta giống hệt cái ảnh lớn treo trong phòng khách. Một người khác là tên biến thái khi nãy tôi gặp ở nhà vệ sinh.. Mẹ nó, cười với tôi à? Cười cái khỉ ấy!
Tôi quay đi không thèm để ý tên đó, nhìn lướt sang người con trai thứ ba và bất ngờ nhận ra rằng tất cả những người này đều chỉ là lá xanh làm nền cho anh ta mà thôi!!!
Trời ơi!!
Tim tôi ngừng đập mất!!
Đây mới là cái đẹp chân chính của ngôn tình tiểu thuyết này!!
Soái ca đến rồi!!!!!
Nam chính lên sàn rồi làng nước ơi!!!!!
Phần này là của tác giả:))
Vì là truyện tự st nên k tránh khỏi sai sót, mong mng bỏ quá cho:))
Nếu thích truyện của mình, đừng quên nhấn nút sao nho nhỏ phía dưới và comt nhiệt tình để mh có động lực.
Lời cuối: chân thành cảm ơn, love all:“
/121
|