Hành vi của Sở Thanh càng ngày càng quỷ dị, thời điểm nào thần kinh cũng căng thẳng. Sở Ngư trong lòng run sợ, nhịn không được lại chọc hệ thống: “Ngươi nói cái kia kỹ năng hồi sinh kia thật sự có thật? Ở phó bản nào?”
Hệ thống: “Kỹ năng thật sự tồn tại ~ bất quá phó bản là cơ mật ~ chỉ có thể chờ ký chủ tự phát hiện manh mối ~”
Người tu chân tiến lên một tầng cảnh giới, liền cách trường sinh bất lão, kim thân bất hủ trong truyền thuyết gần một bước. Sở Ngư có rất nhiều thời gian để tìm manh mối.
Hiện tại việc cần thiết nhất chính là làm Sở Thanh tỉnh táo lại.
Cắn chặt răng, Sở Ngư quyết định cho Sở Thanh một hy vọng.
Bất quá......Trước đó, vẫn nên thương lượng với nam chính trước một chút. Rốt cuộc người kích hoạt kỹ năng vẫn là nam chính.
Hiện nay Sở Thanh đang ở trước đường cùng những người khác thương nghị sự tình. Rời đi Thiên Uyên Môn là không có khả năng, chỉ có thể chờ buổi tối Sở Thanh rời đi thì hắn mới có khả năng đi.
Sở Ngư suy nghĩ xong, nhàm chán ở trong sân lắc lư một vòng, chậm rì rì mà trở về phòng. Vừa đẩy ra cửa phòng, hắn liền thấy Tạ Hi đoan đoan chính chính ngồi ở trên giường.
......
Sở Ngư không chút do dự, “Phanh” một cái đóng lại cửa phòng, cúi đầu trầm tư.
Lúc này Tạ Hi không phải nên mang theo Tam sư đệ ở bên ngoài tuần tra sao?
Chẳng lẽ là hoa mắt?
Hay là......Hắn đây là, tương tư thành tật trong truyền thuyết?
Phi!
Sở Ngư hung hăng lắc lắc đầu, một lần nữa đẩy cửa ra, người nọ đã đứng trước cửa. Tạ Hi tựa hồ đang chuẩn bị kéo ra cửa phòng, thấy Sở Ngư mở cửa thì giật mình, thuận thế ôm lấy eo hắn, đem hắn kéo vào phòng rồi trở tay đóng cửa.
Không phải hoa mắt......
Sở Ngư ngẩng đầu nhìn Tạ Hi, đang cân nhắc nhiều ngày không gặp thì câu đầu tiên nên nói là gì. Tạ Hi ôm eo hắn, đem hắn áp lên ván cửa. Y nâng cằm Sở Ngư, cúi đầu hôn lên môi hắn.
“Mấy ngày không gặp, sư huynh vừa thấy ta phản ứng đầu thế nhưng là đóng cửa? Sư đệ thực thương tâm nha.”
Sở Ngư ha ha cười gượng: “Sư đệ không phải nên cùng Tam sư đệ tuần tra bên ngoài sao? Ta còn tưởng rằng mình nhìn lầm.”
Tạ Hi nhướng mày, dựa bên tai Sở Ngư, hơi thở ấm áp phả ra: “Không biết vì sao Tam sư đệ có chút sợ ta. Tuần tra được một nửa thì tách ra, ta liền trộm đến thăm sư huynh.”
Cuối cùng còn cố tình đè thấp thanh âm, giọng nói trầm thấp vô cớ tạo ra chút hương vị ái muội suồng sã. Sở Ngư không tự chủ được mà nhớ tới sự tình không thể miêu tả nào đó, mặt già đỏ lên, ánh mắt dao động: “Ừm, nhìn đủ chưa? Vừa lòng rồi thì trở về đi.”
“Không vừa lòng. Sư huynh đẹp, nhìn thế nào cũng không đủ.” Trong mắt Tạ Hi hàm chứa ý cười nhàn nhạt, nhìn Sở Ngư từ trên xuống dưới, xác nhận khí sắc hắn không tiều tụy xanh xao, trong lòng lúc này mới thoải mái một chút. Y nắm eo hắn bế lên, hướng tới mép giường.
Trong đầu Sở Ngư tức khắc hiện lên tình tiết nào đó, sợ hãi: “Từ từ! Sư đệ! Ngươi muốn làm gì!”
Tạ Hi cười như không cười: “Ta muốn ăn cá, chỉ là sư huynh chưa chắc đã chịu. Nhiều ngày nay không thấy sư huynh, ta nhớ huynh vô cùng. Lúc này ta chỉ muốn ôm một cái, sư huynh cũng không muốn?”
Nhìn có chút ủy khuất.
Sở Ngư im lặng một chút, tự giác mà duỗi tay ôm lấy cổ Tạ Hi. Tạ Hi đi đến mép giường rồi ngồi xuống, lại không buông Sở Ngư ra, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm hắn, “Sư huynh, ta có thể hôn huynh không?”
Ô, không tồi nha, có lễ có phép. Không giống lúc trước một lời cũng không nói liền gặm luôn.
Sở Ngư thấy chính mình trước kia cất công giáo dục cho nam chính không uổng phí, cảm thấy vui mừng. Hắn vỗ vỗ gáy y, vẻ mặt hiền từ: “Hi nhi, không thể.”
Tạ Hi: “......”
Tạ Hi cắn chặt răng, đem Sở Ngư đang đầy mặt đắc ý, thích tìm đường chết ném lên trên giường, đè xuống ngậm lấy môi hắn, trừng phạt mà cắn cắn. Đầu lưỡi y đảo qua răng Sở Ngư, khiến hắn có chút không tự giác mà thả lỏng, để đầu lưỡi thâm nhập vào trong, quấn lên lưỡi hắn.
Sở Ngư rưng rưng “A ưm” vài tiếng, tự biết chính mình tìm đường chết. Đẩy vai Tạ Hi không ra, đành phải nằm yên dưới y.
Triền miên hồi lâu, Tạ Hi mới lưu luyến mà lui đi, mặt y đỏ ửng như hoa đào, hít thở cũng có chút gấp gáp. Là người bị đè, Sở Ngư cũng không thể chạy đi đâu. Hắn biết Tạ Hi có động tình, nhưng nếu tiếp tục sẽ mất khống chế mất. Sở Ngư vội bò dậy, còn chưa dịch ra được bao xa đã bị Tạ Hi ôm vào trong ngực.
Tạ Hi dựa vào tường ôm Sở Ngư, bộ dáng thì lười nhác nhưng tay đặt ở bên hông Sở Ngư lại không ngoan ngoãn, lơ đãng mà vừa kéo ra đai lưng của Sở Ngư.
“Sư huynh có việc muốn nói với ta?”
Sở Ngư vững vàng hít một hơi, mặt không đổi sắc mà gỡ ra tay Tạ Hi, đem đai lưng buộc chặt lại, nói: “Xác thật có chút việc muốn cầu ngươi......”
Động tác nhỏ của Tạ Hi cứng lại, chân mày nhíu lại, sắc mặt một tầng tối tăm.
“Sư huynh cớ gì phải dùng từ “cầu” như là muốn kéo ra khoảng cách giữa huynh và ta? Ở trong Kính Hoa bí cảnh, sư huynh không phải đã nói thích ta sao? Chẳng lẽ lại gạt ta?”
Không, không, không, không, không đừng nghĩ linh tinh!
Sở Ngư kinh hãi: “Sư đệ, ngươi hiểu lầm......”
Dừng một chút, thấy Tạ Hi không ngắt lời, Sở Ngư nhẹ nhàng thở ra, “Chỉ là vì việc này thật sự rất nguy hiểm, không có ngươi thì không được......Đây là việc tư của sư huynh, lại ích kỷ muốn ngươi phải giúp. Thế nên ta mới dùng từ “cầu“.”
Tạ Hi trầm mặc một cái chớp mắt, khẽ cười ra tiếng.
Sở Ngư tự bản thân cũng không hiểu ra sao, chợt thấy vành tai bị nhẹ nhàng cắn một chút, cảm giác tê dại lập tức trải khắp toàn thân. Chân mày hắn run lên, còn chưa rõ nam chính là tức giận hay không tức giận, cổ lại bị nhẹ nhàng cắn một chút.
Sở Ngư che lại cổ, đen mặt: “Tạ Hi!”
Tạ Hi vui vẻ: “Sư huynh, làm sao vậy?”
Sở Ngư nghẹn nghẹn: “......Thái độ của ngươi là sao vậy?”
Tạ Hi trong giọng nói không giấu được ý cười: “Sư huynh luôn thích tự mình tính toán, làm những việc huynh nghĩ rằng sẽ tốt với ta, sẽ làm ta vui vẻ, lại chưa từng nhờ vả sư đệ một điều gì. Lần này sư huynh muốn cầu sư đệ, sư đệ thực sự rất vui. Vô luận là chuyện gì, sư đệ đều sẽ làm, chỉ cần sư huynh vui vẻ là được.”
Sở Ngư nghe được lòng tràn đầy cảm động, lại nghe Tạ Hi khinh phiêu phiêu nói: “Dù lúc trước sư huynh ở trong bí cảnh gạt ta, nhiều lần lừa ta nhưng giờ sư huynh đã là người của ta, vĩnh viễn cũng không thể rời đi.”
Sở Ngư: 囧.
Kiểu này......Giống như hắn là một quả táo, bị đứa nhóc trong nhà trẻ vội vàng mà cắn một miếng đánh dấu làm của riêng......Chuyện là như thế nào đây?
Hoá ra khi ở trong bí cảnh y vội vàng muốn làm như vậy, chính là sợ hắn lại chạy mất, nên y phải cắn một miếng làm đánh dấu?
Sở Ngư rối rắm một chút, sắp xếp lại ngôn ngữ, mặt không đổi sắc mà bắt đầu nói bừa: “Kỳ thật, ở trong Lăng Khư mười năm......”
Chú ý tới tay Tạ Hi bên eo hắn đột nhiên siết chặt, Sở Ngư biết là mình đã chạm vào hồi ức thống khổ của Tạ Hi, vội vàng tăng tốc độ nói, “Ta ở bên trong đã từng nhặt được một cái ngọc giản, bên trong viết về một nơi, đi tới nơi đó có khả năng làm người hồn phi phách tán sống lại. Không biết là nơi nào, nhưng nhất định sẽ rất nguy hiểm......”
Cho nên......Vì cái gì Tạ Hi nhất định phải đi, Sở Ngư vẫn chưa nghĩ ra được lý do chính đáng......
Sở Ngư yên lặng mắc kẹt, thống khổ mà suy nghĩ cái ngọc giản giả kia tại sao lại yêu cầu cần Tạ Hi đi cùng......
Tạ Hi lại hai mắt sáng ngời, chủ động giúp Sở Ngư nói dối: “Sư huynh nghĩ tới ta sao? Nghĩ ta có thể giúp huynh sao?”
“Đúng vậy.” Sở Ngư tiếp tục cười gượng, yên lặng lau mồ hôi lạnh, trong lòng lại mắng hệ thống một trận.
Hệ thống cho nhắc nhở một cách mơ hồ, hắn cũng không biết phải như thế để giúp Tạ Hi kích hoạt năng lực hồi sinh.
Tạ Hi ôm Sở Ngư càng chặt, ý cười rõ ràng: “Sư huynh vừa rồi là thẹn thùng sao?”
Sở Ngư: “......Ừm, ta thẹn thùng.”
Tạ Hi hai tròng mắt rực rỡ lấp lánh: “Ta đáp ứng yêu cầu của sư huynh rồi, sư huynh vui không? Có khen thưởng gì không?”
Sở Ngư trầm tư một chút: “Thưởng cho ngươi ôm ta. Rồi, ngươi ôm rồi, đi nhanh đi, lát nữa đại ca ta sẽ tới.”
Nhắc tới Sở Thanh, Tạ Hi liền không mấy vui vẻ. Tuy rằng đó là ca ca của Sở Ngư, nhưng y lại nhìn như là tình địch......
Sở Ngư quay đầu lại, nhìn Tạ Hi hơi hơi nhíu mày, vẻ mặt không vui. Hắn rối rắm một chút, vứt bỏ tiết tháo còn sót lại, rướn lên cắn cắn môi y: “Được rồi, ngoan, trở về đi. Cho phép ngươi về sau mỗi ngày được tới thăm ta một lần, bất quá đừng chậm trễ tuần tra, buổi tối lại đến đi.”
Tạ Hi chịu không được khiêu khích của Sở Ngư, hô hấp nhanh dần, kiềm trụ cằm hắn, hôn thật sâu, tay du tẩu trên lưng hắn, nhẹ nhàng vuốt ve. Sở Ngư cũng không phải người thanh tâm quả dục, bị âu yếm hồi lâu cũng có chút mơ màng, mơ mơ hồ hồ nghĩ sẽ thuận theo một chút, bỗng nhiên liền nghe được tiếng bước chân quen thuộc truyền đến.
Hỏng rồi! Sở Thanh tới!
Lại bị bắt gian trên giường?
Trong đầu Sở Ngư chợt hiện lên một ý tưởng, không chút do dự đẩy Tạ Hi ra, kéo chăn, đem y nhét vào. Hắn thả bức màn xuống, nằm thẳng trên giường, tim đập thình thịch.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến, ngày sau đó là giọng nói ôn hoà của Sở Thanh: “Đệ đệ, đệ đang làm gì vậy?”
Sở Ngư khụ một tiếng: “......Đang ngủ, đại ca muốn đệ ra đại điện thương nghị sao?”
Sở Thanh mỗi ngày trước khi rời đi đều sẽ tới cùng Sở Ngư tâm sự một lát, cuối cùng tổng kết lại chính là: “Thế giới bên ngoài thật quá đáng sợ, con người bên ngoài lòng dạ quá hiểm ác. Đệ đệ của ta thuần khiết vô hại ngây thơ đáng yêu như vậy, đi ra ngoài sẽ bị người lừa bán đi mất. Đừng ra ngoài. Nếu muốn ra thì ngoan ngoãn chờ trong phòng chờ đại ca trở về, đại ca sẽ bảo vệ đệ ra ngoài“.
Sau khi thương nghị sự vụ trở về, Sở Thanh thường tới nhìn xem Sở Ngư là đang tu luyện tới phát ngốc hay vẫn lười biếng ngủ. Nếu Sở Ngư còn tỉnh, Sở Thanh lại sẽ nghiêm túc lôi kéo hắn, lặp lại một phen thao thao bất tuyệt trước khi rời đi, nói đến Sở Ngư mơ màng sắp ngủ.
Sở Thanh đẩy cửa vào, nhìn màn rũ xuống, lại nhìn nhìn Sở Ngư nằm ở trên giường, có chút nghi hoặc: “Đệ đệ hôm nay đi ngủ sớm vậy?”
Lúc này mới giờ Tuất Chính*.
(*7-9h tối)
Sở Ngư thật cẩn thận mà ôm lấy ổ chăn ngồi dậy, thuận tiện đem Tạ Hi giấu kĩ hơn, lộ ra một nụ cười ngay thẳng: “Đệ có chút buồn ngủ......”
Lâu không thấy Sở Ngư cười, nụ cười lúc này khiến cho hai mắt Sở Thanh lung lay, cảm giác những điều phiền lòng đều không còn phiền lòng nữa, chỉ cần đệ đệ cười chính là mùa xuân. Hắn bước nhanh tới mép giường, kích động một cách khó hiểu: “Đệ đệ......”
Dừng một chút, ánh mắt hắn đột nhiên có chút kỳ quái.
“Sao vậy?” Sở Ngư yên lặng lùi vào bóng tối. Trước đây bị hôn sâu một trận như vậy, cổ cũng bị cắn, xác thật đã lưu lại dấu vết......Không biết có thể giải thích là bị muỗi cắn hay không?
Sở Thanh ánh mắt phức tạp mà nhìn chằm chằm Sở Ngư trong chốc lát, nghiến răng nghiến lợi: “Đệ đệ, cái tiểu tử thối của Thiên Uyên Môn kia đã tới?”
Đại ca......Huynh đúng là cái gì cũng nhìn ra......
Sở Ngư yên lặng gật đầu.
Sắc mặt Sở Thanh trở nên khó coi: “Tiểu tử thối! Ta vừa nhìn qua là biết y mang tâm tư bất chính, đối với đệ mang ý xấu. Đệ đệ, y có phải đang bắt buộc đệ làm cái gì không?”
Trong mắt đệ khống bất luận là kẻ nào cũng đều mang tâm tư bất chính......
Sở Ngư im lặng một chút, vẫn là phải cứu vớt hình tượng nam chính: “Đại ca, sư đệ của đệ là người tốt......”
Phải vuốt mông ngựa nam chính khi y ở đây tạo áp lực thật lớn, hắn hoàn toàn không biết nên khen như thế nào.
Sở Ngư vắt hết óc cân nhắc nên khen ngợi Tạ Hi một cách hoàn mỹ như thế nào, bỗng nhiên dưới chăn có động tĩnh. Tạ Hi cởi bỏ đai lưng hắn, kéo ra quần áo hắn......Hôn lên eo hắn.
Xúc cảm ấm áp thấm ướt rõ ràng truyền đến, Sở Ngư hít một hơi, đen mặt: “Trừ bỏ đôi lúc có chút tiểu tùy hứng lưu manh, y là người có thể tin tưởng......”
Hắn mới dừng một chút, Tạ Hi vô thanh vô tức mà duỗi tay, nắm lấy thứ đó.
Mẹ nó! Nam chính ngươi đừng có nghịch!
Sở Ngư phát điên, khắc chế chính mình, cắn răng nói xong lời nói: “Đại ca đối với y có thành kiến quá lớn.”
Sở Thanh nhíu nhíu mày, “Đệ đệ, sao mặt đệ đỏ vậy? Trên trán cũng đều là mồ hôi......Chẳng lẽ tu luyện xảy ra sự cố sao?”
Sở Ngư vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Sở Thanh trầm ngâm nắm lấy cổ tay Sở Ngư, tinh tế xem xét một lát, xác nhận không có việc gì, gật gật đầu: “Đệ đệ, cái tiểu tử thối kia đối với đệ......”
“Y thích đệ.”
Sở Ngư ngay thẳng mà nói, sắc mặt Sở Thanh biến đổi: “Quả thực như thế! Đệ đệ! Đệ, đệ nghĩ như thế nào?”
Sở Ngư im lặng một chút.
Có nên nói cho đệ khống rằng đệ đệ đáng yêu của hắn đã có người trong lòng hay không? Đệ khống có phát điên hay không? Chính là loại chuyện này, sớm hay muộn vẫn phải làm rõ.
Sở Ngư chậm rãi nói: “Đại ca, đệ đối với y cũng......”
Sở Thanh hữu khí vô lực mà xua xua tay, hai mắt rưng rưng, tựa hồ ngay lập tức sẽ khóc. Sau một lúc lâu, thương tâm nói: “Đệ đệ cũng đã trưởng thành......Hiện giờ, là ta lẻ loi một mình.”
Đại ca, huynh đừng như vậy......
Sở Ngư đang muốn an ủi hắn một chút, chợt cảm thấy tiểu đệ của mình bị nắm lấy, tức khắc hít vào một ngụm khí lạnh, khống chế phản ứng của chính mình, run giọng nói: “Đại ca, buổi tối khi trở về, huynh tới phòng ta, ta có chuyện quan trọng muốn nói với huynh.”
Sở Thanh mờ mịt một trận, gật gật đầu, quên mất mấy tận tình khuyên bảo ngày thường, dùng một loại ánh mắt nhà ta có con gái mới lớn nhìn Sở Ngư một lát, như mộng du mà đứng dậy rời khỏi phòng.
Sau một lúc lâu, xác nhận Sở Thanh đã rời đi, Sở Ngư lập tức vén lên chăn, nghiến răng nghiến lợi: “Tạ Hi!”
Ở trong chăn lăn lộn một trận, Tạ Hi tóc tai hỗn độn, sắc mặt hồng hồng, ý cười tươi tắn, “Sư huynh, ta rất cao hứng.”
Cái tên nhóc này, cao hứng liền lăn lộn hắn?
Sở Ngư hữu khí vô lực mà nằm lên trên giường, ghét bỏ mà đá đá Tạ Hi: “Được rồi, cao hứng rồi thì đi đi.”
Tạ Hi không thuận theo, không buông tha. Quấn lấy áp trên người hắn, cắn cắn cổ hắn: “Sư huynh, huynh ở trước mặt người Sở gia thừa nhận ta?”
Sở Ngư từ bỏ giãy giụa, ngượng ngùng gật đầu.
Đều đã làm rồi, cũng đều nói ra tâm ý rồi, xác nhận một chút quan hệ cũng không có gì......Từ từ, logic hình như không đúng lắm.
Tạ Hi nói: “Sư huynh, huynh cao hứng không?”
Sở Ngư nhìn y hưng phấn, yên lặng một lát, thở dài: “Cao hứng.”
Tạ Hi hai mắt sáng lấp lánh: “Chúng ta làm đi.”
Sở Ngư: “......Lăn trở về đi.”
Hệ thống: “Kỹ năng thật sự tồn tại ~ bất quá phó bản là cơ mật ~ chỉ có thể chờ ký chủ tự phát hiện manh mối ~”
Người tu chân tiến lên một tầng cảnh giới, liền cách trường sinh bất lão, kim thân bất hủ trong truyền thuyết gần một bước. Sở Ngư có rất nhiều thời gian để tìm manh mối.
Hiện tại việc cần thiết nhất chính là làm Sở Thanh tỉnh táo lại.
Cắn chặt răng, Sở Ngư quyết định cho Sở Thanh một hy vọng.
Bất quá......Trước đó, vẫn nên thương lượng với nam chính trước một chút. Rốt cuộc người kích hoạt kỹ năng vẫn là nam chính.
Hiện nay Sở Thanh đang ở trước đường cùng những người khác thương nghị sự tình. Rời đi Thiên Uyên Môn là không có khả năng, chỉ có thể chờ buổi tối Sở Thanh rời đi thì hắn mới có khả năng đi.
Sở Ngư suy nghĩ xong, nhàm chán ở trong sân lắc lư một vòng, chậm rì rì mà trở về phòng. Vừa đẩy ra cửa phòng, hắn liền thấy Tạ Hi đoan đoan chính chính ngồi ở trên giường.
......
Sở Ngư không chút do dự, “Phanh” một cái đóng lại cửa phòng, cúi đầu trầm tư.
Lúc này Tạ Hi không phải nên mang theo Tam sư đệ ở bên ngoài tuần tra sao?
Chẳng lẽ là hoa mắt?
Hay là......Hắn đây là, tương tư thành tật trong truyền thuyết?
Phi!
Sở Ngư hung hăng lắc lắc đầu, một lần nữa đẩy cửa ra, người nọ đã đứng trước cửa. Tạ Hi tựa hồ đang chuẩn bị kéo ra cửa phòng, thấy Sở Ngư mở cửa thì giật mình, thuận thế ôm lấy eo hắn, đem hắn kéo vào phòng rồi trở tay đóng cửa.
Không phải hoa mắt......
Sở Ngư ngẩng đầu nhìn Tạ Hi, đang cân nhắc nhiều ngày không gặp thì câu đầu tiên nên nói là gì. Tạ Hi ôm eo hắn, đem hắn áp lên ván cửa. Y nâng cằm Sở Ngư, cúi đầu hôn lên môi hắn.
“Mấy ngày không gặp, sư huynh vừa thấy ta phản ứng đầu thế nhưng là đóng cửa? Sư đệ thực thương tâm nha.”
Sở Ngư ha ha cười gượng: “Sư đệ không phải nên cùng Tam sư đệ tuần tra bên ngoài sao? Ta còn tưởng rằng mình nhìn lầm.”
Tạ Hi nhướng mày, dựa bên tai Sở Ngư, hơi thở ấm áp phả ra: “Không biết vì sao Tam sư đệ có chút sợ ta. Tuần tra được một nửa thì tách ra, ta liền trộm đến thăm sư huynh.”
Cuối cùng còn cố tình đè thấp thanh âm, giọng nói trầm thấp vô cớ tạo ra chút hương vị ái muội suồng sã. Sở Ngư không tự chủ được mà nhớ tới sự tình không thể miêu tả nào đó, mặt già đỏ lên, ánh mắt dao động: “Ừm, nhìn đủ chưa? Vừa lòng rồi thì trở về đi.”
“Không vừa lòng. Sư huynh đẹp, nhìn thế nào cũng không đủ.” Trong mắt Tạ Hi hàm chứa ý cười nhàn nhạt, nhìn Sở Ngư từ trên xuống dưới, xác nhận khí sắc hắn không tiều tụy xanh xao, trong lòng lúc này mới thoải mái một chút. Y nắm eo hắn bế lên, hướng tới mép giường.
Trong đầu Sở Ngư tức khắc hiện lên tình tiết nào đó, sợ hãi: “Từ từ! Sư đệ! Ngươi muốn làm gì!”
Tạ Hi cười như không cười: “Ta muốn ăn cá, chỉ là sư huynh chưa chắc đã chịu. Nhiều ngày nay không thấy sư huynh, ta nhớ huynh vô cùng. Lúc này ta chỉ muốn ôm một cái, sư huynh cũng không muốn?”
Nhìn có chút ủy khuất.
Sở Ngư im lặng một chút, tự giác mà duỗi tay ôm lấy cổ Tạ Hi. Tạ Hi đi đến mép giường rồi ngồi xuống, lại không buông Sở Ngư ra, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm hắn, “Sư huynh, ta có thể hôn huynh không?”
Ô, không tồi nha, có lễ có phép. Không giống lúc trước một lời cũng không nói liền gặm luôn.
Sở Ngư thấy chính mình trước kia cất công giáo dục cho nam chính không uổng phí, cảm thấy vui mừng. Hắn vỗ vỗ gáy y, vẻ mặt hiền từ: “Hi nhi, không thể.”
Tạ Hi: “......”
Tạ Hi cắn chặt răng, đem Sở Ngư đang đầy mặt đắc ý, thích tìm đường chết ném lên trên giường, đè xuống ngậm lấy môi hắn, trừng phạt mà cắn cắn. Đầu lưỡi y đảo qua răng Sở Ngư, khiến hắn có chút không tự giác mà thả lỏng, để đầu lưỡi thâm nhập vào trong, quấn lên lưỡi hắn.
Sở Ngư rưng rưng “A ưm” vài tiếng, tự biết chính mình tìm đường chết. Đẩy vai Tạ Hi không ra, đành phải nằm yên dưới y.
Triền miên hồi lâu, Tạ Hi mới lưu luyến mà lui đi, mặt y đỏ ửng như hoa đào, hít thở cũng có chút gấp gáp. Là người bị đè, Sở Ngư cũng không thể chạy đi đâu. Hắn biết Tạ Hi có động tình, nhưng nếu tiếp tục sẽ mất khống chế mất. Sở Ngư vội bò dậy, còn chưa dịch ra được bao xa đã bị Tạ Hi ôm vào trong ngực.
Tạ Hi dựa vào tường ôm Sở Ngư, bộ dáng thì lười nhác nhưng tay đặt ở bên hông Sở Ngư lại không ngoan ngoãn, lơ đãng mà vừa kéo ra đai lưng của Sở Ngư.
“Sư huynh có việc muốn nói với ta?”
Sở Ngư vững vàng hít một hơi, mặt không đổi sắc mà gỡ ra tay Tạ Hi, đem đai lưng buộc chặt lại, nói: “Xác thật có chút việc muốn cầu ngươi......”
Động tác nhỏ của Tạ Hi cứng lại, chân mày nhíu lại, sắc mặt một tầng tối tăm.
“Sư huynh cớ gì phải dùng từ “cầu” như là muốn kéo ra khoảng cách giữa huynh và ta? Ở trong Kính Hoa bí cảnh, sư huynh không phải đã nói thích ta sao? Chẳng lẽ lại gạt ta?”
Không, không, không, không, không đừng nghĩ linh tinh!
Sở Ngư kinh hãi: “Sư đệ, ngươi hiểu lầm......”
Dừng một chút, thấy Tạ Hi không ngắt lời, Sở Ngư nhẹ nhàng thở ra, “Chỉ là vì việc này thật sự rất nguy hiểm, không có ngươi thì không được......Đây là việc tư của sư huynh, lại ích kỷ muốn ngươi phải giúp. Thế nên ta mới dùng từ “cầu“.”
Tạ Hi trầm mặc một cái chớp mắt, khẽ cười ra tiếng.
Sở Ngư tự bản thân cũng không hiểu ra sao, chợt thấy vành tai bị nhẹ nhàng cắn một chút, cảm giác tê dại lập tức trải khắp toàn thân. Chân mày hắn run lên, còn chưa rõ nam chính là tức giận hay không tức giận, cổ lại bị nhẹ nhàng cắn một chút.
Sở Ngư che lại cổ, đen mặt: “Tạ Hi!”
Tạ Hi vui vẻ: “Sư huynh, làm sao vậy?”
Sở Ngư nghẹn nghẹn: “......Thái độ của ngươi là sao vậy?”
Tạ Hi trong giọng nói không giấu được ý cười: “Sư huynh luôn thích tự mình tính toán, làm những việc huynh nghĩ rằng sẽ tốt với ta, sẽ làm ta vui vẻ, lại chưa từng nhờ vả sư đệ một điều gì. Lần này sư huynh muốn cầu sư đệ, sư đệ thực sự rất vui. Vô luận là chuyện gì, sư đệ đều sẽ làm, chỉ cần sư huynh vui vẻ là được.”
Sở Ngư nghe được lòng tràn đầy cảm động, lại nghe Tạ Hi khinh phiêu phiêu nói: “Dù lúc trước sư huynh ở trong bí cảnh gạt ta, nhiều lần lừa ta nhưng giờ sư huynh đã là người của ta, vĩnh viễn cũng không thể rời đi.”
Sở Ngư: 囧.
Kiểu này......Giống như hắn là một quả táo, bị đứa nhóc trong nhà trẻ vội vàng mà cắn một miếng đánh dấu làm của riêng......Chuyện là như thế nào đây?
Hoá ra khi ở trong bí cảnh y vội vàng muốn làm như vậy, chính là sợ hắn lại chạy mất, nên y phải cắn một miếng làm đánh dấu?
Sở Ngư rối rắm một chút, sắp xếp lại ngôn ngữ, mặt không đổi sắc mà bắt đầu nói bừa: “Kỳ thật, ở trong Lăng Khư mười năm......”
Chú ý tới tay Tạ Hi bên eo hắn đột nhiên siết chặt, Sở Ngư biết là mình đã chạm vào hồi ức thống khổ của Tạ Hi, vội vàng tăng tốc độ nói, “Ta ở bên trong đã từng nhặt được một cái ngọc giản, bên trong viết về một nơi, đi tới nơi đó có khả năng làm người hồn phi phách tán sống lại. Không biết là nơi nào, nhưng nhất định sẽ rất nguy hiểm......”
Cho nên......Vì cái gì Tạ Hi nhất định phải đi, Sở Ngư vẫn chưa nghĩ ra được lý do chính đáng......
Sở Ngư yên lặng mắc kẹt, thống khổ mà suy nghĩ cái ngọc giản giả kia tại sao lại yêu cầu cần Tạ Hi đi cùng......
Tạ Hi lại hai mắt sáng ngời, chủ động giúp Sở Ngư nói dối: “Sư huynh nghĩ tới ta sao? Nghĩ ta có thể giúp huynh sao?”
“Đúng vậy.” Sở Ngư tiếp tục cười gượng, yên lặng lau mồ hôi lạnh, trong lòng lại mắng hệ thống một trận.
Hệ thống cho nhắc nhở một cách mơ hồ, hắn cũng không biết phải như thế để giúp Tạ Hi kích hoạt năng lực hồi sinh.
Tạ Hi ôm Sở Ngư càng chặt, ý cười rõ ràng: “Sư huynh vừa rồi là thẹn thùng sao?”
Sở Ngư: “......Ừm, ta thẹn thùng.”
Tạ Hi hai tròng mắt rực rỡ lấp lánh: “Ta đáp ứng yêu cầu của sư huynh rồi, sư huynh vui không? Có khen thưởng gì không?”
Sở Ngư trầm tư một chút: “Thưởng cho ngươi ôm ta. Rồi, ngươi ôm rồi, đi nhanh đi, lát nữa đại ca ta sẽ tới.”
Nhắc tới Sở Thanh, Tạ Hi liền không mấy vui vẻ. Tuy rằng đó là ca ca của Sở Ngư, nhưng y lại nhìn như là tình địch......
Sở Ngư quay đầu lại, nhìn Tạ Hi hơi hơi nhíu mày, vẻ mặt không vui. Hắn rối rắm một chút, vứt bỏ tiết tháo còn sót lại, rướn lên cắn cắn môi y: “Được rồi, ngoan, trở về đi. Cho phép ngươi về sau mỗi ngày được tới thăm ta một lần, bất quá đừng chậm trễ tuần tra, buổi tối lại đến đi.”
Tạ Hi chịu không được khiêu khích của Sở Ngư, hô hấp nhanh dần, kiềm trụ cằm hắn, hôn thật sâu, tay du tẩu trên lưng hắn, nhẹ nhàng vuốt ve. Sở Ngư cũng không phải người thanh tâm quả dục, bị âu yếm hồi lâu cũng có chút mơ màng, mơ mơ hồ hồ nghĩ sẽ thuận theo một chút, bỗng nhiên liền nghe được tiếng bước chân quen thuộc truyền đến.
Hỏng rồi! Sở Thanh tới!
Lại bị bắt gian trên giường?
Trong đầu Sở Ngư chợt hiện lên một ý tưởng, không chút do dự đẩy Tạ Hi ra, kéo chăn, đem y nhét vào. Hắn thả bức màn xuống, nằm thẳng trên giường, tim đập thình thịch.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến, ngày sau đó là giọng nói ôn hoà của Sở Thanh: “Đệ đệ, đệ đang làm gì vậy?”
Sở Ngư khụ một tiếng: “......Đang ngủ, đại ca muốn đệ ra đại điện thương nghị sao?”
Sở Thanh mỗi ngày trước khi rời đi đều sẽ tới cùng Sở Ngư tâm sự một lát, cuối cùng tổng kết lại chính là: “Thế giới bên ngoài thật quá đáng sợ, con người bên ngoài lòng dạ quá hiểm ác. Đệ đệ của ta thuần khiết vô hại ngây thơ đáng yêu như vậy, đi ra ngoài sẽ bị người lừa bán đi mất. Đừng ra ngoài. Nếu muốn ra thì ngoan ngoãn chờ trong phòng chờ đại ca trở về, đại ca sẽ bảo vệ đệ ra ngoài“.
Sau khi thương nghị sự vụ trở về, Sở Thanh thường tới nhìn xem Sở Ngư là đang tu luyện tới phát ngốc hay vẫn lười biếng ngủ. Nếu Sở Ngư còn tỉnh, Sở Thanh lại sẽ nghiêm túc lôi kéo hắn, lặp lại một phen thao thao bất tuyệt trước khi rời đi, nói đến Sở Ngư mơ màng sắp ngủ.
Sở Thanh đẩy cửa vào, nhìn màn rũ xuống, lại nhìn nhìn Sở Ngư nằm ở trên giường, có chút nghi hoặc: “Đệ đệ hôm nay đi ngủ sớm vậy?”
Lúc này mới giờ Tuất Chính*.
(*7-9h tối)
Sở Ngư thật cẩn thận mà ôm lấy ổ chăn ngồi dậy, thuận tiện đem Tạ Hi giấu kĩ hơn, lộ ra một nụ cười ngay thẳng: “Đệ có chút buồn ngủ......”
Lâu không thấy Sở Ngư cười, nụ cười lúc này khiến cho hai mắt Sở Thanh lung lay, cảm giác những điều phiền lòng đều không còn phiền lòng nữa, chỉ cần đệ đệ cười chính là mùa xuân. Hắn bước nhanh tới mép giường, kích động một cách khó hiểu: “Đệ đệ......”
Dừng một chút, ánh mắt hắn đột nhiên có chút kỳ quái.
“Sao vậy?” Sở Ngư yên lặng lùi vào bóng tối. Trước đây bị hôn sâu một trận như vậy, cổ cũng bị cắn, xác thật đã lưu lại dấu vết......Không biết có thể giải thích là bị muỗi cắn hay không?
Sở Thanh ánh mắt phức tạp mà nhìn chằm chằm Sở Ngư trong chốc lát, nghiến răng nghiến lợi: “Đệ đệ, cái tiểu tử thối của Thiên Uyên Môn kia đã tới?”
Đại ca......Huynh đúng là cái gì cũng nhìn ra......
Sở Ngư yên lặng gật đầu.
Sắc mặt Sở Thanh trở nên khó coi: “Tiểu tử thối! Ta vừa nhìn qua là biết y mang tâm tư bất chính, đối với đệ mang ý xấu. Đệ đệ, y có phải đang bắt buộc đệ làm cái gì không?”
Trong mắt đệ khống bất luận là kẻ nào cũng đều mang tâm tư bất chính......
Sở Ngư im lặng một chút, vẫn là phải cứu vớt hình tượng nam chính: “Đại ca, sư đệ của đệ là người tốt......”
Phải vuốt mông ngựa nam chính khi y ở đây tạo áp lực thật lớn, hắn hoàn toàn không biết nên khen như thế nào.
Sở Ngư vắt hết óc cân nhắc nên khen ngợi Tạ Hi một cách hoàn mỹ như thế nào, bỗng nhiên dưới chăn có động tĩnh. Tạ Hi cởi bỏ đai lưng hắn, kéo ra quần áo hắn......Hôn lên eo hắn.
Xúc cảm ấm áp thấm ướt rõ ràng truyền đến, Sở Ngư hít một hơi, đen mặt: “Trừ bỏ đôi lúc có chút tiểu tùy hứng lưu manh, y là người có thể tin tưởng......”
Hắn mới dừng một chút, Tạ Hi vô thanh vô tức mà duỗi tay, nắm lấy thứ đó.
Mẹ nó! Nam chính ngươi đừng có nghịch!
Sở Ngư phát điên, khắc chế chính mình, cắn răng nói xong lời nói: “Đại ca đối với y có thành kiến quá lớn.”
Sở Thanh nhíu nhíu mày, “Đệ đệ, sao mặt đệ đỏ vậy? Trên trán cũng đều là mồ hôi......Chẳng lẽ tu luyện xảy ra sự cố sao?”
Sở Ngư vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Sở Thanh trầm ngâm nắm lấy cổ tay Sở Ngư, tinh tế xem xét một lát, xác nhận không có việc gì, gật gật đầu: “Đệ đệ, cái tiểu tử thối kia đối với đệ......”
“Y thích đệ.”
Sở Ngư ngay thẳng mà nói, sắc mặt Sở Thanh biến đổi: “Quả thực như thế! Đệ đệ! Đệ, đệ nghĩ như thế nào?”
Sở Ngư im lặng một chút.
Có nên nói cho đệ khống rằng đệ đệ đáng yêu của hắn đã có người trong lòng hay không? Đệ khống có phát điên hay không? Chính là loại chuyện này, sớm hay muộn vẫn phải làm rõ.
Sở Ngư chậm rãi nói: “Đại ca, đệ đối với y cũng......”
Sở Thanh hữu khí vô lực mà xua xua tay, hai mắt rưng rưng, tựa hồ ngay lập tức sẽ khóc. Sau một lúc lâu, thương tâm nói: “Đệ đệ cũng đã trưởng thành......Hiện giờ, là ta lẻ loi một mình.”
Đại ca, huynh đừng như vậy......
Sở Ngư đang muốn an ủi hắn một chút, chợt cảm thấy tiểu đệ của mình bị nắm lấy, tức khắc hít vào một ngụm khí lạnh, khống chế phản ứng của chính mình, run giọng nói: “Đại ca, buổi tối khi trở về, huynh tới phòng ta, ta có chuyện quan trọng muốn nói với huynh.”
Sở Thanh mờ mịt một trận, gật gật đầu, quên mất mấy tận tình khuyên bảo ngày thường, dùng một loại ánh mắt nhà ta có con gái mới lớn nhìn Sở Ngư một lát, như mộng du mà đứng dậy rời khỏi phòng.
Sau một lúc lâu, xác nhận Sở Thanh đã rời đi, Sở Ngư lập tức vén lên chăn, nghiến răng nghiến lợi: “Tạ Hi!”
Ở trong chăn lăn lộn một trận, Tạ Hi tóc tai hỗn độn, sắc mặt hồng hồng, ý cười tươi tắn, “Sư huynh, ta rất cao hứng.”
Cái tên nhóc này, cao hứng liền lăn lộn hắn?
Sở Ngư hữu khí vô lực mà nằm lên trên giường, ghét bỏ mà đá đá Tạ Hi: “Được rồi, cao hứng rồi thì đi đi.”
Tạ Hi không thuận theo, không buông tha. Quấn lấy áp trên người hắn, cắn cắn cổ hắn: “Sư huynh, huynh ở trước mặt người Sở gia thừa nhận ta?”
Sở Ngư từ bỏ giãy giụa, ngượng ngùng gật đầu.
Đều đã làm rồi, cũng đều nói ra tâm ý rồi, xác nhận một chút quan hệ cũng không có gì......Từ từ, logic hình như không đúng lắm.
Tạ Hi nói: “Sư huynh, huynh cao hứng không?”
Sở Ngư nhìn y hưng phấn, yên lặng một lát, thở dài: “Cao hứng.”
Tạ Hi hai mắt sáng lấp lánh: “Chúng ta làm đi.”
Sở Ngư: “......Lăn trở về đi.”
/61
|