Mỹ Nhân Như Họa

Chương 66 - Chương 66

/103




Một ngõ hẻm phồn hoa ở Hàng Châu, chính là náo nhiệt, người đi đường qua lại chen vai thích cánh, trong quán trà lịch sự tao nhã bên cạnh, hai người một trước một sau tiến vào, người đằng trước mặc trang phục áo gấm, mặt mũi lạnh lùng khắc nghiệt, khiến tiểu nhị dẫn đường cũng có chút run rẩy, mà sau đó một cô gái đi theo, bước chân mềm nhẹ như yến, đầu đội mũ che mặt, hơi thở lành lạnh, nhưng nhìn lên cử chỉ này đã biết là khuê tú gia đình giàu có.

Hai người vào nhã gian, ngồi ở trên nệm gấm, thân thể cô gái đoan chánh mới chậm rãi cởi mũ che mặt, lộ ra mặt mũi thanh nhã, chính là Lãnh Thanh Nguyệt mà Thẩm Họa đã gặp ở trong Xuân Vũ các, không, chính xác mà nói bây giờ đâu phải là Lãnh Thanh Nguyệt đầu bài, mà là Lãnh Thanh Ngọc đại tiểu thư của Lãnh gia.

Lãnh Thanh Ngọc cầm bình đất sét tím nhỏ lên đoan trang tao nhã pha trà, thật giống như hai người chính là tới uống trà mà thôi. Lãnh Thanh Ngọc không nói không rằng, chỉ có tiếng nước chảy pha trà chạm vách ly, lẳng lặng vang lên, bầu không khí vốn đã càng lộ ra ngột ngạt, càng thêm tĩnh lặng.

Tiêu tướng quân mời dùng trà? Nàng để bình đất sét tím nhỏ xuống cười mở miệng trước, lại đưa ly trà đến trước mặt Tiêu Dịch.

Ngươi theo tới Hàng Châu có chuyện gì? Tiêu Dịch đi thẳng vào vấn đề, trầm giọng nói ngắn gọn.

Có phải Tướng quân vẫn còn đang oán trách ta không nên gặp Thẩm Họa hay không?

Tiêu Dịch lạnh lùng liếc nàng một, từ chối cho ý kiến, quả thật hắn bởi vì việc này trong lòng có chút không thoải mái, tâm tư dần dần thay đổi vốn cũng không muốn gặp mặt Lãnh Thanh Ngọc. Nếu không phải nể tình quan hệ cá nhân của Lãnh gia và thái tử, năm đó hắn vốn sẽ không quan tâm Lãnh Thanh Ngọc chết sống.

Thái tử trong lòng Tiêu Dịch tự nhiên không phải là thái tử Lưu Cung đương triều hiện nay, mà là thái tử chém giết đẫm máu với người Hung Nô ở trên chiến trường, hôm nay lại bị hoàng thượng phán định là Tội Nhân (kẻ có tội) bao che tội thần, thiên vị việc riêng muốn mưu phản, lưu đày Kinh Châu giống như tiện nô làm khổ dịch. Đó là thái tử khi còn bé yêu mến có thêm với hắn giống như đại ca ôn hoà hiền hậu, bọn họ vừa là quân thần, càng là tình nghĩa thâm hậu.

Lãnh Thanh Ngọc nhíu nhíu mày, lời nói có một chút gợn sóng, Nhưng nàng cũng là người Tạ gia, chẳng lẽ không nên báo thù sửa lại án xử sai cho Tạ gia sao? Chẳng lẽ không nên biết chân tướng cùng nhau đón thái tử về? Ta cũng chỉ muốn cho nàng làm ra lựa chọn của mình, nếu đến lúc đó nàng không muốn báo thù, Lãnh Thanh Ngọc ta cũng sẽ không ép buộc nàng.

Tiêu Dịch giật giật khóe miệng, giọng nói lạnh lẽo, Đừng lấy riêng bản thân ngươi nói cao thượng như thế, ngươi lại có tư cách gì ép nàng đi báo thù?

Lãnh Thanh Ngọc há miệng, nhất thời ngậm miệng, quả thật nàng có tâm tư khiến Thẩm Họa sau khi biết chân tướng để cho mình sử dụng. Thái tử yêu mỹ nhân, lấy sắc đẹp của Thẩm Họa nếu tự nguyện đi mê hoặc thái tử, chẳng lẽ còn sợ không bắt được nhược điểm của thái tử, đẩy hắn xuống Đông cung. Còn có lão Thái Phó kia cũng sắp cùng rơi xuống lao ngục theo, trở thành món đầu người ưa thích dưới tay đao phủ. Về phần dung mạo Thẩm Họa tương tự với tỷ tỷ nàng, càng sẽ trở thành lợi thế để thái tử bị mê hoặc. Năm đó, Tạ Uyển xinh đẹp nhất Kinh Thành, vẫn là ánh mắt Ngũ Hoàng Tử Lưu Cung nhìn Tạ Uyển như sói như hổ, không có được càng thêm nhớ nhung. Dung mạo Thẩm Họa tương tự nhất định sẽ khiến thái tử vì vậy mà độc sủng.

Nếu ngươi còn muốn sửa lại án xử sai cho Lãnh gia, thì ở lại đàng hoàng. Tiêu Dịch để lại một câu nói bèn muốn đứng dậy rời đi.

Tay Lãnh Thanh Ngọc nắm ly trà chặt thêm mấy phần, gọi Tiêu Dịch lại, Ta tìm được Tạ Uyển rồi.

Tiêu Dịch dừng bước lại, xoay người lại, vẻ mặt không mảy may kinh ngạc chút nào. Trong lòng Lãnh Thanh Ngọc sáng tỏ, tin tức nàng thám thính được, sợ là Tiêu Dịch cũng biết rồi. Tạ Uyển còn sống, bây giờ đang ở Tuyên vương phủ Hàng Châu, nhưng Lãnh Thanh Ngọc cũng sợ đây là một bẫy rập vì bắt bọn họ lại. Dù sao thái tử sắp tới Hàng Châu giúp nạn thiên tai, sẽ bảo dò la tin tức Tạ Uyển còn sống, trong này trùng hợp quá mức quỷ dị.

Tuyên vương phủ, lấy thân phận bây giờ của nàng căn bản không cách nào tiến vào thám thính thiệt giả, mà Tiêu Dịch lại khác biệt.

Trở lại kinh thành, không nên nán lại lâu ở Hàng Châu. Tiêu Dịch dặn dò câu này càng thêm xác minh suy đoán mới nãy của Lãnh Thanh Ngọc. Nàng không lên tiếng, Tiêu Dịch cũng không khuyên nhiều, phất áo rời đi.

Chờ đợi bên ngoài, nha hoàn Lung Nguyệt thấy sắc mặt Tiêu tướng quân không lo rời khỏi, nàng đẩy cửa đi vào hỏi thăm, Tiểu thư, Tiêu tướng quân nói như thế nào?

Hắn bảo chúng ta rời khỏi Hàng Châu đến Kinh Thành lặng lẽ đợi.

Lồng ngực Lung Nguyệt lập tức chận lại một hơi, Chúng ta tốt bụng đến giúp hắn, mang tin tức cho hắn, hắn còn đuổi chúng ta rời đi? Lòng lang dạ sói. Nàng nhỏ giọng mắng một câu, ngay sau đó lại hỏi: Tiểu thư, ngài là tính thế nào? Chúng ta thật sự phải rời khỏi Hàng Châu thật sao?

Lãnh Thanh Nguyệt nghĩ ngợi chốc lát, sức lực cầm ly càng ngày càng chặt, vẻ mặt

/103

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status