Hai người Tiểu Lâm rõ ràng cảm nhận được sự tức giận phát ra từ trên người Cố Tĩnh Đình, súng trên tay họ càng nắm chặt hơn.
Bọn họ bắt đầu theo Cố Tĩnh Đình từ khi cô mười tám tuổi, đến nay đã sáu năm, đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy có người có thể chọc giận Cố Tĩnh Đình chỉ bằng một câu nói.
Thấy Cố Tĩnh Đình siết chặt nắm đấm, đôi mắt của Tang càng trở nên thâm thúy “Mèo hoang nhỏ không cần căng thẳng, tôi không nỡ giết cô đâụ”
Anh kề sát vào tai cô nói nhỏ, cánh tay ôm cô càng chặt hơn. Nếu không phải trong tay anh còn cầm cây súng, tư thế hiện giờ của hai người thoạt nhìn cực kì giống đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt.
“Biết tại sao không? Em mà chết, tôi không thể nếm đôi môi ngọt ngào như vậy cũng chẳng được ôm thân thể mềm mại thế này nữa.”
Khi nói câu này, giọng nói của anh cực kì nhẹ nhàng và chậm rãi.
Mỗi một chữ gần như cắn môi phát ra âm thanh, mang theo hơi thở ấm áp phả lên mặt Cố Tĩnh Đình và rót vào tai cô.
Ý nghĩa mỗi chữ trong lời nói kia đều hết sức mờ ám…
Người đàn ông khốn kiếp…
Lúc này, Cố Tĩnh Đình không thể nhịn được nữa, giơ chân đá qua mặt Tang.
Trong số phụ nữ, thân thủ của cô cũng xem như cực kì nhanh nhẹn, nhưng sao Tang lại sợ cô được. Khoảnh khắc khi cô nhấc chân lên, thân thể anh lùi về phía sau nhanh chóng lộn người hai cái vọt tới gần bệ cửa sổ.
Cố Tĩnh Đình tức đến phát điên, nhìn Trần Chí Trạch lao lên, tiện tay đoạt lấy khẩu súng trong tay anh ta bắn về phía Tang hai phát, cũng chính vào lúc này Tang đã lộn người nhảy ra ngoài.
Khi cô xông lên, anh đã đáp đáp xuống lầu một rồi, trong lòng cô tức anh ách cầm súng bắn về phía bóng người đã biến mất.
Tang linh hoạt né tránh những viên đạn của Cố Tĩnh Đình bắn tới. Sau đó, Cố Tĩnh Đình thấy anh vẫy tay chào mình và ném thứ gì đó lên.
Cô nghĩ rằng có ám khí nên hơi khom người xuống núp ở phía sau sân thượng, đồng thời phất tay với người đằng sau “Núp xuống ”
Những người đi theo Cố Tĩnh Đình cảm thấy có thứ gì đó không ổn bèn xông vào phòng làm việc. Khi nghe Cố Tĩnh Đình quát như vậy, tất cả đều nằm xuống, toàn bộ đều trong tư thế cảnh giác.
“Tinh.” Một âm thanh rất nhỏ của tiếng kim loại rơi xuống mặt đất vang lên. Không phải tiếng bom mà cũng chẳng phải tiếng lựu đạn khói. Đợi qua một hồi lâu nhưng trong phòng lại chẳng có động tĩnh gì, trong lòng Cố Tĩnh Đình có chút ngạc nhiên.
Cô vội vàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một chiếc nhẫn bạc đang toả ra thứ ánh sáng lạnh lẽo của kim loại dưới ánh đèn mờ ảo.
Đây không phải chiếc nhẫn thuộc về Newgate hay sao? Vậy người đàn ông kia…
Cố Tĩnh Đình đứng dậy nhìn lên trên tầng. Lúc này trong vườn gió thổi mát rượi, thi thể nằm rải rác khắp nơi, sao lại xuất hiện bóng dáng người đàn ông đó chứ?
Hắn ta chạy rồi? Hắn ta dùng chiếc nhẫn của gia tộc Newgate làm mồi nhử để có thể nhanh chóng trốn thoát khỏi đây hay sao?
“Cô chủ, chúng ta có cần đuổi theo không?”
Tiểu Lâm lúc này vội vàng chạy đến ban công, ánh mắt nhìn xuống vườn hoa phía dưới, vẻ mặt lộ ra sự lo lắng.
|
/1265
|

