“Bang chủ Khương, xem ra hôm nay anh không thể quyết định được, nếu đã như vậy, tôi xin phép đi trước.”
Lời vừa dứt, Cố Tĩnh Đình đứng dậy, động tác nho nhã từ tốn.
“Đợi đã.” Khương Thanh Thành nhìn cô gái trước mắt nghiến răng nói “Yêu cầu của cô quá cao, liệu có thể…?”
“Không thể.” Cố Tĩnh Đình từ chối thẳng thừng, trên gương mặt cô thể hiện nét kiêu ngạo vốn có “Kiểu này chắc anh mong tôi hợp tác với bang Tứ Hải hơn rồi.”
“Tôi…” Khương Thanh Thành vỗ đùi, đứng phắc dậy “Được. Tôi đồng ý điều kiện của cô, nhưng mà cô không thể bán hàng cho bên Tứ Hải.”
“Yên tâm đi.” Cố Tĩnh Đình đã sớm dự đoán được kết quả này. Cô cong môi cười “Làm ăn coi trọng nhất là chân thành và tín nhiệm. Tôi đã hợp tác với anh thì đương nhiên sẽ không tìm bang Tứ Hải nữa.”
Ánh đèn trong phòng riêng khá u ám nhưng nụ cười của Cố Tĩnh Đình khiến người khác cảm thấy như cả căn phòng đều bừng sáng, khiến những người đàn ông đang đứng đối diện với cô lúc này bỗng hiểu ra cái gì gọi là nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
Khương Thanh Thành cảm nhận được bụng dưới của mình căng thẳng một cách rõ rệt. Loại xúc cảm này thôi thúc hắn ta cầm chai rượu trên bàn rót đầy một ly, đẩy đến trước mặt Cố Tĩnh Đình.
“Nếu đã như vậy, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Cố Tĩnh Đình cũng tương đối hào phóng, cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Nhưng động tác nâng ly đã khiến cô bỏ sót sự gian xảo thoáng qua trong mắt của Khương Thanh Thành.
Sau khi đặt ly xuống, Cố Tĩnh Đình nhìn lướt ba người đàn ông cao to đứng sau lưng mình, nói “Chúng ta đi thôi.”
Khương Thanh Thành nhanh chóng bước một bước chặn đường Cố Tĩnh Đình. Vẻ mặt ra chiều nịnh nọt.
“Cô Cố hiếm khi đến Đài Bắc, hay là để kẻ hèn này làm chủ, dắt cô đi dạo quanh Đài Bắc một vòng, cũng để tôi được trọn vẹn tình nghĩa chủ nhà?”
Cặp lông mày của Cố Tĩnh Đình khẽ nhíu lại nhẹ đến mức gần như không thể phát hiện ra, lập tức chuyển ánh nhìn sang Khương Thanh Thành.
Khương Thanh Thành năm nay mới 35 tuổi, con người này mười mấy tuổi đã bắt đầu lăn lộn trong giới xã hội đen, tranh đấu ác liệt mười mấy năm trời, từng bước từng bước một mở rộng thế lực của bản thân. Dần dần, hắn ta phát triển bang Thanh Thành thành một bang hội có thể sánh ngang với bang Tứ Hải mạnh nhất Đài Loan.
Nhìn kỹ thì Khương Thanh Thành không hề xấụ Nhưng bởi vì sống lâu năm trong giới xã hội đen nên trên người hắn ta xuất hiện một loại sát khí. Mà lúc này sự nhiệt tình trong mắt của hắn quá lộ liễu, khiến Cố Tĩnh Đình vừa liếc mắt đã nhìn thấu được ý đồ của hắn.
“Thật ngại quá, mấy ngày nay tôi dạo chơi mệt rồi. Tôi phải trở về nghỉ ngơi đã.”
Nói xong, cô mang theo thái độ hơi lạnh nhạt xa cách, thẳng thừng bỏ đi. Ba người vệ sĩ sau lưng cũng theo sát cô từng bước, không hề đặt Khương Thanh Thành vào mắt.
Khương Thanh Thành lăn lộn trong giới bấy lâu nay, không đến nỗi độc chiếm cả Đài Loan, nhưng cũng là dạng người mà dậm nhẹ chân thôi cũng đủ để mặt đất rung chuyển. Đối diện với Cố Tĩnh Đình tỏ thái độ với mình không chút khách khí như vậy, khiến sắc mặt hắn ta trở nên vô cùng khó coi.
Đàn em đứng bên cạnh kịp thời lên tiếng “Đại ca, con nhỏ đó kiêu căng như vậy, có cần tụi em dạy cho nó một bài học không?”
|
/1265
|

