Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 385

/503


Một câu nhẹ nhàng này, làm Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, trong lòng chua xót cực kỳ, mà trong mắt đã dâng lên hơi nước, nhếch môi, hít thở mấy hơi, mới nói nhỏ: "Là Tuyết Mạn càn rỡ! Thái Hậu nương nương, thực xin lỗi!"

Nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn như vậy, trong lòng Thái Hậu không vui, rõ ràng chính là nên gọi bà là mẫu hậu, hiện tại lại… Hơi thở dài một hơi, nhìn về phía mọi người, nói: "Tất cả đứng lên đi!"

"Tạ Thái Hậu nương nương!"

"Đều nháo cái gì? Rượt đuổi khắp hoàng cung, còn thể thống gì?" Thái Hậu quét mắt qua thái giám cung nữ, trách mắng, "Lăng Tuyết Mạn, ai gia hỏi ngươi, ngươi cố ý hại Lệ quý phi hả?"

Đánh chết cũng không thừa nhận! Chỉ cần nàng không thừa nhận, không có chứng cớ thì có thể làm gì nàng? Huống hồ, nàng chỉ thả vỏ chuối, còn Bạch Tử Di mới đẩy Hạ Lệ Nhân đó!

Nghĩ đến đây, Lăng Tuyết Mạn dứt khoát lắc đầu, "Thưa Thái Hậu, Tuyết Mạn không có, Tuyết Mạn oan uổng, nô tì đang chơi trong ngự hoa viên, vừa vặn đụng phải Lệ quý phi, thấy ngài ấy té xuống, nô tì nhịn không được muốn cười, ngài ấy liền cho là bị nô tỳ hại!"

"Phải không? Lúc ấy ở trong ngự hoa viên có người khác không? Có thể chứng minh trong sạch cho ngươi không?" Sắc mặt Thái Hậu như thường, lại nhàn nhạt hỏi.

Lăng Tuyết Mạn lại lắc đầu, "Thưa Thái Hậu, không có, chỉ có một mình nô tì."

Nghe vậy, Mạc Kỳ Dục cúi đầu, trong mắt lại đầy ý cười, nha đầu gian trá này!

Nhã Phi muốn cười lại không thể, nghẹn đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn, liều mạng chịu đựng, trong hoàng cung này làm sao có thể vô duyên vô cớ có vỏ chuối? Ai dám tùy vứt lung tung?

Hạ Lệ Nhân nghe vậy, nói không cam lòng: "Thái Hậu nương nương, ngự hoa viên mỗi ngày đều sạch sẽ, làm sao có thể có vỏ chuối đâu? Lúc ấy cũng chỉ có một mình Lăng Tuyết Mạn, làm sao không phải ả?"

"Lệ quý phi, không ai làm chứng, chỉ bằng suy đoán thì không cách nào làm người ta tin phục, ngươi bảo ai gia xử trí như thế nào?" Thái Hậu liếc mắt nhìn Hạ Lệ Nhân, giọng điệu vẫn bình thản.

Một câu nói, chặn miệng Hạ Lệ Nhân, khiến nàng không biết nên nói cái gì, trừng mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn nửa ngày, mới phun ra một câu, "Vâng, Thái Hậu!"

Nhưng, Thái Hậu lại nói: "Ngự hoa viên dọn dẹp thất trách, làm cho Lệ quý phi té, phạt một năm bổng lộc răn đe! Lăng Tuyết Mạn cười nhạo Lệ quý phi, coi là bất kính, ai gia không thể nuông chiều, người đâu, mang cung nữ này về Phượng Thần cung, nhốt vào phòng tối!"

"Vâng, Thái Hậu nương nương!"

"Những người khác toàn bộ giải tán! Về cung!"

"Cung tống Thái Hậu nương nương!"

"Thái Hậu!" Lăng Tuyết Mạn sợ hãi kêu một tiếng, Thái Hậu cũng không quay lại, đi thẳng.

Cánh tay bị hai người một trái một phải một giữ lấy, quay đầu, Mạc Ly Hiên lắc lắc đầu, tỏ vẻ không sao, Lăng Tuyết Mạn không biết kết cuộc ra sao, bị mang đi.

Hạ Lệ Nhân nghe thế kết quả xử trí, cho dù nguyên nhân xử trí Lăng Tuyết Mạn là cái gì, cuối cùng khiến nàng xả giận! Bởi vậy, vừa lòng thêm đắc ý ngẩng đầu lên, lạnh lùng hừ một tiếng với Lăng Tuyết Mạn, cũng những quý nhân khác lắc mông bỏ đi.

Bạch Tử Di cũng tự mãn, chỉ cần có thể nhốt Lăng Tuyết Mạn, không cho nàng có cơ hội đi câu dẫn Hoàng thượng, vậy cũng xem như đạt tới mục đích!

Ở bên trong Thượng thư phòng, Mạc Kỳ Hàn cùng các đại thần đang nghị sự, đến nửa canh giờ sau mới xong.

Từ An nhỏ giọng bẩm báo, khóe môi Mạc Kỳ Hàn hơi cong, cũng là giương lên một chút ý cười, nha đầu kia, chỉ có thể ép buộc!

Thời điểm Liễu Thiếu Bạch xuất cung, lơ đãng đến gần Hoán Y Cục, bồi hồi một trận, không thấy đến bóng dáng quen thuộc, mi mắt buông xuống, trầm trọng bước chân ra cửa cung.

Hắn cũng không biết một hồi oanh động vừa rồi, càng không biết, quan hệ chân chính của Hoàng thượng cùng nàng.

Lăng Tuyết Mạn đang đánh giá phòng tối này, không khỏi nhíu mày, lầm bầm lầu bầu, "Đây là phòng tối sao? Sao khác xa phòng tối nhốt Hoàn Châu cách cách ở trong cung Từ Ninh vậy? Có giường, có nệm, có bàn, có ghế, trên bàn còn có nước trà, hoa quả, còn có điểm tâm! Phòng thật ấm áp!"

"Ha ha, nhà tù tốt như vậy, hơn căn phòng rách của ta ở Hoán Y Cục nhiều!"

Cười hài lòng, Lăng Tuyết Mạn rất bình tĩnh ăn xong hoa quả điểm tâm, uống nước trà thượng đẳng, mới vừa rồi chạy một trận, tiêu hao thể lực, cho nên rất nhanh liền tiêu diệt bữa cơm tù này, ợ no nê, bò lên giường ngủ say đi.

Một giấc ngủ tỉnh lại, đã là trăng treo cành liễu.

Nghe tiếng mở khóa, Lăng Tuyết Mạn run rẩy, đêm không trăng dễ giết người, không phải hiện tại mới bắt đầu muốn thu dọn nàng đi!

Cửa mở, hai cung nữ tiến vào, "Lăng Tuyết Mạn, nàng có thể đi rồi!"

"Hả? Ta có thể đi rồi? Thái Hậu thả ta sao?" Lăng Tuyết Mạn kinh hãi lắp bắp.

"Vâng, Thái Hậu nương nương nói, nhốt suốt buổi trưa, trừng phạt đã đủ nàng, lệnh cho nàng mau trở về Hoán Y Cục."

"Ách…"

Lăng Tuyết Mạn ngổn ngang trong gió, nàng ngủ thoải mái, thoáng cái đã hết buổi trưa…

Trở về Hoán Y Cục, không bao lâu, liền chuyển đến mật thất.

"Tình nhân, sao Thái Hậu khoan dung với ta như vậy?" Lăng Tuyết Mạn vừa vùi đầu dùng bữa tối, vừa nghi ngờ hỏi: "Ngài ấy không phải nên chán ghét ta sao? Ta không có phẩm hạnh, làm mất mặt hoàng gia…" Bạn đang xem truyện được sao chép tại:

/503

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status