Một đám người ùa chạy tới, Diễm Quân Ly liếc nhìn một cái thỉ biết bọn họ bên phe Chung Hư Lữ, liền không chút khách khí, trực tiếp dùng Thuật Con Rối giết vài tên. Những người đó thấy Chung Hư Lữ nằm trên đất không nhúc nhích, vốn định chạy tới cứu Chung Hư Lữ, nhưng gặp phải công kích của Diễm Quân Ly nên chẳng ai có thể tới gần, từ từ có kẻ lui về phía sau có kẻ quay lưng chạy trốn.
Chung Hư Lữ kéo dài hơi tàn được mấy chục giây sau đó không thể chèo chống nổi mà tắt thở. Trong lúc Thương Viêm đang khiếp sợ trước tin tức từ Hệ thống, thì những người đang chiến đấu bỗng khi Chung Hư Lữ chết ai nấy đều trưng ra vẻ mặt nghi hoặc ngơ ngác, không có ánh sáng nhân vật chính, bọn họ chẳng còn lý do gì để kiên trì chiến đấu.
“… Tiểu Viêm?” Diễm Quân Ly lo lắng khẽ kêu tên Thương Viêm, y nhìn theo ánh mắt chăm chú của Thương Viêm thì thấy miệng vết thương rạn nứt như thủy tinh kia đã không còn ánh sáng bạc, con ngươi y mãnh liệt co rút, tim như bị cái gì đó đâm mạnh vào rỉ máu.
Thương Viêm cau mày, cậu không dám động đậy, hiện tại miệng vết thương còn chưa có khỏi hẳn cho nên cậu mà nhúc nhích thì sẽ đau đớn không dứt. Thương Viêm chậm rãi thở dài một hơi, trái tim của cậu đã khôi phục lại như cũ, nhưng miệng vết thương thì vẫn còn nguyên.
Thương Viêm suy yếu mà cười khổ một chút, ngẩng đầu nhìn ánh mắt tràn đầy áy náy và không thể tin kia…
Hai tháng sau, cuộc chiến với Chung Hư Lữ đã kết thúc, căn cứ W dĩ nhiên bị Diễm Quân Ly bỏ vào trong túi, ngay cả căn cứ B cũng khôi phục lại náo nhiệt khi xưa.
Không có Chung Hư Lữ, Diễm Quân Ly chẳng còn bị ai uy hiếp, cấp bậc nhảy lên như gió, nháy mắt đã trở thành cường giả cấp 11. Thế nhưng trong khoảng thời gian này Diễm Quân Ly lại rất không hài lòng, thậm chí vô cùng đau đớn.
“Tôi chỉ muốn Tiểu Viêm khỏe trở lại” Tiếng Diễm Quân Ly cứng rắn vang lên, y trừng mắt nhìn cái tên tự xưng là Thần kia, dưới quang huy của Thần mà không hề khiếp đảm, khí thế kiên định so với Thần cũng chẳng ít hơn chút nào.
“Nếu ông đã có thể đưa em ấy đến đây, tại sao không có cách nào chữa khỏi vết thương của em ấy? !” Nhận được câu trả lời phủ định, Diễm Quân Ly khinh thường cười nhạo một tiếng, căn bản không tin lý do mà ông ta đưa ra, chẳng lẽ cái Trình tự chữa khỏi của Hệ thống tự nó phá hủy nó hay sao?
Thần chỉ lẳng lặng nhìn người được xem là Nhân vật phản diện kia, không tức giận cũng không có trách cứ, chỉ bất đắc dĩ mà thở dài, “Đi nhìn cậu ta đi.”
Thần vừa mới nói xong, ngoài cửa phòng liền vang lên tiếng gõ, mắt Diễm Quân Ly thấy bóng dáng Thần đang định rời khỏi, vốn định gọi lại, nhưng người ngoài cửa nói cho Diễm Quân Ly biết, Thương Viêm tỉnh.
Diễm Quân Ly không cam lòng nhìn căn phòng đã không còn một bóng người, đi ra ngoài, phất phất tay ý bảo người nọ có thể lui xuống.
Phòng Thương Viêm ở ngay bên cạnh, Diễm Quân Ly nhẹ nhàng mở cửa ra, phát hiện Thương Viêm đang ngơ ngác nhìn trần nhà, đến khi nhìn thấy y thì nặn ra một nụ cười tái nhợt.
Bộ dáng Thương Viêm yếu ớt nhượng tim Diễm Quân Ly nảy lên từng đợt đau xót, nhưng ở trước mặt Thương Viêm y sẽ không để mình không lộ ra bất cứ cảm xúc tiêu cực nào.
Từ sau ngày đó, vết thương của Thương Viêm không hề phục hồi lại như cũ, cho nên Thương Viêm chỉ có thể nằm trên giường, bất luận thiết bị trị liệu hoặc dị năng nào đối với Thương Viêm đều không có hiệu quả.
Thương Viêm càng ngày càng suy yếu, tuy rằng miệng vết thương không có rộng ra thêm, bất quá cậu mang theo một lổ thịt hỏng to lớn ngay trước ngực, cho nên không thể làm gì khác ngoài nằm chết lặng trên giường.
Thương Viêm không nói gì, chỉ dùng tươi cười để an ủi Diễm Quân Ly. Bởi vì hiện tại, tốt nhất cậu không nên nói chuyện, miễn cho miệng vết thương lại đau đớn.
Diễm Quân Ly đi qua khẽ hôn Thương Viêm một chút, sờ sờ tóc Thương Viêm rồi thì thầm: “Có một dị năng giả mới, để hắn vào xem được không?”
Hiện tại, toàn bộ lịch trình của Diễm Quân Ly là chiếu cố Thương Viêm, tất cả nhiệm vụ trên tay đều vứt cho Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên hết, y chỉ dồn hết tâm trí lên trên người Thương Viêm.
Diễm Quân Ly nói rất nhỏ giọng, tựa như đối với một búp bê sứ chạm vào liền vỡ nát, chỉ sợ Thương Viêm bị dọa đến. Nghe thấy Diễm Quân Ly nói, Thương Viêm khe khẽ nhắm mắt ý bảo mình đồng ý. Mấy ngày nay cậu càng ngủ càng trầm, bất luận là cậu hay Diễm Quân Ly đều biết, tổng có một ngày cậu sẽ ngủ không thể tỉnh dậy được nữa.
Hiểu được ý tứ của Thương Viêm, Diễm Quân Ly dịu dàng mỉm cười, mở cửa ra dẫn một người tiến vào. Hiện tại, phòng này trừ bỏ những ai mà Diễm Quân Ly cho phép ra, người nào dám tự mình bước vào đều sẽ bị Diễm Quân Ly giết chết, tránh cho những kẻ ngu xuẩn nào chướng mắt Thương Viêm hoặc là muốn leo lên thay thế Thương Viêm, đến đây quấy rầy.
Diễm Quân Ly đầy lòng chờ mong nhìn dị năng giả mới tới kia dùng dị năng đặt lên trên người Thương Viêm, nhưng Thương Viêm thì lại hiểu rõ, thương thế này sẽ không thể nào chữa trị được.
Cuối cùng, giống như Thương Viêm nghĩ, dị năng giả kia không thể chữa khỏi vết thương cho Thương Viêm. Không sao cả, mấy hôm nữa sẽ khỏi thôi mà” Diễm Quân Ly chạm trán mình vào trán Thương Viêm, tiếng thì thào đầy run rẩy làm Thương Viêm cảm thấy rất khổ sở.
Thương Viêm nhìn nam nhân cất chứa đầy bi thương trước mặt, thiếu chút nữa nước mắt nhịn không được mà chảy xuống. Cậu không sợ chết, bởi vì cho dù cậu chết thì cũng chỉ tỉnh lại ở thế giới hiện thực, nhưng cậu rất sợ hãi sẽ không còn gặp được người này.
Diễm Quân Ly giở chăn ra chui vào trên giường của Thương Viêm, vốn đây là giường đôi, cho nên hai người ngủ cũng không chật. Diễm Quân Ly tránh đi miệng vết thương, nhẹ ôm lấy Thương Viêm, mắt mở to nhìn chằm chằm Thương Viêm, hai tháng nay chính là như thế trôi qua.
Thương Viêm hơi nghiêng đầu, bộ dáng Diễm Quân Ly liền in vào trong mắt, cậu giật giật miệng, không phát ra âm thanh, nhưng Diễm Quân Ly vẫn hiểu được ý tứ của Thương Viêm. Y cố ý đi học môi ngữ(*), dùng tất cả trí lực của bản thân để học trong thời gian ngắn nhất.
(Ngôn ngữ qua môi).
“Em sẽ còn sống” Đây là những gì Thương Viêm nói, “Anh biết.” Nhưng em đã không còn ở bên cạnh anh. Diễm Quân Ly cười cứng ngắc, có chút nghẹn ngào, trước đó y đã từ miệng Thương Viêm biết được toàn bộ, Thương Viêm nói tất cả mọi chuyện cho y biết rồi.
Tuy rằng rất khiếp sợ, nhưng có sao đâu, bởi vì như thế nên y mới có thể gặp được Thương Viêm, thậm chí y còn cảm thấy may mắn .
“Anh yêu em” Diễm Quân Ly nhẹ giọng nói, đối với ba cữ mà ngày ngày đều nghe hơn mười lần này, Thương Viêm lúc nào cũng sẽ đáp lại một câu, “Em cũng yêu anh.” Đây là môi ngữ.
Mỗi ngày Diễm Quân Ly đều tự mình chăm sóc Thương Viêm, rất may đám người Lâm Lăng không có nhảy ra cản trở, thậm chí còn phóng túng. Nhưng không phải ai cũng đều như vậy, kẻ ghen tỵ nói Diễm Quân Ly không làm việc đàng hoàng càng ngày càng nhiều.
Và một ngày nào đó, những người kia cuối cùng cũng nhận được tin tức tốt.
Sắc mặt Thương Viêm đột nhiên càng ngày càng trắng bệch, Diễm Quân Ly là người đầu tiên biết, cũng là người duy nhất biết. Diễm Quân Ly nắm chặt tay Thương Viêm, miệng chỉ biết lẩm bẩm gọi tên Thương Viêm, biểu tình sắp khóc kia Thương Viêm ngay cả nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ qua.
Diễm Quân Ly ôm Thương Viêm vào trong ngực, y không có đi tìm người, bởi vì căn bản là y không muốn ai biết đến. Thương Viêm miệng há hốc, như là không thở nổi, cậu biết thời khắc này cuối cùng cũng tới.
Vốn thân thể này là của Diễm Quân Mạc, mà cậu là Thương Viêm, hai người không thể hoàn toàn tương hợp, hơn nữa cậu lại không phải người của thế giới này. Chung Hư Lữ đã chết, nhiệm vụ của cậu coi như là hoàn thành, nếu Trình tự chữa khỏi chưa bị hỏng thì Thần cũng mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, nhưng hiện tại Trình tự chữa khỏi tiêu thất, Thần chẳng thể nào ra tay cứu giúp.
Thương Viêm vô lực nắm lấy áo Diễm Quân Ly, cậu đã dùng hết sức rồi, nhưng vẫn nắm không được. Diễm Quân Ly cố nén nước mắt, sốt ruột và run rẩy hôn lên cái trán Thương Viêm.
Thương Viêm khe khẽ ngẩng đầu, làm một cái môi ngữ, tuy rằng suy yếu nhưng ánh mắt lại sáng ngời, Diễm Quân Ly cứng ngắc người, cười khổ cúi đầu, lông mi chẳng biết từ lúc nào đã ươn ướt.
Diễm Quân Ly hôn Thương Viêm, đầu lưỡi chui vào khoang miệng cậu, Diễm Quân Ly không dám xằng bậy, y chỉ nhẹ nhàng kéo lấy bờ môi Thương Viêm.
Diễm Quân Ly cúi người xuống thật thấp, tận lực khiến Thương Viêm thoải mái một chút, Diễm Quân Ly không hôn rất sâu, Thương Viêm có thể hoàn toàn nhận ra được tình cảm của Diễm Quân Ly, tim tựa như muốn hòa tan, cho dù hiện tại ngực đã bắt đầu đau đớn.
Có thương tích trong người, Thương Viêm rất khó vừa hôn vừa thở, nhưng cậu không muốn rời khỏi môi Diễm Quân Ly. Cảm giác hít thở không thông nháy mắt kéo đến, tuy nhiên Thương Viêm biết cho dù có hô hấp được thì cậu cũng không sống thêm vài giây, bởi vì mơ hồ cậu nhìn thấy ngọn đèn sự sống đang hiển thị những hình ảnh trong cuộc đời, mặt trước là Diễm Quân Mạc, mặt sau là cậu.
Bàn tay nắm áo Diễm Quân Ly của Thương Viêm dần dần buông thõng, nhưng Diễm Quân Ly vẫn nhẹ nhàng hôn như trước, không ai có thể chia sẻ đau xót của y lúc này.
“Cơ hội nằm trên tay cậu ta” Trên không trung phất qua một câu làm động tác Diễm Quân Ly ngẩn ra, đó là tiếng nói của Thần, nghe ra thì ngụ ý là Thương Viêm còn có cơ hội trở về?
Diễm Quân Ly ngơ ngác mà ngẩng đầu, thật sâu nhìn bộ dáng mỉm cười như ngủ say của Thương Viêm, y chôn mặt mình vào cổ Thương Viêm mà cọ xát, đem nước mắt ép ngược trở về.
Diễm Quân Ly hít sâu một hơi, nhẹ nhàng buông Thương Viêm xuống, điều chỉnh tâm tình của mình, khuôn mặt nhìn như bình tĩnh đến không lộ ra được chút tình cảm.
Diễm Quân Ly ôm Thương Viêm đặt vào quan tài băng mà bọn dị năng giả đã chế tác sẵn, và nó sẽ luôn đi theo bên người Diễm Quân Ly, cơ hồ sẽ không rời khỏi y.
Đối với việc Thương Viêm qua đời, tất cả mọi người đều ưu thương là không có khả năng, thậm chí có vài người còn rất cao hứng. Bởi vì những năm gần đây Diễm Quân Ly cũng chỉ có một mình Thương Viêm, hiện tại Thương Viêm chết, như vậy vị trí kia sẽ …
Người bên gối Diễm Quân Ly, không ít kẻ đều dòm ngó vị trí này, bởi khi nhìn thấy sự yêu thương cưng chiều mà Diễm Quân Ly dành cho Thương Viêm, thì bọn họ đều ghen tỵ và khát vọng.
Đối với đám có trai lẫn gái không biết sống chết kia, Diễm Quân Ly chỉ một biện pháp, trực tiếp quăng tới tầng chót nhất của căn cứ thưởng cho những kẻ xấu xí dơ dáy bẩn thỉu nhất, sau đó dùng Thuật Con Rối để bọn họ tự mình bán đứng mình.
Không phải muốn bị người ta chơi sao? Vậy thì như ý nguyện. Thậm chí, Diễm Quân Ly còn hạ mệnh lệnh không cho những người này tự sát. Đối với những kẻ muốn thay thế vị trí của Thương Viêm, Diễm Quân Ly tuyệt đối không để hắn ta/ cô ta sống yên ổn.
Mà ở Thương Viêm bên này, sau khi xem xong cuộc đời của mình qua đèn sự sống, dưới bóng đêm lặng lẽ thâm trầm, cậu bỗng nghe thấy tiếng nói quen thuộc, đó là âm thanh như bé gái của Hệ thống.
“Ký chủ sắp tử vong, khởi động tình tự khẩn cấp, dung hợp Chìa Khóa Thiên Hộ”
Chung Hư Lữ kéo dài hơi tàn được mấy chục giây sau đó không thể chèo chống nổi mà tắt thở. Trong lúc Thương Viêm đang khiếp sợ trước tin tức từ Hệ thống, thì những người đang chiến đấu bỗng khi Chung Hư Lữ chết ai nấy đều trưng ra vẻ mặt nghi hoặc ngơ ngác, không có ánh sáng nhân vật chính, bọn họ chẳng còn lý do gì để kiên trì chiến đấu.
“… Tiểu Viêm?” Diễm Quân Ly lo lắng khẽ kêu tên Thương Viêm, y nhìn theo ánh mắt chăm chú của Thương Viêm thì thấy miệng vết thương rạn nứt như thủy tinh kia đã không còn ánh sáng bạc, con ngươi y mãnh liệt co rút, tim như bị cái gì đó đâm mạnh vào rỉ máu.
Thương Viêm cau mày, cậu không dám động đậy, hiện tại miệng vết thương còn chưa có khỏi hẳn cho nên cậu mà nhúc nhích thì sẽ đau đớn không dứt. Thương Viêm chậm rãi thở dài một hơi, trái tim của cậu đã khôi phục lại như cũ, nhưng miệng vết thương thì vẫn còn nguyên.
Thương Viêm suy yếu mà cười khổ một chút, ngẩng đầu nhìn ánh mắt tràn đầy áy náy và không thể tin kia…
Hai tháng sau, cuộc chiến với Chung Hư Lữ đã kết thúc, căn cứ W dĩ nhiên bị Diễm Quân Ly bỏ vào trong túi, ngay cả căn cứ B cũng khôi phục lại náo nhiệt khi xưa.
Không có Chung Hư Lữ, Diễm Quân Ly chẳng còn bị ai uy hiếp, cấp bậc nhảy lên như gió, nháy mắt đã trở thành cường giả cấp 11. Thế nhưng trong khoảng thời gian này Diễm Quân Ly lại rất không hài lòng, thậm chí vô cùng đau đớn.
“Tôi chỉ muốn Tiểu Viêm khỏe trở lại” Tiếng Diễm Quân Ly cứng rắn vang lên, y trừng mắt nhìn cái tên tự xưng là Thần kia, dưới quang huy của Thần mà không hề khiếp đảm, khí thế kiên định so với Thần cũng chẳng ít hơn chút nào.
“Nếu ông đã có thể đưa em ấy đến đây, tại sao không có cách nào chữa khỏi vết thương của em ấy? !” Nhận được câu trả lời phủ định, Diễm Quân Ly khinh thường cười nhạo một tiếng, căn bản không tin lý do mà ông ta đưa ra, chẳng lẽ cái Trình tự chữa khỏi của Hệ thống tự nó phá hủy nó hay sao?
Thần chỉ lẳng lặng nhìn người được xem là Nhân vật phản diện kia, không tức giận cũng không có trách cứ, chỉ bất đắc dĩ mà thở dài, “Đi nhìn cậu ta đi.”
Thần vừa mới nói xong, ngoài cửa phòng liền vang lên tiếng gõ, mắt Diễm Quân Ly thấy bóng dáng Thần đang định rời khỏi, vốn định gọi lại, nhưng người ngoài cửa nói cho Diễm Quân Ly biết, Thương Viêm tỉnh.
Diễm Quân Ly không cam lòng nhìn căn phòng đã không còn một bóng người, đi ra ngoài, phất phất tay ý bảo người nọ có thể lui xuống.
Phòng Thương Viêm ở ngay bên cạnh, Diễm Quân Ly nhẹ nhàng mở cửa ra, phát hiện Thương Viêm đang ngơ ngác nhìn trần nhà, đến khi nhìn thấy y thì nặn ra một nụ cười tái nhợt.
Bộ dáng Thương Viêm yếu ớt nhượng tim Diễm Quân Ly nảy lên từng đợt đau xót, nhưng ở trước mặt Thương Viêm y sẽ không để mình không lộ ra bất cứ cảm xúc tiêu cực nào.
Từ sau ngày đó, vết thương của Thương Viêm không hề phục hồi lại như cũ, cho nên Thương Viêm chỉ có thể nằm trên giường, bất luận thiết bị trị liệu hoặc dị năng nào đối với Thương Viêm đều không có hiệu quả.
Thương Viêm càng ngày càng suy yếu, tuy rằng miệng vết thương không có rộng ra thêm, bất quá cậu mang theo một lổ thịt hỏng to lớn ngay trước ngực, cho nên không thể làm gì khác ngoài nằm chết lặng trên giường.
Thương Viêm không nói gì, chỉ dùng tươi cười để an ủi Diễm Quân Ly. Bởi vì hiện tại, tốt nhất cậu không nên nói chuyện, miễn cho miệng vết thương lại đau đớn.
Diễm Quân Ly đi qua khẽ hôn Thương Viêm một chút, sờ sờ tóc Thương Viêm rồi thì thầm: “Có một dị năng giả mới, để hắn vào xem được không?”
Hiện tại, toàn bộ lịch trình của Diễm Quân Ly là chiếu cố Thương Viêm, tất cả nhiệm vụ trên tay đều vứt cho Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên hết, y chỉ dồn hết tâm trí lên trên người Thương Viêm.
Diễm Quân Ly nói rất nhỏ giọng, tựa như đối với một búp bê sứ chạm vào liền vỡ nát, chỉ sợ Thương Viêm bị dọa đến. Nghe thấy Diễm Quân Ly nói, Thương Viêm khe khẽ nhắm mắt ý bảo mình đồng ý. Mấy ngày nay cậu càng ngủ càng trầm, bất luận là cậu hay Diễm Quân Ly đều biết, tổng có một ngày cậu sẽ ngủ không thể tỉnh dậy được nữa.
Hiểu được ý tứ của Thương Viêm, Diễm Quân Ly dịu dàng mỉm cười, mở cửa ra dẫn một người tiến vào. Hiện tại, phòng này trừ bỏ những ai mà Diễm Quân Ly cho phép ra, người nào dám tự mình bước vào đều sẽ bị Diễm Quân Ly giết chết, tránh cho những kẻ ngu xuẩn nào chướng mắt Thương Viêm hoặc là muốn leo lên thay thế Thương Viêm, đến đây quấy rầy.
Diễm Quân Ly đầy lòng chờ mong nhìn dị năng giả mới tới kia dùng dị năng đặt lên trên người Thương Viêm, nhưng Thương Viêm thì lại hiểu rõ, thương thế này sẽ không thể nào chữa trị được.
Cuối cùng, giống như Thương Viêm nghĩ, dị năng giả kia không thể chữa khỏi vết thương cho Thương Viêm. Không sao cả, mấy hôm nữa sẽ khỏi thôi mà” Diễm Quân Ly chạm trán mình vào trán Thương Viêm, tiếng thì thào đầy run rẩy làm Thương Viêm cảm thấy rất khổ sở.
Thương Viêm nhìn nam nhân cất chứa đầy bi thương trước mặt, thiếu chút nữa nước mắt nhịn không được mà chảy xuống. Cậu không sợ chết, bởi vì cho dù cậu chết thì cũng chỉ tỉnh lại ở thế giới hiện thực, nhưng cậu rất sợ hãi sẽ không còn gặp được người này.
Diễm Quân Ly giở chăn ra chui vào trên giường của Thương Viêm, vốn đây là giường đôi, cho nên hai người ngủ cũng không chật. Diễm Quân Ly tránh đi miệng vết thương, nhẹ ôm lấy Thương Viêm, mắt mở to nhìn chằm chằm Thương Viêm, hai tháng nay chính là như thế trôi qua.
Thương Viêm hơi nghiêng đầu, bộ dáng Diễm Quân Ly liền in vào trong mắt, cậu giật giật miệng, không phát ra âm thanh, nhưng Diễm Quân Ly vẫn hiểu được ý tứ của Thương Viêm. Y cố ý đi học môi ngữ(*), dùng tất cả trí lực của bản thân để học trong thời gian ngắn nhất.
(Ngôn ngữ qua môi).
“Em sẽ còn sống” Đây là những gì Thương Viêm nói, “Anh biết.” Nhưng em đã không còn ở bên cạnh anh. Diễm Quân Ly cười cứng ngắc, có chút nghẹn ngào, trước đó y đã từ miệng Thương Viêm biết được toàn bộ, Thương Viêm nói tất cả mọi chuyện cho y biết rồi.
Tuy rằng rất khiếp sợ, nhưng có sao đâu, bởi vì như thế nên y mới có thể gặp được Thương Viêm, thậm chí y còn cảm thấy may mắn .
“Anh yêu em” Diễm Quân Ly nhẹ giọng nói, đối với ba cữ mà ngày ngày đều nghe hơn mười lần này, Thương Viêm lúc nào cũng sẽ đáp lại một câu, “Em cũng yêu anh.” Đây là môi ngữ.
Mỗi ngày Diễm Quân Ly đều tự mình chăm sóc Thương Viêm, rất may đám người Lâm Lăng không có nhảy ra cản trở, thậm chí còn phóng túng. Nhưng không phải ai cũng đều như vậy, kẻ ghen tỵ nói Diễm Quân Ly không làm việc đàng hoàng càng ngày càng nhiều.
Và một ngày nào đó, những người kia cuối cùng cũng nhận được tin tức tốt.
Sắc mặt Thương Viêm đột nhiên càng ngày càng trắng bệch, Diễm Quân Ly là người đầu tiên biết, cũng là người duy nhất biết. Diễm Quân Ly nắm chặt tay Thương Viêm, miệng chỉ biết lẩm bẩm gọi tên Thương Viêm, biểu tình sắp khóc kia Thương Viêm ngay cả nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ qua.
Diễm Quân Ly ôm Thương Viêm vào trong ngực, y không có đi tìm người, bởi vì căn bản là y không muốn ai biết đến. Thương Viêm miệng há hốc, như là không thở nổi, cậu biết thời khắc này cuối cùng cũng tới.
Vốn thân thể này là của Diễm Quân Mạc, mà cậu là Thương Viêm, hai người không thể hoàn toàn tương hợp, hơn nữa cậu lại không phải người của thế giới này. Chung Hư Lữ đã chết, nhiệm vụ của cậu coi như là hoàn thành, nếu Trình tự chữa khỏi chưa bị hỏng thì Thần cũng mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, nhưng hiện tại Trình tự chữa khỏi tiêu thất, Thần chẳng thể nào ra tay cứu giúp.
Thương Viêm vô lực nắm lấy áo Diễm Quân Ly, cậu đã dùng hết sức rồi, nhưng vẫn nắm không được. Diễm Quân Ly cố nén nước mắt, sốt ruột và run rẩy hôn lên cái trán Thương Viêm.
Thương Viêm khe khẽ ngẩng đầu, làm một cái môi ngữ, tuy rằng suy yếu nhưng ánh mắt lại sáng ngời, Diễm Quân Ly cứng ngắc người, cười khổ cúi đầu, lông mi chẳng biết từ lúc nào đã ươn ướt.
Diễm Quân Ly hôn Thương Viêm, đầu lưỡi chui vào khoang miệng cậu, Diễm Quân Ly không dám xằng bậy, y chỉ nhẹ nhàng kéo lấy bờ môi Thương Viêm.
Diễm Quân Ly cúi người xuống thật thấp, tận lực khiến Thương Viêm thoải mái một chút, Diễm Quân Ly không hôn rất sâu, Thương Viêm có thể hoàn toàn nhận ra được tình cảm của Diễm Quân Ly, tim tựa như muốn hòa tan, cho dù hiện tại ngực đã bắt đầu đau đớn.
Có thương tích trong người, Thương Viêm rất khó vừa hôn vừa thở, nhưng cậu không muốn rời khỏi môi Diễm Quân Ly. Cảm giác hít thở không thông nháy mắt kéo đến, tuy nhiên Thương Viêm biết cho dù có hô hấp được thì cậu cũng không sống thêm vài giây, bởi vì mơ hồ cậu nhìn thấy ngọn đèn sự sống đang hiển thị những hình ảnh trong cuộc đời, mặt trước là Diễm Quân Mạc, mặt sau là cậu.
Bàn tay nắm áo Diễm Quân Ly của Thương Viêm dần dần buông thõng, nhưng Diễm Quân Ly vẫn nhẹ nhàng hôn như trước, không ai có thể chia sẻ đau xót của y lúc này.
“Cơ hội nằm trên tay cậu ta” Trên không trung phất qua một câu làm động tác Diễm Quân Ly ngẩn ra, đó là tiếng nói của Thần, nghe ra thì ngụ ý là Thương Viêm còn có cơ hội trở về?
Diễm Quân Ly ngơ ngác mà ngẩng đầu, thật sâu nhìn bộ dáng mỉm cười như ngủ say của Thương Viêm, y chôn mặt mình vào cổ Thương Viêm mà cọ xát, đem nước mắt ép ngược trở về.
Diễm Quân Ly hít sâu một hơi, nhẹ nhàng buông Thương Viêm xuống, điều chỉnh tâm tình của mình, khuôn mặt nhìn như bình tĩnh đến không lộ ra được chút tình cảm.
Diễm Quân Ly ôm Thương Viêm đặt vào quan tài băng mà bọn dị năng giả đã chế tác sẵn, và nó sẽ luôn đi theo bên người Diễm Quân Ly, cơ hồ sẽ không rời khỏi y.
Đối với việc Thương Viêm qua đời, tất cả mọi người đều ưu thương là không có khả năng, thậm chí có vài người còn rất cao hứng. Bởi vì những năm gần đây Diễm Quân Ly cũng chỉ có một mình Thương Viêm, hiện tại Thương Viêm chết, như vậy vị trí kia sẽ …
Người bên gối Diễm Quân Ly, không ít kẻ đều dòm ngó vị trí này, bởi khi nhìn thấy sự yêu thương cưng chiều mà Diễm Quân Ly dành cho Thương Viêm, thì bọn họ đều ghen tỵ và khát vọng.
Đối với đám có trai lẫn gái không biết sống chết kia, Diễm Quân Ly chỉ một biện pháp, trực tiếp quăng tới tầng chót nhất của căn cứ thưởng cho những kẻ xấu xí dơ dáy bẩn thỉu nhất, sau đó dùng Thuật Con Rối để bọn họ tự mình bán đứng mình.
Không phải muốn bị người ta chơi sao? Vậy thì như ý nguyện. Thậm chí, Diễm Quân Ly còn hạ mệnh lệnh không cho những người này tự sát. Đối với những kẻ muốn thay thế vị trí của Thương Viêm, Diễm Quân Ly tuyệt đối không để hắn ta/ cô ta sống yên ổn.
Mà ở Thương Viêm bên này, sau khi xem xong cuộc đời của mình qua đèn sự sống, dưới bóng đêm lặng lẽ thâm trầm, cậu bỗng nghe thấy tiếng nói quen thuộc, đó là âm thanh như bé gái của Hệ thống.
“Ký chủ sắp tử vong, khởi động tình tự khẩn cấp, dung hợp Chìa Khóa Thiên Hộ”
/101
|