Chương 821: Yêu em từ đó (1)
Hắn không phải là ai trong đời cô cả, hắn cũng không có tư cách để đưa tiền của mình cho cô xài một cách trắng trợn như vậy.
Lục Bán Thành thở dài một hơi, vừa mới chuẩn bị cất điện thoại, lại có tin nhắn gửi đến: “Anh Bán Thành, vậy thì khi nào chúng ta bắt đầu thực hiện đề nghị của anh?”
Vì cô sốt ruột một triệu sao… Lục Bán Thành gõ gõ: “Ngày mai là lễ cưới của Anh Sinh và Tiểu Ái, qua ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.”
Tin nhắn vừa được gửi thành công, Lục Bán Thành lại nghĩ một chút, sau đó lại gửi một tin nhắn: “Buổi chiều anh có chuyện qua khu gần nhà em, em có thể xuống nhà, anh sẽ đưa chi phiếu cho em.”
“Cảm ơn anh!”
Lục Bán Thành không trả lời, lại để điện thoại lên bàn làm việc.
Máy tính báo có email mới nhưng hắn lại giống như không nghe thấy, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, kinh ngạc mà thất thần.
Loại tình cảm không có đạo lý này tại sao lại đến lúc người ta chẳng kịp chuẩn bị tinh thần gì hết vậy.
Nếu có thể, hắn thật sự có thể sinh hoạt với cô, có thể rõ ràng đối với cô mà nói, hắn chỉ là bạn bè bình thường nhưng chuyện đó không quan trọng, không thể ở cùng nhau, hắn có thể đồng cam cộng khổ với cô là được rồi.
-
Một đêm trước ngày đón dâu có phong tục chú rể không được gặp cô dâu.
Cho dù Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái đều đã có con nhưng vì may mắn, trước một đêm, Tần Chỉ Ái ở cùng mẹ và Tần Gia Ngôn ở biệt thự của Cố Dư Sinh còn hắn về nhà cũ Cố gia ngủ.
Lễ phục, đồ trang sức lúc chiều cũng đã được đưa tới. bạn nào muốn đọc trước full liên hệ : tttukidmh@gmail.com
Bày ra hơn nửa cái phòng khách.
Ăn cơm tối xong, mẹ Tần sợ Tần Chỉ Ái không nhớ lại càm ràm với cô một hồi, lúc chúc rượu phải đeo đồ trang sức nào, lúc bái đường đeo theo cái nào.
Tần Chỉ Ái nghe những lời của mẹ nói xong, lại vuốt vuốt bộ lễ phục do nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp tự tay may, vừa gấp rút chuyển về, lại cảm thấy ấm áp chảy qua tim.
Đây là giấc mộng mà từ lúc cô còn trẻ vẫn thường mơ thấy a… mà giấc mộng này còn dài đến 10 năm, bây giờ mộng đẹp lại biến thành sự thật rồi, nghĩ thế nào cũng có chút không thể tin nổi.
. . . . . . .
Sáng thứ hai, năm giờ, Tần Chỉ Ái muốn mặc đồ thử, chưa đến chín giờ, mẹ Tần đã giục cô đi ngủ.
Không nằm trên giường thì không sao, một khi nằm lên giường, trong đầu cô lại hiện lên tất cả những chuyện ngày mai sẽ diễn ra, càng căng thẳng đến nỗi lăn qua lộn lại cả buổi, đổi mấy tư thế mà vẫn không ngủ được. Cô liền đứng dậy xem giờ trong điện thoại.
Một giờ sáng.
Còn chưa đầy bốn tiếng nữa cô phải trang điểm rồi.
Cũng không biết Cố Dư Sinh có ngủ chưa ha… Tần Chỉ Ái nghĩ nghĩ lại nhắn tin cho Cố Dư Sinh: “Anh ngủ chưa?”
Tin nhắn vừa gửi được một lúc đã có điện thoại của Cố Dư Sinh gọi tới.
Tần Chỉ Ái bắt máy: “Anh cũng không ngủ sao?”
“Ừ…” Cách ống nghe, Tần Chỉ Ái còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi trong điện thoại.
Cô nhíu nhíu mày: “Anh không có ở trong nhà?”
Không đợi Cố Dư Sinh trả lời, Tần Chỉ Ái lại giống như đoán được hắn đang làm gì, chạy đến ban công, quả nhiên thấy hắn đang đứng ngoài cửa, dựa vào đầu xe, hút thuốc.
/1076
|