Cố Lê vô tình từ chối "Chị cậu đang bận."
"Gào..."
Vẻ mặt Daha tủi thân "Chị bận cái gì?"
Cố Lê cười như con tiểu hồ ly “Bận ghẹo chồng. Sáng ngày mai nhớ đưa báo cáo nghiên cứu tính khả thi thành lập công ty giải trí cho tôi, đi trước đây."
Dứt lời, cô vẫy tay với Daha , trong đôi mắt ai oán của cậu thiếu niên, đóng cửa xe lại.
Nửa giờ sau, xe đến tập đoàn Mặc thị.
Đỗ xe xong, Cố Lê sửa sang lại tóc, rồi mới cầm túi xách, vui vẻ đi vào.
Vốn dĩ tưởng rằng có thể đi thẳng lên trên, ai ngờ, lại bị lễ tân ngăn lại "Bà chủ, tổng giám đốc Mặc nói, cô không thể đi lên "
Không cho cô vào?
Phòng cô như phòng tặc vậy, dứt khoát không cho cô vào.
Cố Lê không nhịn được muốn chửi thề, nhưng vẫn cười hỏi chị lễ tân "Anh ta ra lệnh khi nào vậy?"
"Buổi trưa hôm nay ạ."
Chị gái nhỏ thành thật trả lời.
Buổi trưa?
Cố Lê nhíu mày lại, không nghĩ ra mình đã đắc tội gì với anh.
Đi đến chỗ ghế sofa trong đại sảnh, gọi điện thoại cho Mặc Thời Đình.
Người đàn ông này không nhận, chỉ nhắn một tin "?"
Giỏi lắm, quý chữ như vàng đúng không?
Cố Lê hít sâu một hơi, học theo anh "??"
Chờ một lúc lâu sau, anh không nhắn lại, Cố Lê bùng nổ "Mặc Thời Đình, tôi đang ở tầng dưới công ty anh. Vì sao anh không cho tôi đi vào?"
Vốn dĩ tưởng rằng anh sẽ không trả lời, ai ngờ vậy mà trả lời lại "Tự mình nghĩ đi."
Cái gì?
Tự cô suy nghĩ?
Nếu như cô có thể nghĩ ra, còn cần hỏi anh ta làm gì?
Cố Lê gảy quai hàm, móng vuốt nhỏ nhanh chóng đánh chữ trên điện thoại di động "Cho gợi ý nhỏ đi, anh Đình "
Lúc này Mặc Thời Đình đang nghe các quản lý cấp cao báo cáo công việc công ty, vốn dĩ gương mặt tuấn tú đang lạnh như băng, nhưng khi nhìn thấy cô gái nhắn hai chữ "Anh Đình", không thể ngờ là lại có chút biến sắc.
Anh mím môi, trả lời cô "Dưới lầu chờ."
Cố Lê đọc tin này xong, theo bản năng liếc nhìn đồng hồ, sắp sáu giờ rồi, đây là bảo mình chờ anh ta tan làm?
Cũng được, dù sao cũng đang rảnh rỗi.
Cố Lê yên tâm thoải mái ngồi xuống, bắt đầu lướt điện thoại di động, chơi game.
Chờ mãi cuối cùng cũng tới tám giờ.
/916
|