Thấy anh ngủ, Cố Lê cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, không nhịn được ngáp một cái.
Xe vững chắc chạy trên đường, từ từ, mí mắt cô gái cũng bắt đầu không ngừng đánh nhau, cuối cùng khép lại, ngủ thiếp đi.
Ngoẹo đầu vừa khéo ngã vào trên bả vai Mặc Thời Đình.
Mặc Thời Đình mở mắt, duỗi tay đem đầu của cô dời ra một chút.
Nhưng mà, một lúc sau, cô lại dựa vào ngủ say sưa.
Người phụ nữ này. . .
Vứt ở trong sa mạc, đoán chừng cũng có thể ngủ rất ngon.
Mặc Thời Đình mím môi, định đẩy đỉnh đầu của cô ra xa một chút, thì lại nghe cô lẩm bẩm một tiếng "Anh Đình. . ."
Một câu ngọt ngào "anh Đình", lại động đến đáy lòng Mặc Thời Đình.
Biết rõ cô không thể nào là Đường Đường, nhưng anh vẫn không nhịn được nghiêng người sang, nương theo ánh đèn u ám trong xe đánh giá cô.
Tầm mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ của cô, ngũ quan cô gái vô cùng đẹp và trong sáng, đặc biệt là đôi môi đầy đặn, tựa như thạch hấp dẫn mọi người...
Do có tác dụng của cồn, khiến anh không nhịn được muốn cúi đầu xuống, gương mặt tuấn tú hướng tới cô gần hơn, nhưng vừa mới chạm vào môi cô, điện thoại di động ở trong túi chợt vang lên, xua tan hết ý loạn tình mê...
Thật may thật may
Hôm sau, Cố Lê tỉnh dậy trong cơn nhức eo đau lưng.
Sắc trời đã sáng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào, rọi xuống mặt cô.
Mở mắt ra, phát hiện mình còn ngồi ở trong xe, cả người cô ngây ngẩn, vừa phản ứng lại liền tức điên.
Mặc Thời Đình đúng là đồ vô lương tâm, vậy mà không gọi cô dậy, cứ như thế bỏ cô lại ở đây??
Thiệt cho cô hôm qua chỉ có xíu chuyện ‘bảo vệ vợ’ đã nghĩ anh tốt, kết quả...
Nói chung tấm chân tình này cô giao sai chỗ rồi, tên đàn ông cặn bã
Cố Lê xoa vai bị tê, sau đó ở trong lòng vừa mắng người nào đó, vừa đẩy cửa xe bước xuống.
Đi qua vườn hoa vào nhà, đập vô mắt, chính là hình ảnh người đàn ông ngồi ở trước bàn ăn, tao nhã dùng cơm.
Ăn cũng rất ngon miệng.
Loại đàn ông này không F.A mới là lạ
Cố Lê chẹp miệng, kéo làn váy, sống lưng thẳng tắp, khí thế bừng bừng đi tới.
"Mặc Thời Đình, anh nói cho tôi nghe, vì sao anh lại vứt tôi ở trong xe như vậy?"
Mặc Thời Đình theo tiếng nhìn về phía cô.
Đầu tóc cô gái rối bời, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lúc tức giận, vừa đáng yêu lại buồn cười, đôi mắt hẹp dài của anh trong phút chốc lóe lên tia sáng.
Thấy cô đi tới trước mặt mình, anh lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày "Làm sao vậy? Lẽ nào cô nghĩ tôi sẽ ôm cô vào nhà?"
"..."
Cố Lê bị lời này của anh làm cho nghẹn họng, ước chừng qua hai giây mới nói "Anh ôm tôi, cũng không phải là không được."
/916
|