Còn dám lén lên trạm C hát hò trên đó, hết làm cái này tới làm cái kia, nói mãi không sửa
Đưa điện thoại di động trả lại Cố Lê, Mặc Thời Đình liền gọi điện thoại đi.
Tống Vân Khuyết đang lái xe, lúc nhận điện thoại Mặc Thời Đình gọi đến, có chút ngoài ý muốn "Anh tư, sao giờ anh rảnh rỗi tìm em vậy?"
Mặc Thời Đình "Lửa đồng đốt không tài nào hết được, khi gió xuân thổi đến lại mọc ra, hửm?"
"Có ý gì?"
Trong lòng Tống Vân Khuyết hồi hộp.
Ông trời ở, không phải cậu ta hát ở trạm C lại bị lộ rồi chứ
Thế nhưng làm sao biết chứ?
Cậu ta rõ ràng đã cố gắng giảm âm điệu thấp 1 rồi mà
1 Điệu thấp Khiêm tốn, kín tiếng, kín đáo, lặng lẽ, âm thầm...Đại loại là không nổi bật, không để người khác chú ý đến mình .
"Anh tư, anh đang nói cái gì? Em nghe không hiểụ"
"Không hiểu?"
Giọng điệu Mặc Thời Đình càng nguy hiểm "Thích hát như thế, bây giờ cậu đi làm ca sĩ vẫn còn kịp đó?"
"Alo, anh tư? Alo... Tín hiệu không tốt, em không nghe thấy anh nói chuyện, trước vậy đi. Bye bye."
Nói xong, không chờ Mặc Thời Đình lên tiếng, Tống Vân Khuyết lập tức cúp điện thoại.
Chết rồi chết rồi, nếu như bà cô biết cậu ta làm trò trên trạm C, thì cậu ta liền xong đời.
Không được, nhất định phải ‘tiêu hủy chứng cứ’.
Cậu ta tắp xe dừng lại, mở điện thoại xóa video.
Một cái hai cái... mười lắm cái, cuối cùng coi như đã xóa hết toàn bộ video.
Nhìn giao diện trống rỗng, Tống Vân Khuyết thở ra một hơi.
Bên kia.
Cố Lê tò mò hỏi Mặc Thời Đình "Anh biết người hát đó sao?"
Mặc Thời Đình không để ý tới cô, tiếp tục vùi đầu xem văn kiện.
Cố Lê thấy thế, không tiếp tục tự làm xấu hổ nữa.
Cô lướt tiếp trạm C, lại phát hiện tất cả video đối phương hát đều không thấy nữa.
Mặc Thời Đình làm?
Huhu, không còn chỗ để cô vui vẻ nữa rồi.
...
Nửa giờ sau, xe Rolls Royce dừng ở trước một cửa hàng thời trang xa hoa sang trọng .
Lúc này Cố Lê mới biết, hoá ra Mặc Thời Đình dẫn cô đi mua quần áo.
Mà anh làm như thế, là vì đi tham gia tiệc mừng thọ bảy mươi của bà nội của anh.
/916
|