Edit: Susublue
Bạch Vũ Mộng có chút kích động đến nỗi hai tay run lên, ôm chặt Lam Hạo Thần, cho tới bây giờ, hắn mới hiểu được cảm giác mất người yêu là thế nào, đau như vậy, làm người ta sống không bằng chết.
Trái tim như bị vét sạch, như đã đánh mất thứ quan trọng nhất của bản thân, mặc kệ làm mình trở nên hoàn mỹ như thế nào, vẫn luôn có cảm giác mất mát.
Mở mắt nhìn vào trong nước, tận lực nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong nước, thoạt nhìn càng thêm hoàn mỹ, nhưng cảm giác cô độc dù tuyệt vời thế nào vẫn thấy tiếc nuối. Vẻ mặt tiều tụy mơ hồ ngẩng lên, như có một loại ma lực...
Mọi người đã sớm đình chỉ việc đánh nhau, mọi người vội vàng đưa Lam Hạo Thần về doanh trướng, Mạc Hàn Trần và Trúc Đạp Vũ ở bên trong trị liệu cho Lam Hạo Thần.
Bạch Vũ Mộng luôn cầm chặt lấy tay Lam Hạo Thần, dù thế nào cũng đều không chịu buông tay. Nhưng Thu Hằng Duệ nhõng nhẽo cứng rắn ép buộc, mới đưa nàng ra ngoài được, bởi vì Trúc Đạp Vũ nói khi bọn họ trị liệu cho hắn Bạch Vũ Mộng không thể ở bên cạnh.
Bạch Vũ Mộng tựa hồ còn hơi nghi hoặc, nhưng vẫn thất vọng, nhưng những chuyện này vẫn không thể làm nàng hết lo lắng. Giờ phút này nàng rất hận bản thân mình, rõ ràng y thuật tốt như vậy, lại không có biện pháp gì.
Bên trong, Lam Hạo Thần vẫn rất suy yếu, nhưng máu Bạch Vũ Mộng đúng là đã khiến hắn tốt hơn rất nhiều. Hắn suy yếu trợn tròn mắt, nhìn một vòng, không thấy Bạch Vũ Mộng, có chút thất vọng nhắm mắt lại.
Nàng ở bên ngoài! Trúc Đạp Vũ thật sự không nhìn nổi nữa, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Mĩ nam tử trên giường đang bị bệnh nhất thời vui sướng nhìn ra bên ngoài, như xuyên thấu qua màn che mà nhìn thấy nữ tử tuyệt mỹ đang sốt ruột chờ ở bên ngoài.
Các ngươi đã yêu nhau như vậy, ngươi cần gì phải làm vậy? Trúc Đạp Vũ vẫn nhịn không được khuyên nhủ.
Ta phát hiện ta đã làm sai rồi, ta không nên vì chuyện của bản thân mà để nàng giết ta, nếu ta chết, ta không nên để cho nàng biết. Nói xong nhắm mắt xuống, Nhưng, sao không cho nàng đi vào?
Mạc Hàn Trần thở dài: Hạo Thần, chúng ta không cho nàng đi vào, là vì bí mật này, không phải ngươi không muốn cho nàng biết sao!
Nói xong dừng một chút, nhìn Trúc Đạp Vũ một cái, mới nói: Hơn nữa, ngươi có biết
Bạch Vũ Mộng có chút kích động đến nỗi hai tay run lên, ôm chặt Lam Hạo Thần, cho tới bây giờ, hắn mới hiểu được cảm giác mất người yêu là thế nào, đau như vậy, làm người ta sống không bằng chết.
Trái tim như bị vét sạch, như đã đánh mất thứ quan trọng nhất của bản thân, mặc kệ làm mình trở nên hoàn mỹ như thế nào, vẫn luôn có cảm giác mất mát.
Mở mắt nhìn vào trong nước, tận lực nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong nước, thoạt nhìn càng thêm hoàn mỹ, nhưng cảm giác cô độc dù tuyệt vời thế nào vẫn thấy tiếc nuối. Vẻ mặt tiều tụy mơ hồ ngẩng lên, như có một loại ma lực...
Mọi người đã sớm đình chỉ việc đánh nhau, mọi người vội vàng đưa Lam Hạo Thần về doanh trướng, Mạc Hàn Trần và Trúc Đạp Vũ ở bên trong trị liệu cho Lam Hạo Thần.
Bạch Vũ Mộng luôn cầm chặt lấy tay Lam Hạo Thần, dù thế nào cũng đều không chịu buông tay. Nhưng Thu Hằng Duệ nhõng nhẽo cứng rắn ép buộc, mới đưa nàng ra ngoài được, bởi vì Trúc Đạp Vũ nói khi bọn họ trị liệu cho hắn Bạch Vũ Mộng không thể ở bên cạnh.
Bạch Vũ Mộng tựa hồ còn hơi nghi hoặc, nhưng vẫn thất vọng, nhưng những chuyện này vẫn không thể làm nàng hết lo lắng. Giờ phút này nàng rất hận bản thân mình, rõ ràng y thuật tốt như vậy, lại không có biện pháp gì.
Bên trong, Lam Hạo Thần vẫn rất suy yếu, nhưng máu Bạch Vũ Mộng đúng là đã khiến hắn tốt hơn rất nhiều. Hắn suy yếu trợn tròn mắt, nhìn một vòng, không thấy Bạch Vũ Mộng, có chút thất vọng nhắm mắt lại.
Nàng ở bên ngoài! Trúc Đạp Vũ thật sự không nhìn nổi nữa, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Mĩ nam tử trên giường đang bị bệnh nhất thời vui sướng nhìn ra bên ngoài, như xuyên thấu qua màn che mà nhìn thấy nữ tử tuyệt mỹ đang sốt ruột chờ ở bên ngoài.
Các ngươi đã yêu nhau như vậy, ngươi cần gì phải làm vậy? Trúc Đạp Vũ vẫn nhịn không được khuyên nhủ.
Ta phát hiện ta đã làm sai rồi, ta không nên vì chuyện của bản thân mà để nàng giết ta, nếu ta chết, ta không nên để cho nàng biết. Nói xong nhắm mắt xuống, Nhưng, sao không cho nàng đi vào?
Mạc Hàn Trần thở dài: Hạo Thần, chúng ta không cho nàng đi vào, là vì bí mật này, không phải ngươi không muốn cho nàng biết sao!
Nói xong dừng một chút, nhìn Trúc Đạp Vũ một cái, mới nói: Hơn nữa, ngươi có biết
/205
|