“À, không phải em mua, người ta tặng.”
“Tặng á?”
Thu Ninh đưa khay trái cây cho Mạnh Y Nhiên rồi cầm hộp lên quan sát kỹ.
“Đây là gỗ trắc vàng à?”
“Chắc vậy.”
Thu Ninh lại nhìn sang chiếc vòng tɾong tay cô “Dùng gỗ trắc vàng để đựng vòng thì chắc đắt lắm. Nhìn kiểu dáng cũng rấtđẹp, ai tặng em món quà quý thế?”
Mạnh Y Nhiên chớp mắt “À thì là…”
Thu Ninh lặng lẽ nhìn cô “À thì là?”
Mạnh Y Nhiên liếc mắt ra cánh cửa chưa đóng, kéo tay Thu Ninh lại thì thầm kể hết mọi chuyện ở Bắc Kinh.
Thu Ninh nghe mà nét mặt biến đổi liên tục, cuối cùng vẫn là ngỡ ngàng và kinh ngạc.
“Vậy… Cái vòng này là Chu Bách tặng em á?”
“Đúng, chắc là quà chia tay nhỉ?”
Thu Ninh nhìn cô mấy giây, rồi lại cầm chiếc vòng lên xem.
“Nhưng chị nhớ tɾong giới nhà g͙iàu ở Bắc Kinh, tặng vòng kiểu này thường là sính lễ đó, đặc biệt là vòng đẹp như này. Rất có thể là vòng tay gia truyền.”
“Hả? Sính lễ? Vòng tay gia truyền? Không, không thể nào?”
Thu Ninh lắc đầu “Không hẳn là không thể. Vậy nên chính vì em cố ý nói những lời đó nên mới nghĩ Chu Bách ngầm đồng ý chia tay dứt khoát với em sao?”
“Đúng… Đúng vậy. Chứ không thì tại sao tối hôm đó anh ta chẳng nói một lời nào? Chị nghĩ xem, em về rồi, anh ta cũng không đích thân đến tiễn, chỉ sai thư ký mang cái vòng này tới.”
Thu Ninh nhìn chiếc vòng nói “Nhìn thôi cũng thấy đắt tiền. Dù chị không biết nó từ thời nào, nhưng cái hộp gỗ trắc vàng có khắc niên đại, là đồ cổ, rấtgiá trị.”
“Hả? Có khắc năm hả? Sao em không thấy, ở đâu cơ?”
Thu Ninh lật cho cô xem đáy hộp, chỉ vào một điểm “Em nhìn nè, ở đây.”
“Chữ này là gì vậy, em nhìn không rõ…”
“Giống chữ Đường, nếu cái hộp này từ thời nhà Đường thì là cổ vật rồi. Vậy cái vòng này cũng không chừng là vòng ngọc từ thời Đường.”
“Hả?” Mạnh Y Nhiên trợn tròn mắt.
Thu Ninh đưa ra một gợi ý “Em có thể hỏi Chu Bách mà.”
Mạnh Y Nhiên “…”
“Nhưng lúc nãy khi chị vào, em vừa xoá WeChat của anh ta rồi.”
Thu Ninh “…”
“Em xoá thiệt luôn hả?”
“… Ừm.”
“Sao lại xoá?”
“Em… Em tưởng bọn em ngầm hiểu là chấm dứt rồi.”
“Sao em lại nghĩ vậy? Đó chỉ là do em tưởng tượng thôi, đúng không?”
“Nhưng hai ngày nay anh ta không liên lạc với em nữa, chẳng phải là ngầm chia tay sao?”
Thu Ninh nghe vậy cũng không biết nói gì. Dù sao cô cũng chưa từng yêu nên không rõ chuyện người yêu hai ngày không liên lạc có bình thường hay không.
Đúng lúc hai người đang tròn mắt nhìn nhau, bên ngoài vang lên giọng Mạnh Hạo Nhiên.
“Vợ ơi?”
Mạnh Y Nhiên giật nảy mình. Nếu để anh ấy biết cô lại dính dáng tới Chu Bách…
Cô lập tức nhét vòng lại vào hộp, giấu vào tɾong chăn.
Thu Ninh thấy cô giấu kỹ rồi mới lên tiếng “Chồng ơi, em ở phòng Nhiên Nhiên.”
Mạnh Hạo Nhiên the0 tiếng tìm đến, đứng ở cửa nhìn hai người “Hai em đang nói gì đấy?”
“Cũng không có gì. Em mang trái cây lên cho Nhiên Nhiên thôi, anh ăn không, dưới ßếp còn nhiều lắm.”
“Để lát ăn.” Nói xong, Mạnh Hạo Nhiên vẫy tay với Thu Ninh, ra hiệu anh tan làm rồi, cô nên về với anh.
Thu Ninh đứng dậy đi đến bên anh, nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, đột nhiên ngẩng lên hỏi.
“Chồng à, ngày xưa anh từng hẹn hò mấy lần rồi đúng không?”
Mạnh Hạo Nhiên sững lại, hiển nhiên không ngờ cô lại đột ngột hỏi như vậy.
Anh lập tức quay sang nhìn Mạnh Y Nhiên ngơ ngác vẫn đang ôm khay trái cây.
Mạnh Y Nhiên “???”
/1760
|