Lúc mới kết hôn, cô cũng từng thử dậy sớm trang điểm, mặc váy được chọn kỹ, kết quả vừa xuống lầu đã bị Lệ mẫu mắng, mắng cô ăn mặc lòe loẹt, không giữ đạo phụ nữ, nói phụ nữ phải làm tốt vai trò hiền thê lương mẫu, mặc thế này sao nấu ăn làm việc nhà, còn Lệ Dị Thần chỉ đứng bên lạnh lùng im lặng đồng tình.
Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã khác.
Thoát khỏi gông cùm của nhà họ Lệ, cô tự do khoác lên mình bất kỳ phong cách nào mình muốn, sống trọn vẹn với chính mình.
Đang trò chuyện rôm rả, chuông điện thoại của Thầm Y Y bất ngờ vang lên.
Sắc mặt cô thoáng đổi, vội vã giơ điện thoại ra hiệu với Tần Thư Niệm: "Tớ ra ngoài nghe cuộc gọi này chút nhé!" Thẩm Y Y vừa khuất bóng, Tần Thư Niệm cúi đầu, lặng lẽ lau vết rượu dính trên tay.
Bất chợt, một bàn tay nhớp nháp, lạnh lẽo siết chặt lấy vai cô, khiến cô giật mình.
"Cô em, một mình à? Có muốn mấy anh tốt của bọn anh đi cùng không?" tích của mày chưa Khi Lệ Dị Thần đến Quán bar Đỏ thì Tống Quán Quán và vài người bạn khác đã ngồi chờ ở ghế sofa một lúc.
"Chị Quán Quán, em nhớ chị quá!" Lệ Ôn Hàm ôm chầm lấy Tống Quán Quán một cách phô trương, dính sát vào người cô làm nũng.
Tống Quán Quán vỗ nhẹ lên đầu cô, giọng nói dịu dàng: "Sao vẫn như trẻ con vậy?" Cô ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông ngồi đối diện, gương mặt lạnh lùng, ý có điều gì đó muốn nói: "Nhưng cũng chỉ có em là đứa trẻ con luôn đặt chị trong lòng thôi!" Lệ Ôn Hàm vội vàng ngồi thẳng dậy, giải thích gấp gáp: "Sao có thể chứ, anh trai em nhớ chị lắm.
Biết chị sắp về, liền lập tức ly hôn với người phụ nữ đó!" Lời vừa dứt, cả đám xung quanh bỗng ổn ào hưởng ứng, khóe miệng Tống Quán Quán nhếch lên nụ cười không thể giấu nồi.
Người yêu mà anh đã nhớ nhung suốt bao ngày đêm, giờ đây ngồi trước mặt với ánh mắt đơm tình nhìn cô.
Vốn là khung cành hằng mơ ước, nhưng trong lòng Lệ Dị Thần lại cảm thấy trong lòng có chút oì đó khó tả Anh mở miệng, định nói điều gì đó thì một người bạn bên cạnh đột nhiên thốt lên một câu thô tục.
"Chết tiệt, Lệ thiếu, đó có phải vợ anh không?" Lệ Dị Thần lập tức quay đầu nhìn, liền thấy Tần Thư Niệm với mái tóc gợn sóng dày và đậm, trang điểm đậm nét tinh xảo, tôn lên vẻ quyến rũ mê người.
Chiếc váy dài đỏ rực bó sát eo khiến vòng eo thon thả hiện rõ, phần tà váy được cắt xẻ tinh tế càng làm nổi bật đối chân dài thẳng tắp.
Chỉ cần nhìn từ xa cũng thấy cô là một mỹ nhân hiếm có.
Cô đang bị một người đàn ông béo đầu tai to dẫn theo mấy thanh niên lưu manh vây quanh, trên mặt lộ rõ vẻ ghê tởm không thể che giấu.
"Đó chẳng phải là Lý Long, nhị thiếu gia nhà họ Lý sao? Gã nổi tiếng háo sắc vô lý, rơi vào tay hắn thì xui xẻo lắm! Biết đâu người ta lại thích thì sao? Vợ tốt nhà nào mặc như vậy đến quán bar.
Chẳng phải để cậu đàn ông thì là gì! Nói thật nhé, không ngờ vợ của Lệ thiếu lại có thân hình đẹp như vậy.
Ngày thường ăn mặc trông già dặn, tôi còn tưởng là sân bay!" Lệ Ôn Hàm lập tức hùa theo: "Ăn mặc là lợi thế kia chắc chắn là săn tình rồi! Thứ bị anh trai tôi vứt bỏ, không dùng chút thủ đoạn thì ai mà thèm nhận đồ thừa chứ!" Những câu đùa thô tục khiến lũ bạn bật cười phá lên.
/1843
|