"Tôi biết các anh có lẽ đã điều tra ra được thân phận của tôi, thậm chí trước khi tìm được tôi, có thể đã tìm hiểu toàn bộ lý lịch trong cuộc đời tôi rồi, vậy nên các anh cũng đã biết, tôi đã rất lâu rồi không tiếp xúc với bất kỳ công việc nào liên quan tới y học nữa cȧ.
Tùy tiện chữa trị cho một căn bệnh nan giải như thế," Tần Thư Niệm nhẹ nhàng nói, "Xin lỗi, rất có thể tôi không làm được, anh Phó hãy tìm một cao minh khác đi.
Tần tiểu thư không cần phải lập tức từ chối, cô có thể cân nhắc thêm.
Dường như Kỳ Tiêu không quan tâm tới câu trả lời của cô, mà thẳng thắn nói rằng: "Tam ca có thể chờ được.
Tần Thư Niệm nhìn thấy vẻ mặt kiên định của người đàn ông này trong gương chiếu hậu, cô nhíu mày trong vô thức.
Nhìn Tần Thư Niệm ngồi lên xe của Kỳ Tiêu rời đi, cho tới khi lái xe chạy ra khỏi bờ biển Đông, sắc mặt của Lệ Dị Thần vẫn rất khó chịu.
Thân hình ấm áp áp sát vào cánh tay anh, mùi hương quen thuộc tỏa ra từ cơ thể của Tống Quán Quán.
Cô từ tốn hỏi anh: "Dị Thần, vài ngày nữa bố mẹ em sẽ về nước, anh có thời gian rảnh cùng bàn bạchôn sự của chúng ta hay không?" Nhìn thấy khuôn mặt người mình thương tràn đầy kỳ vọng không thể che giấu về tình yêu, Lệ Dị Thần bỗng cảm thấy một chút mơ hồ trong lòng.
Đây chẳng phải là cành tượng mà anh đã mong đợi từ lâu sao? Năm đó, vì nóng giận bảo vệ người yêu, trở thành đề tài bàn tán khắp Thành phố A.
Vì Tống Quán Quán mà lao ra nước ngoài, nhưng lại bị cự tuyệt, cuối cùng trở về nước trong cảnh thảm hại.
Nếu không phải nhờ đám cưới với Tần Thư Niệm, thì giờ đây có lẽ cả tập đoàn Lệ Thị cũng đã trở thành trò cười.
Nữ thần mà anh ngày đêm mong nhớ giờ đã ở ngay trước mắt, tất bật chuẩn bị cho đám cưới sắp tới của hai người.
Còn gì không hài lòng nữa chứ.
"Di Thần?" Tống Quán Quán nhận ra anh đang mất tập trung, giọng chợt trầm xuống "Dĩ nhiên, nếu dạo này anh bận thì chắc chắn phải ưu tiên công việc trước rồi.
Lệ Dị Thần nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang lo lắng của người yêu, dịu dàng an ủi: "Dù công việc có lớn đến đâu cũng không quan trọng bằng em, huống chi là hôn sự của chúng ta.
Em yên tâm, hai ngày tới anh nhất định sẽ dành thời gian tiếp đón bố mẹ em.
Tống Quán Quán lập tức nép vào lòng Lệ Dị Thần, nhỏ nhắn đáng yêu.
"Bố mẹ muốn ở lại đây vài ngày, đúng lúc bố còn có một hợp đồng cần theo dõi trong nước.
Có lẽ sau khi giải quyết xong, đám cưới của chúng ta cũng kết thúc rồi.
Em nghĩ việc đặt khách sạn không hợp lý lắm, chi bằng thuê một căn nhà cho ba mẹ ở tạm vài ngày.
Lệ Dị Thần nhíu mày, không tán thành: "Thuê nhà làm gì, anh có rất nhiều bất động sản, bố mẹ em cứ chọn một căn ưng ý mà ở là được.
Tống Quán Quán mắt sáng lên, nhưng vẫn cố tỏ ra e dè: "Không ổn lắm, như vậy có làm phiền anh quá không?" Lệ Dị Thần đưa tay chạm nhẹ vào trán Tống Quán Quán, giọng nói đầy cưng chiều: "Nói gì vậy? Sau này em là người của anh rồi, sao còn tính toán chuyện này với anh?" Tổng Quán Quán dựa vào vai Lệ Dị Thần, nét mặt lộ ra vẻ ngọt ngào không giấu nổi.
"Thực ra cô Tần có thể cân nhắc lại.
/1843
|