Hai xe bám sát nhau suốt chặng đua, kẻ trước người sau, có qua có lại, không phân thắng bại, cuối cùng ở vòng cuối cùng khi qua góc cua, xe đen tăng tốc vượt góc cua, trực tiếp lao thẳng qua vạch đích, và giành được chiến thắng "Dạ Hoành, đã thắng!" Tiếng vỗ tay vang dội như sấm lan tỏa ra khắp khán đài.
Tần Thư Niệm chạm tay vào vô lăng, thông qua kính xe nhìn vào người đàn ông phía trước đang bước xuống xe, từ từ nheo mắt lại.
"Cô đã thua rồi.
sao, hả chỗng cũ Giọng nói của người đàn ông bị nghẹn lại trong mũ bảo hiểm, khó mà phân biệt rõ ràng.
Tần Thư Niệm thản nhiên nói: "Anh rất lợi hại.
Cô dùng hai tay nắm lấy mũ bảo hiểm, chỉ cần một chút sức lực là tháo ra được, mái tóc dài tung bay, lập tức khiến mọi người đều kinh ngạc.
"Trời ơi, Tequila là một cô gái ư? ! Trời đất ơi, phụ nữ lái xe mà cũng lợi hại vậy sao? Không thể tin nổi, người bao năm đứng đầu bảng Cuộc đua xe Bờ biển Đông lại là một cô gái cơ đấy! Thật may là Dạ Hoành đã thắng, giữ được thể diện cho phái mạnh.
Ai thua ai thắng còn chưa chắc đâu, lần sau người chiến thắng rất có thể sẽ là Tequila day.
Tần Thư Niệm thông qua mặt nạ nhìn thấy người đàn ông đang đứng phía trước không xa cũng đang tháo mũ bảo hiểm, cô đặt một tay lên mặt nạ.
"Tôi thực hiện lời hứa.
Mặt nạ vừa tháo ra, để lộ một cái cằm tròn trịa thì bị người đàn ông ngăn lại.
"Khoan đã.
Người đàn ông ra hiệu cho cô, "Tiến hành một giao dịch nhé, thế nào?" Tần Thư Niệm dừng động tác tháo mặt nạ, nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ: "Ý anh là sao? Giúp tôi một việc," người đàn ông tiến tới gần Tần Thư Niệm thêm hai bước, "Cô có thể không cần tháo mặt nạ.
Tình thế xoay chuyển khiến những người đứng bên ngoài đều ngơ ngác, một lúc sau thì bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Đang nói gì vậy, một câu cũng không nghe thấy! Chẳng phải sẽ tháo mặt nạ ra hay sao, không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ Tequila thua không nổi ư? Không thấy Dạ Hoành ra hiệu hay sao, là anh ấy đã ngăn người ta tháo mặt nạ ra kia mà.
Tiếng ồn ào lướt qua tai của Lệ Dị Thần, nhưng anh không để ý, anh chỉ đang chăm chú nhìn vào bóng dáng của hai người ở giữa trường đua, với ánh mắt đầy sự dò xét.
Bỗng nhiên có một đôi tay đặt lên cổ tay anh: "Đang nghĩ gì vậy, Dị Thần?" Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Lệ Dị Thần quay đầu lại thì nhìn thấy Tống Quán Quán đang ngồi bên cạnh, anh bất giác che giấu đi cảm xúc trong ánh mắt.
"Không biết hôm nay Bờ biển Đông có vấn đề gì, trước đây đã sớm tháo mặt nạ rời sân rồi, chứ đâu để hai người kia đứng đó dây dưa mãi như thế.
Lệ Dị Thần nhấm nháp một ngụm champagne vừa được nhân viên phục vụ đưa tới: "Một sai lầm lớn đến thế, nếu để Phó công tử biết được, chắc chắn sẽ gặp rắc rối to.
Tống Quán Quán đặt câu hỏi đầy ý tử: "Vị Phó công tử này, lợi hại như thế sao, trước khi em ra nước ngoài, không hề nghe nói nhiều về anh ấy.
Lệ Dị Thần uống hết chút rượu cuối cùng, từ tốn nói: "Anh ấy có thân phận đặc thù, hai năm nay mới bước vào Phó Thị, vừa vào đã trở thành đương gia mà không ai có thể phù nhận.
/1843
|