Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 721: Nghênh đón (1)

/803



Thất ca khẽ cắn môi, sau đó hung hăng nói:

-Tiền đâu?

Cự tuyệt? Hắn sẽ không cự tuyệt, nếu cự tuyệt, làm sao có thể cầm được tiền từ trên người của Diệp Lãng chứ, dù sao mua sắm không phải mình làm, cứ đưa cho cấp dưới, nhưng kết quả cũng giống nhau.

Bây giờ rất tốt, mình phải thừa cơ hội đòi tiền, vấn đề mà mình muốn tới gặp Diệp Lãng, mục đích lớn nhất chính là lấy tiền, Thất ca cũng nhận được tin tức, biết rõ lúc Diệp Lãng ở Thánh thành đã xem bệnh cho người ta, cho nên hắn phải đào một khoản.

-Cho ngươi, nơi này có một trăm vạn, đủ cho ngươi mua sắm.

Diệp Lãng trực tiếp lấy ra một chồng kim phiếu đưa cho Thất ca, hắn cũng quên đây là đường cái, đạo lý tiền tài không lộ ra ngoài hắn cũng quên.

Thất ca dùng tốc độ nhanh như tia chớp cầm kim phiếu, thu vào trong giới chỉ của hắn, tốc độ làm cho người ta cảm thấy hoa mắt, giống như kim phiếu chưa bao giờ xuất hiện qua.

Thất ca làm như vậy cũng không phải vì bảo vệ cho kim phiếu, không phải vì không cho người khác nhìn thấy, hắn có thói quen dùng tốc độ nhanh nhất để đoạt tiền, hắn sợ lúc này Diệp Lãng đổi ý thì hắn sẽ hối hận không kịp.

Về phần người khác nhìn thấy chuyện này, hắn không bao giờ để ý, nơi này chính là Diệp thành, khắp nơi đều là tai mắt của Diệp gia, ở nơi này vẫn chưa xuất hiện người dám ở trong này đánh chủ ý lên người Diệp gia.

Mà người trên đường đại bộ phận là nhân sĩ trung thành với Diệp gia, bọn họ sẽ không có mưu đồ với Diệp gia, dù có đem kim phiếu vứt xuống đất, bọn họ sẽ nhặt lên rồi đưa trở về Diệp gia.

Cũng không phải là bọn họ không tham lam, mà là bọn họ biết rõ, mình không nuốt nổi đồ vật của Diệp gia, làm như vậy chỉ làm cho Diệp gia vứt bỏ mình, bây giờ có thể làm thủ hạ làm việc cho Diệp gia, chỉ cần không phải trung tâm chưa đủ, thì muốn cái gì sẽ có cái đó.

-Còn nữa hay không, hình như một trăm vạn hơi ít một chút.

Thất ca nghiêm túc nhìn Diệp Lãng.

Một trăm vạn còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ tài liệu của Diệp Lãng cần nhiều như vậy sao?

Sai, tài liệu của Diệp Lãng chỉ cần bảy tám chục vạn là đủ rồi, một trăm vạn là dư xài, nhưng mục đích của Thất ca đến đây là để cầm kim phiếu của Diệp Lãng, cho nên phải nói là không đủ.

Đổi lại là người khác nói, nhất định sẽ nói một trăm vạn như thế sao mà không đủ, nhưng Diệp Lãng sẽ không, chẳng những hắn không nói, mà còn lấy ra thêm.

-Vậy thì cho ngươi thêm năm mươi vạn!

Diệp Lãng lại xuất ra một chồng kim phiếu lớn, hắn giao cho Thất ca.

Bà mẹ nó, lại là năm mươi vạn, tiểu tử này đúng là quá giàu có mà, tiện tay là cầm ra một trăm năm mươi vạn, không biết hắn còn hay không!

Thất ca nhanh chóng tiếp nhận năm mươi vạn, sau đó nhìn Diệp Lãng rất nghi hoặc, vấn đề trong lòng của hắn, cũng là vấn đề trong lòng của những người bên cạnh.

Mọi người đều biết Diệp Lãng là siêu cấp bại gia chi tử, nhưng chỉ là nghe qua, chưa từng nhìn thấy, hiện tại bọn họ đã minh bạch, siêu cấp quả nhiên là siêu cấp, tùy tùy tiện tiện đã có thể xuất ra một trăm năm mươi vạn, người như thế trên đại lục, chắc chắn không có, không có bất kỳ người nào có thể làm được như hắn!

Mà nhìn biểu lộ của Diệp Lãng, lấy ra một trăm năm mươi vạn kim phiếu, giống như đang lấy ra một trăm năm mươi kim tệ, nhẹ nhàng tùy ý, căn bản không để trong lòng.

-Còn nữa hay không? Chỉ có chút này thì hơi khó khăn!

Thất ca nhìn về phía Diệp Lãng.

-Còn, toàn bộ cho ngươi, ngươi thực phiền!

Diệp Lãng lại xuất ra một chồng kim phiếu, lần này ít hơn rất nhiều, nhưng đó là tương đối mà thôi, bởi vì chồng kim phiếu này cũng có ít nhất hai ba mươi vạn.

Diệp Lãng biết rõ Thất ca muốn làm gì, lần trước hắn đã cạo mình sạch sẽ, hiện tại chắc chắn hắn muốn làm như vậy lần nữa, mà tiền này đưa cho hắn để làm việc, cứ xem như mình bại sạch đi, cho hắn hết vậy.

-Ừ, xem như số tiền này mua tài liệu, Thất ca cầm lấy mà mua!

-Cho ta toàn bộ sao?

Thất ca không chút khách khí tiếp nhận kim phiếu, không hỏi mộ câu.

-Đúng vậy!

Diệp Lãng gật đầu.

-Vậy cũng tốt, chuyện của ngươi ta sẽ làm, ta đi trước!

Thất ca rất dứt khoát lưu lại một câu, sau đó rời đi, hắn tin tưởng Diệp Lãng sẽ không nói dối, hắn nói không có thì chắc chắn sẽ không có.

Trong Diệp gia, ai cũng biết Diệp Lãng sẽ không nói dối, nhiều nhất là không nói lời nào!

Mà hành vi của Thất ca làm cho người ta phỉ nhổ, sau khi cầm tiền thì cấp mông rời đi.

Tuy hành vi của Thất ca bị mọi người phỉ nhổ, nhưng Diệp Lãng với tư cách là nhân vật chính của sự kiện, hắn không thèm để ý, hoàn toàn không có bất kỳ vẻ khác thường nào, bởi vì hắn sớm đã biết Thất ca là dạng người gì, biết rõ sau khi Thất ca cầm xong đồ vật, hắn sẽ chạy đi.

Tình huống như vậy cũng không phải là một hai lần, mỗi lần Thất ca đều gấp gáp chạy đi tìm hắn, sau khi đã có được, liền lập tức chạy đi.

-Phi Yên, các ngươi trở về trà lâu đi, chúng ta đi về nhà! Đúng rồi, còn những người mới, nếu như cần cái gì, cứ đi tìm Thất ca, ngươi biết xử lý thế nào rồi chứ!

Diệp Lãng quay đầu nhìn Liễu Phi Yên ở đằng sau, nói ra.

Những người của Liễu Phi Yên, trừ những tỷ muội trước đó ra, còn mang theo một đám người của Vạn Hoa Lầu, những người này đều là nữ hài có tiềm chất, cho các nàng gia nhập trà lâu, thì sinh ý của trà lâu càng thêm náo nhiệt.

Mà những người của Vạn Hoa Lầu, có nữ hài gọi là Tâm Ny có tiềm chất đặc biệt, tài nghệ rất được!

Nhớ ngày đó, đám người của Tây Môn công tử đến Vạn Hoa Lầu, chính là vì Tâm Ny mà đến, muốn nhờ Tâm Ny giúp bọn họ luyện tập tiết mục cho hoàng thái hậu, kết quả lại gặp được Diệp Lãng, cho nên xảy ra chuyện trước kia.

Có thể nói, cô nương Tâm Ny này là hồng nhan họa thủy!

Còn quan hệ của Tâm Ny và Tâm Ảnh, tại sao tên của hai người lại tương tự nhau như vậy, kỳ thật rất đơn giản, trong Vạn Hoa Lầu cô nương có gọi là Tâm có quá nhiều, đây là ý của Tâm Ảnh, nàng muốn cho những cô nương này có tên gọi giống mình.

Trước kia Tâm Ny vốn không phải gọi là Tâm Ny, sau khi tiến vào Vạn Hoa Lầu, mới sửa tên lại, quan hệ giữa nàng và Tâm Ảnh là lã bản với nhân viên, không có bất cứ quan hệ nào khác.

-Biết rõ! Ta sẽ đi tìm Thất công tử!

Liễu Phi Yên cười cười, sau đó mang người rời đi, thời điểm này, chỗ của Diệp gia và trà lâu phải đi theo hai con đường khác nhau.

Vốn cần phải mua thêm vài đồ vật, cũng không cần nhờ Thất ca, hắn chỉ phụ trách đàm phán, nhưng vấn đề ở chỗ, hắn cầm tiền của Diệp Lãng, mua đồ đòi tiền tự nhiên phải đi tìm hắn.

Trước đây nhân thủ vốn không đủ, cho nên Thất ca cũng kiêm luôn chức vị này, nhưng mà, hiện tại nhân thủ đã đủ, hơn nữa còn có rất nhiều người giúp đỡ, Thất ca đã không quan tâm đến vấn đề này.

Nhưng, sẽ có một nhóm người đến tìm Thất ca giải quyết công việc, những người này có cả người của Diệp gia, còn có một ít người quản lý sản nghiệp của Diệp Lãng, ai cũng biết Thất ca cầm tiền của Diệp Lãng, cho nên những người phụ trách trông coi sản nghiệp của Diệp Lãng, tự nhiên sẽ đi tìm Thất ca, người cầm tiền của lão bản.

-Tam ca...

Diệp Lãng đi một lúc, trước mắt xuất hiện một người quen, hình như cũng nhận được tin tức của hắn, đó chính là Tam ca của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại

/803

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status