Áo khẽ cởi ra, bóng dáng đè lên nhau, thân thể như lửa nóng của nàng quấn thật chặt vòng quanh hắn, bên trong căn phòng u ám có vài tia sáng mảnh phá cửa sổ xông vào, hắn giống như mơ hồ nhìn thấy trên quai xanh như ngọc của nàng có một vết đỏ bừng kéo dài đến tận bên gáy, giống như đóa mai đỏ nở rộ rực rỡ trong tuyết.
Đêm lạnh như nước, lại không thấm vào được nhiệt độ cao tràn ngập cả phòng này.
Hồi lâu, kích tình lui đi, từng cảnh phác họa trước đây xẹt qua cực nhanh trong đầu còn đang quanh quẩn, giá y náo nhiệt, màn phù dung ấm áp, cùng nữ tử không thấy rõ mặt mũi, môi đỏ mọng hé mở nói lời yêu thương này cùng với nàng tình sâu vô cùng nỉ non, cuối cùng như thời gian và không gian chồng chéo lên nhau, hư thực khó phân, lại lặp đi lặp lại quanh quẩn bên tai, “Hàn, ta yêu chàng.”
Tròng mắt Quân Dập Hàn tĩnh mịch tỉ mỉ nhìn chăm chú hàng mi nét mày của nữ tử đã ngủ thật say trong ngực, đầu ngón tay nhẹ nhàng gạt tóc rối bời ướt mồ hôi dính vào trên trán lộ ra gương mặt tinh xảo, giọng nói nhẹ đến mức không thể nghe thấy: “Nàng rốt cuộc là ai?”
Nhưng bóng đêm yên tĩnh, hô hấp của nữ tử trong ngực nhè nhẹ, một mình đắm chìm trong giấc mộng ngọt ngào, không có ai đến trả lời vấn đề này cho hắn.
Trong lúc hỗn loạn Ôn Noãn chỉ cảm giác mình đang nằm mộng, còn là một giấc mộng xuân, mộng xuân với Quân Dập Hàn, giấc mộng này rất đẹp, nàng rất thích, nàng hơi hoàn toàn nghĩ, nếu như giấc mộng này là thật thì tốt biết bao.
Đầu ngón tay giống như còn có thể chạm đến lồng ngực rắn chắc của hắn, bên má còn có hô hấp ấm áp của hắn, giấc mộng này rất chân thật.
Nàng nhớ tới thời gian một năm rời đi lần cung biến ấy, tuy sau này gặp lại Quân Dập Hàn, nhưng mộng cũng chỉ là một chút ly biệt sinh tử rất khổ sở cắn tận tim, giấc mộng ướt át giống như ngày hôm nay, đó là cho dù mỗi ngày thắp nhang thơm cầu nguyện cũng cầu không được, không nghĩ tới lần này lại mơ thấy. Khó có được một lần, giấc mộng này có thể làm lâu một chút, lâu một chút nữa. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Tay nàng sờ sờ xa hơn trên ngực hắn, mặt cố gắng cọ cọ về phía cần cổ của hắn, chân gãi... Gãi trên eo hắn.
Cảm giác lạnh lẽo toàn thân đến trái tim nhảy lên trong nháy mắt khiến đầu óc hỗn độn của nàng tỉnh táo phân nửa, nàng trừng lớn mắt nhìn sang bên cạnh, lại vừa đúng đối diện với đáy mắt sâu thăm thẳm của Quân Dập Hàn.
“Thế nào, nhìn phản ứng này của nàng, lại quên chuyện ngày hôm qua rồi?” Giọng nói khàn khàn quyến rũ lòng người của Quân Dập Hàn từng tiếng âm vang chui vào trong tai nàng, đập đến hai mắt nàng hoa lên tim như đánh trống.
Ôn Noãn nhìn vẻ mặt u ám không rõ của hắn, theo bản năng thân thể co rút lại lui về sau, kết quả còn chưa dời ra một tấc, lại bị khuỷu tay hắn đặt trên eo nàng dùng sức thu lại, lập tức bị hắn ôm vào trong ngực dán sát đến không có khe hở, nhất là chỗ nào đó càng thêm rút ngắn cự ly tiếp xúc. Khác thường này khiến cho lỗ chân lông đều đang nhẹ nhàng run rẩy, cảm giác khiến cho nàng đỏ bừng mặt lên trong nháy mắt, nếu đến thời khắc này mà nàng còn không phân biệt được mộng và thực tế, những năm này nàng đều sống uổng công rồi.
Không ngờ “Mộng” này dĩ nhiên là sự thật, “Mộng” này tại sao có thể là thật? Vì sao khi nàng kỳ vọng “Mộng” này là thật, sau khi “Mộng” này biến thật, nàng lại chỉ biết run y hệt như cầy sấy?
Nàng nhìn vẻ mặt âm u của Quân Dập Hàn, nuốt nước miếng một cái, “Cho dù quên, hiện giờ tình hình như vậy cũng có thể đoán ra được chuyện gì xảy ra rồi.”
“Đoán?” Ý tứ trong giọng nói của Quân Dập Hàn không rõ ràng, “Ý của nàng là từ hiện trường phát hiện án mà nàng cho ra kết quả, lại quên quá trình vụ án xảy ra?” di1enda4nle3qu21ydo0n
“... Vâng.” Ôn Noãn nhắm mắt nói, trong lòng lại không nhịn được hối tiếc vì mình mà thở dài, chuyện quan trọng như vậy, nàng thế mà lại quên!
“Nếu như thế, bổn Vương không ngại tự trải nghiệm tái diễn lại vụ án này để cho nàng khôi phục lại trí nhớ.” Dứt lời, hắn không hề cho Ôn Noãn thời gian suy nghĩ mà che người lên.
Thần trí vừa mới khôi phục mấy phần của Ôn Noãn một lần nữa trở nên rối tinh rối mù, nàng hoàn toàn hồ đồ nghĩ đến vò đã mẻ lại sứt trước đó, nếu như đã bò lên giường làm đến tận đây, dứt khoát duy nhất chính là vớt cả tiền lời trở lại, ngày sau nàng không ở bên cạnh hắn thì coi như có chút an ủi trong lòng.
Kích động chính là ma quỷ, nghĩ đến liền muốn thực tế, nàng lập tức buông lỏng cả người, nhiệt tình như lửa đáp lại, liều chết triền miên cùng Quân Dập Hàn.
Ánh ban mai hơi lộ ra, chiến sự mới ngừng, tròng mắt Quân Dập Hàn sâu sắc ngắm nhìn Mộ Hàn đã mệt đến ngủ thật say, một lát sau, êm ái rơi xuống một nụ hôn lên trán nàng, lúc này mới ôm lấy nàng nhắm mắt mà ngủ.
Khi Ôn Noãn tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, bên cạnh đã không có bóng dáng của Quân Dập Hàn, nàng nhìn giường đệm xốc xếch, lại nhìn vết hôn nông sâu trên người, trong lòng không khỏi vừa ngọt ngào lại phiền muộn. Ngọt ngào là tuy rằng nàng và hắn cách bờ hoa nở, nhưng hoa này cuối cùng là đóa hoa đẹp nhất trong lòng nàng. Nàng rốt cuộc nghĩ thông, cho dù nàng là Ôn Noãn hay là Mộ Hàn, chỉ cần hắn là Quân Dập Hàn, nàng là ai đều không quan trọng nữa. Phiền muộn là nàng vốn định hôm nay rời đi, tối hôm qua lại bị Quân Dập Hàn cuốn lấy uống rượu, còn xảy ra sự kiện rượu sinh mất lý trí này, hiện giờ nên làm thế nào cho phải? Đầu ngón tay nàng mơn trớn chấm đỏ đã lan tràn ra tới bên cổ, chân mày nhíu chặt, rời đi đã là lửa xém ngang mày, không thể tiếp tục trì hoãn chút nào nữa. Tròng mắt nàng sâu thẳm, sau khi suy nghĩ sơ, quyết định vẫn giữ nguyên kế hoạch tiến hành. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Chung quy bởi vì hắn nhận trách nhiệm hứa hẹn cưới nàng, chuyện hiện giờ, chuyện này coi như cho hắn một giấc mộng điên cuồng đi.
Nàng lại vùi mặt vào bên gối, nghe hơi thở thuộc về hắn, lần này đi, lần sau gặp nhau không biết là khi nào, tham niệm muốn lưu lại bên người hắn ở trong lòng bắt đầu bộc phát ra bốn phía.
Còn chưa rời đi đã bắt đầu nhớ nhung, nàng rốt cuộc hiểu rõ tương tư là như thế nào.
Nếu phần khả năng sống này là thật... Tròng mắt nàng đảo quanh, vén chăn lên đứng dậy, hai ba lần mặc quần áo tử tế, sửa sang sơ lại giường đệm rồi mở cửa ra ngoài.
“Sao ngươi lại ở trong phòng của Vương gia?” Bạch Ưng trùng hợp đi qua nhìn Mộ Hàn cau mày hỏi.
“Ta...”
“Tối hôm qua ngươi... Hai người...” Ôn Noãn còn chưa kịp nghĩ kỹ lựa lời đã bị vẻ mặt sợ hãi của Bạch Ưng cắt đứt, cặp mắt hắn nhìn chằm chằm vào vết hôn đỏ đỏ tím tím giữa cổ gáy của nàng, lại nhìn bộ quần áo hơi có vẻ nhăn nhúm, người sáng suốt nhìn một cái cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Tầm mắt nóng hừng hực của hắn cháy sạch làm cổ Ôn Noãn cũng đau, trong lòng nàng rất hối tiếc tại sao mình nhất thời sơ sót quên soi gương, còn vận số quá tệ vừa ra khỏi cửa đã gặp Bạch Ưng.
“Hài tử ngoan không nên nghĩ loạn, tư tưởng thuần khiết một chút.” Ôn Noãn giơ tay lên che cổ, bình tĩnh tiến hành dạy bảo hắn, ngay sau đó dưới vẻ mặt ngổn ngang của hắn nhanh chóng rời đi.
Bạch Ưng nhìn bóng lưng biến mất tích trong tích tắc, chỉ cảm thấy bị sét đánh ngoài khét trong sống, tình hình đã như vậy kèm theo chiếu cáo thiên hạ, tối hôm qua bọn họ đã làm chuyện hô mưa gọi gió rồi, kêu hắn đừng nghĩ loạn tư tưởng thuần khiết một chút như thế nào?
Tính tình Vương gia đột nhiên thay đổi lớn hưu Vương phi, chẳng lẽ chính là có thứ hợp khẩu vị hơn? Coi trọng tiểu tử này? die nd da nl e q uu ydo n
Khó trách ngày trước kêu hắn đi điều tra tiểu tử này, nhất định điều tra một chút hắn không có thê tử và tình nhân, Bạch Ưng tự động phát tán lối suy nghĩ có tính suy đoán. Suy đoán xong lại nhướn mày, trong lòng chỉ cảm thấy kỳ quái mơ hồ, hắn phái người ra ngoài tình báo về, có thể tra được sớm nhất chính là ngày đó lúc chặn Bàng Thiên hắn và hắn ta gặp nhau, trừ lần đó ra, chuyện trước đó càng không có nửa phần dấu vết có thể tìm ra, từ trước đến giờ có thể ẩn núp bản thân sâu như thế, thân phận tất nhiên khả nghi.
Tròng mắt Bạch Ưng hơi rét, hắn vốn định tự thân đi kiểm tra xem xét kỹ càng, có thể nhìn xem có tìm được chút dấu vết nào lại bẩm báo cho Vương gia, bây giờ xem ra, vẫn cần báo cáo lại trước thời gian thì ổn thỏa hơn.
Sau khi Ôn Noãn trở về phòng, rửa mặt đổi một chiếc áo ca cổ che kín dấu vết mập mờ, lúc này mới kêu nha hoàn ra hỏi chỗ của Quân Dập Hàn rồi đi tìm hắn.
Nàng đi vào thư phòng, cong ngón tay khẽ gõ chốt ngoài cửa phòng, ngay sau đó bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của hắn, “Vào đi.”
Ôn Noãn đẩy cửa vào, xoay người đóng cửa lại, mới vừa xoay người, đã thấy hắn vẫy vẫy tay với nàng nói: “Tới đây.”
Nàng theo lời đi tới bên cạnh hắn, lại bị hắn ôm lấy ngồi dựa vào trong ngực, một tay khác cầm hoàng lịch trên thư án hắn vừa mới xem lật ra đưa tới trước mặt nàng, ngón tay chỉ chỉ vào một chỗ, nói: “Nàng xem ngày này như thế nào?” di3nd@nl3qu.yd0n
Ôn Noãn ngước mắt nhìn coi, chỉ thấy trên đó viết hai mươi tám tháng bảy âm lịch, hợp cưới ga, hợp tế tự, nên động thổ, là ngày lành mười đủ mười, mặc dù không hiểu vì sao hắn đột nhiên cho nàng nhìn cái này, nhưng vẫn gật đầu một cái nói: “Ngày này không tệ.”
“Ngay cả nàng cũng cảm thấy không tệ, vậy định vào ngày này.” Hắn đặt hoàng lịch lại thư án, đầu ngón tay đang ôm nàng cực kỳ tự nhiên vuốt tóc nàng nói.
“Định vào ngày này?” Ôn Noãn hơi hoài nghi nhìn hắn, “Cái gì định vào ngày này?”
“Tất nhiên là hôn sự của chúng ta.”
“Hôn sự?” Ôn Noãn trợn mắt líu lưỡi nhìn hắn, “Nhưng lúc trước không phải ngài nói đợi đến khi chiến sự bình định mới cho ta danh phận sao?”
“Bây giờ ta và nàng đã làm chuyện phu thê, tất nhiên nên sớm làm hôn sự, cho nàng danh phận cần có. Huống chi, nếu như trong bụng nàng có hài tử của bổn Vương, đến lúc đó chưa kết hôn mà có hài tử truyền đi, chẳng phải khiến cho nàng gặp phải chỉ trích phá hủy khuê dự của nàng sao.” Hắn nói đến đây, tay vốn đặt trên eo nàng đã dời về phía bụng nàng nhẹ nhàng đặt lên, tròng mắt sâu như mực đậm, giống như trong đó đã thai nghén một tiểu sinh mệnh.
“Chuyện này... Chuyện này...” Ôn Noãn nhất thời chỉ cảm thấy trái tim như đánh trống, buồn vui khó cãi lời không thể nói, tại sao cố tình vào lúc này, thời điểm khi nàng chuẩn bị rời đi, hắn lại nói lời như vạy, khiến cho trái tim nàng khó khăn lắm mới trở nên kiên cường lại trở nên lảo đảo muốn ngã yếu ớt không chịu nổi.
Nàng đưa tay phủ lên tay hắn, trong lòng bỗng nhiên cũng nghĩ nếu như nơi này đã có một hài tử của bọn họ thì tốt biết bao, nhưng nàng biết chuyện này không thể. Nàng đảo đảo mắt, che giấu phần đau đớn còn chưa dâng lên đi.
“Thế nào, có phải nàng không muốn?” Hắn đưa tay nâng cằm nàng lên, ép buộc nàng nhìn thẳng vào hắn, “Là nàng không muốn? Hay vẫn còn có những nguyên nhân khác?”
Nàng giật mình trong lòng, khóe môi nâng lên ý cười chủ động ôm cổ hắn, nói: “Cũng chỉ nhất thời vui mừng nên nói không ra lời, Vương gia tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều.”
“Nếu như thế...”
“Đúng rồi, thiếu chút nữa quên chuyện chính, ta tới muốn nói một tiếng với Vương gia, vì trong số mấy vị thảo dược làm thuốc tắm trừ độc cho Hoàng thượng còn thiếu sót một chút, ta đang định lên núi hái một chút, khả năng mất mấy ngày mới có thể trở về.” Nàng giống như sự nhớ ra, cắt đứt lời hắn còn chưa nói xong.
“Cần loại thảo dược nào, bổn Vương phái những người khác đi.”
“Mấy vị thảo dược này rất khó tìm, chỉ có ta biết.” Nàng không tránh không né nhìn thẳng lại hắn, dịu dàng mỉm cười nói, “Nếu như Vương gia lo lắng cho an nguy của ta, không bằng phái mấy thị vệ đi cùng ta, như thế nào?”
“Nàng đã kiên trì, bổn Vương đồng ý là được.” Hắn cầm một miếng mứt hoa quả ở trên bàn đã sớm chuẩn bị tốt vì nàng lên đưa tới bên môi nàng, tròng mắt sâu đậm nhìn thẳng vào mắt nàng nói, “Về phần hôn sự, chờ sau khi nàng trở lại chúng ta lại thương lượng.”
“Ừ.” Nàng há mồm ngậm miếng mứt hoa quả xuống, mứt hoa quả vốn ngọt, chẳng biết tại sao, nàng lại chỉ cảm thấy đắng chát đến trong lòng nàng cũng rung động.
Đêm lạnh như nước, lại không thấm vào được nhiệt độ cao tràn ngập cả phòng này.
Hồi lâu, kích tình lui đi, từng cảnh phác họa trước đây xẹt qua cực nhanh trong đầu còn đang quanh quẩn, giá y náo nhiệt, màn phù dung ấm áp, cùng nữ tử không thấy rõ mặt mũi, môi đỏ mọng hé mở nói lời yêu thương này cùng với nàng tình sâu vô cùng nỉ non, cuối cùng như thời gian và không gian chồng chéo lên nhau, hư thực khó phân, lại lặp đi lặp lại quanh quẩn bên tai, “Hàn, ta yêu chàng.”
Tròng mắt Quân Dập Hàn tĩnh mịch tỉ mỉ nhìn chăm chú hàng mi nét mày của nữ tử đã ngủ thật say trong ngực, đầu ngón tay nhẹ nhàng gạt tóc rối bời ướt mồ hôi dính vào trên trán lộ ra gương mặt tinh xảo, giọng nói nhẹ đến mức không thể nghe thấy: “Nàng rốt cuộc là ai?”
Nhưng bóng đêm yên tĩnh, hô hấp của nữ tử trong ngực nhè nhẹ, một mình đắm chìm trong giấc mộng ngọt ngào, không có ai đến trả lời vấn đề này cho hắn.
Trong lúc hỗn loạn Ôn Noãn chỉ cảm giác mình đang nằm mộng, còn là một giấc mộng xuân, mộng xuân với Quân Dập Hàn, giấc mộng này rất đẹp, nàng rất thích, nàng hơi hoàn toàn nghĩ, nếu như giấc mộng này là thật thì tốt biết bao.
Đầu ngón tay giống như còn có thể chạm đến lồng ngực rắn chắc của hắn, bên má còn có hô hấp ấm áp của hắn, giấc mộng này rất chân thật.
Nàng nhớ tới thời gian một năm rời đi lần cung biến ấy, tuy sau này gặp lại Quân Dập Hàn, nhưng mộng cũng chỉ là một chút ly biệt sinh tử rất khổ sở cắn tận tim, giấc mộng ướt át giống như ngày hôm nay, đó là cho dù mỗi ngày thắp nhang thơm cầu nguyện cũng cầu không được, không nghĩ tới lần này lại mơ thấy. Khó có được một lần, giấc mộng này có thể làm lâu một chút, lâu một chút nữa. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Tay nàng sờ sờ xa hơn trên ngực hắn, mặt cố gắng cọ cọ về phía cần cổ của hắn, chân gãi... Gãi trên eo hắn.
Cảm giác lạnh lẽo toàn thân đến trái tim nhảy lên trong nháy mắt khiến đầu óc hỗn độn của nàng tỉnh táo phân nửa, nàng trừng lớn mắt nhìn sang bên cạnh, lại vừa đúng đối diện với đáy mắt sâu thăm thẳm của Quân Dập Hàn.
“Thế nào, nhìn phản ứng này của nàng, lại quên chuyện ngày hôm qua rồi?” Giọng nói khàn khàn quyến rũ lòng người của Quân Dập Hàn từng tiếng âm vang chui vào trong tai nàng, đập đến hai mắt nàng hoa lên tim như đánh trống.
Ôn Noãn nhìn vẻ mặt u ám không rõ của hắn, theo bản năng thân thể co rút lại lui về sau, kết quả còn chưa dời ra một tấc, lại bị khuỷu tay hắn đặt trên eo nàng dùng sức thu lại, lập tức bị hắn ôm vào trong ngực dán sát đến không có khe hở, nhất là chỗ nào đó càng thêm rút ngắn cự ly tiếp xúc. Khác thường này khiến cho lỗ chân lông đều đang nhẹ nhàng run rẩy, cảm giác khiến cho nàng đỏ bừng mặt lên trong nháy mắt, nếu đến thời khắc này mà nàng còn không phân biệt được mộng và thực tế, những năm này nàng đều sống uổng công rồi.
Không ngờ “Mộng” này dĩ nhiên là sự thật, “Mộng” này tại sao có thể là thật? Vì sao khi nàng kỳ vọng “Mộng” này là thật, sau khi “Mộng” này biến thật, nàng lại chỉ biết run y hệt như cầy sấy?
Nàng nhìn vẻ mặt âm u của Quân Dập Hàn, nuốt nước miếng một cái, “Cho dù quên, hiện giờ tình hình như vậy cũng có thể đoán ra được chuyện gì xảy ra rồi.”
“Đoán?” Ý tứ trong giọng nói của Quân Dập Hàn không rõ ràng, “Ý của nàng là từ hiện trường phát hiện án mà nàng cho ra kết quả, lại quên quá trình vụ án xảy ra?” di1enda4nle3qu21ydo0n
“... Vâng.” Ôn Noãn nhắm mắt nói, trong lòng lại không nhịn được hối tiếc vì mình mà thở dài, chuyện quan trọng như vậy, nàng thế mà lại quên!
“Nếu như thế, bổn Vương không ngại tự trải nghiệm tái diễn lại vụ án này để cho nàng khôi phục lại trí nhớ.” Dứt lời, hắn không hề cho Ôn Noãn thời gian suy nghĩ mà che người lên.
Thần trí vừa mới khôi phục mấy phần của Ôn Noãn một lần nữa trở nên rối tinh rối mù, nàng hoàn toàn hồ đồ nghĩ đến vò đã mẻ lại sứt trước đó, nếu như đã bò lên giường làm đến tận đây, dứt khoát duy nhất chính là vớt cả tiền lời trở lại, ngày sau nàng không ở bên cạnh hắn thì coi như có chút an ủi trong lòng.
Kích động chính là ma quỷ, nghĩ đến liền muốn thực tế, nàng lập tức buông lỏng cả người, nhiệt tình như lửa đáp lại, liều chết triền miên cùng Quân Dập Hàn.
Ánh ban mai hơi lộ ra, chiến sự mới ngừng, tròng mắt Quân Dập Hàn sâu sắc ngắm nhìn Mộ Hàn đã mệt đến ngủ thật say, một lát sau, êm ái rơi xuống một nụ hôn lên trán nàng, lúc này mới ôm lấy nàng nhắm mắt mà ngủ.
Khi Ôn Noãn tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, bên cạnh đã không có bóng dáng của Quân Dập Hàn, nàng nhìn giường đệm xốc xếch, lại nhìn vết hôn nông sâu trên người, trong lòng không khỏi vừa ngọt ngào lại phiền muộn. Ngọt ngào là tuy rằng nàng và hắn cách bờ hoa nở, nhưng hoa này cuối cùng là đóa hoa đẹp nhất trong lòng nàng. Nàng rốt cuộc nghĩ thông, cho dù nàng là Ôn Noãn hay là Mộ Hàn, chỉ cần hắn là Quân Dập Hàn, nàng là ai đều không quan trọng nữa. Phiền muộn là nàng vốn định hôm nay rời đi, tối hôm qua lại bị Quân Dập Hàn cuốn lấy uống rượu, còn xảy ra sự kiện rượu sinh mất lý trí này, hiện giờ nên làm thế nào cho phải? Đầu ngón tay nàng mơn trớn chấm đỏ đã lan tràn ra tới bên cổ, chân mày nhíu chặt, rời đi đã là lửa xém ngang mày, không thể tiếp tục trì hoãn chút nào nữa. Tròng mắt nàng sâu thẳm, sau khi suy nghĩ sơ, quyết định vẫn giữ nguyên kế hoạch tiến hành. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Chung quy bởi vì hắn nhận trách nhiệm hứa hẹn cưới nàng, chuyện hiện giờ, chuyện này coi như cho hắn một giấc mộng điên cuồng đi.
Nàng lại vùi mặt vào bên gối, nghe hơi thở thuộc về hắn, lần này đi, lần sau gặp nhau không biết là khi nào, tham niệm muốn lưu lại bên người hắn ở trong lòng bắt đầu bộc phát ra bốn phía.
Còn chưa rời đi đã bắt đầu nhớ nhung, nàng rốt cuộc hiểu rõ tương tư là như thế nào.
Nếu phần khả năng sống này là thật... Tròng mắt nàng đảo quanh, vén chăn lên đứng dậy, hai ba lần mặc quần áo tử tế, sửa sang sơ lại giường đệm rồi mở cửa ra ngoài.
“Sao ngươi lại ở trong phòng của Vương gia?” Bạch Ưng trùng hợp đi qua nhìn Mộ Hàn cau mày hỏi.
“Ta...”
“Tối hôm qua ngươi... Hai người...” Ôn Noãn còn chưa kịp nghĩ kỹ lựa lời đã bị vẻ mặt sợ hãi của Bạch Ưng cắt đứt, cặp mắt hắn nhìn chằm chằm vào vết hôn đỏ đỏ tím tím giữa cổ gáy của nàng, lại nhìn bộ quần áo hơi có vẻ nhăn nhúm, người sáng suốt nhìn một cái cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Tầm mắt nóng hừng hực của hắn cháy sạch làm cổ Ôn Noãn cũng đau, trong lòng nàng rất hối tiếc tại sao mình nhất thời sơ sót quên soi gương, còn vận số quá tệ vừa ra khỏi cửa đã gặp Bạch Ưng.
“Hài tử ngoan không nên nghĩ loạn, tư tưởng thuần khiết một chút.” Ôn Noãn giơ tay lên che cổ, bình tĩnh tiến hành dạy bảo hắn, ngay sau đó dưới vẻ mặt ngổn ngang của hắn nhanh chóng rời đi.
Bạch Ưng nhìn bóng lưng biến mất tích trong tích tắc, chỉ cảm thấy bị sét đánh ngoài khét trong sống, tình hình đã như vậy kèm theo chiếu cáo thiên hạ, tối hôm qua bọn họ đã làm chuyện hô mưa gọi gió rồi, kêu hắn đừng nghĩ loạn tư tưởng thuần khiết một chút như thế nào?
Tính tình Vương gia đột nhiên thay đổi lớn hưu Vương phi, chẳng lẽ chính là có thứ hợp khẩu vị hơn? Coi trọng tiểu tử này? die nd da nl e q uu ydo n
Khó trách ngày trước kêu hắn đi điều tra tiểu tử này, nhất định điều tra một chút hắn không có thê tử và tình nhân, Bạch Ưng tự động phát tán lối suy nghĩ có tính suy đoán. Suy đoán xong lại nhướn mày, trong lòng chỉ cảm thấy kỳ quái mơ hồ, hắn phái người ra ngoài tình báo về, có thể tra được sớm nhất chính là ngày đó lúc chặn Bàng Thiên hắn và hắn ta gặp nhau, trừ lần đó ra, chuyện trước đó càng không có nửa phần dấu vết có thể tìm ra, từ trước đến giờ có thể ẩn núp bản thân sâu như thế, thân phận tất nhiên khả nghi.
Tròng mắt Bạch Ưng hơi rét, hắn vốn định tự thân đi kiểm tra xem xét kỹ càng, có thể nhìn xem có tìm được chút dấu vết nào lại bẩm báo cho Vương gia, bây giờ xem ra, vẫn cần báo cáo lại trước thời gian thì ổn thỏa hơn.
Sau khi Ôn Noãn trở về phòng, rửa mặt đổi một chiếc áo ca cổ che kín dấu vết mập mờ, lúc này mới kêu nha hoàn ra hỏi chỗ của Quân Dập Hàn rồi đi tìm hắn.
Nàng đi vào thư phòng, cong ngón tay khẽ gõ chốt ngoài cửa phòng, ngay sau đó bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của hắn, “Vào đi.”
Ôn Noãn đẩy cửa vào, xoay người đóng cửa lại, mới vừa xoay người, đã thấy hắn vẫy vẫy tay với nàng nói: “Tới đây.”
Nàng theo lời đi tới bên cạnh hắn, lại bị hắn ôm lấy ngồi dựa vào trong ngực, một tay khác cầm hoàng lịch trên thư án hắn vừa mới xem lật ra đưa tới trước mặt nàng, ngón tay chỉ chỉ vào một chỗ, nói: “Nàng xem ngày này như thế nào?” di3nd@nl3qu.yd0n
Ôn Noãn ngước mắt nhìn coi, chỉ thấy trên đó viết hai mươi tám tháng bảy âm lịch, hợp cưới ga, hợp tế tự, nên động thổ, là ngày lành mười đủ mười, mặc dù không hiểu vì sao hắn đột nhiên cho nàng nhìn cái này, nhưng vẫn gật đầu một cái nói: “Ngày này không tệ.”
“Ngay cả nàng cũng cảm thấy không tệ, vậy định vào ngày này.” Hắn đặt hoàng lịch lại thư án, đầu ngón tay đang ôm nàng cực kỳ tự nhiên vuốt tóc nàng nói.
“Định vào ngày này?” Ôn Noãn hơi hoài nghi nhìn hắn, “Cái gì định vào ngày này?”
“Tất nhiên là hôn sự của chúng ta.”
“Hôn sự?” Ôn Noãn trợn mắt líu lưỡi nhìn hắn, “Nhưng lúc trước không phải ngài nói đợi đến khi chiến sự bình định mới cho ta danh phận sao?”
“Bây giờ ta và nàng đã làm chuyện phu thê, tất nhiên nên sớm làm hôn sự, cho nàng danh phận cần có. Huống chi, nếu như trong bụng nàng có hài tử của bổn Vương, đến lúc đó chưa kết hôn mà có hài tử truyền đi, chẳng phải khiến cho nàng gặp phải chỉ trích phá hủy khuê dự của nàng sao.” Hắn nói đến đây, tay vốn đặt trên eo nàng đã dời về phía bụng nàng nhẹ nhàng đặt lên, tròng mắt sâu như mực đậm, giống như trong đó đã thai nghén một tiểu sinh mệnh.
“Chuyện này... Chuyện này...” Ôn Noãn nhất thời chỉ cảm thấy trái tim như đánh trống, buồn vui khó cãi lời không thể nói, tại sao cố tình vào lúc này, thời điểm khi nàng chuẩn bị rời đi, hắn lại nói lời như vạy, khiến cho trái tim nàng khó khăn lắm mới trở nên kiên cường lại trở nên lảo đảo muốn ngã yếu ớt không chịu nổi.
Nàng đưa tay phủ lên tay hắn, trong lòng bỗng nhiên cũng nghĩ nếu như nơi này đã có một hài tử của bọn họ thì tốt biết bao, nhưng nàng biết chuyện này không thể. Nàng đảo đảo mắt, che giấu phần đau đớn còn chưa dâng lên đi.
“Thế nào, có phải nàng không muốn?” Hắn đưa tay nâng cằm nàng lên, ép buộc nàng nhìn thẳng vào hắn, “Là nàng không muốn? Hay vẫn còn có những nguyên nhân khác?”
Nàng giật mình trong lòng, khóe môi nâng lên ý cười chủ động ôm cổ hắn, nói: “Cũng chỉ nhất thời vui mừng nên nói không ra lời, Vương gia tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều.”
“Nếu như thế...”
“Đúng rồi, thiếu chút nữa quên chuyện chính, ta tới muốn nói một tiếng với Vương gia, vì trong số mấy vị thảo dược làm thuốc tắm trừ độc cho Hoàng thượng còn thiếu sót một chút, ta đang định lên núi hái một chút, khả năng mất mấy ngày mới có thể trở về.” Nàng giống như sự nhớ ra, cắt đứt lời hắn còn chưa nói xong.
“Cần loại thảo dược nào, bổn Vương phái những người khác đi.”
“Mấy vị thảo dược này rất khó tìm, chỉ có ta biết.” Nàng không tránh không né nhìn thẳng lại hắn, dịu dàng mỉm cười nói, “Nếu như Vương gia lo lắng cho an nguy của ta, không bằng phái mấy thị vệ đi cùng ta, như thế nào?”
“Nàng đã kiên trì, bổn Vương đồng ý là được.” Hắn cầm một miếng mứt hoa quả ở trên bàn đã sớm chuẩn bị tốt vì nàng lên đưa tới bên môi nàng, tròng mắt sâu đậm nhìn thẳng vào mắt nàng nói, “Về phần hôn sự, chờ sau khi nàng trở lại chúng ta lại thương lượng.”
“Ừ.” Nàng há mồm ngậm miếng mứt hoa quả xuống, mứt hoa quả vốn ngọt, chẳng biết tại sao, nàng lại chỉ cảm thấy đắng chát đến trong lòng nàng cũng rung động.
/315
|