“Mới vừa rồi cảm giác vỗ tay tốt không?” Ôn Noãn ngồi xổm xuống, cười như không cười hỏi, trong mắt lại tỏa ra tầng tầng ý lạnh.
“Ưmh ưmh.” Miệng hán tử bị nhét chặt, chỉ đành phải liều mạng lắc đầu.
“Cảm giác tay không tốt?” Ôn Noãn nhíu mày, trâm bạc trong nháy mắt cắm vào cổ tay hắn.
“Ưmh ưmh.” Hán tử đau đến mặt nhăn lại, nhưng bất hạnh thay miệng bị nhét chặt không phát ra tiếng được, chỉ đành phải liều mạng gật đầu.
“Ý của ngươi là cảm giác tay tốt?” Ôn Noãn lại hỏi nữa.
Trong miệng hán tử “Ưmh ưmh” liều mạng mà gật đầu.
Vẻ mặt Ôn Noãn hơi hòa hoãn lại, hiểu ý nói: “Ngươi quả nhiên có tâm tư chiếm tiện nghi của ta.” Dứt lời, đầu ngón tay dùng sức, trâm bạc trực tiếp xuyên qua cổ tay hắn.
“Ưmh...” Hán tử đau đến mắt trợn to, trong cơn giận dữ lại tràn đầy sợ hãi nhìn Ôn Noãn. di1enda4nle3qu21ydo0n
“Nhớ về sau đừng tiện tay nữa, nếu không, lần sau có thể không phải là cây trâm mà là búa.” Ôn Noãn lạnh nhạt rút cây trâm ra khỏi tay hắn, dùng quần áo hắn lau sạch sẽ rồi cắm lại lên búi tóc, mặt khẽ nhếch nhìn khuôn mặt hắn đau đến trắng bệch nói, “Có nghe rõ chưa vậy?”
“Ưmh ưmh.” Hán tử dùng sức gật đầu.
Lúc này Ôn Noãn mới đứng dậy, dùng sợi dây trói hắn lại, vừa định ném hắn lên giường, đột nhiên cảm thấy trong dạ dày có cảm giác đói khát cực kỳ quen thuộc thậm chí mãnh liệt hơn như dời sông lấp bể mà đến đâm vào trong đầu nàng, suy nghĩ u mê, cổ họng khô khốc, toàn bộ lục phủ ngũ tạng rối loạn không yên, nàng nắm chặt mặt bàn cố hết sức giữ vững thần trí, ngước mắt lại nhìn thấy hán tử trên đất đang hoảng sợ nhìn chằm chằm vào nàng, khi hắn không ngừng giãy giụa, cục chân giò trong miệng hắn rốt cuộc bị rớt ra ngoài, hình như hắn không có cách nào khống chế hét lớn: “Có ai không, có yêu quái!”
Ôn Noãn dùng tay chém ngất hắn, nghe lầu dưới nhanh chóng vang lên tiếng bước chân lộn xộn tới gần, nàng lảo đảo bước chân vượt qua thân thể hán tử đang chắn ngang, mở cửa sổ nhảy xuống, dựa vào tỉnh táo cuối cùng chạy vào trong rừng cách đó không xa, ý thức đang không ngừng trôi mất, khát vọng với máu tươi trong cơ thể khiến cho cả người nàng khô khốc điên cuồng bất an, nhưng trong lòng nàng lại có âm thanh vẫn tự nói với mình, cứ chạy vào chỗ sâu trong rừng cây đừng dừng lại đừng quay đầu.
Sau lưng như có cây đuốc chớp lên và tiếng người gào lên giận dữ đuổi theo mà đến, tinh thần Ôn Noãn sắp bị ma diệt âm thàm kêu may mắn, may mà nàng không nghe thấy hơi thở xử nữ phát ra từ trong đám người này, nếu không nàng khẳng định không thể khống chế được mình.
Không biết chạy bao lâu, những tiếng gầm giận dữ kia dần dần biến mất, tinh thần và ý thức của Ôn Noãn cũng đã tán loạn còn sót lại một chút xíu, nàng cố gắng nhìn coi cảnh trí xung quanh, thấy đập vào mắt đều là cây cối cao tận trời, nghĩ đến đã chạy đến chỗ sâu trong rừng rậm, cánh rừng lớn như vậy tin tưởng mới có thể không tốn chút sức nào vây khốn nàng “Yêu quái” mù đường này.
Tia may mắn còn chưa rơi tới đáy lòng nàng, ý thức sau cùng đã hoàn toàn bị ăn mòn, dưới ánh trăng ảm đạm, hai mắt nàng đỏ rực như lửa, mái tóc màu đen cực kỳ nhanh chóng biến thành màu trắng như tuyết hòa nhập làm một với màu áo bào của nàng.
“Yêu quái ở đâu!” Vốn là cánh rừng yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu hoảng sợ, trong nháy mắt vài mũi tên từ bốn phương tám hướng bắn về phía nàng, nàng theo bàn năng khom lưng về sau lướt gấp tránh né, dưới bàn chân lại đột nhiên rơi thẳng xuống, “Ùm” một tiếng lại rơi vào trong hồ, nước hồ lạnh lẽo thấu xương đánh tới từ bốn phương tám hướng, kéo thần trí và ý thức đục ngầu của nàng về ba phần tỉnh táo, dưới chân nàng dùng sức đạp nước “Rào” một tiếng trồi lên, đưa tay lau nước đọng trên mặt, tầm mắt lại bị bóng dáng cách xa hơn trượng vững vàng khóa lại. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Khuôn mặt khắc vào đáy lòng nàng như vậy, ở trong thời điểm nàng nhếch nhác nhất, không hề có điềm báo trước đã xâm nhập vào trong mắt nàng, ở trong mắt hắn không hề có lưu luyến dịu dàng nhìn nàng như lúc trước, có chỉ là lạnh lùng cách xa người từ ngoài ngàn dặm hơn lúc mới bắt đầu gặp gỡ, khô nóng lại nổi lên trong lòng nàng, nhưng hơn nữa là đau đớn không cách nào nói ra đang bành trướng kịch liệt tập kích đè ép trong đáy lòng.
“Mấy người các ngươi qua bên kia, mấy người các ngươi đi cùng ta, lục soát phía dưới này.” Một giọng nói vang lên ở chỗ cách không xa, ngay sau đó có vài cây đuốc lập lòe nhanh chóng mà đến.
Ôn Noãn hít một hơi thật sâu, đột nhiên chìm vào trong nước, đè nén kích động muốn xông lên phía trước ôm chặt lấy hắn, dựa vào vài phần tỉnh táo cuối cùng nhanh chóng chạy, cho dù phải chết, nàng cũng không muốn chết chật vật như vậy ngay trước mặt hắn.
“Thuộc hạ tham kiến Vương gia, thuộc hạ không biết Vương gia tắm rửa ở đây, quấy rầy thanh tĩnh của Vương gia, kính xin Vương gia thứ tội.” Nam tử nói chuyện lúc trước thấy trong hồ là Quân Dập Hàn vẻ mặt lạnh lẽo, vội vàng quỳ một chân xuống nói.
“Bổn Vương vừa mới nghe nói ngươi kêu người dưới lục soát cái gì ở dưới này?” Giọng Quân Dập Hàn lạnh lùng hỏi.
“Bẩm Vương gia, lúc trước thuộc hạ dẫn người tuần tra nhận được tố cáo nói là phát hiện một yêu nữ hai mắt đỏ ngầu, dẫn người đuổi theo tới vách núi, khi bắn tên thì yêu nữ này rơi xuống vách núi, để phòng ngừa vạn nhất yêu nữ chưa chết, thuộc hạ liền dẫn người xuống dưới tra tìm.”
“Lại có chuyện như thế.” Hai mắt Quân Dập Hàn hơi trầm xuống, “Lúc trước nàng ta rơi xuống hồ đã lặn xuống nước chạy trốn, bắt sống nàng ta đưa tới gặp bổn Vương.”
“Vâng.” Nam tử lập tức dẫn người đuổi bắt.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp, cảm giác như đã từng quen biết, hai mắt đau thương và thâm tình... Chân mày Quân Dập Hàn hơi nhíu lại, trong lòng bỗng dưng hơi phiền muộn.
Mặt trời nóng hừng hực cháy da cháy thịt, Ôn Noãn mê mệt tỉnh lại trên bờ sông, nàng vuốt ve cái trán hơi đau, đứng dậy bên mép nước cúi đầu soi bóng, hai mắt đã khôi phục thành màu đen, trừ sắc mặt lộ vẻ tiều tụy rõ ràng ra, hình như tất cả đã khôi phục nguyên dạng, tự nhiên, tóc nàng giờ đây đã biến thành màu đen chứ không phải màu hoa râm như hôm qua.
Nàng rửa mặt, yên lặng trong chốc lát, cẩn thận suy nghĩ tới tình hình khi mình phát cổ độc, trong miệng cũng không có mùi máu tươi gì, trong lòng mơ hồ có suy đoán, có lẽ lúc cổ độc phát tác giống như cơn ghiền ma túy phát tác, cũng không nhất định phải hút máu trinh, nhưng do bởi vì tâm trí bản thân bị khống chế, cho nên tự chủ được như thế, nếu khi cổ độc phát tác mà không hút máu, cổ độc này có giống như khi cơn ghiền ma túy phát tác mà không hít thì chậm rãi biến mất không?
Mặc dù biết tỷ lệ tình huống như vậy rất nhỏ, nhưng dù sao hai loại này cũng không cùng một kiểu, nhưng cho dù là cơ hội một phần vạn nàng cũng không muốn buông tha.
Ôn Noãn đi theo dòng sông nửa canh giờ, cuối cùng nhìn thấy một hộ dân, tiến lên hỏi mới biết được nơi đây đã thuộc về vùng ngoại ô của Kinh thành, xem ra sau khi nàng hôn mê trong nước đã bị lực nước đẩy đi khá xa. die nd da nl e q uu ydo n
Nếu đến ngoại ô Kinh thành, nơi này các Minh Nguyệt các gần như thế, nàng đương nhiên đi Minh Nguyệt các trước nhìn một chút, rồi chuẩn bị vài thứ một lần nữa tiến về Ký Châu, cho dù không thể gần hắn, nhưng có thể nhìn hắn từ xa xa, bây giờ đối với nàng mà nói đã là một niềm hạnh phúc, mà hạnh phúc này đến không dễ, về phần Mộ Dung Tịnh, bây giờ trong Hoàng cung nhất định thủ vệ còn nghiêm ngặt hơn trước kia, nàng sẽ không đường đột làm việc, nhưng thù này nàng tuyệt đối sẽ báo!
“Các chủ?” Huyền Nguyệt trợn tròn mắt nhìn nữ tử xuất hiện trước mắt, khóe mắt dâng lên ướt át, cung kính nói, “Tham kiến Các chủ.”
“Gần đây trong các tốt không?” Ôn Noãn tùy ý ngồi trên giường hỏi, nàng ngước mắt nhìn Minh Nguyệt các một tay mình thiết lập, như có cảm giác cách cả một đời.
“Bẩm báo Các chủ, sau khi ngài đi trong các không được tốt.” Huyền Nguyệt “Phịch” một tiếng quỳ xuống, không đợi Ôn Noãn hỏi đã nói tiếp, “Bây giờ Vu Di không biết sống hay chết, trong các không biết do ai truyền ra nói Các chủ ngài..., mọi người vốn không tin, nhưng lâu không thấy ngài lộ diện liền dần tin theo rối rít rời đi, bây giờ chỉ còn sót lại thuộc hạ và vài tỳ nữ không còn chỗ nào có thể đi.”
“Vu Di là xảy ra chuyện gì?” Chân mày Ôn Noãn hơi nhíu, “Kẻ thù của hắn tìm tới?”
“Đúng vậy.” Huyền Nguyệt lau khóe mắt nói, “Ngày đó Vu Di phát hiện ngài không có ở trong phòng thuốc, đang định đi tìm ngài, kết quả vừa mới ra khỏi Minh Nguyệt các đã bị một đám người bao vây, sau đó chính là chém giết hắn bị trọng thương, khi thuộc hạ dẫn người phá vòng vây tìm hắn thì hắn đã biến mất tung tích.”
Ôn Noãn vuốt trán, nghĩ tới chuyện lần trước trong rừng cây, suy đoán Vu Di bây giờ có thể lành ít dữ nhiều, nhưng bây giờ bản thân nàng còn tự lo chưa xong, sự nghiệp tự tay sáng lập lại bị hủy trong chốc lát, thật sự vô lực đi tìm hắn, nàng nói với Huyền Nguyệt: “Ngươi thả tin tức ta đã trở về ra, nếu có người trở lại thì tiếp tục giữ lại để sử dụng, nhưng không được giữ trách nhiệm quan trọng nữa, chú trọng chiêu mộ người mới, những người này cho dù xuất thân ra sao, nhưng nhất định phải trung thành.”
“Chờ xử lý xong chuyện bên này, ngươi phái người điều tra vị trí Vu Di, cho dù sống hay chết, bổn Các chủ muốn biết đáp án.” Ôn Noãn im lặng hồi lâu lại nói.
“Dạ, Các chủ.” Tảng đá lớn chèn ép trong lòng Huyền Nguyệt cuối cùng rơi xuống.
Ôn Noãn trở lại phòng thuốc mà Huyền Nguyệt đã dọn dẹp chỉnh tề, sau khi lấy chút đan dược và dược liệu lại rời đi.
“Vương gia, thuộc hạ đã lục soát toàn bộ chu vi trong ngoài trăm dặm, nhưng không phát hiện ra hình bóng của yêu nữ, thuộc hạ thất trách, kính xin Vương gia trách phạt.”
“Yêu nữ? Yêu nữ gì?” Mới vừa vào doanh trướng, Bạch Ưng thuận miệng hỏi.
“Đây là bức họa yêu nữ, xin Bạch Thống lĩnh xem.” Nam tử lấy bức họa từ trong ngực ra đưa cho Bạch Ưng. di3nd@nl3qu.yd0n
Bạch Ưng nhận lấy nhìn, “Chậc” một tiếng nói: “Sao người trên bức họa này nhìn quen mắt như vậy?” Hắn một lần nữa nhìn kỹ, mới nhìn ra chút manh mối trong bức họa biến hình này, hắn cười sáng chói nói: “Thật sự đi mòn giày sắt chẳng tìm thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công. Tần An, nữ tử trên bức họa này, cho dù dùng biện pháp gì nhất định phải tìm được.”
“Bạch Thống lĩnh biết yêu nữ này?” Tần An hỏi.
“Yêu nữ?”
Tần An nói một lần chuyện xảy ra tối ngày hôm qua cho Bạch Ưng, Bạch Ưng nhìn Quân Dập Hàn đầy thâm ý, nói với Tần An: “Cần phải tìm được nữ tử này, chú ý không thể gây tổn thương đến nàng ấy.”
Bạch Ưng nói như thế, mặc dù chưa xác minh được thân phận của nữ tử này, nhưng trong lòng hắn đã sáng tỏ tầm quan trọng của nữ tử này, lúc này lĩnh mệnh nói: “Dạ, Bạch Thống lĩnh, Vương gia, thuộc hạ cáo lui.”
“Vương gia đã gặp được nàng ấy, vì sao không trực tiếp dẫn nàng ấy trở lại?” Bạch Ưng tiến lên hỏi.
“Vì sao bổn Vương phải dẫn nàng ta trở về?” Đầu ngón tay Quân Dập Hàn khựng lại một chút trên bản đồ địa hình, giống như tùy ý mở miệng.
“Vì sao?” Chân mày Bạch Ưng nhíu lại thật chặt nói, “Nàng ấy là Vương phi của ngài, cho dù bây giờ ngài thích nàng ấy chỉ là diễn trò, nhưng nàng ấy gánh vác thanh danh Hàn Vương phi, chẳng lẽ ngài không nên dẫn nàng ấy trở lại?”
“Ngươi đây là đang chất vấn bổn Vương?” Quân Dập Hàn ngước mắt, đáy mắt hiện lên lành lạnh đã lâu, hiện giờ từ sau khi hắn tỉnh lại đã chiếm cứ.
“Nếu không phải, vậy không nên lúc nào cũng nói tới nữ nhân này trước mặt bổn Vương.” Hắn gật đầu một cái rồi chỉ lên bản đồ nói, “Quân của Mộ Dung Tịnh ba ngày nữa sẽ tiếp ứng đến chỗ này, lãnh binh lần này là Bàng Thiên, từ trước đến giờ hắn tâm cao khí ngạo, ỷ vào bản thân có mười vạn đại quân tất nhiên sẽ không coi quân ta vào đâu, tốn thời gian đi đường vòng, ngày mai ngươi dẫn một vạn nhân mã tới hẻm núi mai phục...”
Bạch Ưng thấy Quân Dập Hàn bàn luận công sự sẽ không nhiều lời nữa, nhưng trong lòng càng lộ vẻ hoài nghi với Ngọc Dao, nếu không phải Vương gia vừa bị bệnh hư đầu óc bệnh hết thuốc chữa, như vậy tất nhiên là do Ngọc Dao táy máy tay chân trong đó, chuyện này thật sự khiến cho hắn người bên cạnh khó hiểu, đợi đến khi tìm được Vương phi, Vương gia sẽ có chuyển biến tốt đẹp.
Chỉ có điều, nếu như tối hôm qua thật sự là Vương phi, cho dù bản thân Vương gia có chút nhận thức sai lầm về tình cảm với Vương phi, nhưng Vương phi cũng sẽ không, vậy sao Vương phi không đồng thời trở về cùng Vương gia mà lại muốn một mình tránh đi?
Chẳng lẽ không phải là Vương phi?
Hay là...
Hắn nghĩ tới lúc trước Tần An nói hai mắt nàng kia đỏ ngầu tóc trắng phơ, trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ Vương phi có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ không thể không rời khỏi Vương gia?
“Bạch Ưng!” Giọng nói rét lạnh của Quân Dập Hàn vang lên.
/315
|