Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 281 - Chương 268

/362




Toàn bộ quá trình kiểm tra của Diệp Thanh Hòa đều cho kết quả rất tốt, bác sĩ sau khi thông báo tình hình cũng nhịn không được nói đùa cô: “Nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày làm mẹ không còn xa nữa rồi!”

Diệp Thanh Hòa có chút xấu hổ, ghé mắt nhìn Tiêu Y Đình.

Tiêu Y Đình bị cô nhìn đến ngẩn người, cảm giác hạnh phúc chiếm hết tâm trí anh.

Bác sĩ đột nhiên nhắc tới một cô bé, cô bé hỏi Diệp Thanh Hòa có đến bệnh viện nữa không.

Diệp Thanh Hòa nghe xong liền quyết định cùng Tiêu Y Đình đến thăm cô bé.

Hai người đi đến cửa phòng bệnh, trong phòng có một cô bé ngồi ủ rũ trên giường, xung quanh là túi đồ, có vẻ như sắp xuất viện.

“Tiểu Ngư!” Diệp Thanh Hòa gọi.

Cô bé tên ‘Tiểu Ngư’ ngẩng đầu, nhanh chóng trở nên vui vẻ, “Chị!”

Tuy con bé đang rất vui nhưng không giấu được vẻ yếu ớt vì nằm viện thời gian dài.

“Tiểu Ngư, em được xuất viện rồi?” Cô nhìn thoáng qua người ông nội, vẻ mặt không giống đang vui vẻ khi cháu gái khỏi bệnh….

Người ông nội của cô bé lúc này mới cười ngượng, “Đúng vậy, con bé được xuất viện rồi….”

“Tiểu Ngư….. khoẻ rồi?” Diệp Thanh Hòa nhìn ra điểm bất thường.

“Khoẻ… khoẻ rồi… Về nhà nghỉ ngơi vẫn hơn….” Ông nội Tiểu Ngư ấp a ấp úng.

Diệp Thanh Hòa càng thêm nghi hoặc, nhìn về phía Tiêu Y Đình, hai người hiểu ý nhau, anh chào tạm biệt rồi rời đi.

Diệp Thanh Hòa ngồi xuống cạnh Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư vui vẻ kéo Diệp Thanh Hòa ngồi xuống.

Diệp Thanh Hòa vui vẻ nghe cô bé kể chuyện mấy tháng qua, còn tết lại bím tóc cho cô bé.

Lúc Tiêu Y Đình quay trở lại có nhìn thấy bím tóc cô tết cho Tiểu Ngư không khỏi có chút sầu não.

Tiêu Y Đình mang theo mấy cuốn sách tặng cho Tiểu Ngư, hứa hai người sẽ đến thăm con bé, sau khi chào hai ông cháu liền rời đi.

Tiểu Ngư nhìn theo bóng hai người có chút không nỡ.

Đột nhiên Diệp Thanh Hòa nhớ ra còn chưa giới thiệu anh với Tiểu Ngư, cô cười nói: “Tiểu Ngư, đây là anh Đình.”

“Chào anh Đình…” Tiểu Ngư chào Tiêu Y Đình, ánh mắt không giấu được vẻ đáng thương nhìn Diệp Thanh Hòa.

“Tiểu Ngư…” Ông nội cô bé gọi.

Tiểu Ngư cắn cắn môi dưới, cười với Diệp Thanh Hòa: “Chị, không có chuyện gì đâu, chỉ là em phải đi rồi, em có chút không nỡ….”

Tiêu Y Đình ôn nhu cười với cô bé: “Tiểu Ngư, chắc chắn anh và chị sẽ đến thăm em.”

Diệp Thanh Hòa cảm thấy có chút không ổn, nhíu mày nhìn anh, dù sao anh cũng không nên hứa chắc chắn với trẻ nhỏ như vậy, sau khi Tiểu Ngư về nhà không dễ để đến thăm cho lắm…..

Tiểu Ngư dường như cũng hiểu được gì đó, cười cười với hai người, vẫy tay chào.

“Hẹn gặp lại Tiểu Ngư, nhớ ngoan nhé!” Diệp Thanh Hòa cười với cô bé.

Ông nội Tiểu Ngư để ý hai người đã đi khá xa, nhỏ giọng nói với Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư ngoan, ông là ông nội lại không kiếm được tiền chữa bệnh cho Tiểu Ngư, chúng ta về nhà trước, ông sẽ tìm bác sĩ giỏi cho Tiểu Ngư, khi nào có tiền mình có thể phẫu thuật rồi….”

Tiểu Ngư hiểu chuyện gật gật đầu: “Vâng, con hiểu rồi ông nội, bây giờ con rất khoẻ, không hề không thoải mái, con cũng sẽ ngoan hơn, không làm ai mệt vì con…”

Đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy càng khiến người làm ông đau lòng: “Tiểu Ngư, con đứng đây đợi ông, ông đi làm thủ tục xuất viện.”

Trên đường đi ra sảnh chờ, ông nội Tiểu Ngư gặp vị bác sĩ điều trị của cô bé: “Đã sắp xếp được thời gian phẫu thuật, nhưng còn một số chuyện của cô bé tôi cần trao đổi thêm với ông.”

“Không phải…” Ông nội Tiểu Ngư ngần người, “Phẫu thuật? Con bé sắp xuất viện…..”

Hai ngày trước bác sĩ nói với ông cần sắp xếp người phẫu thuật sớm, tốt nhất nên có mặt ba mẹ con bé.

Ba mẹ Tiểu Ngư?

Ông cũng rất muốn hai đứa có thể có mặt! Nhưng chuyện không được hay ho, con dâu khi đi làm việc thì chạy theo người khác, một mình con trai ông ở lại Bắc Kinh, ông mang theo con bé về quê, nhưng con bé bị bệnh nên phải lên Bắc Kinh chạy chữa. Nhưng con trai ông chỉ là công nhân, không thể chịu được chi phí phẫu thuật. Con bé cũng không được nằm viện lâu, cứ khá lên một chút là đành xuất viện, bệnh nặng hơn lại vào viện, nhiều lần như vậy nên rất nhiều người quen mặt hai ông cháu ông….

Ông đã nghĩ ngợi suốt hai ngày qua nhưng không nghĩ ra cách nào, ông căn bản không thể kham được tiền phẫu thuật, còn ba con bé thì mất dạng mấy ngày nay không thấy đâu cả, vì vậy mới đành để con bé xuất viện……

Vị bác sĩ không hiểu: “Xuất viện? Vậy sao lại nộp phí phẫu thuật?”

“Phí phẫu thuật?” Ông nội Tiểu Ngư càng mơ hồ, “Ai đã nộp?”

“Có một người đàn ông, người đó không phải chú của cô bé?” Bác sĩ có chút nghi ngờ.

Dường như ông nội Tiểu Ngư đã hiểu ra gì đó: “Cái này… không… không được…”

Tiểu Ngư cũng nhận ra gì đó: “Là …. anh Đình?”

Vị bác sĩ không mấy quan tâm lắm đến chuyện ai là người nộp viện phí, nói với ông nội Tiểu Ngư: “Ông đi với tôi trước, còn phải kí tên trước khi phẫu thuật nữa.”

Ông nội Tiểu Ngư giống như không nghe thấy, chỉ nóng vội hỏi Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, là hai anh chị lúc nãy ở phòng bệnh?”

Tiểu Ngư gật đầu.

Ông nội Tiểu Ngư lập tức chạy về chỗ đóng viện phí, hỏi thăm cách thức liên lạc với người tên Diệp Thanh Hòa.

“Ông nội cháu có chuyện gì vậy?” Bác sĩ vẫn không hiểu chuyện là như thế nào.

Tiểu Ngư lắc đầu: “Cháu cũng không biết….. mà bác ơi….. cái phẫu thuật kia… chắc cháu không làm đâu ạ….”

“Cháu không phải sợ, bác sẽ tiêm thuốc tê nên cháu sẽ không đau chút nào ! Cháu chỉ việc nằm thật ngoan

/362

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status