Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 435: Đạo phòng tuyến thứ nhất

/510


Ca khúc “Trấn hồn ca” bỗng dừng lại.

Sau khi nghe được Vương Siêu muốn đến Nhật Bản để phỏng vấn giới võ thuật thì cả tự viện đều lâm vào yên lặng. Sát khí quanh quẩn, bi phẫn, nộ khí, một chút tâm tình thê lương tràn ngập cả không gian, không khí dường như cô đọng lại.

“Đám võ thuật gia này thật là… khủng bố…” Quan viên bộ thể dục này đến truyền tin, bị sát khí của hơn trăm vị võ thuật gia này phát ra, quyết tâm thê lương khiến hắn sợ hãi đến nỗi đái ra quần.

Ở đây có bao nhiêu võ thuật gia? Cơ hồ hơn phân nửa đều là cao thủ phái thực chiến, bọn họ mỗi người đều đã trải qua biết bao loại kinh nghiệm, thực chiến trong máu và lửa. Trên người không phải là khí tức giết chóc bình thường. Mà mỗi người bây giờ đều lâm vào tình trạng cuồng bạo bi phẫn, khí tức cùng nhau phát ra thì cường đại đến thế nào?

Có thể nói, những người ở đây nếu tổ chức thành một chỉnh thể thì cơ hồ có thể đại biểu cho tinh thần võ đạo của cả dân tộc Nhật Bản.

Bây giờ cổ tinh thần này dưới sự áp bức cường đại của Vương Siêu thì bắt đầu phát ra, chờ sau khi phát ra tới cực điểm thì sẽ bộc phát ầm ầm. Có lẽ sẽ bùng nổ khiến cho đối thủ tan xương nát thịt, mà cũng có lẽ sẽ bị đối thủ hoàn toàn áp chế xuống, mãi mãi biến mất trong đám bụi trần lịch sử.

“Bả Tiểu Xuyên tiên sinh nên ra ngoài đi”.

Y Hạ Nguyên nhẹ nhàng chuyển thân, hắn vừa mới nhận được phong thư được đưa tới các võ quán, đồng thời nhìn thoáng qua khuôn mặt xụi lơ của quan viên thể dục, thở dài phân phó vài người trẻ tuổi tới giúp quan viên này ra ngoài.

“Vận mệnh võ đạo… vận mệnh võ đạo đã thịnh vượng một thời gian dài. Đây là ý của thần, ban phước cho dân tộc ta, muốn mãi mãi thịnh vượng trong thời gian dài. Nhưng là… tại sao… tại sao lại rơi xuống một thiên thần như Vương Siêu?”

Làm võ đạo gia thực chiến đệ nhất Nhật Bản, tu luyện quyền pháp tiến vào cảnh giới đại tông sư Đan Đạo, Y Hạ Nguyên cũng không phải là người có ánh mắt hẹp hòi. Trái lại, tầm nhìn của hắn vô cùng rộng, ánh mắt vô cùng thâm thúy.

“Mẹ kiếp! Hắn lại còn dám tới đây phỏng vấn! Hắn muốn tự mình khiêu chiến tinh thần võ đạo của chúng ta! Chỉ cần hắn dám tới đây, Gia Nạp Trì ta cho dù tan xương nát thịt cũng nhất quyết tử chiến với hắn! Dù có phải dùng tính mạng và máu tươi để bảo vệ tinh thần võ đạo của dân tộc thì ta cũng không tiếc! Ta là người đầu tiên ngăn cản hắn!”

Sau khi nghe được nội dung phong thư mà Vương Siêu đưa tới, một đại hán bên cạnh Y Hạ Nguyên có dáng người to lớn, bả vai rộng, lông mi đen dày, râu quai nón bỗng nhiên phẫn nộ. Hắn mãnh liệt dậm chân một cái, cả mặt đất trong tự viện dường như run rẩy một chút.

“Gia Nạp Trì, không nên xúc động”.

Y Hạ Nguyên nhìn thấy hắn kích động như vậy thì nhìn đại hán bất trị này, khẽ cau mày.

Người đầu tiên muốn ngăn cản Vương Siêu, ngăn cản Vương Siêu đánh vào tinh thần võ đạo của dân tộc chính là Gia Nạp Trì, là võ đạo gia kiệt xuất phái Nhu thuật.

Gia Nạp Trì là người trong giới Nhu đạo Nhật Bản. Tại trăm năm trước đã xuất hiện một tông sư Nhu thuật tên là Gia Nạp Trì Ngũ Lang. Người này mang Nhu thuật đến Nhật Bản, thành lập Nhu đạo, đồng thời thúc đẩy Nhu đạo phát triển trên toàn thế giới. Cũng chính người này đã đem Nhu đạo vào các kỳ vận hội Olympic, sau này trở thành một phong trào không thể thiếu.

Gia Nạp Trì tính cách cương mãnh kịch liệt như lửa. Vương Siêu vừa mới giết chết năm đại tông sư Nhật Bản, bây giờ lại muốn tới phỏng vấn cả giới võ thuật Nhật Bản, võ đạo gia này liền phát thệ sẽ chiến đấu cho đến chết.

“Y Hạ Quân, ngươi có ý kiến gì không?” Gia Nạp Trì nhin Y Hạ Nguyên đang mặc trang phục âm dương, trong lời nói mang theo một tia cung kính. Y Hạ Nguyên được giới võ thuật Nhật Bản công nhận là đệ nhất phái thực chiến, thân phận tại Nhật Bản chính là đại thần quan, cầu nguyện cho hoàng gia, bái tế thần linh trên trời. Hai loại thân phận này, đủ để cho bất cứ ai cũng phải tôn kính.

“Ông trời không ủng hộ dân tộc chúng ta, vì vậy chúng ta chỉ có thể nhẫn nại” Y Hạ Nguyên ngẩng đầu nhìn trời một chút, hắn nhắm hai mắt lại nói: “Ta hy vọng khi Vương Siêu đến phỏng vấn, giới võ thuật chúng ta lựa chọn trầm mặc, không đáp lại”.

“Cái gì?”

“Trầm mặc?”

“Không đáp lại?”

Y Hạ Nguyên vừa nói ra những lời này, nhất thời toàn trường bùng nổ, tất cả võ đạo gia đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn gắt gao vào hắn. Không ai nghĩ ra, người đứng đầu giới võ thuật của dân tộc, võ đạo gia đệ nhất thực chiến, đại thần quan của hoàng thất lại cư nhiên có thể nói ra những lời như vậy!

“Y Hạ Quân, nếu thân phận ngài không phải là đại thần quan, thì ta đã yêu cầu người lập tức mổ bụng tự sát rồi!” Cùng lúc đó, một võ đạo gia dáng người cao gây, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Y Hạ Nguyên: “Chúng ta là một dân tộc anh hùng, không thể bị khinh thường như thế. Y Hạ Quân, ngày như thế nào lại có thể nói ra những lời này”.

Người này tuy cao gầy, nhưng cả người tràn ngập lực lượng mạnh mẽ và tháo vát, là võ đạo gia của phái Bắc Thần Nhất Đao, tên là Bắc Thần Am.

“Y Hạ Quân, chúng ta là những võ đạo gia đứng đầu dân tộc, trên vai chúng ta không chỉ gánh lấy sinh mệnh vinh nhục, mà còn nắm giữ tinh thần võ đạo của dân tộc, đó mới là trách nhiệm nặng nề nhất! Nếu như chúng ta lui bước thì trăm vạn những người trẻ tuổi say mê truy cầu võ đạo, suốt đời theo đuổi võ đạo sẽ cảm thấy thế nào? Bọn họ sẽ mất đi niềm tin, mất đi tinh thần, tương lai không thể đứng thẳng với đời! Tinh thần võ đạo trong họ sẽ mất hết! Cho nên chúng ta không thể thối lui. Dù cho chúng ta có phải chết hết thì ít nhất cũng có thể kích thích nhiệt huyết của những thiếu niên truy cầu võ đạo, khiến cho họ có thể vì cái chết của chúng ta mà phấn đấu!”

“Đủ rồi, Bắc Thần Quân!”

Y Hạ Nguyên nghe Bắc Thần Am càng nói thì càng cảm thấy phẫn nộ. Hắn nói một phen khiến cho tâm tình của tất cả võ đạo gia ở đây đều sôi trào, hai mắt đều đỏ như máu, quên cả sợ hãi, hận không thể lập tức cùng Vương Siêu tư chiến. Cho nên Y Hạ Nguyên không thể để cho Bắc Thần Am nói xong.

“Năm vị đại tông sư đã nói thực lực Vương Siêu vô cùng kinh khủng, cho nên bọn họ chọn cuộc suống thanh nhàn ẩn dật. Nhưng nay họ lại đi ám sát Vương Siêu là vì cái gì? Chính là để bảo tồn mầm móng võ đạo của chúng ta, bảo tồn nguyên khí võ đạo của chúng ta. Nhưng bọn họ lại thất bại, cho nên chúng ta phải hiểu rõ tâm ý của bọn họ, phải bảo tồn nguyên khí của mình, không thể để sự hy sinh của bọn họ là vô ích. Vận mạng võ thuật có theo dân tộc chúng ta hay không thì chúng ta nhất định vẫn phải nhẫn nại, bảo tồn nguyên khí! Đây là thần dụ!”

Tiếng Y Hạ Nguyên nói ra như xé gió, cuồn cuộn không ngừng, tràn ngập cả tự viện, truyền vào tai của từng võ đạo gia Nhật Bản ở đây.

“Thần dụ?” Bắc Thần Am, Gia Nạp Trì và một vài vị võ đạo gia khác chờ sau khi tiếng của Y Hạ Nguyên qua đi thì rống to lên: “Đây không phải là thần dụ, đây là do nội tâm Y Hạ Quân ngươi sợ chết! Mầm mống võ đạo sẽ không bị tuyệt diệt. Chúng ta không sợ chết trong tay tên đại ma vương Vương Siêu kia, tuyệt đối sẽ không bị tuyệt diệt! Mầm móng võ đạo trong trăm vạn thiếu niên truy cầu võ đạo sẽ sớm đơm hoa kết quả, cuối cùng sẽ một lần nữa lại lớn mạnh! Y Hạ Quân, ngươi mặc dù là võ đạo gia đệ nhất thực chiến của chúng ta, nhưng ngươi đã lui bước, mất đi dũng khí và tinh thần võ đạo. Chúng ta quyết định sẽ không nghe theo lời ngươi nói nữa. Ngươi cứ tiếp tục bảo tồn nguyên khí của ngươi đi”.

Sau khi mấy võ đạo gia rống lên thì cùng nhau rời khỏi tự viện. Nơi đây chỉ còn lại Y Hạ Nguyên cô đơn một mình, hắn ngẩng đầu nhìn trời.

“Vận mệnh võ thuật lâu dài. Nhưng trời đã đưa xuống Vương Siêu, vận mệnh võ thuật không còn đi theo dân tộc ta, đây là thần dụ. Chẳng lẽ các ngươi vẫn không hiểu sao?”

Tiểu Hoàn Tử không tham gia nghi thức siêu độ tại miếu lần này, lúc này nàng đang ở trong một thư viện tại Bắc Hải.

Trên tấm biển treo trước thư viện có đề ba chữ Trung Quốc vô cùng tinh xảo “Thực Chi Thục”.

Lúc này Tiểu Hoàn Tử đang ngồi trong một vùng đất trống, nói chuyện cùng một thanh niên đang khoanh chân ngồi.

Thanh niên ngồi đối diện với Tiểu Hoàn Tử đang cầm một tràng hạt đen kịt mà niệm. Tràng hạt được điêu khắc hoa văn tinh xảo, vô cùng nặng nề. Cứ mỗi khi ngón tay lần qua một hạt châu thì lại phát ra tiếng ong ong on gong giống như tiếng sắt thép va chạm vào nhau.

Ánh mắt người thanh niên này vô cùng trong suốt, giống như là nước mùa thu, phản chiếu tất cả sự vật. Thật giống như bất cứ thứ gì cuồng bạo mà lọt vào mắt hắn thì cũng đều trở nên hết sức an bình.

Khi mọi người đối mặt với người thanh niên này thì đều chú ý tới ánh mắt của hắn, vì thế đã quên đi tướng mạo của hắn.

“Giáo chủ” Tiểu Hoàn Tử cầm bàn tay đang lần tràng hạt của người thanh niên, đồng thời xưng hô với người thanh niên hết sức kỳ quái, gọi hắn là giáo chủ.

Người thanh niên này đúng là giáo chủ đời thứ năm của Đại Bổn giáo Nhật Bản.

Nhật Bản có rất nhiều giáo phái, mà nổi tiếng nhất chính là Áo Mỗ Chân Lý giáo, đều là tuyên truyền giáo lý, mê hoặc tâm thần của con người. Bây giờ Tiểu Hoàn Tử đang gặp một vị giáo chủ trong Đại Bổn giáo.

Hợp Khí đạo trong phái Thực Chi có quan hệ vô cùng sâu xa đối với giáo phái này. Năm đó Thực Chi Thịnh Bình chính là giáo đồ của Đại Bổn giáo, học tập cách rèn luyện tâm linh, kỹ năng trấn hồn. Sau đó Vương Tam Lang từ biệt giáo chủ về Trung Quốc, đổi tên là Vương Thủ Cao, nghĩ đến việc thành lập một tông giáo chính là vì học được Thái Cực Quyền. Cuối cùng thành lập tông giáo không thành công, nhưng lại trở về Nhật Bản sáng lập ra môn võ học Hợp Khí Đạo.

“Tiểu Hoàn Tử, trường phong ba trong giới võ thuật Nhật Bản lần này ta sẽ giúp giải quyết”.

Đối mặt với cách xưng hô của Tiểu Hoàn Tử, người thanh niên được gọi là “Giáo chủ” này dường như đã rõ Tiểu Hoàn Tử muốn nói gì, liền bình tĩnh nói một câu, sau đó liền nhắm hai mắt lại.

Bất kể phản ứng của giới võ thuật Nhật Bản khi nhận được tin Vương Siêu sẽ đến phỏng vấn, Liêu Tuấn Hoa vẫn đứng ra an bài cho Vương Siêu lần này.

o0o

Một buổi sáng sớm của ba ngày sau, đúng vào cuối tháng chín, ngày một tháng mười, khí trời ở Bắc Kinh vô cùng nóng bức, mặt trời dường như là một lò lửa lớn trên bầu trời. Bất quá đây là ngày quốc khánh, khắp nơi giăng đèn kết hoa, người trên đường đi lại vô cùng tấp tập, chúc mừng ngày quốc khánh.

Vương Siêu cùng Hoắc Linh Nhi, còn có Đàm Văn Đông đến Bắc Kinh. Hắn từ Nam Dương đến Bắc Kinh tự nhiên là đại diện chính thức của giới võ thuật người Hoa, tại trước khi đại hội võ thuật diễn ra, tiến hành phỏng vấn giới võ thuật Nhật Bản. Hai bên giao lưu “tốt đẹp”. Hắn cũng không dẫn theo đám người Bạch Tuyền Di, chỉ dẫn theo hai đồ đệ, đồng thời Liêu Tuấn Hoa cũng phái theo hai gã đệ tử trẻ tuổi theo Vương Siêu để ma luyện.

Có nhìn mới có nền tảng. Rõ ràng là lần phỏng vấn của Vương Siêu đối với Nhật Bản này khẳng định sẽ mang đến một hồi gió tanh mưa máu, nhưng khẳng định bọn họ sẽ được có cơ hội ma luyện.

Sân bay.

Một nam một nữ đang đứng, dường như là đang chờ người nào đó.

Ngón tay người nam mềm mại, dung nhan như một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, mi thanh mục tú, mặc một bộ đồ thể thao mỏng, trên người phát ra một cổ khí tức thanh tân.

Ngươi nam này đúng là đã luyện Đồng Tử Công hết sức tinh thâm, tên là Vương Hồng Cát.

Mặt khác người nữ kia trên đầu kết rất nhiều bím tóc. Mặt như tranh vẽ, đúng là Lạc Tiểu Manh đã từng theo thủ lĩnh GOD học tập quyền pháp.

“Hồng Cát. Nghe nói trong nhà ngươi xảy ra chuyện, anh của ngươi cũng xảy ra chuyện. Nhưng ta thấy dường như không có một chút ảnh hưởng tới ngươi?”

Lạc Tiểu manh quay sang nói với Vương Hồng Cát.

Anh của Vương Hồng Cát là Vương Tiểu Lỗi. Bởi vì chuyện của Vương Siêu mà cả nhà hắn đều bị song quy. Nhưng nhìn mặt hắn bây giờ thì không có đến một điểm lo lắng.

“Lúc ta luyện Đồng Tử công thì đã rời khỏi nhà, việc trong nhà không liên quan với ta” Mặt Vương Hồng Cát không chút thay đổi: “Lần này ta theo Vương Siêu tới Nhật Bản chính là để xem một chút phong thái của hắn, cũng để ma luyện bản thân được sắc bén hơn. Một ngày nào đó ta đạt tới trình độ như Trường Mi kia thì đó chính là sở nguyện của ta. Chuyện trong nhà quả thực không đáng nhắc tới. Sư huynh ngươi cũng bị Vương Siêu chèn ép, sao bây giờ không nghĩ tới việc trở về trả thù?”

“Sư huynh ta? Cả đời hắn sợ rằng cũng không có hy vọng. Bây giờ trong đầu hắn cũng không còn ý nghĩ đó. Vương Siêu tung hoành vô địch thiên hạ, hùng bá thiên hạ. Không nói sư huynh ta, cho dù là sư phụ của ta thì cũng không có hy vọng lay động nửa ngón tay của hắn. Bất quá nói đến thì cũng thật đáng tiếc, ta còn chưa chân chính gặp qua người này!”

Trong lòng Lạc Tiểu Manh cũng đang tự hỏi, nàng chưa từng chính thức gặp qua Vương Siêu. Nhưng uy thế và danh vọng của Vương Siêu đã khắc sâu trong tâm trí nàng. Lợi hại như Trường Mi mà cũng coi Vương Siêu là đối thủ lợi hại nhất. Nhất là sau khi Vương Siêu đánh chết năm đại tông sư Nhật Bản rồi lại lập tức đi phỏng vấn giới võ thuật của đối phương, chuyện như vậy quả thực chỉ có thần mới có thể làm được a.

Không kể đến những việc này, chỉ riêng về góc độ võ thuật thì Vương Siêu cũng đã khiến cho Lạc Tiểu Manh vô cùng sung kính và bội phục.

“Hai vị chính là tự nguyện theo ta đến Nhật Bản giao lưu?”

Ngay lúc Lạc Tiểu Manh và Vương Hồng Cát đang nói chuyện thì một thanh âm truyền tới tai họ.

Hai người vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy Vương Siêu.

“Quả nhiên không sai, ngươi gọi là Vương Hồng Cát? Là em của Vương Tiểu Lỗi? Còn ngươi gọi là Lạc Tiểu Manh? Đồ đệ của Lâm Đình Phong, sư đệ của Giang Hải? Luyện quyền pháp rất tốt, theo Trường Mi học tập công phu cũng có chút hỏa hầu. Bất quá lần này ta tới Nhật Bản nguy hiểm rất lớn, không phải là thứ các ngươi có thể tưởng tượng được. Nếu các ngươi muốn đi thì trước tiên phải chuẩn bị tâm lý có thể mất mạng bất cứ lúc nào”.

Vương Siêu nhìn lướt qua khuôn mặt đôi nam nữ này, sau đó trực tiếp nói.

Trên đường đến đây, Vương Siêu cũng đã nhận được tin Liêu Tuấn Hoa muốn an bài hai người Vương Hồng Cát, Lạc Tiểu Manh đi theo mình. Hắn đã từng gặp qua hai người này, bất quá bọn họ chưa từng gặp hắn. Bởi vì lần đó hắn quay về Bắc Kinh, lúc thi đấu đã hóa trang thành người khác.

Bất quá khí chất của hai người Vương Hồng Cát và Lạc Tiểu Manh tuyệt đối là vương giả trong đám thanh niên, tựa như hạc lạc giữa bầy gà. Vương Siêu vừa đảo mắt qua thì đã phát hiện hai người thanh niên này.

Mặc dù có thể nói hai thanh niên này có chút ân oán với mình, nhưng đạt đến cảnh giới hôm nay của Vương Siêu thì sớm đã không còn tính toán gì nữa. Vương Hôngg Cát và Lạc Tiểu Manh nếu như có thể đi theo hắn tới Nhật Bản, trải qua khiêu chiến với tinh thần võ đạo của một dân tộc mà được ma luyện, công phu tăng mạnh thì cũng là một chuyện tốt.

“Đây là Vương Siêu sao?” Quả nhiên không khác so với ảnh chụp, nhìn không ra võ công. Như thế nào lại là cao thủ đệ nhất thiên hạ?”

Lạc Tiểu Manh và Vương Hồng Cát cũng nhìn Vương Siêu. Cao thủ đệ nhất thiên hạ trước mắt này ăn mặc rất đơn giản, thật giống như một thanh niên cao nghèo, nhìn thế nào cũng không thể liên tưởng ra sự hùng bá thiên hạ, đại ma đầu giết người vô số.

Nhưng khi ánh mắt Vương Siêu đảo qua thì lại khiến bọn họ nói không nên lời.

Trước mặt Vương Siêu, bọn họ không hẹn mà cùng sinh ra một loại cảm giác, dường như mình là một học sinh bị kỷ luật, bị thầy giáo gọi vào làm việc.

“Hiển nhiên ta đã không còn để ý đến chuyện sinh tử, có thể đi theo ngài khiêu chiến, đánh cả tinh thần võ đạo của một dân tộc thì đây là một chuyện vô cùng vĩ đại, có chết cũng không cảm thấy hối tiếc”.

Vương Hồng Cát đột nhiên cung kính nói với Vương Siêu.

“Ta rất may mắn sinh ra cùng một thời đại với ngài, cho nên mới được tận mắt chứng kiến một truyền kỳ đỉnh cao”.

Lạc Tiểu Manh cũng cung kính nói.

Rất hiển nhiên, hai người bọn họ đều bị khí thế của Vương Siêu áp đảo. Đích xác, một người đi khiêu chiến tinh thần võ đạo của cả một dân tộc, bất luân là ai cũng đủ để khiến kẻ khác phải ngước nhìn.

Người luyện võ, mỗi người đều cực kỳ cao ngạo, đều xem như mình là trung tâm. Mà người tuổi trẻ lại càng xốc nổi hơn, càng không nói đến Lạc Tiểu Manh, Vương Hồng Cát.

Nhưng bây giờ hai người trẻ tuổi này trong lòng không thể không sinh ra sự bội phục đối với Vương Siêu.

Theo chính lời Lạc Tiểu Manh: “Ta rất may mắn sinh ra cùng một thời đại với ngài, cho nên mới được tận mắt chứng kiến một truyền kỳ đỉnh cao”.

“Thành tựu của ngài, ta chỉ có thể ngước nhìn. Ta chỉ hy vọng sau lần ma luyện này, nếu như không chết thì có thể cùng đồ đệ của ngài cùng tranh cao thấp” Lạc Tiểu Manh lại nói, đồng thời hai mắt của nàng nhìn về Hoắc linh Nhi, Đàm Văn Đông ở phía sau Vương Siêu.

Nhưng Hoắc Linh Nhi lại xem như nàng không hề tồn tại, vẻ mặt vô cảm.

Đang lúc này thì Vương Siêu thấy Liêu Tuấn Hoa, Phong Thải cũng đã tới.

“Ta đến tiễn ngươi” Phong Thải vừa nhìn thấy Vương Siêu thì hướng ánh mắt lên một chút, đồng thời vươn tay nắm tay Vương Siêu một cái: “Ta đi cùng ngươi cũng không có nói gì nhiều, hết thảy tâm tư của ta đều gửi gắm vào ngươi. Hy vọng có thể cảm nhận được cảnh giới cuối cùng của người. Mặc dù ta đã đạt thành Đan đạo, nhưng ngươi thì đã phá võ hư không, bước ra khỏi tam giới, thành Thánh thành Thần”.

“Được” Vương Siêu nhìn Phong Thải, lại nhìn một chút Liêu Tuấn Hoa, hắn cảm giác được da tay ôn nhuận nhẵn nhụi của Phong Thải, cao thủ đứng đầu không cam lòng chịu cảnh tịch mịch.

Phong Thải là một người đã đạt đến tuyệt đỉnh Đan Kình, sao lại không giống như Vương Siêu, muốn dùng lực của một người đối kháng với tinh thần võ đạo của một dân tộc. Nhưng là đó cũng chỉ là ý nghĩ, mọi việc không phải đều muốn là được.

Một cái nắm tay vừa rồi của Phong Thải, cũng đã nói rõ tâm tư tịch mịch không cam lòng của mình đều đã gửi gắm cho Vương Siêu, muốn chứng kiến hành động giống như truyền kỳ về thần thánh của Vương Siêu.

"Chúng ta đi thôi".

Vương Siêu nói một câu rồi xoay người rời đi, chỉ trong chốc lát năm người đã lên máy bay.

Lúc xế chiều, đoàn người Vương Siêu đã đến Tokyo ở Nhật Bản.

Vừa mới xuống sân bay thì đã có ủy viên Nhật Bản tới đón. Vương Siêu dù sao cũng đã thông qua giới quan chức, lấy danh nghĩa giao lưu võ thuật mà tới. Càng huống chi hắn là nhà tài trợ lớn nhất của đại hội võ thuật lần này. Đây là một thần tài, giới quan chức Nhật Bản cũng không thể không tiếp đón chu đáo.

Bất quá trong lúc Vương Siêu đang được giới quan chức tiếp đón thì đột nhiên có một người trẻ tuổi mặc trang phục Nhu đạo đi tới, hướng về Vương Siêu đưa ra một thiệp mời có mùi thơm mát.

“Chúng ta là thành viên của Giảng Đạo quán, nghe nói Vương Siêu tiên sinh tới trao đổi thì cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Chúng ta tha thiết mời ngài tới Giảng Đạo quán luận bàn, mong ngài không từ chối!”

Người trẻ tuổi đến đưa thiệp mời nói tiếng Hán rất lưu loát, căn bản không cần phiên dịch.

“Nếu Giảng Đạo quán đã có lời mời thì ta đây đương nhiên sẽ đi. Dẫn đường đi”.

Vương Siêu nhận lấy thiệp mời, nhìn thoáng qua rồi đưa thiệp mời cho Hoắc Linh Nhi, sau đó mấy người cùng đọc nội dung thiệp mời.

Vương Siêu cũng biết Giảng Đạo quán là đạo tràng Nhu thuật lớn nhất tại Nhật Bản, cũng là trung tâm võ đạo của Nhật Bản.

Bây giờ mình vừa xuống máy bay đã có người đến đưa thiệp mời, đây chính là phòng tuyến thứ nhất được bày ra đối với mình.


/510

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status