Đao pháp của đầu bếp Hoa Thanh Bang đích thực là số một, cho dù Vương Siêu có cao thủ như thế nào cũng không khỏi phát ra ba chữ đánh giá "Hảo đao pháp" kia.
Đậu hủ mới ra lò, trơn nhẵn rất mềm, so với da thiếu nữ còn mềm mại gấp mười lần! Không nói trong nháy mắt có thể bị vỡ, kể cả là nhẹ nhàng thổi một hơi thôi cơ hồ cũng sẽ tan ra!
Đậu hủ như vậy căn bản không thể dùng tay lấy ra được bởi vì sẽ làm vỡ nó, nhưng đầu bếp này lại dùng một con dao to bản ngang cỡ ba xích nhẹ nhàng mà hớt lên, sau đó cổ tay chuyển động, khiến cho đậu hủ mềm mãi dính vào trên mũi dao, trong vòng hơn mười giây đồng hồ đã điêu khắc ra một pho tượng giống y xì đúc phật Di Lặc!
Bức tượng Phật Di Lặc mới chỉ có một lòng bàn tay to, nhưng với những nét hất trên sống con dao, một cái bụng ưỡn ra, miệng mở, ngón tay, bàn chân đều hiện ra, hơn nữa trên tay Phật Di Lặc mang một chuỗi tràng hạt! Từng hạt từng hạt chuỗi tràng hạt thật rõ ràng, người hơi tinh mắt có thể thấy rõ là có mười tám hạt.
Động tác nhanh như chớp như vậy, đường nét lưu loát, khả năng điều khiển lực lượng tinh xảo, sử dụng được thanh cương đao nặng ít nhất ba mươi cân là hết sức quan trọng, tựa như việc khống chế khả năng sử dụng kim may vá, đủ cho thấy rằng đao kĩ của vị đầu bếp Hoa Thanh Bang này gần như đã xuất quỷ nhập thần.
Loại đao pháp trù nghệ (nghệ thuật nấu nướng) này, vận dụng vào võ công thì thật là đáng sợ.
"Ài, hiếm khi trù nghệ của ta còn có người tán thưởng, đã mấy năm nay ta đã không xuống bếp đụng dao rồi, đao pháp mới lạ quá, hồi trước chỉ mất cuộc sống chín giây cho một pho tượng Phật Di Lặc mà bây giờ lại cần đến hơn mười giây, trạng thái xê xích cách nhiều lắm, ài , đã già rồi, già rồi. Lần này nếu không phải các vị ngồi đây mở tiệc chiêu đãi Vương Siêu tiên sinh, ta tuyệt đối sẽ không tới đây mà bêu xấu đâu."
Tay đầu bếp sau khi điêu khắc ra Phật Di Lặc, cánh tay để thẳng với thân, đem con dao mổ heo khổng lồ chúc đầu lên một cách yên lặng nhẹ nhàng, trên mũi dao mổ heo lẳng lặng bày ra pho tượng Phật Di Lặc nóng hôi hổi đang cười lớn trước mọi người, thật giống như có thể tùy thời sống lại, cũng cho thấy được nghệ thuật thâm hậu bên trong đó.
"Khanh lão đệ, đệ không cần phải khiêm nhường như vậy, khó khăn lắm ngươi mới tới đây một chuyến, cũng đã hai mưới năm rồi chưa ăn thần tiên đậu hủ của ngươi. Hơn nữa kể cả là có ăn, ta cũng chỉ có thể ăn được Lữ Đồng Tân, tượng Phật Di Lặc chính là vua của vạn phật, giáo chủ phật môn tương lai sau hàng sinh mạt phát, vinh quang bực này và có phúc được ăn cũng chỉ có cao thủ đệ nhất thiên hạ như Vương lão đệ đây mới có thể hưởng thụ được thôi."
Chu Hồng Trí đứng lên, nhìn Phật Di Lặc trên con dao mổ heo khổng lồ, trên mặt cũng hiện ra một tia mong đợi, thần thái hưng phấn.
Cùng lúc đó, Vương Siêu cũng phát hiện ra, ngoài bản thân hắn ở trên cái bàn bát tiên còn hai lão giả cùng Chu Hồng Trí nữa, trên mặt hơi mong đợi, lại mang theo vẻ tiếc nuối, thật giống như là bởi vì mình không ăn được bức tượng Phật Di Lặc này, đồng thời lại cảm thấy vì hiểu biết về pho tượng Di Lặc này mà hưng phấn.
"Cư nhiên là Phật Di Lặc, Khanh thúc cư nhiên có thể điêu khắc ra một pho tượng Di Lặc....."
"Có thể ăn được thần tiên đậu hủ của Khanh thúc điêu khắc cũng đã là nhân vật khó lường rồi, muốn ăn Phật Di Lặc này.. " Mọi người ở đây đều bàn luận xôn xao, nhất là bốn nam nữ trẻ tuổi bàn thứ ba, mà ngay cả Đại Lão bao gồm cả Liêu Tuấn Hoa trên mặt cũng hiện ra nét mặt ngưng trọng.
Toàn bộ bầu không khí đều lộ rõ, vị đầu bếp Hoa Thanh Bang này nhất định địa vị bất phàm. Hơn nữa thần tiên đậu hủ của hắn, người bình thường sao ăn được, kể cả là có được ăn thì cũng chỉ là ăn mấy vị thần tiên bình thường thôi, tuyệt đối vị Đại Lão này không thể nào điêu khắc ra cả tượng Phật Di Lặc cho người ta ăn được!
Phật Di Lặc có địa vị cao cả trong thần thoại Phật giáo, là sau thời đại Mạt pháp, giáo chủ Phật môn tương lai, vua của vạn phật, ngay cả Chu Hồng Trí cũng chỉ có thể ăn được đến Lữ Đồng Tân do Khanh thúc điêu khắc, có thể thấy được Vương Siêu giờ đây được đám người kia thổi phồng lên cao biết nhường nào!
Bất quá thổi phồng nên cao quá cũng không phải hay ho gì, thổi càng lên cao, thì ngã càng đâu, chỗ cao không thắng được cái lạnh.
Vương Siêu trong lòng sáng như tuyết, bức thần tiên đậu hủ Phật Di Lặc này nhất định sẽ ăn không được ngin, cũng giống như lần khai vị trà cùng Đại Quyển Bang, thế nhưng so với lần khai vị của Đại Quyển Bang thì càng thêm khó đối phó hơn!
"Đậu hũ ăn thì phải ăn nóng, qua mấy phút sẽ lạnh, Vương Siêu sư phụ, xin mời."
Khanh thúc không để ý tới sự rối loạn ở đây, nhìn Vương Siêu, ngữ khí lúc ấy vẫn sùng bái như cũ, nhưng trong đó rõ ràng còn ẩn chứa ý tức hàm xúc khác.
Loại ý tứ hàm xúc này chỉ cần người có đầu óc nghe ra đều hiểu được nó có ý gì.
Đó chính là khảo nghiệm.
Đậu hủ cũng không phải ăn ngon như vậy.
Nhất là thần tiên đậu hủ!
Mà đây là đậu hũ mang bộ dáng của Phật Di Lặc, là vua trong vạn Phật, là giáo phủ Phật giáo tương lai.
"Người ta nói ăn thịt Đường Tăng có thể trường sanh bất lão, thịt Phật Di Lặc so với Đường Tăng còn mạnh hơn, ra cũng không có ý bất kính với thần, trái lại ăn không có kỵ gì cả, bất quá kỹ xảo điêu khắc xuất quỷ nhập thần đến bực này đáng giá ngàn vàng, nhất định phải ăn một cách tinh tế, phương thức ăn cũng tất khác nhau, không biết cách ăn như thế nào?"
Vương Siêu cười ha ha một tiếng, ánh mắt mở to nhìn vị Khanh thúc này.
Đầu bếp Khanh thúc của Hoa Thanh Bang đã điêu khắc ra pho Phật Di Lặc này số tuổi cũng không phải là quá lớn, tầm trung niên, ánh mắt, lỗ múi đều có chút tròn tròn, làm người ta nhìn qua có một loại cảm giác vô cùng ôn hòa, căn bản không giống như người luyện võ, mà là một đầu bếp tiêu chuẩn.
Nhưng Vương Siêu lại nhìn ra được, nhìn rất rõ, hắn ta là một cao thủ đáng sợ.
Trên con dao mổ heo khổng lồ đó, có khắc chữ thật nhỏ, mặt trên có hai chữ nhỏ "Giải Ngưu", hiển nhiên là ví von về điển cố "Bào Đinh Giải Ngưu" (Bào đinh giải ngưu - đầu bếp mổ trâu - là một trong những chuyện ngụ ngôn của thánh triết thời cổ Trang Chu, chuyện kể có người đầu bếp khi xẻ thịt trâu đã dùng mũi nhọn của đao mà lách vào khoảng giữa thịt và xương, vì vậy mà xả thịt trâu rất dễ dàng).
"Vương Siêu tiên sinh ngàu là cao thủ đệ nhất thiên hạ, tự nhiên ngài sẽ không tốn sức mình mà ra tay, hay để lão gia hỏa ta tự mình đưa đến trong miệng ngài, thấy thế nào?"
Vị Khanh thúc này cười ôn hòa, trong ngữ khí vẫn tỏ vẻ sùng bái cung kinh như cũ.
"Ờ, nguyên lai là như vậy."
Trong nháy mắt Vương Siêu đã hiểu, làm sao để ăn món thần tiên đậu hủ này, là đối phương dùng dao gắp Phật Di Lặc tự lão đưa vào trong miệng cho hắn, cho nên mới goi là "Ngài không phải nhọc công ra tay!"
Cách ăn loại này, là sự khảo nghiệm khổng lồ, đó là bởi ngươi mở miệng ra, cho người ta đưa mũi đao vào trong, nguy hiểm tới cực điểm, đao phong người ta tùy ý chuyển động là có thể cắt rụng đầu lưỡi ngươi rồi! Nhất là đao pháp vị Khanh thúc này lại thần hồ kỳ thần, đã đạt tới cảnh giới cao thủ xuất quỷ nhập thần!
Cách ăn như vậy, so với bữa khai vị của Đại Quyển Bang, lợi hại hơn gấp mười lần, gấp trăm lần!
Nhưng Vương Siêu cũng rõ ràng, đây là người của Thanh Bang, Hoa Thanh Bang đang thử dò xét công phu của mình, lần dò xét này nếu như bình thường vậy thì có thể ngửi được mùi vị xem thường, Vương Siêu khẳng định sẽ có chút tức giận, nhưng hình thức ngày hôm này, hắn đối mặt với ;paok dò xét thử hung hiểm này của đối phương, không hề có chút tức giận, ngược lại cảm giác là đương nhiên.
Bởi vì tràng diện người ta bày ra, mở tiệc chiêu đãi ngươi không nói, lại còn để cho một gã trẻ tuổi như người ngồi ở vị trí thủ tịch.
Mà thôi, mấu chốt là người ta luôn miệng bảo ngươi là "Cao thủ đệ nhất thiên hạ"! Hơn nữa mọi người ở đây đều có thân phận hiển hách, phun nước miếng xuống đất có thể biến thành trưởng giả viết văn. Đầu não của xã đoàn bang hội người Hoa, trịnh trọng bài biện một bữa tiệc, mời tới toàn nhân vật quan trọng! Tuyệt đối không phải là trò đùa, giỡn chơi ngươi.
"Cao thủ đệ nhất thiên hạ" !
Danh tiếng này là một loại vinh quang không nói lên lời, nhưng là một loại áp lực cao xứ bất thắng hàn (nơi cao không chịu được lạnh), không phải tùy tiện gọi là được. Nhất là lại giữa đám người luyện quyền. Loại danh tiếng này, có bao nhiêu máu tanh? Bạo lực? Phiền toái?
Cao thủ đệ nhất thiên hạ!
Toàn bộ thế giới có bao nhiêu kẻ luyện võ, ngọa hổ tàng long, cao thủ nhiều như mây, còn nhiều hơn kiến, ai thống kê nổi đây.
Người ta đem mình đặt lên vị trí cao thủ đệ nhất thiên hạ, ngươi cũng phải chứng tỏ ra bản lãnh làm người ta tin phục. Cao thủ đệ nhất thiên hạ không phải là dễ làm như vậy.
Có thể nói, kể cả là đám người Nghiêm Nguyên Nghi, Vũ Vận Long, muốn nói mình là đệ nhất thiên hạ, còn lớn hơn tạo thế rất nhiều, để được toàn bộ con người bên trong giới võ thuật thừa nhận, chỉ sợ sẽ có rất nhiều cao thủ ùn ùn tới khảo nghiệm, cũng sẽ mệt mỏi ứng phó, cuối cùng thân bại danh liệt.
Bọn họ cũng không dám xưng mình là đệ nhất thiên hạ
Bởi vì lưng bọn họ không gánh nổi
Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.
Ngươi muốn coi mình là đệ nhất thiên hạ, vậy thì ngoài việc lấy đi tính mạng ngươi, còn có vô số tính mạng khác vá lấp vào, sự thật chính là đơn giản như vậy, cũng không phải là cứ mở miệng nói rằng đệ nhất thiên hạ thì đó chính là đệ nhất thiên hạ.
Danh tiếng của đệ nhất thiên hạ, thực lực cũng phải giống như thần, thân thể tung hoành vô địch bất bại, mạnh mẽ bá đạo, kiên cố, không có bất ứ tâm linh sơ hở, mới có thể gánh vác được.
Thực lực không cường đại, gánh nặng trên lưng ngươi sẽ vô cùng nặng nề, sẽ bị người ta đánh chết!
Ngay cả là thực lực có mạnh, nhưng tâm linh ngươi không hoành hành bá đạo, kiên cố, vững chắc. Chỉ e với số lượng cao thủ nhiều như mây trên thế giới này, ý nghĩ núi cao còn có núi cao hơn, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, sợ rằng ngươi cũng không thể đảm đương nổi danh tiếng đó.
Ở phía trước danh tiếng này, bất cứ lùi bước nào, không phải là ngươi khiêm nhường mà là ngươi hèn yếu!
Giờ đây đầu não của các đại bang hộiHồng Môn, Thanh bang, Hoa Thanh Bang từ nguyên lão đến trẻ ranh, trong đám người già kẻ ít nhất cũng phải bằng đến ba đời người, trịnh trọng bố trí đại yến tiệc, đưa danh tiếng đến trước mặt Vương Siêu, ấy là một thái độ, xem xem ngươi có dám đón nhận hay không, có dám gánh chịu hay không.
Vương Siêu ngươi muốn tại Võ Đạo đại hội đem toàn bộ bang hội thế giới người Hoa liên hợp lại, tạo ra một đại liên minh, hơn nữa dường như còn muốn làm nhân vật minh chủ võ lâm nhất thống giang hồ, hành động lớn như vậy, ta tự nhiên muốn xem ngươi có bản lãnh gì! Bây giờ bọn ta ném cho ngươi cái danh tiếng của đệ nhất thiên hạ, nếu như ngươi dám đón, hơn nữa khảo nghiệm được khảo nghiệm, như vậy là ngươi có tư cách, sự tình từ rày về sau vẫn sẽ là số một..
Nếu như ngươi không dám nhận, như vậy hết thảy đã xong, căn bản không có bản lãnh tổ chức ra liên minh của toàn bộ người Hoa trên thế giới.
Đại Lão, từ người trẻ tuổi, nguyên lão ở đây, nhân vật nào mà chẳng phải là nhân vật khôn khéo tới cực điểm?
Bọn họ đâu có thể tung hô một cái danh tiếng cao thủ đệ nhất thiên hạ không minh bạch được, nhưng kẻ được thừa nhận phải vác trên lưng bao nhiêu gánh nặng? Sau này sẽ đối mặt với bao nhiêu sự tình?
"Thì ra là như vậy, ta đây đành cung kính không bằng tuân mệnh, có thể ăn được thần tiên đậu hủ như này, cũng thật là một điều thú vị lớn!"
Ngay khi mọi người ở đây nhìn Vương Siêu, Vương Siêu cười ha ha, đáp ứng!
Vương Siêu đã đồng ý, mặc dù lời đáp ứng nho nhỏ nhưng đã biểu lộ ra thái độ của hắn, đó chính là "Danh tiếng cao thủ đệ nhất thiên hạ đó sẽ do ta đảm đương, bọn các ngươi muốn khảo nghiệm gì thì qua tất đây."
Lời vừa thoát ra, mọi người nơi đây đều thở thật dài một hơi, hình như vừa là thất vọng, lại hình như là mong đợi. "Nhân vật như thế......."
"Khí phách........"
"...."
Bốn nam nữ trẻ tuổi ngồi ở bàn thứ ba, nhìn thấy Vương Siêu đáp ứng, đều phát sợ mà than thở, bọn họ đều là dạng nhân tài ngàn dặm mới tìm thấy, mọi người con mắt đều cao hơn đầu, là nhân vật cực kỳ tự phụ, thế nhưng nếu có kẻ đem danh tiếng đệ nhất thiên hạ đặt tới trước mặt bọn họ, bọn họ nhất định sẽ từ chối, không dám nhận.
Bởi vì kể cả là bọn họ có giao phó cho bọn họ như thế nào, cũng tuyệt đối rõ ràng, bản thân không đảm đương nổi, thậm chí thế lực cao thủ sau lưng bọn họ cũng không thể đảm đương nổi.
Cho nên bọn họ đối với việc Vương Siêu đón lấy danh tiếng đó, trong con mắt sinh ra một loại bội phục đến vô lực, giống như là thiên hạ hỗn loạn, sinh linh lầm than, người người nước sôi lửa bỏng, chợt có anh hùng, ngăn cơn sóng dữ, không vì điều gì khác, khí phách gánh chịu đó, đủ để khiến cho đám nam nữ trẻ tuổi bị khuất phục, sinh ra một loại tâm tình.
"Nhân vật như thế, thiên hạ cùng ai tranh phong đây?"
Cô bé trên đầu mang một dải khăn đỏ, làm cho người ta có một loai phiêu dật không câu chấp, nhìn Vương Siêu, âm thầm lắc đầu thở dài.
"Tốt!"
Đầu bếp Khanh thúc độ nhiên trong lúc đó, ánh mắt tỏ ra một loại thần thái vô cùng lóe sáng, làm cho mọi người nhìn vào mắt hắn cảm giác thấy thập phần chói mắt, giống như Cự Linh Nhãn Công trong Thái Tổ Trường Quyển của Triệu Quang Vinh năm đó.
"Vương Siêu sư phụ đảm đương phần này, làm ta vô cùng xấu hổ, nếu như vậy, ta sẽ đem pho tượng Phật Di Lặc này đưa vào trong miệng ngài." Khanh thúc gật đầu, vô cùng ngưng trọng, cho thấy thái độ tôn trọng và bội phục Vương Siêu, tuyệt đối là thực lòng thực dạ.
Thời gian nói mấy câu đó, mà mọi người ở chỗ này đều cảm thấy dài đằng đẵng, giống như trải qua một thế kỷ, lòng người đều quá chặt, ngoại trừ kẻ bệnh thần kinh Khâu Vĩ Minh còn lảm nhảm trong miệng, tay chém không ngừng, gõ mõ, đương nhiên người ở chỗ này đều tự động quên gã ta đi, một gã điên tẩu hỏa nhập ma, không thể khiến cho người bình thường để ý tới.
"Ông tên là gì?" Vương Siêu đột nhiên hỏi, trong lời nói cũng không có từ ngữ gì khách khí. Nếu hắn đảm đương nổi danh tiếng cao thủ đệ nhất thiên hạ, thì phải có được cái uy nghiêm của cao thủ đệ nhất thiên hạ.
"Vương, Vương Khanh, cũng được xem là kẻ cùng họ với ngài."
Khanh thúc nói rất ngưng trọng, không mảy may vì chuyện Vương Siêu trực tiếp đặt câu hỏi mà không vui.
"Ừm."
Vương Siêu gật đầu, thoáng cái mở miệng ra một chút, thoát ra một âm tiết.
Trong nháy mắt đó!
Ánh đao sáng như tuyết chợt lóe! Giống như trong bóng tối hư không đột nhiên sinh ra một tia lửa điện!
Là đại đao của Khanh thúc đã động!
Cước bộ hắn chấn động, cả Thái Bạch Tửu Lâu đều chấn động, chỉ bằng mượn vào luồng lực phản chấn cực đại đó, trong nháy mắt hắn đưa dao lên, tiến bước, người cong như nỏ, phản đao xoay tròn, thân thể hoàn toàn kẹp ở trên đao , làm cho người ta có một loại cảm giác nhân-đao hợp nhất.
Một đao kia phóng ra, là "Thái Bạch Kính Tửu" (Thái Bạch mời rượu), toàn bộ mũi đao đưa hướng về phía trong miệng Vương Siêu.
Chiêu thức đao pháp "Thái Bạch Kính Tửu", ở đao pháp của các môn các pháo, trong kiếm pháo đều có một thức như vậy, chiêu thức vô cùng thực dụng, thiên chuy bách luyện (đã qua nhiều lần gọt giũa), thế nhưng kẻ đánh cho ra ý vị nhân-đao hợp nhất, trên thế giới này cực kỳ ít ỏi!
Hơn nữa chiêu thức đao pháp "Thái Bạch Kính Tửu" ấy khi xuất ra, hư không sinh điện, lóe sáng cả phòng, kẻ kẹp trong đao, nháy mắt thôi tựa như kiếm tiên đao khách thời xưa, nhân cùng binh khí hợp nhất, phi kiếm khiêu hoàn, lăng không đoạt thủ cấp người.
Chiêu thức "Thái Bạch Kính Tửu" này, Khanh thúc dùng ý cảnh Lý Thái Bạch "Mười bước giết một người" biểu đạt ra vô cùng nhuần nguyễn! (1)
Trong mười bước, ánh đao chợt lóe, ngươi hãy còn chưa thấy được rõ ràng, thì đầu đã rớt xuống đất rồi!
Trong nháy mắt lần này, Vương Siêu cũng nhìn thấu, mặc dù đối phương chọn Phật Di Lặc để đưa cho ăn, nhưng có sát ý bén nhọn ẩn chứa bên trong! Hơn nữa sát ý còn biểu đạt rõ ràng ra!
Vương Siêu đối với loại sát ý cũng không cảm thấy kỳ quái, cũng không cảm giác tức giận ngoài ý muốn gì, bởi vì, ngươi là cao thủ đệ nhất thiên hạ, danh tiếng đó! Thiên hạ chỉ có một người dám gánh nhận.
Ngươi tiếp nhận lấy, đối phương cho dù không giết ngươi, thì cũng phải cắt rụng đầu lưỡi nhà ngươi, danh tiếng đệ nhất thiên hạ, chính là cái chỗ máu chảy đầm đìa này, không có bản lĩnh, muốn làm đệ nhất thiên hạ, chỉ có một con đường chết!
Cho nên, ngay khi Khanh thúc xuất đao đưa điện quang tóe lửa trong chớp mắt kia, toàn bộ tinh thần Vương Siêu đã nói lên, hơn nữa một phát đã tới đỉnh, thậm chí còn vượt qua cả phong độ ở trận đấu với thủ lĩnh GOD.
Lực lượng, khí thế, sự quyết đoán và dũng khí của Vương Siêu lại cường đại nhiều đến thê sao? Kinh hãi thế tục đến thế sao? Cao thủ đệ nhất thiên hạ rốt cuộc có bao nhiêu thực lực cường đại?
Vào giờ khắc này, Vương Siêu hoàn toàn đã hiện ra!
Trong nháy mắt cổ tay hắn xoay tròn, hai cánh tay khởi động, chân chỉ cách đáy giày, hướng mặt đất gảy một cái bắn ra, xoạt xoạt! Giống như là phía dưới cái ghế hắn đã cài đặt cơ quan hỏa tiễn, đem bầu không khí nổ vang và rách toác, ngồi trên ghế ương ngạnh đón ánh đao của Khanh thúc!
Lúc hắn phát kình ấy, trên người phát ra một cỗ hơi thở rung trời, người ở chỗ này đã cảm giác được, vô luận là đám cao thủ Chu Hồng Trí hay tay Lão Đại thực quyền Liêu Tuấn Hoa, hoặc đám cao thủ bốn người trẻ tuổi, thậm chí ngay cả bệnh nhân thần kinh Khâu Vĩ Minh động tác cũng dừng lại.
Bọn họ đều cảm giác được một luồng áp lực với tâm hồn, không thở nổi.
"Băng!"
Vương Siêu vỗ cái ghế, vẫn ngồi như cũ, được nửa đường vậy mà cứng rắn tiếp được ánh đại đao của Khanh thúc.
Vương Siêu vẫn không động tay, cũng không có động chân, chỉ là mở miệng ra thôi, một miệng răng cửa trắng nhỏ, bốn mươi cái răng, đã cắn lấy mũi đao của con dao mổ trâu khổng lồ!
Đồng thời, đầu lưỡi hắn cuộn một cái, so sánh với rắn nhanh gấp mười lần, mắt thường căn bản nhìn không rõ lắm, ở cái cuộn rất nhỏ trên mũi đao đó, cũng đã cuốn luôn lòng bàn tay của Phật Di Lặc đậu hủ xuống cổ họng.
Biến hóa trong chớp mắt đó. Nhanh! Nhanh! Nhanh!
"Đây chính là thực của cao thủ đệ nhất thiên hạ sao?" Một đao bộc phát của Khanh thúc, thế lực hãy còn chưa dồn lên đến đỉnh, nửa đường đã bị Vương Siêu đột nhiên cắn được, hắn thật không ngờ tới, dù tình huống có biến hóa cũng thật không nghĩ tới, cổ tay chợt chuyển, thanh đao trong miệng Vương Siêu cũng chuyển! Đồng thời mạnh mẽ đưa về phía trước, thoáng cái đã sử hết ra lực lượng toàn thân!
Mũi đao mổ trâu khổng lồ dài năm thốn, bàn tay to, một phát đút vào trong miệng, đủ có thể đem những thứ bên trong đó xoắn bện lại cho nát nhừ, phát chọc kia, có thể chọc vào từ trước mặt xuyên tận ra sau cổ họng, đem con người ta chọc thủng!
Thêm nữa Khanh thúc là một cao thủ có thực lực cường đại, kinh nghiệm đao pháp đã nhiều năm, đã đem thanh đao mổ trâu đó được vào trong miệng địch nhân, địch nhân khẳng định là sẽ toi mạng, không có nửa điểm nghi ngờ.
Hơn nữa lưỡi đao được chế tạo từ thép nguyên chất, là thứ sắc bén, nặng nề, róc xương, lột da sát khí đằng đằng! Nhìn qua thôi cũng khiến lá gan người ta tê dại rồi, huống chi là cắn ở trong miệng!
Thế nhưng, đối mặt với hắn chính là Vương Siêu, cao thủ đệ nhất thiên hạ!
Ngay lúc hắn phát lực ấy, răng cửa Vương Siêu đột nhiên chặt lại, trên đầu khẽ rung!
Băng!
Mũi đao mổ trâu khổng lồ cứng như thép, thân dao dầy kia đã bị cắn đứt!
Là bị hơn bốn mươi cái răng của Vương Siêu một miếng cắn đứt!
Mũi đao vừa đứt, lực văng khổng lồ khiến cổ tay Khanh Thúc hướng về phía sau khẽn rung, ánh mắt Vương Siêu ngưng tụ lại, miệng cắn chặt mũi đao, trong lỗ mũi đột nhiên phọt ra hai luồng bạch khí, mãnh liệt giống như là con voi mười đầu tỏa ra phì phì trong mũi, phát ra tiếng nổ, nổ ở trước thân đao rồi chìm xuống.
Việc cắn đứt mũi đao, dùng mũi phun ra khí kia chỉ trong thời gian nháy mắt, dưới chân Vương Siêu xoẹt một cái, trượt ở sau dưới cái ghế ba xích, kéo dãn khoảng cách với Khanh Thúc.
Trong quá trình đó, hắn thủy chung vẫn ngồi trên ghế, không đứng lên!
Vương Siêu vừa lui xuống, thế đao của Khanh thúc đã tận lực, không đuổi theo nữa.
"Dát băng dát băng!" (tượng thanh bẽ gãy)
Vương Siêu cắn mũi đao nhọn hoắt cứng rắn, răng cửa hợp lại, từ trong miệng phát ra âm thanh "dát băng" nhai ngấu nghiến, sau ba giây đồng hồ, nhổ ra một đống bã thép.
"Khanh sư phụ, độ cứng ở lưỡi đao của ông không ổn".
Vương Siêu ngồi trên ghế, sau khi phun ra đống bã thép, trong miệng nói nhè nhẹ.
Cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi, mọi người ngồi đây đều sợ ngây người! Thế nhưng, trong lòng bọn họ lại có được một loại bình yên.
Bởi vì trong nháy mắt đó, trái tim bọn họ đều đã thừa nhận một sự thật, Vương Siêu là cao thủ đệ nhất thiên hạ!
Cao thủ đệ nhất thiên hạ! Vô luận mạnh đến cảnh giới này, hắn là nên như vậy!
Không còn bất cứ lý do nào nữa, bởi vì hắn là ĐỆ NHẤT THIÊN HẠ!
(1) Chú thích: Câu này là ý nằm trong bài thơ Hiệp Khách Hành (Bài ca người hiệp khách) của nhà thơ Lý Bạch, nhà thơ danh tiếng nhất thời thịnh Đường nói riêng và Trung Hoa nói chung, được hậu bối tôn làm Thi Tiên. Một bài thơ rất hay:
俠客行
趙客縵胡纓,
吳鉤霜雪明
銀鞍照白馬,
瘋沓如流星
十步殺一人,
千里不留行
事了拂衣去,
深藏身與名
閑過信陵飲,
脫劍膝前橫。
將炙啖朱亥,
持觴勸侯嬴。
三杯吐然諾,
五岳倒為輕。
眼花耳熱後,
意氣素霓生。
救趙揮金錘,
邯鄲先震驚。
千秋二壯士,
烜赫大樑城。
縱死俠骨香,
不慚世上英。
誰能書閣下,
白首太玄經。
Nguồn: http://gb.cri.cn/3601/2004/05/31/883@178028.htm
Dịch thơ: Bài ca người hiệp khách (HIỆP KHÁCH HÀNH)
Khách nước Triệu phất phơ giải mũ
Gươm Ngô câu rực rỡ tuyết sương
Long lanh yên bạc trên đường
Chập chờn như thể muôn ngàn sao bay
Trong mười bước giết người bén nhạy
Nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi
Việc xong rũ áo ra đi
Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm
Rảnh rang tới Tín Lăng uống rượu
Tuốt gươm ra, kề gối mà say
Chả kia với chén rượu này,
Đưa cho Châu Hợi, chuốc mời Hầu Doanh.
Ba chén cạn, thân mình xá kể!
Năm núi cao, xem nhẹ lông hồng
Bừng tai, hoa mắt chập chùng,
Mống tuôn hào khí mịt mùng trời mây
Chùy cứu Triệu vung tay khảng khái,
Thành Hàm Đan run rẩy, kinh hoàng
Nghìn thu tráng sĩ hai chàng
Tiếng tăm hiển hách, rỡ ràng Đại Lương.
Thân dù thác, thơm xương nghĩa hiệp;
Thẹn chi ai hào kiệt trên đời.
Hiệu thư dưới gác nào ai?
Thái huyền, trắng xoá đầu người chép kinh.
Đậu hủ mới ra lò, trơn nhẵn rất mềm, so với da thiếu nữ còn mềm mại gấp mười lần! Không nói trong nháy mắt có thể bị vỡ, kể cả là nhẹ nhàng thổi một hơi thôi cơ hồ cũng sẽ tan ra!
Đậu hủ như vậy căn bản không thể dùng tay lấy ra được bởi vì sẽ làm vỡ nó, nhưng đầu bếp này lại dùng một con dao to bản ngang cỡ ba xích nhẹ nhàng mà hớt lên, sau đó cổ tay chuyển động, khiến cho đậu hủ mềm mãi dính vào trên mũi dao, trong vòng hơn mười giây đồng hồ đã điêu khắc ra một pho tượng giống y xì đúc phật Di Lặc!
Bức tượng Phật Di Lặc mới chỉ có một lòng bàn tay to, nhưng với những nét hất trên sống con dao, một cái bụng ưỡn ra, miệng mở, ngón tay, bàn chân đều hiện ra, hơn nữa trên tay Phật Di Lặc mang một chuỗi tràng hạt! Từng hạt từng hạt chuỗi tràng hạt thật rõ ràng, người hơi tinh mắt có thể thấy rõ là có mười tám hạt.
Động tác nhanh như chớp như vậy, đường nét lưu loát, khả năng điều khiển lực lượng tinh xảo, sử dụng được thanh cương đao nặng ít nhất ba mươi cân là hết sức quan trọng, tựa như việc khống chế khả năng sử dụng kim may vá, đủ cho thấy rằng đao kĩ của vị đầu bếp Hoa Thanh Bang này gần như đã xuất quỷ nhập thần.
Loại đao pháp trù nghệ (nghệ thuật nấu nướng) này, vận dụng vào võ công thì thật là đáng sợ.
"Ài, hiếm khi trù nghệ của ta còn có người tán thưởng, đã mấy năm nay ta đã không xuống bếp đụng dao rồi, đao pháp mới lạ quá, hồi trước chỉ mất cuộc sống chín giây cho một pho tượng Phật Di Lặc mà bây giờ lại cần đến hơn mười giây, trạng thái xê xích cách nhiều lắm, ài , đã già rồi, già rồi. Lần này nếu không phải các vị ngồi đây mở tiệc chiêu đãi Vương Siêu tiên sinh, ta tuyệt đối sẽ không tới đây mà bêu xấu đâu."
Tay đầu bếp sau khi điêu khắc ra Phật Di Lặc, cánh tay để thẳng với thân, đem con dao mổ heo khổng lồ chúc đầu lên một cách yên lặng nhẹ nhàng, trên mũi dao mổ heo lẳng lặng bày ra pho tượng Phật Di Lặc nóng hôi hổi đang cười lớn trước mọi người, thật giống như có thể tùy thời sống lại, cũng cho thấy được nghệ thuật thâm hậu bên trong đó.
"Khanh lão đệ, đệ không cần phải khiêm nhường như vậy, khó khăn lắm ngươi mới tới đây một chuyến, cũng đã hai mưới năm rồi chưa ăn thần tiên đậu hủ của ngươi. Hơn nữa kể cả là có ăn, ta cũng chỉ có thể ăn được Lữ Đồng Tân, tượng Phật Di Lặc chính là vua của vạn phật, giáo chủ phật môn tương lai sau hàng sinh mạt phát, vinh quang bực này và có phúc được ăn cũng chỉ có cao thủ đệ nhất thiên hạ như Vương lão đệ đây mới có thể hưởng thụ được thôi."
Chu Hồng Trí đứng lên, nhìn Phật Di Lặc trên con dao mổ heo khổng lồ, trên mặt cũng hiện ra một tia mong đợi, thần thái hưng phấn.
Cùng lúc đó, Vương Siêu cũng phát hiện ra, ngoài bản thân hắn ở trên cái bàn bát tiên còn hai lão giả cùng Chu Hồng Trí nữa, trên mặt hơi mong đợi, lại mang theo vẻ tiếc nuối, thật giống như là bởi vì mình không ăn được bức tượng Phật Di Lặc này, đồng thời lại cảm thấy vì hiểu biết về pho tượng Di Lặc này mà hưng phấn.
"Cư nhiên là Phật Di Lặc, Khanh thúc cư nhiên có thể điêu khắc ra một pho tượng Di Lặc....."
"Có thể ăn được thần tiên đậu hủ của Khanh thúc điêu khắc cũng đã là nhân vật khó lường rồi, muốn ăn Phật Di Lặc này.. " Mọi người ở đây đều bàn luận xôn xao, nhất là bốn nam nữ trẻ tuổi bàn thứ ba, mà ngay cả Đại Lão bao gồm cả Liêu Tuấn Hoa trên mặt cũng hiện ra nét mặt ngưng trọng.
Toàn bộ bầu không khí đều lộ rõ, vị đầu bếp Hoa Thanh Bang này nhất định địa vị bất phàm. Hơn nữa thần tiên đậu hủ của hắn, người bình thường sao ăn được, kể cả là có được ăn thì cũng chỉ là ăn mấy vị thần tiên bình thường thôi, tuyệt đối vị Đại Lão này không thể nào điêu khắc ra cả tượng Phật Di Lặc cho người ta ăn được!
Phật Di Lặc có địa vị cao cả trong thần thoại Phật giáo, là sau thời đại Mạt pháp, giáo chủ Phật môn tương lai, vua của vạn phật, ngay cả Chu Hồng Trí cũng chỉ có thể ăn được đến Lữ Đồng Tân do Khanh thúc điêu khắc, có thể thấy được Vương Siêu giờ đây được đám người kia thổi phồng lên cao biết nhường nào!
Bất quá thổi phồng nên cao quá cũng không phải hay ho gì, thổi càng lên cao, thì ngã càng đâu, chỗ cao không thắng được cái lạnh.
Vương Siêu trong lòng sáng như tuyết, bức thần tiên đậu hủ Phật Di Lặc này nhất định sẽ ăn không được ngin, cũng giống như lần khai vị trà cùng Đại Quyển Bang, thế nhưng so với lần khai vị của Đại Quyển Bang thì càng thêm khó đối phó hơn!
"Đậu hũ ăn thì phải ăn nóng, qua mấy phút sẽ lạnh, Vương Siêu sư phụ, xin mời."
Khanh thúc không để ý tới sự rối loạn ở đây, nhìn Vương Siêu, ngữ khí lúc ấy vẫn sùng bái như cũ, nhưng trong đó rõ ràng còn ẩn chứa ý tức hàm xúc khác.
Loại ý tứ hàm xúc này chỉ cần người có đầu óc nghe ra đều hiểu được nó có ý gì.
Đó chính là khảo nghiệm.
Đậu hủ cũng không phải ăn ngon như vậy.
Nhất là thần tiên đậu hủ!
Mà đây là đậu hũ mang bộ dáng của Phật Di Lặc, là vua trong vạn Phật, là giáo phủ Phật giáo tương lai.
"Người ta nói ăn thịt Đường Tăng có thể trường sanh bất lão, thịt Phật Di Lặc so với Đường Tăng còn mạnh hơn, ra cũng không có ý bất kính với thần, trái lại ăn không có kỵ gì cả, bất quá kỹ xảo điêu khắc xuất quỷ nhập thần đến bực này đáng giá ngàn vàng, nhất định phải ăn một cách tinh tế, phương thức ăn cũng tất khác nhau, không biết cách ăn như thế nào?"
Vương Siêu cười ha ha một tiếng, ánh mắt mở to nhìn vị Khanh thúc này.
Đầu bếp Khanh thúc của Hoa Thanh Bang đã điêu khắc ra pho Phật Di Lặc này số tuổi cũng không phải là quá lớn, tầm trung niên, ánh mắt, lỗ múi đều có chút tròn tròn, làm người ta nhìn qua có một loại cảm giác vô cùng ôn hòa, căn bản không giống như người luyện võ, mà là một đầu bếp tiêu chuẩn.
Nhưng Vương Siêu lại nhìn ra được, nhìn rất rõ, hắn ta là một cao thủ đáng sợ.
Trên con dao mổ heo khổng lồ đó, có khắc chữ thật nhỏ, mặt trên có hai chữ nhỏ "Giải Ngưu", hiển nhiên là ví von về điển cố "Bào Đinh Giải Ngưu" (Bào đinh giải ngưu - đầu bếp mổ trâu - là một trong những chuyện ngụ ngôn của thánh triết thời cổ Trang Chu, chuyện kể có người đầu bếp khi xẻ thịt trâu đã dùng mũi nhọn của đao mà lách vào khoảng giữa thịt và xương, vì vậy mà xả thịt trâu rất dễ dàng).
"Vương Siêu tiên sinh ngàu là cao thủ đệ nhất thiên hạ, tự nhiên ngài sẽ không tốn sức mình mà ra tay, hay để lão gia hỏa ta tự mình đưa đến trong miệng ngài, thấy thế nào?"
Vị Khanh thúc này cười ôn hòa, trong ngữ khí vẫn tỏ vẻ sùng bái cung kinh như cũ.
"Ờ, nguyên lai là như vậy."
Trong nháy mắt Vương Siêu đã hiểu, làm sao để ăn món thần tiên đậu hủ này, là đối phương dùng dao gắp Phật Di Lặc tự lão đưa vào trong miệng cho hắn, cho nên mới goi là "Ngài không phải nhọc công ra tay!"
Cách ăn loại này, là sự khảo nghiệm khổng lồ, đó là bởi ngươi mở miệng ra, cho người ta đưa mũi đao vào trong, nguy hiểm tới cực điểm, đao phong người ta tùy ý chuyển động là có thể cắt rụng đầu lưỡi ngươi rồi! Nhất là đao pháp vị Khanh thúc này lại thần hồ kỳ thần, đã đạt tới cảnh giới cao thủ xuất quỷ nhập thần!
Cách ăn như vậy, so với bữa khai vị của Đại Quyển Bang, lợi hại hơn gấp mười lần, gấp trăm lần!
Nhưng Vương Siêu cũng rõ ràng, đây là người của Thanh Bang, Hoa Thanh Bang đang thử dò xét công phu của mình, lần dò xét này nếu như bình thường vậy thì có thể ngửi được mùi vị xem thường, Vương Siêu khẳng định sẽ có chút tức giận, nhưng hình thức ngày hôm này, hắn đối mặt với ;paok dò xét thử hung hiểm này của đối phương, không hề có chút tức giận, ngược lại cảm giác là đương nhiên.
Bởi vì tràng diện người ta bày ra, mở tiệc chiêu đãi ngươi không nói, lại còn để cho một gã trẻ tuổi như người ngồi ở vị trí thủ tịch.
Mà thôi, mấu chốt là người ta luôn miệng bảo ngươi là "Cao thủ đệ nhất thiên hạ"! Hơn nữa mọi người ở đây đều có thân phận hiển hách, phun nước miếng xuống đất có thể biến thành trưởng giả viết văn. Đầu não của xã đoàn bang hội người Hoa, trịnh trọng bài biện một bữa tiệc, mời tới toàn nhân vật quan trọng! Tuyệt đối không phải là trò đùa, giỡn chơi ngươi.
"Cao thủ đệ nhất thiên hạ" !
Danh tiếng này là một loại vinh quang không nói lên lời, nhưng là một loại áp lực cao xứ bất thắng hàn (nơi cao không chịu được lạnh), không phải tùy tiện gọi là được. Nhất là lại giữa đám người luyện quyền. Loại danh tiếng này, có bao nhiêu máu tanh? Bạo lực? Phiền toái?
Cao thủ đệ nhất thiên hạ!
Toàn bộ thế giới có bao nhiêu kẻ luyện võ, ngọa hổ tàng long, cao thủ nhiều như mây, còn nhiều hơn kiến, ai thống kê nổi đây.
Người ta đem mình đặt lên vị trí cao thủ đệ nhất thiên hạ, ngươi cũng phải chứng tỏ ra bản lãnh làm người ta tin phục. Cao thủ đệ nhất thiên hạ không phải là dễ làm như vậy.
Có thể nói, kể cả là đám người Nghiêm Nguyên Nghi, Vũ Vận Long, muốn nói mình là đệ nhất thiên hạ, còn lớn hơn tạo thế rất nhiều, để được toàn bộ con người bên trong giới võ thuật thừa nhận, chỉ sợ sẽ có rất nhiều cao thủ ùn ùn tới khảo nghiệm, cũng sẽ mệt mỏi ứng phó, cuối cùng thân bại danh liệt.
Bọn họ cũng không dám xưng mình là đệ nhất thiên hạ
Bởi vì lưng bọn họ không gánh nổi
Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.
Ngươi muốn coi mình là đệ nhất thiên hạ, vậy thì ngoài việc lấy đi tính mạng ngươi, còn có vô số tính mạng khác vá lấp vào, sự thật chính là đơn giản như vậy, cũng không phải là cứ mở miệng nói rằng đệ nhất thiên hạ thì đó chính là đệ nhất thiên hạ.
Danh tiếng của đệ nhất thiên hạ, thực lực cũng phải giống như thần, thân thể tung hoành vô địch bất bại, mạnh mẽ bá đạo, kiên cố, không có bất ứ tâm linh sơ hở, mới có thể gánh vác được.
Thực lực không cường đại, gánh nặng trên lưng ngươi sẽ vô cùng nặng nề, sẽ bị người ta đánh chết!
Ngay cả là thực lực có mạnh, nhưng tâm linh ngươi không hoành hành bá đạo, kiên cố, vững chắc. Chỉ e với số lượng cao thủ nhiều như mây trên thế giới này, ý nghĩ núi cao còn có núi cao hơn, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, sợ rằng ngươi cũng không thể đảm đương nổi danh tiếng đó.
Ở phía trước danh tiếng này, bất cứ lùi bước nào, không phải là ngươi khiêm nhường mà là ngươi hèn yếu!
Giờ đây đầu não của các đại bang hộiHồng Môn, Thanh bang, Hoa Thanh Bang từ nguyên lão đến trẻ ranh, trong đám người già kẻ ít nhất cũng phải bằng đến ba đời người, trịnh trọng bố trí đại yến tiệc, đưa danh tiếng đến trước mặt Vương Siêu, ấy là một thái độ, xem xem ngươi có dám đón nhận hay không, có dám gánh chịu hay không.
Vương Siêu ngươi muốn tại Võ Đạo đại hội đem toàn bộ bang hội thế giới người Hoa liên hợp lại, tạo ra một đại liên minh, hơn nữa dường như còn muốn làm nhân vật minh chủ võ lâm nhất thống giang hồ, hành động lớn như vậy, ta tự nhiên muốn xem ngươi có bản lãnh gì! Bây giờ bọn ta ném cho ngươi cái danh tiếng của đệ nhất thiên hạ, nếu như ngươi dám đón, hơn nữa khảo nghiệm được khảo nghiệm, như vậy là ngươi có tư cách, sự tình từ rày về sau vẫn sẽ là số một..
Nếu như ngươi không dám nhận, như vậy hết thảy đã xong, căn bản không có bản lãnh tổ chức ra liên minh của toàn bộ người Hoa trên thế giới.
Đại Lão, từ người trẻ tuổi, nguyên lão ở đây, nhân vật nào mà chẳng phải là nhân vật khôn khéo tới cực điểm?
Bọn họ đâu có thể tung hô một cái danh tiếng cao thủ đệ nhất thiên hạ không minh bạch được, nhưng kẻ được thừa nhận phải vác trên lưng bao nhiêu gánh nặng? Sau này sẽ đối mặt với bao nhiêu sự tình?
"Thì ra là như vậy, ta đây đành cung kính không bằng tuân mệnh, có thể ăn được thần tiên đậu hủ như này, cũng thật là một điều thú vị lớn!"
Ngay khi mọi người ở đây nhìn Vương Siêu, Vương Siêu cười ha ha, đáp ứng!
Vương Siêu đã đồng ý, mặc dù lời đáp ứng nho nhỏ nhưng đã biểu lộ ra thái độ của hắn, đó chính là "Danh tiếng cao thủ đệ nhất thiên hạ đó sẽ do ta đảm đương, bọn các ngươi muốn khảo nghiệm gì thì qua tất đây."
Lời vừa thoát ra, mọi người nơi đây đều thở thật dài một hơi, hình như vừa là thất vọng, lại hình như là mong đợi. "Nhân vật như thế......."
"Khí phách........"
"...."
Bốn nam nữ trẻ tuổi ngồi ở bàn thứ ba, nhìn thấy Vương Siêu đáp ứng, đều phát sợ mà than thở, bọn họ đều là dạng nhân tài ngàn dặm mới tìm thấy, mọi người con mắt đều cao hơn đầu, là nhân vật cực kỳ tự phụ, thế nhưng nếu có kẻ đem danh tiếng đệ nhất thiên hạ đặt tới trước mặt bọn họ, bọn họ nhất định sẽ từ chối, không dám nhận.
Bởi vì kể cả là bọn họ có giao phó cho bọn họ như thế nào, cũng tuyệt đối rõ ràng, bản thân không đảm đương nổi, thậm chí thế lực cao thủ sau lưng bọn họ cũng không thể đảm đương nổi.
Cho nên bọn họ đối với việc Vương Siêu đón lấy danh tiếng đó, trong con mắt sinh ra một loại bội phục đến vô lực, giống như là thiên hạ hỗn loạn, sinh linh lầm than, người người nước sôi lửa bỏng, chợt có anh hùng, ngăn cơn sóng dữ, không vì điều gì khác, khí phách gánh chịu đó, đủ để khiến cho đám nam nữ trẻ tuổi bị khuất phục, sinh ra một loại tâm tình.
"Nhân vật như thế, thiên hạ cùng ai tranh phong đây?"
Cô bé trên đầu mang một dải khăn đỏ, làm cho người ta có một loai phiêu dật không câu chấp, nhìn Vương Siêu, âm thầm lắc đầu thở dài.
"Tốt!"
Đầu bếp Khanh thúc độ nhiên trong lúc đó, ánh mắt tỏ ra một loại thần thái vô cùng lóe sáng, làm cho mọi người nhìn vào mắt hắn cảm giác thấy thập phần chói mắt, giống như Cự Linh Nhãn Công trong Thái Tổ Trường Quyển của Triệu Quang Vinh năm đó.
"Vương Siêu sư phụ đảm đương phần này, làm ta vô cùng xấu hổ, nếu như vậy, ta sẽ đem pho tượng Phật Di Lặc này đưa vào trong miệng ngài." Khanh thúc gật đầu, vô cùng ngưng trọng, cho thấy thái độ tôn trọng và bội phục Vương Siêu, tuyệt đối là thực lòng thực dạ.
Thời gian nói mấy câu đó, mà mọi người ở chỗ này đều cảm thấy dài đằng đẵng, giống như trải qua một thế kỷ, lòng người đều quá chặt, ngoại trừ kẻ bệnh thần kinh Khâu Vĩ Minh còn lảm nhảm trong miệng, tay chém không ngừng, gõ mõ, đương nhiên người ở chỗ này đều tự động quên gã ta đi, một gã điên tẩu hỏa nhập ma, không thể khiến cho người bình thường để ý tới.
"Ông tên là gì?" Vương Siêu đột nhiên hỏi, trong lời nói cũng không có từ ngữ gì khách khí. Nếu hắn đảm đương nổi danh tiếng cao thủ đệ nhất thiên hạ, thì phải có được cái uy nghiêm của cao thủ đệ nhất thiên hạ.
"Vương, Vương Khanh, cũng được xem là kẻ cùng họ với ngài."
Khanh thúc nói rất ngưng trọng, không mảy may vì chuyện Vương Siêu trực tiếp đặt câu hỏi mà không vui.
"Ừm."
Vương Siêu gật đầu, thoáng cái mở miệng ra một chút, thoát ra một âm tiết.
Trong nháy mắt đó!
Ánh đao sáng như tuyết chợt lóe! Giống như trong bóng tối hư không đột nhiên sinh ra một tia lửa điện!
Là đại đao của Khanh thúc đã động!
Cước bộ hắn chấn động, cả Thái Bạch Tửu Lâu đều chấn động, chỉ bằng mượn vào luồng lực phản chấn cực đại đó, trong nháy mắt hắn đưa dao lên, tiến bước, người cong như nỏ, phản đao xoay tròn, thân thể hoàn toàn kẹp ở trên đao , làm cho người ta có một loại cảm giác nhân-đao hợp nhất.
Một đao kia phóng ra, là "Thái Bạch Kính Tửu" (Thái Bạch mời rượu), toàn bộ mũi đao đưa hướng về phía trong miệng Vương Siêu.
Chiêu thức đao pháp "Thái Bạch Kính Tửu", ở đao pháp của các môn các pháo, trong kiếm pháo đều có một thức như vậy, chiêu thức vô cùng thực dụng, thiên chuy bách luyện (đã qua nhiều lần gọt giũa), thế nhưng kẻ đánh cho ra ý vị nhân-đao hợp nhất, trên thế giới này cực kỳ ít ỏi!
Hơn nữa chiêu thức đao pháp "Thái Bạch Kính Tửu" ấy khi xuất ra, hư không sinh điện, lóe sáng cả phòng, kẻ kẹp trong đao, nháy mắt thôi tựa như kiếm tiên đao khách thời xưa, nhân cùng binh khí hợp nhất, phi kiếm khiêu hoàn, lăng không đoạt thủ cấp người.
Chiêu thức "Thái Bạch Kính Tửu" này, Khanh thúc dùng ý cảnh Lý Thái Bạch "Mười bước giết một người" biểu đạt ra vô cùng nhuần nguyễn! (1)
Trong mười bước, ánh đao chợt lóe, ngươi hãy còn chưa thấy được rõ ràng, thì đầu đã rớt xuống đất rồi!
Trong nháy mắt lần này, Vương Siêu cũng nhìn thấu, mặc dù đối phương chọn Phật Di Lặc để đưa cho ăn, nhưng có sát ý bén nhọn ẩn chứa bên trong! Hơn nữa sát ý còn biểu đạt rõ ràng ra!
Vương Siêu đối với loại sát ý cũng không cảm thấy kỳ quái, cũng không cảm giác tức giận ngoài ý muốn gì, bởi vì, ngươi là cao thủ đệ nhất thiên hạ, danh tiếng đó! Thiên hạ chỉ có một người dám gánh nhận.
Ngươi tiếp nhận lấy, đối phương cho dù không giết ngươi, thì cũng phải cắt rụng đầu lưỡi nhà ngươi, danh tiếng đệ nhất thiên hạ, chính là cái chỗ máu chảy đầm đìa này, không có bản lĩnh, muốn làm đệ nhất thiên hạ, chỉ có một con đường chết!
Cho nên, ngay khi Khanh thúc xuất đao đưa điện quang tóe lửa trong chớp mắt kia, toàn bộ tinh thần Vương Siêu đã nói lên, hơn nữa một phát đã tới đỉnh, thậm chí còn vượt qua cả phong độ ở trận đấu với thủ lĩnh GOD.
Lực lượng, khí thế, sự quyết đoán và dũng khí của Vương Siêu lại cường đại nhiều đến thê sao? Kinh hãi thế tục đến thế sao? Cao thủ đệ nhất thiên hạ rốt cuộc có bao nhiêu thực lực cường đại?
Vào giờ khắc này, Vương Siêu hoàn toàn đã hiện ra!
Trong nháy mắt cổ tay hắn xoay tròn, hai cánh tay khởi động, chân chỉ cách đáy giày, hướng mặt đất gảy một cái bắn ra, xoạt xoạt! Giống như là phía dưới cái ghế hắn đã cài đặt cơ quan hỏa tiễn, đem bầu không khí nổ vang và rách toác, ngồi trên ghế ương ngạnh đón ánh đao của Khanh thúc!
Lúc hắn phát kình ấy, trên người phát ra một cỗ hơi thở rung trời, người ở chỗ này đã cảm giác được, vô luận là đám cao thủ Chu Hồng Trí hay tay Lão Đại thực quyền Liêu Tuấn Hoa, hoặc đám cao thủ bốn người trẻ tuổi, thậm chí ngay cả bệnh nhân thần kinh Khâu Vĩ Minh động tác cũng dừng lại.
Bọn họ đều cảm giác được một luồng áp lực với tâm hồn, không thở nổi.
"Băng!"
Vương Siêu vỗ cái ghế, vẫn ngồi như cũ, được nửa đường vậy mà cứng rắn tiếp được ánh đại đao của Khanh thúc.
Vương Siêu vẫn không động tay, cũng không có động chân, chỉ là mở miệng ra thôi, một miệng răng cửa trắng nhỏ, bốn mươi cái răng, đã cắn lấy mũi đao của con dao mổ trâu khổng lồ!
Đồng thời, đầu lưỡi hắn cuộn một cái, so sánh với rắn nhanh gấp mười lần, mắt thường căn bản nhìn không rõ lắm, ở cái cuộn rất nhỏ trên mũi đao đó, cũng đã cuốn luôn lòng bàn tay của Phật Di Lặc đậu hủ xuống cổ họng.
Biến hóa trong chớp mắt đó. Nhanh! Nhanh! Nhanh!
"Đây chính là thực của cao thủ đệ nhất thiên hạ sao?" Một đao bộc phát của Khanh thúc, thế lực hãy còn chưa dồn lên đến đỉnh, nửa đường đã bị Vương Siêu đột nhiên cắn được, hắn thật không ngờ tới, dù tình huống có biến hóa cũng thật không nghĩ tới, cổ tay chợt chuyển, thanh đao trong miệng Vương Siêu cũng chuyển! Đồng thời mạnh mẽ đưa về phía trước, thoáng cái đã sử hết ra lực lượng toàn thân!
Mũi đao mổ trâu khổng lồ dài năm thốn, bàn tay to, một phát đút vào trong miệng, đủ có thể đem những thứ bên trong đó xoắn bện lại cho nát nhừ, phát chọc kia, có thể chọc vào từ trước mặt xuyên tận ra sau cổ họng, đem con người ta chọc thủng!
Thêm nữa Khanh thúc là một cao thủ có thực lực cường đại, kinh nghiệm đao pháp đã nhiều năm, đã đem thanh đao mổ trâu đó được vào trong miệng địch nhân, địch nhân khẳng định là sẽ toi mạng, không có nửa điểm nghi ngờ.
Hơn nữa lưỡi đao được chế tạo từ thép nguyên chất, là thứ sắc bén, nặng nề, róc xương, lột da sát khí đằng đằng! Nhìn qua thôi cũng khiến lá gan người ta tê dại rồi, huống chi là cắn ở trong miệng!
Thế nhưng, đối mặt với hắn chính là Vương Siêu, cao thủ đệ nhất thiên hạ!
Ngay lúc hắn phát lực ấy, răng cửa Vương Siêu đột nhiên chặt lại, trên đầu khẽ rung!
Băng!
Mũi đao mổ trâu khổng lồ cứng như thép, thân dao dầy kia đã bị cắn đứt!
Là bị hơn bốn mươi cái răng của Vương Siêu một miếng cắn đứt!
Mũi đao vừa đứt, lực văng khổng lồ khiến cổ tay Khanh Thúc hướng về phía sau khẽn rung, ánh mắt Vương Siêu ngưng tụ lại, miệng cắn chặt mũi đao, trong lỗ mũi đột nhiên phọt ra hai luồng bạch khí, mãnh liệt giống như là con voi mười đầu tỏa ra phì phì trong mũi, phát ra tiếng nổ, nổ ở trước thân đao rồi chìm xuống.
Việc cắn đứt mũi đao, dùng mũi phun ra khí kia chỉ trong thời gian nháy mắt, dưới chân Vương Siêu xoẹt một cái, trượt ở sau dưới cái ghế ba xích, kéo dãn khoảng cách với Khanh Thúc.
Trong quá trình đó, hắn thủy chung vẫn ngồi trên ghế, không đứng lên!
Vương Siêu vừa lui xuống, thế đao của Khanh thúc đã tận lực, không đuổi theo nữa.
"Dát băng dát băng!" (tượng thanh bẽ gãy)
Vương Siêu cắn mũi đao nhọn hoắt cứng rắn, răng cửa hợp lại, từ trong miệng phát ra âm thanh "dát băng" nhai ngấu nghiến, sau ba giây đồng hồ, nhổ ra một đống bã thép.
"Khanh sư phụ, độ cứng ở lưỡi đao của ông không ổn".
Vương Siêu ngồi trên ghế, sau khi phun ra đống bã thép, trong miệng nói nhè nhẹ.
Cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi, mọi người ngồi đây đều sợ ngây người! Thế nhưng, trong lòng bọn họ lại có được một loại bình yên.
Bởi vì trong nháy mắt đó, trái tim bọn họ đều đã thừa nhận một sự thật, Vương Siêu là cao thủ đệ nhất thiên hạ!
Cao thủ đệ nhất thiên hạ! Vô luận mạnh đến cảnh giới này, hắn là nên như vậy!
Không còn bất cứ lý do nào nữa, bởi vì hắn là ĐỆ NHẤT THIÊN HẠ!
(1) Chú thích: Câu này là ý nằm trong bài thơ Hiệp Khách Hành (Bài ca người hiệp khách) của nhà thơ Lý Bạch, nhà thơ danh tiếng nhất thời thịnh Đường nói riêng và Trung Hoa nói chung, được hậu bối tôn làm Thi Tiên. Một bài thơ rất hay:
俠客行
趙客縵胡纓,
吳鉤霜雪明
銀鞍照白馬,
瘋沓如流星
十步殺一人,
千里不留行
事了拂衣去,
深藏身與名
閑過信陵飲,
脫劍膝前橫。
將炙啖朱亥,
持觴勸侯嬴。
三杯吐然諾,
五岳倒為輕。
眼花耳熱後,
意氣素霓生。
救趙揮金錘,
邯鄲先震驚。
千秋二壯士,
烜赫大樑城。
縱死俠骨香,
不慚世上英。
誰能書閣下,
白首太玄經。
Nguồn: http://gb.cri.cn/3601/2004/05/31/883@178028.htm
Dịch thơ: Bài ca người hiệp khách (HIỆP KHÁCH HÀNH)
Khách nước Triệu phất phơ giải mũ
Gươm Ngô câu rực rỡ tuyết sương
Long lanh yên bạc trên đường
Chập chờn như thể muôn ngàn sao bay
Trong mười bước giết người bén nhạy
Nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi
Việc xong rũ áo ra đi
Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm
Rảnh rang tới Tín Lăng uống rượu
Tuốt gươm ra, kề gối mà say
Chả kia với chén rượu này,
Đưa cho Châu Hợi, chuốc mời Hầu Doanh.
Ba chén cạn, thân mình xá kể!
Năm núi cao, xem nhẹ lông hồng
Bừng tai, hoa mắt chập chùng,
Mống tuôn hào khí mịt mùng trời mây
Chùy cứu Triệu vung tay khảng khái,
Thành Hàm Đan run rẩy, kinh hoàng
Nghìn thu tráng sĩ hai chàng
Tiếng tăm hiển hách, rỡ ràng Đại Lương.
Thân dù thác, thơm xương nghĩa hiệp;
Thẹn chi ai hào kiệt trên đời.
Hiệu thư dưới gác nào ai?
Thái huyền, trắng xoá đầu người chép kinh.
/510
|