Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 163: Khí Thế Như Mặt Trời Giữa Hạ

/510


“Vương sư phụ, hoan nghênh trở lại Hương Cảng!”

Vương Siêu cùng Hoắc Linh Nhi, Hàn Tiểu Thanh, Lâm Nhã Nam còn có Đại Thạch Đầu, Lang Đầu, Phủ Đầu và Triệu Tinh Long, một đoàn người đáp máy bay xuống Hương Cảng. Hoắc Khải Vân đích thân ra đón, đoàn xe sang trọng chạy đến trước tòa nhà lộng lẫy trong ngõ Tiễn Thủy dừng lại.

Ngõ Tiễn thủy là một trong những khu nhà giàu nổi tiếng Hương Cảng, vị trí gần biển, phong thủy rất tốt. Mười đại phú hộ Hương Cảng đều có nhà ở đây, dinh thự Hoắc gia chiếm diện tích rất lớn, kiến trúc điển nhã đơn giản theo phong cách thành trì trung đại châu Âu, pha chút không khí của sơn trang cổ đại.

Lúc này đã đến đông, gần sang năm mới, khắp nơi đều nhộn nhịp không khi vui tươi, ngay cả ngôi nhà hoành tráng của họ Hoắc cũng không ngoại lệ. Ttrên con đường râm mát dẫn vào nhà, khắp nơi treo đèn lồng đỏ, lối đi quét dọn sạch sẽ gợi cảm giác an hòa, tĩnh tại.

“Lần tỉ võ này của anh, các nhân sĩ nổi tiếng trong làng võ thuật và thể thao đều đã biết tin. Hôm nay mời anh đến, một là để tẩy trần, hai là cùng gặp một số người...” Hoắc Khải Vân vừa hỏi thăm tình hình học tập của hai cô gái, vừa giải thích với Vương Siêu.

“Mọi người chu đáo quá!” Khi xe của họ dừng bên cửa lớn dinh thự, Vương Siêu phát hiện bãi đỗ xe đã có rất nhiều xe sang trọng, vậy là những nhân sĩ nổi tiếng mà Hoắc Khải Vân nói đều đã đến.

Cuộc đấu do nhà họ Hoắc sắp xếp này được quan tâm rộng rãi, có sức ảnh hưởng lớn, là lần tỉ võ lớn nhất của Vương Siêu từ trước đến nay. Đến Hương Cảng phải thù tiếp những buổi gặp gỡ lớn cũng là điều đương nhiên.

Thực ra, tuy Vương Siêu giờ mới đến nơi nhưng cách đây hơn mười ngày, Lâm Nhã Nam đã phái một bộ sậu gồm luật sư, tài vụ… đi trước, cùng những người phía Nguyễn Hồng Tu làm mọi hợp đồng thủ tục.

Bậc đại võ sư đăng đàn tỉ đấu, không có tiền là không thể được! Vương Siêu và Nguyễn Hồng Tu mỗi bên cùng bỏ ra một trăm triệu, con số bằng lần tỉ võ với Trương Uy, nhưng không phải nhân dân tệ, cũng không phải đô-la Hương Cảng hay Mỹ kim, mà là đồngro.

Cũng tức là, lần tỉ võ này mỗi bên đầu tư khoảng một tỉ nhân dân tệ. (xạo quá)

Tập đoàn Thiên Tinh của Vương Siêu cộng thêm Võ quán, tuy phát triển mạnh mẽ nhưng rút ra một tỉ để đặt cuộc là hầu như không thể. May mà khoản tiền này Vương Siêu chỉ cần bỏ một phần mười, một phần quan trọng là của Liêu Tuấn Hoa, một phần do Trần Ngãi Dương đầu tư, còn lại là của nhà họ Hoắc, Hàn Tiểu Thanh và những đại công tử tiểu thư từng xem màn biểu diễn tránh đạn của Vương Siêu tại Bắc Kinh đóng góp. Còn có một phần là của phía tổ chức, khoảng một trăm triệu Nnhân dân tệ.

Những người biết rõ công phu của Vương Siêu như Liêu Tuấn Hoa, rõ ràng muốn đầu tư kiếm lời lớn, cả các chỉ huy như Tào Nghị cũng không bỏ lỡ cơ hội này. Cuộc tỉ võ của Vương Siêu thực sự là dịp giúp các quan viên kiếm tiền. Đầu tư nếu thắng sẽ được gấp đôi, thu nhập lại quang minh chính đại, trong sạch không gì bằng.

Nguồn vốn của Nguyễn Hồng Tu, Vương Siêu cũng biết khá rõ. Một khoản lớn của của Thôi Trường Bạch, còn có quân đội Thái Lan, các tay cờ bạc lớn vùng Tam giác vàng, Thanh Đảo, ngoài ra còn một số của Nhật Bản và Tổng hội Yoga Ấn Độ.

Ngoài tiền cược chính thức trong tài khoản ra, còn có một số tay cờ bạc bên ngoài cũng bỏ vốn, tỉ lệ ăn thua là 1:1.

Nghĩa là đa số đều cho rằng khả năng thắng của Vương Siêu và Nguyễn Hồng Tu là ngang nhau, thức lực lần tỉ võ này đồng đều.

Dù sao, hiện giờ Vương Siêu không hề còn là một tiểu tướng vô danh. Tiếng tăm hắn đã nổi như cồn, được công nhận là Đại sư khai tông lập phái.

Người làm chứng lần này cũng không hề tầm thường. Theo Vương Siêu biết có sáu vị, cả Đại võ sư đệ nhất cao thủ Nhật Bản, giáo quan Hoàng gia Y Hạ Nguyên cũng có mặt, ngoài ra còn có Thôi Trường Bạch “Thiết Quyền Hoa Lang”, Đại sư của giới võ thuật thế giới.

Còn có đại sư Tiết Liên Tín của Hình Ý Môn Đài Loan, Chu Hồng Trí đại sư Hồng Môn Hoa Kỳ, và Trần Ngãi Dương, cuối cùng chính là đại sư Vĩnh Tín phương trượng Thiếu Lâm Tự.

Ngoài ra Vương Siêu biết, Hoắc gia còn bố trí một số người làm chứng khác. Vì những vị trên đều là những nhân vật tiêu biểu trong giới võ thuật nên cần có một số nhân sĩ nổi tiếng bên ngoài, bởi lần tỉ võ này số nhà giàu ở một dải Hương Cảng, Áo Môn, Đài Loan, Đông Nam Á... tài trợ hầu như không ít.

Sau khi xuống xe, mọi người vào cửa lớn, quả nhiên trong sảnh không khí rất sôi nổi, rõ ràng đang mở một bữa tiệc. Vương Siêu vừa vào liền nhìn thấy Trần Ngãi Dương đang trò chuyện cùng một lão nhân râu tóc bạc trắng, ngồi trên ghế Thái sư vàng nhạt, bên cạnh có một người trung niên đứng cùng vài chàng trai cô gái chắc chưa quá hai mươi.

Vương Siêu nhận ngay ra nhân vật làm chứng trong trận đấu với Trương Uy, chính là Tiết Liên Tín trưởng môn Hình Ý Đài Loan, người đàn ông trung niên và các cô cậu nam nữ bên cạnh hẳn đệ tử đệ tôn của ông ta.

Vương Siêu bước vào, tiếng xôn xao trong sảnh đều im bặt.

“Vị này là hội trưởng hội thể thao võ thuật Hương Cảng La tiên sinh.” Hoắc Khải Vân trong vai chủ tiệc giới thiệu: “Vị này là Chủ tịch tập đoàn Dụ Hưng, Mã Hồng Tuấn sư phụ...”

Mã Hồng Tuấn người to béo, mặt vuông tai to, cao khoảng 1m7, đầu trọc, không râu, mắt sáng, dáng vẻ nhanh nhẹn. Có điều trông ông ta không có vẻ võ sư mà giống những người buôn bán hơn.

Nhưng Vương Siêu khẳng định, võ công Mã Hồng Tuấn này tuyệt đối không thể xem thường. Chỉ từ khí chất giọng nói, hắn thấy rõ thân thủ của ông ta tuyệt đối cao hơn vị ca ca Mã Hóa Tuấn ở Quốc An rất nhiều.

Bàn tay Mã Hồng Tuấn trơn mềm, hơi có mùi thuốc nước, da vẫn mịn màng, ngón tay hơi xanh, đó là công phu nội ngoại kiêm tu, còn gan thịt trong chân ông ta săn lại, chứng tỏ là một cao thủ công phu thâm hậu.

“Thiết Thủ Đồng Cước, danh hiệu này xem ra không phải khoa trương!”

Vương Siêu khi ở Bắc Kinh tỉ võ với Mã Hoa Tuấn đã ném đối thủ lên trần nhà. Mã Hồng Tuấn là em trai và cũng là truyền nhân của võ thuật Mã gia, đương nhiên có chút đối địch với hắn. Những câu đối thoại không đậm không nhạt của họ chứng tỏ rõ điều đó.

Mã Hồng Tuấn, Mã Hóa Tuấn, hai huynh đệ một là đại phú có tiếng ở Hương Cảng, một là thủ trưởng Quốc An, có thể nói đều dựa vào thân thủ cao cường của bản thân mà lập nên sự nghiệp.Họ là những nhà võ thuật tinh thông các loại võ thuật, binh khí và ám khí.

“Người này trẻ tuổi, võ công lại cao, nếu tỉ thí ta cũng chỉ chắc thắng được hai ba phần thắng, chẳng trách đã đánh khắp Bắc Kinh, xưng danh Vương vô địch. Cả Chu Bính Lâm cao thủ thập niên bảy tám mươi, nổi danh “Tiểu vũ thần” còn phải bại trong tay hắn!” Chỉ trong thời gian vài câu nói, lúc Vương Siêu nhìn qua Mã Hồng Tuấn, vị Thiết Thủ Đồng Cước cũng đã đánh giá hắn xong. Cảm thấy mình không có cơ thắng, Mã Hồng Tuấn liền bỏ ngay ý nghĩ đòi lại sỉ diện cho ca ca.

Nói vài câu xã giao, Mã Hồng Tuấn đi qua chỗ khác.

“Tiết tiền bối. Mục tổng, Đới sư phụ? Vị tiền bối này chắc là Chu tiền bối?” Khi Vương Siêu và Mã Hồng Tuấn chào nhau, trên chiếc ghế bên cạnh Tiết Liên Tín có một vị mặc áo dài đen, chống cây gậy đầu rồng.

Người này không râu, mặt trắng trẻo, không hề thấy nhưng nốt chàm của người già, có điều khoé mắt xếp li va mi mắt hơi lồi lên, chứng tỏ tuổi tác đã xế chiều.

Cây gậy đầu rồng của ông ta màu đỏ tươi, rõ ràng không phải là gỗ. Khi chống xuống đất phát ra tiếng keng keng, hẳn là được làm bằng thép tốt.

Bên hai ông già này có rất nhiều người đứng, cả những nhân vật thân phận hiển hách như Đới Quân và Liêu Tuấn Hoa cũng không dám ngồi, người ngồi chỉ có một, Trần Ngãi Dương.

Vương Siêu dễ dàng đoán ra, vị chống gậy đầu rồng kia chính là Chu Hồng Trí.

“Vương sư phụ, để hai ông già chúng tôi hỏi thăm anh cái nào!” Tiết Liên Tín thấy Vương Siêu đến liền cao giọng nói với nam nhân trung niên bên cạnh: “Hiểu Hoằng, lấy cho Vương sư phụ một chiếc ghế!”

Tạ Hiểu Hoằng, đại đệ tử của Tiết Liên Tín, trong giới võ thuật Đài Loan cũng rất có danh tiếng, hiện là Quán trưởng Quốc Thuật Quán thuộc Tượng Hình Quyền của Đài Loan, danh vọng chỉ sau sư phụ của ông ta.

Hai đại cao thủ Quốc Thuật đương thời của Đài Loan, một là Lưu Gia Tuấn, quyền sư trẻ tuổi có biệt danh “Tiểu Tiên Viên”, người kia chính là Tạ Hiểu Hoằng, biệt danh “Sư Hổ Quyền Vương”.

Thực ra cả hai đều là đại võ sư ngang danh với Trần Ngãi Dương và Mã Hồng Tuấn, nhưng vì có mặt Tiết Liên Tín nên Tạ Hiểu Hoằng không thể ngồi, đó là phép tắc từ xưa.

Có điều làm thế Tạ Hiểu Hoằng cũng không quá thiệt thòi, bởi khi tin truyền đi ông ta sẽ được tiếng, vị sư phụ này tôn trọng thầy dạy. Ngược lại nếu ngồi, họ Tạ thậm chí còn bị đánh giá nhân phẩm không tốt, danh phận sư đồ là điều kỳ diệu như thế.

Trần Ngãi Dương võ công đã nhập hóa, là truyền nhân chính tông của Lý phái Thái Cực, Điếu Ngư Kình Môn của Võ Đang, được Tiết Liên Tín thừa nhận có tư cách ngồi trước mặt ông ta. Giờ Tiết lão gia lại gọi đại đệ tử của mình mang ghế, rõ ràng cũng thừa nhận Vương Siêu có tư cách ngồi ngang hàng.

Một chàng trai đứng cạnh Tạ Hiểu Hoằng nghe lời liền nhanh chóng mang đến một chiếc thái sư ỷ khác cho Vương Siêu.

“Gia Tuấn, anh cũng lại đây ngồi, chúng ta cùng diễn một chút cho vui vẻ!” Tiết Liên Tín nói với một thanh niên đang ngồi trên một chiếc sô pha cách đó không xa.

Chàng trai cười nhăn nhó: “Trước mặt lão tiền bối vãn bối đâu dám ngồi, cũng là bất đắc dĩ thôi vậy!”

Thanh niên này chính là Lưu Gia Tuấn, một trong hai đại cao thủ Quốc Thuật của Đài Loan hiện nay. Lưu Gia Tuấn người dong dỏng cao, ngón tay dài hữu lực, mũi cao vai rộng, diện mạo rất khôi ngô. Những võ sư có mặt ở đây, nhìn bề ngoài thì anh ta là đẹp đẽ phong độ nhất.

“Đám võ sư này, quy củ cũng ghê quá!” Hàn Tiểu Thanh nhìn Hoắc Linh Nhi đang cung kính đứng sau Vương Siêu, lại nhìn Liêu Tuấn Hoa cũng đang đứng, thầm nghĩ trong lòng.

Cô ta biết Liêu Tuấn Hoa là nhân vật nổi tiếng. Nhìn bộ dạng mấy người, tuy trong lòng rất không muốn đứng phía sau kiểu đần đần như vậy nhưng Hàn Tiểu Thanh cũng không dám làm loạn, bèn khẽ chuyển đến ngồi trên sa lông bên cạnh Lưu Gia Tuấn.

Sau khi trò chuyện chào hỏi, chủ khách lại tự tụ tập thành từng nhóm.

“Nhã Nam, Tinh Long, hai người đến chào hỏi Hiểu Tuyết đi!”, “Linh Nhi, cô cũng đi đi!” Vương Siêu nói với Hoắc Linh Nhi phía sau.

“Đệ tử thích nghe sư phụ và hai vị lão tiền bối nối chuyện võ học hơn!” Hoắc Linh Nhi cười nhẹ nhàng.

“Quyền sợ người trẻ tuổi mạnh mẽ. Cũng giống như tạo dựng sự nghiệp, tuổi trẻ là thời gian tốt nhất. Ba năm trước tôi xem anh cùng Trương Uy tỉ võ, quyền thuật đã rất tinh thâm, ba năm sau quả nhiên thân thủ anh đã lên đến cực điểm. Đây vốn là việc đúng lẽ, có điều ngay cả Chu Bính Lâm cũng bị anh phế mất một tay, thật không thể tưởng tượng... Vương sư phụ, võ công của anh đã có tư cách khai tông lập phái, truyền thừa Quốc Thuật rồi.” Tiết Liên Tín nói với Vương Siêu, chính thức thừa nhận địa vị tôn sư của hắn.

“Tôn Môn Thái Cực của Chu Bính Lâm xuất thần nhập hóa, thập niên bảy tám mươi có cao thủ nào không xem ông ta là kình địch? Nghe nói lần đó tìm đến chỗ ông khiêu chiến, đấu với hơn ba mươi đệ tử giỏi nhất, cuối cùng hao tốn nhiều khí lực mới cùng đại đệ tử này của ông giao đấu, sau đó là thoái ẩn. Lần này nếu anh cùng ông ta động thủ, có mấy phần chắc thắng?” Chu Hồng Trí xoa chiếc gậy đầu rồng, hỏi Tiết Liên Tín.

“Năm phần thôi! Có đi


/510

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status