Lộng Triều

Chương 6

/1736


Triệu Quốc Đống ngồi máy bay hai tiếng từ An Đô tới Thượng Hải. Đến nơi Đức Sơn đã sớm thuê taxi đợi hắn. Y vừa lên xe đã sớm muốn báo cáo với ông anh, nhưng bị Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn nên ngậm miệng lại.

Xe đến khách sạn Hồng Kiều hai anh em Đức Sơn ở. Triệu Quốc Đống không muốn phải chịu khổ. Nếu tới Thượng Hải thì sao phải ở vài nhà nghỉ rẻ tiền, tốt hơn hết là ở trong khách sạn cho thoải mái.

- Tình hình sao rồi?

Triệu Quốc Đống nằm trên giường và hỏi.

- Không ngừng tăng, nhưng mức tăng không cao. Hơn mười ngày mà mới lên 12.

So sánh với chợ cổ phiếu miếu Ngưu Vương thì cổ phiếu ở thị trường chứng khoán tăng không mạnh.

- Nhanh thôi, anh nghĩ giai đoạn này kéo dài không lâu.

Theo Triệu Quốc Đống nhớ thì dịp Quốc khánh là quan trọng nhất, mà thắng bại chính là lúc này.

- Tới Thượng Hải từng đó ngày, thấy sao?

- Không tốt ạ. Tiếng nói khác biệt, người Thượng Hải bài ngoại, rất lạnh lùng với người có giọng địa phương.

Trường Xuyên lắc đầu nói:

- Nếu không phải chúng ta đăng ký tài khoản với số tiền lớn thì sợ rằng bị coi thường.

- Chẳng qua Thượng Hải làm người ta thấy không giống, luôn thấy muốn đi tới trước, đi đến đâu cũng thấy người đi vội vàng, như vội vàng làm gì đó. Em cũng không tự chủ đi nhanh hơn.

Đức Sơn nói.

- Hai thằng có sang Phổ Đông xem không?

Triệu Quốc Đống đứng lên đi tới cửa sổ.

- Không ạ, thời gian này bọn em toàn tới công ty chứng khoán, không có thời gian.

Trường Xuyên cảm thấy ông anh mình như có tâm trạng gì.

- Nên đi xem mới được. Đúng như Đức Sơn nói, chỉ có thể cảm nhận sự phát triển của Phổ Đông thì hai thằng mới biết thế giới này phát triển nhanh như thế nào.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:

- Mai chúng ta sang Phổ Đông, đến Thượng Hải mà không đi xem mệnh mạch kinh tế của Trung Quốc thì quá tiếc. Mười năm sau chúng ta trở lại có lẽ cũng than thở vì sự phát triển quá nhanh.

Hôm sau ba anh em thuê taxi sang Phổ Đông. Xe chạy trên đại lộ Phổ Đông, Triệu Quốc Đống có thể cảm thấy ánh mắt khinh thường của lái xe. Mấy thằng nhà quê không biết Phổ Tây phồn vinh mà lại tới Phổ Đông đang xây dựng.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống không thèm để ý. Phải hơn 10 năm sau thì người Trung Quốc mới có thể chính thức hiểu sức hấp dẫn của Phổ Đông. Mới có thể hiểu ma lực trung tâm tài chính hàng đầu Trung Quốc này.

Cầu Nam Phổ đã thông xe, cầu Dương Phổ đang thi công và sắp hoàn thành. Đi ngang qua con đường dài hơn 20km của khu Khai Phát. Trên đường đi tới thì hắn thấy mấy chục tấm biển ngân hàng gắn tại các tòa nhà, vô số tòa nhà cao tầng đang được xây dựng. Đây như một đại công trường làm người ta thấy sức sống mãnh liệt.

Triệu Quốc Đống không nói gì mà lẳng lặng cảm nhận nơi được coi là trung tâm phát triển của Trung Quốc. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng mười mấy năm sau ở đây thành trung tâm tài chính của Trung Quốc, thậm chí Châu Á. Tấc đất tấc vàng không hề quá ở nơi này. Chẳng qua bây giờ Phổ Đông chỉ là một đại công trường.

Tòa nhà Sơn Đông, Ngân Đô, ngân hàng Ngân Đô, trung tâm chứng khoán Thượng Hải… một loạt nhà cao tầng đang được xây dựng. Cao trào này còn tiếp tục mười mấy năm không giảm.

Đức Sơn và Trường Xuyên cũng bị cảnh bên ngoài làm chấn động. So với An Đô, thậm chí cả tỉnh An Nguyên thì nơi này khác hẳn. Hai thằng mơ hồ cảm thấy ông anh mang mình tới đây là có ý gì đó.

Đến tối Triệu Quốc Đống vẫn đắm chìm trong kích động. Là người có giấc mơ về tương lai, hắn không thể không kích động vì những thứ mình thấy. Mặc dù hắn không nhớ hết chi tiết phát triển của Phổ Đông, nhưng có một điều hắn biết là hơn 10 năm sau ở đây sẽ là tâm điểm của thế giới.

- Đức Sơn, Trường Xuyên thấy sao?

Triệu Quốc Đống ngồi trên ghế mà nói.

- Anh có phải định nói gì không?

Trường Xuyên do dự một chút rồi nói:

- Thượng Hải là trung tâm kinh tế. Tỉnh An Nguyên chúng ta nhất định không thể sánh bằng. Nhìn xu thế phát triển của Thượng Hải thì em cảm thấy chênh lệch giữa hai nơi càng lúc càng xa. Người ở đây dù nói chuyện hay làm việc đều nhanh hơn chỗ chúng ta. Hiệu quả làm việc cũng cao, vừa gặp mặt là bàn việc kinh doanh, đây đúng là hai thế giới khác nhau.

- Thượng Hải mười năm trước cũng lạc hậu, một hai năm nay mới bắt đầu phát triển mạnh. Nếu như hai thằng đi tới Quảng Đông, Thâm Quyến thì càng thấy chênh lệch nhiều hơn. Thế giới này không dừng bước do chúng ta chậm, anh hôm nay đưa hai thằng đi là để bọn mày quý trọng thời gian, phải nắm bắt cơ hội.

Triệu Quốc Đống cũng không biết sao mình lại giỏi nói như vậy. Hắn chỉ cảm thấy mình có nhiều điều cần nói với hai thằng em. Để hai thằng em trưởng thành thực hiện giấc mơ không thể đi thực hiện của hắn.

- Anh, bọn em không hiểu mấy điều anh cần nói. Anh muốn em làm gì, em và anh hai nhất định sẽ đi làm.

Trường Xuyên mơ hồ cảm nhận được ý của ông anh, nhưng không nắm chắc.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra một chút. Đúng, đây là em ruột của mình, bây giờ có thể làm gì? Một bước lên trời là không thể, dù hắn biết trước cũng có thể làm gì? Lịch sử không thay đổi, cũng không tiến nhanh hơn. Anh có thể thay đổi việc nhỏ nhưng không thay đổi được cả lịch sử.

- Không có gì. Bây giờ chúng ta cứ ở đây, xem mưa gió trong thị trường chứng khoán mà thôi.

Triệu Quốc Đống xua tay nói:

- Nghỉ đi. Đức Sơn, Trường Xuyên, anh chỉ hy vọng hai thằng học nhiều hơn, bỏ nhiều thời gian mà học, học những thứ có thể học.

Đức Sơn và Trường Xuyên thấy tâm trạng ông anh không tốt nên chỉ lặng lẽ ra ngoài.

- Trường Xuyên, mày nói anh cả hôm nay sao vậy? Sáng không phải vẫn tốt sao?

Đức Sơn gãi đầu nói.

- Không biết, chúng ta không làm gì sai mà, nhưng anh hình như có vẻ không hài lòng.

Trường Xuyên cũng không rõ.

Cứ sáng mỗi ngày Triệu Quốc Đống và hai thằng em đều tới công ty chứng khoán, cảm nhận sự lên xuống của thị trường chứng khoán. Tài chính luân chuyển như cơn sóng, lúc thì lui, lúc thì bay lên làm người ta không thể nắm bắt.

Khi tập đoàn Bảo An tuyên bố bọn họ nắm giữ trên 50% cổ phần của Duyên Trung, cả thị trường chứng khoán Thượng Hải chấn động. Cổ phiếu Duyên Trung bắt đầu tăng mạnh, nhất là khi đại hội cổ đông Duyên Trung tuyên bố muốn mua lại toàn bộ cổ phiếu, điều này làm giá Cổ phiếu Duyên Trung tăng lên như phi máy bay.

Ngày thứ bảy thì đã sang tháng 10 nhưng Triệu Quốc Đống vẫn thấy người mình nóng rực, mồ hôi thấm ướt áo trong. Nhưng hắn không thèm để ý đến việc này, toàn bộ tinh thần của hắn đã dồn vào thị trường chứng khoán.

Một triệu hai mang tới Thượng Hải đã được Đức Sơn và Trường Xuyên mua hết Cổ phiếu Duyên Trung. Bởi vì phân biệt mua trong hai ba ngày nên giá bình quân là 9,8 tệ một cổ phiếu. Mà bây giờ thị trường chứng khoán như nổi điên mà không ngừng tăng mạnh.

- Anh, vượt qua 36 rồi, lượng giao dịch rất lớn.

Mặt Đức Sơn đỏ bừng lên, mắt mở to đầy tơ máu.

- Lên 40 thì lập tức bán hết.

Triệu Quốc Đống cắn răng. Theo hắn nhớ thì Cổ phiếu Duyên Trung lên đến 40 thì bắt đầu dao động trong khoảng này, bây giờ là lúc phân thắng thua.

Nhìn giá cổ phiếu không ngừng tăng, Triệu Quốc Đống cắn chặt răng cố nén cơn xúc động trong lòng. Đây là đánh bạc, đánh cuộc với lịch sử xem có thay đổi vì hắn hay không.

- Bán.

Trường Xuyên lao vào lớn tiếng nói:

- Đã vượt qua 42.

- Dù là lên 100 cũng không liên quan tới chúng ta.

Triệu Quốc Đống mệt mỏi ngồi dựa lưng vào ghế. Khoản tiền thứ hai đã thành công.

Về khách sạn, Triệu Quốc Đống mới mệt mỏi đi tắm. Lúc về khách sạn hắn mới biết Trường Xuyên dám cãi lời mình, không ngờ để giá lên trên 41 mới bán. Chẳng qua tất cả đã là quá khứ, 41 vẫn bán hết. Nhưng rất nhanh giá giảm xuống còn 37, 38. Hắn đã đạt lợi ích lớn nhất.

- Anh, mai chúng ta về ư?

Triệu Quốc Đống nằm trên ghế. Hai ba ngày này hắn đúng là rất mệt.

- Anh phải về, chẳng qua hai thằng muốn ở đây hoặc sang Chiết Giang đều được, chú ý an toàn.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:

- Trường Xuyên, mày tại sao dám cãi lời anh mà đợi cổ phiếu tăng lên 41?

- Anh, em phát hiện anh mỗi lần quyết định đều lưu đường lui, dù sao đã tăng lên như vậy thì em tin cao thêm điểm nữa bán vẫn được.

Trường Xuyên có chút lo lắng mà nói.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra, hắn không ngờ Trường Xuyên đã nắm được tính cách mình.

- Lần này coi như qua. Trường Xuyên, anh nhắc mày mọi việc phải lưu đường lui thì mới không thất bại. Lần này chúng ta đánh bạc, nếu không lưu đường lui sẽ rất nguy hiểm.

- Anh, em không biết lúc trước anh nhận tin từ đâu nhưng làm việc này đúng là nguy hiểm. Đánh bạc phải độc nếu không đừng chơi.

Trường Xuyên nói làm Đức Sơn đồng ý:

- Trường Xuyên nói đúng. Đã chơi phải độc, nếu không đừng chơi.

Triệu Quốc Đống cười phá lên. Hắn có thể nói gì, nói cho bọn họ biết mình dựa vào giấc mơ rất chính xác sao? Hơn nữa cũng không biết có thể vì biến hoá nhỏ nhoi mà thay đổi lịch sử không? Cũng may lịch sử không trêu hắn, nếu không hắn mất mặt với hai thằng em, bao tiền tích cóp được cũng mất sạch.


/1736

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status