Long Ngạo Chiến Thần

Chương 72 - Âm Mưu

/154


Thật đúng là rất nhanh! Long Ngạo đối với ý tứ của hoàng thất Tinh Vân đương nhiên biết rõ rành rành.

Hoàng thất Tinh Vân làm như thế đơn giản là muốn lôi kéo mình, chỉ có điều khiến hắn không ngờ là hoàng thất Tinh Vân đã bắt đầu hành động từ một tháng trước.

Ngạo nhi, Long gia chúng ta có chuyện thì toàn bộ đều rút về Xích Hỏa trấn, có Tinh Vân hoàng thất tương trợ, ngày sau chúng ta không cần tiếp tục kéo dài ở Lôi Vân thành nữa.

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của gia gia và phụ thân, trong nội tâm Long Ngạo kiên định tự nói với mình, mặc kệ là chuyện gì xảy ra, gia tộc tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, bất kể là người phương nào cũng không thể thương tổn tới gia tộc mình.

Sau đó từ cao đến thấp Long gia tiếp tục trò chuyện, Long Ngạo tạm thời rời khỏi gia tộc đi tìm Vương Vũ Âm trước, tiếp đó tới phủ thành chủ ở Lôi Vân thành tìm Liễu Mộc.

Đi thẳng vào vấn đề, Long Ngạo trực tiếp đem lá thư ra, đợi đến lúc Liễu Mộc xem hết, trực tiếp hỏi:

Liễu đại ca, huynh nhìn xem, chuyện này ta tin huynh có đầu mối?

Xem xong thư, Liễu Mộc sắc mặt cũng có chút ngưng trọng, hỏi:

Long huynh đệ, đệ gặp chuyện không may à?

Tạm thời không có.

Việc này có chút phiền toái, nếu đối phương ra mặt trực diện thì chúng ta còn có thể binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, nhưng hiện tại đúng là phiền toái rồi, đối phương ở trong tối, nếu…

Liễu Mộc không nói hết câu, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, một khi người này thực sự làm ra chuyện như vậy, đến lúc đó bọn hắn đến cơ hội phòng ngự cũng không còn.

Chính vì như thế, Long Ngạo ngẫm lại đều cảm thấy việc này đáng sợ, rất khó tưởng tượng, nếu gia tộc xảy ra chuyện gì, đến lúc đó hắn đến cơ hội hối hận đều không có nữa.

Rốt cuộc là người phương nào đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, Long Ngạo cảm thấy rất nhiều người có khả năng.

Long huynh đệ, ta vừa mới ngẫm lại, cảm giác việc này khả nghi lớn nhất chính là Diệp Hạo của Lưu Vân Tông.

Diệp Hạo?

Liễu đại ca, Diệp Hạo và ta đã từng định ra một năm ước hẹn, một năm chưa tới Diệp Hạo sẽ không dễ dàng gì ra tay đối với phó gia tộc ta đâu!

Có hoàng thất Tinh Vân chấn nhiếp(*), Long Ngạo có mười phần nắm chắc Lưu Vân Tông tuyệt đối không dám tham gia vào việc này, nếu như vậy, chỉ nhờ vào một mình Diệp Hạo lại dám làm như thế sao?

Long huynh đệ, ngươi hãy nghe ta nói, Diệp Hạo và ngươi tuy định ra một năm ước hẹn, nhưng trong nội tâm Diệp Hạo cũng không nguôi ngoai đâu, chính vì như thế, ta suy đoán việc này nhất định là Diệp Hạo gây nên, Long huynh đệ, ta có câu này muốn nói, không biết nên nói hay không.

Liễu đại ca, huynh có lời gì cứ việc nói.

Long huynh đệ, bởi vì đây chính là “minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”(*), với thực lực của Diệp Hạo, một khi đối phó Long gia hậu quả sẽ như thế nào, Long huynh đệ, ngươi tự ngẫm xem.

Đối với ý tứ trong lời nói của Liễu Mộc, Long Ngạo làm sao không biết, nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Hạo xác thực là đối tượng nghi ngờ lớn nhất.

Liễu đại ca, ta có chút việc muốn làm, xin cáo từ trước.

Không tiếp tục nán lại nữa, Long Ngạo rất nhanh quay người rời đi.

Trong đình nghỉ mát trong hậu viện của phủ thành chủ.

Nhìn thấy thân ảnh Long Ngạo dần dần biến mất, Liễu Cơ bỗng nhiên xuất hiện, vẻ mặt âm lãnh nói ra:

Cha, việc này vì sao phải phiền toái như thế, trực tiếp giết hắn là được rồi.

“Hừ.

Hừ lạnh một tiếng, Liễu Mộc có cảm thấy bất đắc dĩ, nói ra:

Lần này con quá mức lỗ mãng, nếu như bị Long Ngạo biết được lá thư này là do con viết thì hậu quả đúng là không tưởng tượng nổi. Cơ nhi, hiện tại thân phận Long Ngạo đã khác rồi, hắn đã là thành viên Hộ quốc sư của vương quốc, một khi hoàng thất Tinh Vân nhúng tay vào chúng ta thật sự sẽ gặp phiền toái rất lớn đó.

Cha yên tâm, việc này chỉ cần hai người chúng ta không nói, Long Ngạo căn bản sẽ không biết, với thực lực của hắn bây giờ mà tới Lưu Vân Tông tìm Diệp Hạo báo thù, dường như chỉ có con đường chết.

Chuyện Long Ngạo đánh bại Tại Vĩ ở Lôi Vân thành không ai biết, trận chiến của Long Ngạo với Long Minh người ngoài cũng không ai biết tới. Nếu không, thứ tự của Long Ngạo trên Bách Chiến bảng e rằng đã cao hơn nữa, vì hắn đã thay thế được vị trí của Long Minh.

Vì thế, Liễu Cơ và Liễu Mộc cho rằng chỉ cần Long Ngạo tới Lưu Vân Tông tìm Diệp Hạo báo thù thì trăm phần trăm chỉ có con đường chết.

Cơ Nhi, con và Long Ngạo ân oán thực ra cũng không phải mối thù sinh tử, vì sao phải như thế?

Cha, từ nhỏ đến lớn không người nào dám vũ nhục con, nhưng Long Ngạo lại nhiều lần chống đối con, con nhất định phải làm cho hắn trả giá thật đắt.

Liếc mắt nhìn con gái của mình, Liễu Mộc thở dài một tiếng thật sâu, việc đã đến nước này, hình như cũng chỉ có thể ủng hộ con gái mình. Tuy nhiên, không biết vì cái gì mà trong nội tâm Liễu Mộc luôn có dự cảm không tốt, luôn cảm giác việc này có chút không thích hợp.

Rời khỏi phủ thành chủ, trong nội tâm Long Ngạo phẫn nộ, giống như sóng cuồn cuộn không ngớt không dứt, vốn cho rằng hắn và Diệp Hạo định ra một năm ước hẹn, trong vòng một năm Diệp Hạo chắc có lẽ không đối phó mình, càng không đối phó gia tộc sau lưng mình.

Nhưng bây giờ xem ra Diệp Hạo căn bản chính là tiểu nhân vô sỉ, không tuân thủ ước định, đối phương đã bất nhân thì đừng trách trách mình bất nghĩa.

Theo như ý nghĩ vốn có của Long Ngạo, một năm về sau hắn mới đích thân tới Lưu Vân Tông, nhưng hiện tại Long Ngạo đã quyết định sẽ lập tức tới Lưu Vân Tông, bất kể là có thể chiến thắng Diệp Hạo hay không cũng muốn giải quyết triệt để việc này, nếu không Diệp Hạo thật giống như một quả bom hẹn giờ, có quỷ mới biết rõ khi nào nổ tung.

Long Ngạo.

Nhìn thấy Mộc Hà bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, Long Ngạo cũng có chút kinh ngạc, tuy bọn hắn là người thân thích, nhưng từ nhỏ đến lớn, những cái gọi là đường ca đường đệ trong mắt hắn, căn bản hắn không cho là thân thích gì.

Mộc Hà, có việc gì vậy?

Gật gật đầu, Mộc Hà nói ra:

Long Ngạo, nãi nãi(*) muốn gặp ngươi.

Nãi nãi?

Đương nhiên Long Ngạo biết rõ cái gọi là nãi nãi trong miệng của Mộc Hà rốt cuộc là người phương nào, chính là Mộc Vãn Phong, gia chủ Mộc gia, một tay gánh vác cả Mộc gia, hơn nữa còn là mẹ ruột của mẫu thân, chính là bà ngoại ruột của mình.

Mặc kệ là khó chịu với Mộc gia thế nào, nhưng trong nội tâm Long Ngạo lại biết rất rõ, nể mặt mũi của mẫu thân, hắn phải tới Mộc gia một chuyến.

Đi thôi.

Trên đường tới Mộc gia.

Long Ngạo, phải thừa nhận là trước đó chúng ta thực sự xem thường ngươi, ta biết rõ với thực lực ta bây giờ căn bản không thể nào là địch thủ của ngươi, ta muốn nhờ ngươi một chuyện, hi vọng ngươi có thể đáp ứng.

Hình như có chút ngạc nhiên, Long Ngạo cười cười, gật đầu nói nói:

Trước tiên là nói ra xem, nếu là ta có thể làm được, nhất định đáp ứng cho huynh.

Đường đệ, ngươi bây giờ đã là Hộ quốc sư ở Hộ quốc đường của hoàng thất Tinh Vân, địa vị cao cao tại thượng, ta hoàn toàn có thể đoán được, ngươi về sau nhất định sẽ nhất phi trùng thiên, ta chỉ hi vọng lúc đó ngươi có thể chiếu cố Mộc gia một chút, bất kể như thế nào cô cô và ngươi đều là người của Mộc gia.

Người Mộc gia?

Mình từ khi nào thành người Mộc gia rồi?

Long Ngạo cảm thấy việc này có chút buồn cười, con người chính là như vậy, lúc sa sút không có ai đưa cho ngươi than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chỉ có đưa cho ngươi một cước, nhưng ngươi một khi huy hoàng ở trên cao, một cước biến thành nịnh bợ, Mộc gia hiện tại chính là như thế, trong nội tâm có một vạn lần không muốn, nhưng mình có thể cự tuyệt sao? Ngẫm lại mình thật đúng là không thể cự tuyệt.

***

(*) Chấn nhiếp: Yểm hộ phía sau, hỗ trợ phía sau.

(*) Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng: Minh thương là ý nói đường đường chính chính giao đấu với nhau cho nên dễ tránh né, ám tiễn là ý nói bị đánh lén nên khó phòng bị.

/154

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status