Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em

Chương 20 - Chương 8.2

/49


Cởi áo khoác quân phục bên ngoài, anh mặc một chiếc sơ mi xanh thẫm lót trong lớp áo dệt màu đen. Có lẽ bởi tác động của ánh sáng nên Nghiêm Chân trông anh hiền hòa hơn nhiều. Trong mắt cô, khi anh mặc quân phục, vô hình trung toát ra một thứ áp lực nặng nề trấn áp người khác, vì thế mà mỗi lần nhìn anh đều cố gắng không để tầm mắt mình thấp hơn đôi quân hàm trên vai áo. Nghiêm Chân lùi về sau một bước, nhìn anh đang bận rộn trước mặt. Động tác khéo léo, chính xác, tựa hồ như trong tay anh không phải con cá mà là một cây súng.

“Gia Minh đâu rồi anh?” Cô vờ như lơ đãng hỏi.

“Đang tự kiểm điểm trong phòng.” Cố Hoài Việt nói.

Nghiêm Chân ngập ngừng, hỏi: “Anh mắng thằng bé à?”

“Phạt cảnh cáo.” Anh bỏ con cá trắm đã làm sạch vào bồn rửa, “Không thì lần sau sẽ lại bị bà ngoại dắt về nữa.”

“Em vào xem thằng bé.” Nói rồi Nghiêm Chân xoay người đi vào phòng cậu bé.

Cậu bé ngậm cây bút chì ngồi thừ người trên bàn học, nét mặt nghiêm túc lạ thường. Nghiêm Chân lại gần, giơ ngón tay búng lên đầu cậu. Cây bút chì rơi lạch cạch, cậu bé ôm đầu ngẩng nhìn tức tối, trông thấy khuôn mặt đang tủm tỉm của Nghiêm Chân.

“Gì nữa?” Lần này đến lượt anh bạn nhỏ cáu.

Nghiêm Chân ngồi xuống bên cạnh cậu, thuận tay kéo quyển vở trước mặt lại xem. Từng chữ từng chữ xiêu vẹo nguệch ngoạc xếp vào trong những ô vuông chữ điền, đọc kĩ, hóa ra là một bài thơ – Trường hận ca của Bạch Cư Dị. Hoàn toàn nằm ngoài khả năng nghe đọc của học sinh lớp một. “Chép bài này làm gì thế?”

Anh bạn nhỏ giọng ỉu xìu: “Lần nào phạm lỗi, thủ trưởng cũng phạt con chép thơ cổ.” Vậy nên, giờ đã lên tới trình độ của Trường hận ca rồi sao? Oắt con này thường ngày phạm biết bao nhiêu lỗi vậy?

Nghiêm Chân líu lưỡi không nói nên lời: “Thế con nói xem, lần này con có sai hay không?”

“Đâu phải chỉ mình con, cháu nội nhà họ Lâm cũng sai mà, nhưng bố nó có bắt nó chép thơ cổ đâu!” Anh bạn nhỏ bực bội đáp.

Nghiêm Chân bật cười, xoa đầu cậu: “Khác nhau chứ, bố con là vì tốt cho con.”

Nhưng anh bạn nhỏ đâu có cảm kích: “Thà phạt đứng còn hơn! Có thể dùng võ sao lại phải dùng văn chứ? Chép thơ cổ có làm cho cháu nội nhà họ Lâm bị hạ gục hay không?”

Cô giáo Nghiêm cứng họng rồi, hóa ra trong đầu cậu nhóc này đong đầy chủ nghĩa phát xít!

“Với cả, thủ trưởng còn nói, tháng sau vẫn phải sang bà ngoại.” Đây mới là chuyện khiến cậu rầu rĩ nhất.

“Tại sao?”

“Thủ trưởng nói, bà ngoại nhớ mẹ, nhìn thấy con tức là nhìn thấy mẹ.” Nói xong cậu bé còn dẩu môi lên, “Thế thì chắc chắn là bà ngoại không thích mẹ chút nào!” Cậu bé giận lắm, hậu quả rất nghiêm trọng.

Nghiêm Chân nhìn cậu bé đang cúi gằm, “Thủ trưởng nói đúng rồi, mẹ là con gái của bà ngoại, bà ngoại sẽ nhớ mẹ chứ.”

“Nhưng con lại không nhớ mẹ.” Anh bạn nhỏ chợt nói, nét mặt nhìn cô rất nghiêm túc, “Như vậy có đúng không?”

“Sao lại không nhớ?”

“Vì con chẳng biết trông mẹ như thế nào nữa cả!” Anh bạn nhỏ nhìn cô, rồi cất tiếng thở dài: “Nhưng mà bố nói, con như vậy là không đúng, không được quên mẹ.”

Điệu bộ thở dài hệt như người lớn. Nghiêm Chân cười dịu dàng, xoa giãn đôi lông mày đang chau lại của cậu bé, nhưng dòng suy nghĩ đã trôi đi rất xa, rất xa. Cho đến khi cậu bé kêu lên thất thanh, cô mới hoàn hồn lại, phát hiện ra mình vừa giật đứt một cọng lông mày của cậu. Mắt cậu bé ngấn lệ, Nghiêm Chân chột dạ vuốt ve cậu, rồi đứng dậy ra khỏi phòng.

Cố Hoài Việt vẫn đang bận bịu trong bếp, nhìn bóng lưng anh, Nghiêm Chân bỗng thấy mù mịt. Gia thế anh hiển hách, tướng mạo tuấn tú, lại là cán bộ sĩ quan có tiền đồ nhất của Tập đoàn quân thuộc Quân khu B. Làm thế nào mà cô lại chung sống với một người ưu tú như thế? Nghiêm Chân chợt có cảm giác mình vô duyên vô cớ nhặt được món hời. Suy nghĩ ấy khiến cô đứng đờ tại chỗ, cho tới lúc Cố Hoài Việt bưng món cá đã hầm xong từ trong bếp đi ra, thấy cô đứng ngây người nhìn mình chằm chằm, khẽ hỏi: “Sao thế?”

Nghiêm Chân cuống quýt hoàn hồn lại, lắc đầu đưa tay ra đỡ đĩa cá, lại bất cẩn làm bỏng tay.

“Cẩn thận! Không sao chứ?” Cố Hoài Việt nói rồi giơ tay cầm lấy tay cô, lại thấy cô né tránh anh giấu tay ra sau lưng.

“Không sao đâu!” Nghiêm Chân nói, dứt lời mới phát hiện phản ứng của mình hơi quá, nhất thời vô cùng bối rối.

Còn Cố Hoài Việt chỉ ngẩn ra một thoáng rồi rút bàn tay cứng ngắc giữa khoảng không lại, nhìn cô, mỉm cười: “Không bỏng là được rồi.”

Nói xong liền quay người vào bếp, để mình Nghiêm Chân ở lại, phiền muộn không thôi.

***

Sau ngày từ Tây Tạng trở về là đến hai mươi ba tháng Chạp, hiếm có khi nào Cố Hoài Việt và Cố Hoài Ninh đều về nhà như năm nay, dẫu cho chỉ là bữa cơm nho nhỏ ngày Tết ông Táo, cũng phải làm theo tiêu chuẩn cao. Bà Cố đã hạ lệnh xuống, người trong nhà ai cũng bận rộn hẳn lên.

Nghiêm Chân đến Cố viên vào buổi chiều, hôm nay tiết trời ấm áp, bà Cố đang ngồi dưới nắng làm thêm áo bông cho hai bé cưng của cậu con út, hễ nhìn hai bảo bối này là bà mềm lòng, nhưng cứ nghĩ tới việc chỉ có lúc Tết nhất mới được gặp cháu là bà không kìm được trách oán: “Theo mẹ ấy, thì chuyển cả cái nhà này đến thành phố B luôn đi, để hai ông bà già này mỗi năm đỡ phải hối thúc các con trở về, trước đấy lại còn phải chuẩn bị sẵn cả rổ lời ngon tiếng ngọt!”

Lương Hòa lè lưỡi, tiếp tục ép chặt mép viền chiếc quần bông xuống cho mẹ chồng, để bà khâu được dễ dàng. Nghiêm Chân mỉm cười, ngồi phía bên này chăm chú ngắm nhìn.

“Nói cho cùng, thủ phạm đầu sỏ vẫn là ông già này, nếu không tại ông ấy, hai đứa con trai cũng không đi lính, lại còn ở tít tận xa!”

Chuyện cũ nhắc lại, ông cụ ở bên cạnh hừ một tiếng, tiếp tục đánh cờ với cậu con út Cố Hoài Ninh.

Một đại gia đình như vậy, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới tổng cộng có ba đôi, nhưng riêng cô giờ phút này lại đơn độc một mình. Sáng sớm Cố Hoài Việt đã ra ngoài, nói là cậu lính lần trước Sư đoàn đưa tới vẫn đang dưỡng thương ở bệnh viện thành phố, anh phải đến thăm. Xem ra là một thương binh hạng nặng, Nghiêm Chân cũng không cản anh. Nghiêm Chân đảo mắt, đứng dậy phủi phủi quần áo, đi ra phía phòng khách.

Lương Hòa ngẩng đầu, thấy Nghiêm Chân đã đi xa xa, mới khẽ giọng hỏi bà Lý Uyển: “Mẹ, năm nay anh hai có về thành phố B đón Tết nữa không?”

Lời vừa nói ra đã bị bà Lý Uyển trừng mắt: “Nói bé thôi, con sợ chị dâu con không nghe thấy à?” Thì ra bà cụ còn định giấu diếm? Nhưng mấu chốt là có thể giấu được hay sao? Lương Hòa cười mếu, chỉ đành trật tự tiếp tục ép chặt mép viền chiếc quần bông xuống cho bà cụ.

Cố Hoài Việt đến chập tối gần vào giờ cơm mới trở về. Vừa bước chân vào đến cửa, đã bị bà cụ túm lấy quở trách: “Mẹ thấy đợt phép này con còn bận hơn cả lúc không nghỉ đấy nhỉ, Sư đoàn các con thiếu một người thì không hoạt động nữa à?”

Cố Hoài Việt không nói gì, mà ông cụ mới là người thấy không vui, vừa thong thả bước xuống lầu vừa bảo: “Đi lính lấy đâu ra ngày nghỉ, mệnh lệnh đến là lập tức lên đường!”

Dứt lời liền bị bà Lý Uyển liếc xéo một cái, hai người ông một câu tôi một câu, cuối cùng lại thành ra to tiếng.

Cố Hoài Việt xem xét tình hình, cũng nhàn nhã vui vẻ, bước vòng qua hai người đi vào phía bên trong.

Trong phòng khách, Nghiêm Chân đang ngồi vẽ tranh cùng Gia Minh. Cố Hoài Việt lẳng lặng vòng ra sau cậu bé, nhìn chăm chú một hồi, ánh mắt lại chuyển sang Nghiêm Chân. Trong nhà lắp hệ thống sưởi sàn, nhiệt độ rất cao, nên lúc này cô chỉ mặc một chiếc áo dệt mỏng, gương mặt phớt hồng. Mái tóc buông dài gài sau vành tai, lại có mấy sợi nghịch ngợm trượt hẳn ra ngoài, theo động tác của cô đung đưa qua lại. Bỗng nhiên Cố Hoài Việt có một thứ cảm giác kì lạ, giống như là mấy sợi tóc đung đưa kia đang sượt qua trái tim mình. Lòng anh xao xuyến, bàn tay đã không kiềm chế được đưa lên phía trước vén lại tóc ra sau tai cho cô. Nghiêm Chân sửng sốt mở to mắt, nhìn thấy anh.

Đúng là bị ma xui quỷ khiến, thế nhưng ngoài mặt Cố Hoài Việt vẫn gắng duy trì vẻ trấn tĩnh: “Thế nào rồi, có còn đau không?”

Tối qua bụng dưới đau dữ gội khiến cô ngủ không ngon giấc, trằn trọc trên giường rất lâu. Mơ mơ màng màng chỉ nhớ có người đưa cho cô một chiếc túi sưởi ấm nóng, cô nhận lấy, xoay người lại rồi ngủ thiếp đi. Sáng sớm thức dậy, nhìn chiếc túi sưởi đã lạnh ngắt, còn ngây ngẩn hồi lâu.

Chuyện này anh không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến, mặt Nghiêm Chân đã đỏ bừng: “Đỡ nhiều rồi ạ.”

“Thế thì tốt.” Anh ho nhẹ một tiếng, cúi đầu tiếp tục nhìn cậu bé vẽ tranh. Nghiêm Chân lại không nhịn được thầm mắng mình phản ứng quá khích, ôm cũng đã ôm rồi, cô còn để bụng chuyện này sao?

Những ngày lễ Tết, trên bàn ăn nhà họ Cố luôn có mấy chai rượu. Cộng thêm đây là bữa cơm ngày Tết ông Táo nên ông cụ bắt mỗi người cho dù tửu lượng kém cũng phải uống một chén. Tửu lượng của Nghiêm Chân không ổn, tuy chỉ nhấp môi vài ngụm, nhưng sau bữa cơm chẳng bao lâu đã ngà ngà say. Hơi men bốc lên, dựa người vào sofa nhắm mắt bất động, trong lúc mơ màng nghe thấy cuộc trò chuyện của ông cụ và Cố Hoài Việt.

“Mấy hôm trước bố mới gặp chú út con, nghe chú út nói, đón Tết xong sẽ tổ chức một đợt diễn tập. Đây là phát súng đầu tiên của năm mới, không biết Quân khu con cử Sư đoàn nào đi.”

“Lệnh còn chưa truyền xuống. Tin tức phần nhiều cũng chỉ là tin đồn, nhưng mà có diễn tập hay không cũng chẳng hề gì, cần luyện tập thì vẫn phải luyện tập thôi.” Đây là giọng nói của Cố Hoài Việt.

“Con xác định thế là được rồi”. Ông cụ gật đầu, nhìn anh hỏi: “Thế lần này con định khi nào thì về?”

Một câu hỏi ra khiến anh trầm mặc hẳn, rõ ràng hiện giờ anh vẫn chưa muốn nhắc đến chuyện sẽ rời đi. Còn Nghiêm Chân cũng hiểu, anh đang do dự càng chúng tỏ anh muốn sớm trở về. Cô không nhịn được mở mắt ra, vừa hay đúng lúc anh quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, cô không hề tránh né.

Ngược lại Cố Hoài Việt cố gắng ép bản thân dời tầm mắt: “Càng sớm càng tốt ạ.”

Sư trưởng Lưu Hướng Đông đã trực đêm Giao thừa hai năm liền, năm nay, cũng đã tới lượt anh. Tuy rằng, cho dù không trực thì anh cũng không đón Tết ở thành phố C mấy năm rồi. Có những lời anh nén lại không nói ra nhưng hiểu con không ai bằng cha, tâm tư của anh, đại để ông cụ cũng thấu hiểu. Ông cụ cân nhắc một lúc, nhìn sang Nghiêm Chân: “Con định thế nào?”

Nhìn ông cụ, rồi lại nhìn Cố Hoài Việt. Bất kể là quân hàm hay cấp hiệu ba sao của anh đều sáng tới chói mắt. Dường như cô còn chưa hoàn hồn lại, trong ánh mắt vẫn phảng phất mơ màng. Cố Hoài Việt cũng biết mình không thể bắt ép cô, hơn nữa anh cũng không có tư cách để yêu cầu cô, dù gì bản thân cô còn rất nhiều điều phải lo lắng.

Nghiêm Chân chớp chớp mắt, như thể đột nhiên hoàn hồn lại, hỏi: “Nếu chúng ta cùng tới đó, có được không?”

Câu hỏi của cô khiến hai người trước mặt đều thoáng im lặng, Cố Hoài Việt gần như buột miệng nói mà không cần suy nghĩ: “Đương nhiên.”

Nghiêm Chân cũng không ngờ anh lại phản ứng thần tốc như vậy, giống như đang đợi một câu nói này của cô, mặt lại tức thì ửng đỏ.

Giữa lúc hai người còn đang lúng túng, ông cụ chợt cười lớn: “Được rồi, thế để Hoài Việt dắt hai đứa tới thành phố B đón Tết.”

“Vâng.”

Nghiêm Chân mỉm cười, nhưng trong mắt Cố Hoài Việt, nụ cười ấy lại không trọn vẹn. Nghĩ vậy, bàn tay anh âm thầm siết chặt đầu gối.

Trò chuyện thêm một lúc nữa, ông cụ thấy hơi men đã bốc lên, liền đi lên lầu nghỉ ngơi. Cố Hoài Việt nghe bà cụ càm ràm mấy câu rồi đưa Nghiêm Chân và Gia Minh về nhà.

Mười một giờ đêm, thành phố C lặng yên trong tuyết, Nghiêm Chân ngồi ở ghế sau, cậu bé gối đầu lên đùi cô ngủ ngon lành. Nghiêm Chân cúi xuống, ngón tay vuốt ve mái tóc ngắn ngủn của cậu, khóe môi vô thức nhếch lên thành một nụ cười.

Qua kính chiếu hậu, Cố Hoài Việt nhìn không rõ nụ cười của cô, chỉ thấy được hình bóng mờ nhạt: “Nghiêm Chân.”

“Dạ?”

“Chuyện đến thành phố B đón Tết, anh nghĩ…”

“Không sao.” Chẳng đợi anh kịp nói thêm điều gì, Nghiêm Chân đã chặn lại. Cô nhìn anh qua lớp kính, cười dịu dàng, “Em không muốn đêm Giao thừa lại bị nhóc con này bắt đưa đi tìm bố đâu, thế thì lôi thôi to.”

Cô cố làm ra vẻ thoải mái khiến Cố Hoài Việt trầm mặc thoáng chốc, đến lúc xe tới gần cổng khu nhà, anh nghiêng đầu lại, nhìn Nghiêm Chân rồi nói: “Nghiêm Chân, những điều anh nói trước khi kết hôn, bây giờ vẫn tính.”

Nghiêm Chân sững sờ, không bởi điều gì khác, mà chính bởi ánh mắt anh đang nhìn mình ở thời khắc này đã không còn vẻ điềm tĩnh lúc trước, thậm chí mang theo cả sự áy náy, dù chỉ lóe lên rồi vụt tắt, nhưng giây phút đó cô cảm giác tim mình đau thắt lại: “Sao bỗng dưng, anh lại nhắc tới chuyện này?”

“Không có gì.” Cố Hoài Việt nói, bàn tay cầm lái bất giác siết chặt, “Anh chỉ sợ em phải chịu khổ.”

Nghiêm Chân nín lặng, lúc lâu sau, cô cười, nụ cười nhợt nhạt có phần miễn cưỡng: “Thế thì anh phải cố gắng mà đối tốt với em.”

“Anh sẽ như thế.” Sau một thoáng trầm mặc, Cố Hoài Việt khẽ trả lời.

/49

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status