Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Q.2 - Chương 96: Chợt hiểu

/166


Edit: Cẩn

Beta: Lan Hương

Như Phong nhìn Túy Nguyệt, mếu máo nói: “Hiện giờ thời gian vận động mỗi ngày của ta rất là nhiều, hơn nữa, gần đây ta còn phát hiện khí lực của bản thân đã mạnh hơn trước nhiều lắm, muốn ta cả ngày bất động là không thể nào, nhưng thịt trên người ta phải giải quyết làm sao bây giờ?” Như Phong nhớ lại tình cảnh khi bắt sống tên tướng lĩnh phe địch nọ, nếu là trước kia thì nàng cần phải bỏ ra rất nhiều sức lực mới làm được như vậy, thế mà nàng gần như là không cần tốn một chút sức lực nào đã bắt được hắn, lúc ấy, chính nàng cũng bị thần lực của bản thân dọa sợ.

Túy Nguyệt cố nín cười, nhưng vẻ mặt của sư huynh bây giờ khiến nàng không thể cười ra tiếng được, cho nên nàng rất nghiêm túc mà sờ sờ cánh tay của Như Phong, khẽ cười nói: “Không sao, không sao, chờ đến lúc sư huynh không còn đánh giặc nữa thì mấy thớ thịt này sẽ mềm lại thôi.”

Như Phong trợn mắt to hơn, khóc không ra nước mắt: “Nhưng hiện tại ta rất chán ghét chúng!” Nếu là trước kia thì Như Phong đâu dư hơi để ý mấy chuyện này, nhưng dạo gần đây nàng thỉnh thoảng ý thức được bản thân mình vốn là một đứa con gái, nếu bỗng nhiên phát hiện bộ phận nào đó trên cơ thể trở nên xấu xí thì nàng sẽ len lén chạy đi soi gương, khôi phục lại thói quen trước kia, bởi vì vậy mà Như Phong đã bị tên Dương Hổ ở cùng trướng giễu cợt.

Túy Nguyệt kéo Như Phong đến trước cái bàn ngồi xuống, nói: “Sư huynh, huynh giờ cũng đã mười bảy tuổi rồi phải không?”

Như Phong gật đầu: “Đúng vậy, ngươi hỏi cái này để làm chi?”

Trong lòng Túy Nguyệt âm thầm thở dài, nhìn y phục Như Phong mặc trên người, sống khinh mạn như một nam nhân chân chính, huống chi Như Phong bây giờ lại đen thui như vậy.

Như Phong cũng không rõ chuyện gì, nàng nhìn Túy Nguyệt, hỏi: “Muốn nói cái gì thì nói đi, ấp a ấp úng làm cái gì?”

“Sư huynh, huynh có nghĩ tới tương lai sẽ thế nào không?” Túy Nguyệt cẩn trọng hỏi: “Huynh bây giờ đã là giáo úy của Hổ Ký doanh rồi, không lâu sau phỏng chừng sẽ thành tướng quân hay gì gì khác, đương nhiên, ở phương diện này đã có gia gia huynh hỗ trợ, nhưng chủ yếu chính là do thực lực của huynh, vì vậy sau này huynh có lẽ sẽ thật sự trở thành nguyên soái hay tướng quân…Vậy huynh có nghĩ tới sau này phải làm sao hay không? Huynh không thể cả đời…ách…cái kia…cho nên…” Túy Nguyệt luôn luôn cẩn trọng vì vậy không nói ra hai chữ kia.

Như Phong bừng tỉnh đại ngộ, sau khi nghe Túy Nguyệt nói xong, nàng chống cằm suy nghĩ một hồi mới nói: “Nói thật, ta bây giờ chỉ muốn làm tốt chuyện của mình, chờ đến lúc không còn chiến tranh hoặc là sau khi gia gia của ta…ách…lui về, ta có lẽ cũng từ quan luôn, hơn nữa, chiến tranh luôn luôn tàn khốc, chính ta cũng không biết mình còn mạng trở về hay không đây. Cho nên hiện tại nghĩ đến mấy chuyện đó không phải là quá sớm rồi sao?” Khuôn mặt không lo không phiền của Như Phong giờ đây cũng nhuốm màu nghiêm nghị, kỳ thật nàng không phải là người vô tâm vô phế, chẳng qua thân phận của nàng hiện giờ đã được định sẵn rồi, nghĩ nhiều cho lắm cũng vô dụng, vì vậy chỉ có thể đi bước nào tính bước đó mà thôi.

Túy Nguyệt nghĩ ngợi một hồi, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng vẫn nói: “Sư huynh nhất định phải sống tốt đó.”

Như Phong thở dài, nói: “Chỉ mong là vậy, cái mạng của ta bây giờ, từ ba tuổi đã bắt đầu luyện võ, nếu như ta chết trẻ thì quả nhiên là ông trời không có mắt rồi.”

Túy Nguyệt mỉm cười, bỗng nhiên đưa mặt lại gần Như Phong, hỏi: “Sư huynh, huynh cùng vị sơn trưởng kia có quan hệ gì?” Rõ ràng là bộ dạng muốn hóng chuyện bát quái [nhiều chuyện], nhưng trong mắt lại chứa đầy vẻ quan tâm. Thật ra, Túy Nguyệt và Hàn Sơn đã muốn hỏi chuyện này từ lúc còn ở thành Tương Châu kìa, nhưng không có dám hỏi, dù sao đó cũng là chuyện riêng của sư huynh mà, cũng sợ bị sư huynh hỏi ngược lại mình nữa, thế nhưng bây giờ không thể không hỏi.

Như Phong ngạc nhiên, nói: “Sao đột nhiên ngươi lại hỏi đến chuyện này?” Như Phong đưa tay vén sợi tóc đang bay loạn, trái tim thình thịch nhảy lên, bỗng nhớ Mộc Vấn Trần, bỗng nhớ nụ hôn trước khi đi, mặt không khỏi có chút nóng nóng lên. Từ ngày ấy tới nay, Như Phong nhớ hắn ta rất nhiều, đương nhiên cũng có nhớ tới những người khác, có điều là…nhớ Mộc Vấn Trần nhiều nhất, nhưng Như Phong cũng không dám nói chuyện này với người khác, kể cả sư muội của mình.

Thân phận của nàng bây giờ không phải bình thường, vốn là nữ nhân nhưng lại phải phẫn nam trang, có chị em gái nhưng lại không thể tâm sự chuyện khuê phòng, cũng chỉ có thể tự trầm mình trong những suy nghĩ miên man, không có người để cùng chia sẻ, còn trước mặt bọn người Túy Nguyệt thì Như Phong luôn xuất hiện với hình tượng lão đại, cho nên nàng không thể chủ động nói với Túy Nguyệt những chuyện này.

Kiếp trước Như Phong cũng chỉ là một cô gái mười chín tuổi hồn nhiên vô tư chưa biết yêu là gì, tối ngày chỉ ngây ngây ngốc ngốc trốn trong nhà, nhưng lúc ấy ít ra cũng có chị Như Tuyết bầu bạn, còn sau khi đến nơi này, từ nhỏ đã sống với thân phận là nam nhi, vì vậy chỉ có thể kết giao với vài bằng hữu là nam nhân, tỷ như bọn Dục Tước, Dục Tuyên, Dung Ức Ảnh…, đương nhiên, Vân Thiên Trạch cũng xem như là một người trong số đó, thậm chí hắn có thể làm cho Như Phong dùng tình cảm “từ mẫu” để chiếu cố hắn, nhưng sau khi Vân Thiên Trạch đi, Dục Tước và Dục Tuyên cũng đi, Mộc Vấn Trần cũng tạm thời không thể ở cạnh, còn Dung Ức Ảnh lại là một người vừa trầm lặng vừa băng lãnh, tâm sự cùng hắn? Không có khả năng!

Bởi vậy mới nói, Như Phong rất chi là buồn bực, mà một khi nàng buồn bực cũng chỉ có thể tìm cách khác để phát tiết, sau khi tự làm mình mệt đến chết mới không nghĩ ngợi nhiều nữa.

Thấy bộ dạng mù mịt của Như Phong. Túy Nguyệt nóng nảy: “Sư huynh, huynh còn không rõ sao? Mộc Vấn Trần kia có ý với huynh! Huynh xem, huynh bị thương, hắn so với ai khác đều nôn nóng hơn, hơn nữa, hắn đối với những người khác đều là cái kiểu bảo trì khoảng cách, cả ngày đều tỏ ra với bộ mặt nghiêm nghị, còn đối với huynh thì lại vô cùng nhiệt tình, lúc huynh bị thương thì hắn đến thăm huynh cả ngày a! Cho nên, ta cùng Hàn Sơn đã đưa ra kết luận, hắn nhất định là thích huynh rồi!”

Tim Như Phong lỗi nhịp, thanh âm trầm xuống: “Nhưng bề ngoài ta là nam nhân, ngươi nói hắn thích ta, có phải bởi vì hắn ta là kẻ đoạn tụ hay không? Ta thật là lo lắng chuyện đó.”

Đầu Túy Nguyệt càng kê lại gần, nói: “Sư huynh, có lẽ hắn đã biết huynh là nữ rồi cũng nên? Hơn nữa, cho dù hắn không biết, nhưng hắn đối với huynh tốt như vậy, khẳng định là có tình cảm với huynh rồi, cho nên huynh hoàn toàn có thể tin tưởng hắn thích là thích bản thân huynh, vả lại rồi hắn sẽ phát hiện huynh là nữ thôi, nói không chừng lúc đó hắn ta sẽ càng vui vẻ.”

Như Phong cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh, phát hiện phía bên ngoài chỉ có mình Túy Trúc, liền nói: “Ta còn chưa dám tin đâu, hắn làm sao lại thích ta chứ?” Trong đầu Như Phong bỗng hiện lên cảnh tượng hôm đó hai người hôn nhau, tim bỗng đập nhanh hơn, ở cổ đại, thường thì người ta sẽ không tùy tiện hôn hôn người khác đâu ha? Cho nên, Mộc Vấn Trần, nói không chừng…là thật đó…

Túy Nguyệt mỉm cười nhìn Như Phong lộ ra vài phần ngượng ngùng của nữ nhi, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, vốn ta còn chưa xác định, thế nhưng không lâu trước kia huynh không phải nhận được một phong thư chỉ toàn giấy trắng thôi sao? Khi đó ta đã xác định được tình cảm của hắn đối với huynh rồi.”

Như Phong vừa nghe xong liền nghiêm mặt nói: “Ngươi đừng nhắc đến chuyện này, nói đến liền khiến ta tức giận, cách nhau muôn trùng, muốn gửi một phong thư đến đây dễ dàng lắm sao? Thế mà lão đại hắn một chữ cũng không viết, cái này không phải là cố tình muốn chỉnh ta sao?”

Túy Nguyệt bật cười, nói: “Sư huynh, ngươi luôn luôn thông minh hơn người, thế nào đối với mấy chuyện này lại ngây ngốc như vậy? Theo cách hiểu của ta, hắn gửi cho ngươi một phong thư trắng là muốn biểu đạt nỗi tương tư đó.”

Như Phong vuốt cằm, nhớ tới tờ giấy bị nàng giày vò đến không rõ hình dạng, lâm vào suy tư.

Một tờ giấy trắng là đại biểu cho niềm tương tư sao? Như Phong ngây ngẩn…

Túy Nguyệt cười nói: “Sư huynh, về mặt này, muội hiểu rõ hơn huynh, cho nên lời muội nói hẳn không sai đâu.”

Như Phong liếc xéo nàng một cái: “Vậy ngươi có hiểu tình cảm của Hàn Sơn đối với ngươi hay không?”

Mặt Túy Nguyệt nhất thời đỏ au, gương mặt trắng nõn hiện lên vẻ ngượng ngùng, dung mạo thanh tú đẹp đẽ phủ một lớp hồng hồng phá lệ động lòng người. Như Phong ngốc lăng một chút, sờ sờ lại mặt mình, nhìn lại cánh tay của mình, ui, đen thui như cục than, cho dù đỏ mặt cũng không ai nhìn thấy.

Túy Nguyệt không buông tha: “Sư huynh, bây giờ chúng ta đang nói chuyện của huynh với Mộc Vấn Trần, ngươi lôi ta với Hàn Sơn ra làm chi? Chuyện của bọn ta, ta tự có chủ trương, còn huynh? Huynh nên suy ngẫm kỹ càng lại một chút, huynh bây giờ thân ở chiến trường, còn Mộc Vấn Trần ở tận chân trời, vạn nhất hắn nhất thời cảm thấy tịch mịch hay sao đó mà thích người khác hoặc là có người khác quấn quanh hắn cả ngày thì làm sao giờ? Dù sao hắn cũng là một nam nhân tốt như vậy.”

Như Phong vừa nghe, bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ bắp đùi, nói: “Đúng a, hắn cũng lớn tuổi như vậy rồi mà còn chưa thành thân, khẳng định là có nguyên nhân khác!” Có phải là vì hắn thích nam nhân hay không?

Túy Nguyệt suýt ngất, nàng nhìn Như Phong, rặng ra từng chữ: “Sư huynh, trọng điểm của chúng ta bây giờ không phải là chuyện này, chuyện này để sau hẵn nói, chuyện chúng ta quan tâm bây giờ chính là huynh phải bày tỏ với hắn một chút a! Hắn đã gửi tương tư theo thư mà đến, huynh cũng nên gửi thư hồi đáp cho người ta nha. Cho nên, nội dung của bức thư hồi âm rất là quan trọng.”

Như Phong nghe xong cũng thấy rất có đạo lý, chỉ cần nghĩ đến Mộc Vấn Trần bị nữ nhân hoặc nam nhân khác ôm lấy nàng liền khó chịu, muốn hét to mấy tiếng, cho nên việc cấp bách trước mắt chính là nắm bắt tâm tư của Mộc Vấn Trần, hết thảy chờ mình đánh giặc xong trở về cùng hắn xác định tình cảm thật rõ ràng.

Nhớ lại Mộc Vấn Trần bình thường đều đối tốt với mình, Như Phong vẫn có điểm tin tưởng, vì vậy nàng đứng lên nói: “Vấn đề của ta đã được giải quyết rồi, ta về trước đây.” Lời vừa nói xong liền không thấy bóng người.

Túy Trúc rầu rĩ đi vào, nói: “Các ngươi nói chuyện gì mà lâu vậy? Sư huynh tại sao lại chạy đi nhanh như thế?”

Túy Nguyệt cười cười, nói: “Không có việc gì, chỉ là giải quyết tâm tình hoang mang của sư huynh mà thôi.” Trong lòng lại cười thầm, sư huynh thoạt nhìn như khôn khéo mọi điều, sao mà ở phương diện tình cảm lại trì độn như vậy? Xem ra Mộc Vấn Trần còn phải khổ cực nhiều. Có điều là…Túy Nguyệt tự hỏi, hắn có biết giới tính thật của Như Phong hay không đây?

Trong lòng Túy Trúc cực kỳ khó chịu, ô…, tại sao lúc đầu mình không học y chứ? Bằng không đối tượng bây giờ sư huynh muốn thỉnh giáo là mình rồi.

Như Phong sau đó viết lại rất nhiều trang thư, viết liền ba ngày, cuối cùng đem tình cảm của mình đối với hắn minh minh bạch bạch viết ra, nàng cảm thấy Mộc Vấn Trần rất lợi hại, hẳn là đã biết tình cảm của mình rồi, như vậy, hắn muốn “tiến xa hơn” cũng sẽ lo lắng cảm thụ của mình, đây cũng là cơ hội để mình nắm lấy phần tình cảm này đây, trận chiến này không biết còn phải đánh bao nhiêu năm nữa, cho nên, vì tránh cảnh sau khi thắng trận trở về lại chứng kiến chuyện làm mình không vui, nàng không ngại xuất ra thủ đoạn hèn mọn đâu.

Thế nhưng, sau khi viết xong thư thì Như Phong lại đổi ý rồi, tự dưng lại gửi một phong thư dày như vậy, vạn nhất nó không đến được tay hắn thì sao đây? Vạn nhất rơi vào tay người khác thì sao đây? Tốt thì người khác nói mình đoạn tụ, không tốt thì người khác biết mình là nữ nhân, nghĩ đến gương mặt đầy nếp nhăn của gia gia, Như Phong do dự…

Chần chừ mãi, Như Phong nghĩ hay là gửi một tờ giấy trắng là được rồi, ôi, Như Phong cuối cùng cũng hiểu được tâm tư của Mộc Vấn Trần rồi, muốn gửi một tờ giấy trắng thì thật dễ, hết thảy tâm tư đều nằm ở chỗ “vô ngôn”, hay a! Như Phong thầm than, hy vọng Vấn Trần có thể hiểu được ý mình.

Sau khi giải quyết xong chuyện tình cảm, tinh thần của Như Phong tăng cao, nàng giờ đã thăng chức giáo úy, vì tương lai cơ thịt của mình liền quăng chuyện huấn luyện Hổ Ký doanh giao cho bốn tên đô úy, để làm tấm gương tốt cho binh sĩ, bốn người họ cũng phải đi theo chịu sự huấn luyện, còn nàng thì không chủ động tham dự vào, ngược lại lúc rảnh rồi thì đi theo Úy Trì Hòe Dương làm quen một số chuyện.

Hổ Ký doanh bây giờ rất tích cực huấn luyện, bởi vì chuyện Kỵ Binh bộ không hề thương vong khiến ọi người rất có lòng tin đối với phương thức huấn luyện của Như Phong, cho nên không cần Như Phong đốc thúc, bọn họ cũng sẽ tự giác thi hành.

Trong vòng vài tháng, quân của Như Phong đã đánh rất nhiều trận có quy mô không quá lớn, mỗi lần Hổ Ký doanh xuất trận đều toàn thắng trở về, danh tiếng vang vọng cả Lạc Nhạn thành cùng Tử La quốc, bởi vậy cái tên “Mộc Như Phong” cũng thủy trướng thuyền cao*. Tài xạ tiễn, sức mạnh cùng với đường lối chỉ huy đúng đắn của Như Phong làm cho địch nhân nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt là Lợi Mính, sau khi ăn vài vố thất bại, triều đình bên kia đã có ý kiến rồi.

Từ đó, Như Phong đã chính thức đứng trước đầu sóng ngọn gió, cũng may có Úy Trì Hòe Dương ở một bên chăm sóc dạy bảo nàng.

Chờ tất cả mọi người lui ra rồi thì Như Phong mới ngồi xuống bên cạnh Úy Trì Hòe Dương, nói: “Gia gia, có cần nói ra thân phận của con hay không? Người xem, mọi người gần đây đều dùng ánh mắt kì lạ để nhìn con.”

Úy Trì Hòe Dương trừng mắt nhìn Như Phong, nói: “Như vậy mới là bình thường, chuyện ta coi trọng con mọi người đều rõ như ban ngày.”

Như Phong sờ sờ cằm, nói: “Gia gia, con thấy có vài vị lão tướng quân cao niên hình như bất mãn với con nha.”

“Đó là do con còn quá trẻ, bọn họ không tín nhiệm con, cho nên con càng phải cố gắng hơn nữa.” Úy Trì Hòe Dương tiếp lời, sắc mặt nghiêm nghị, nhìn đứa cháu trai duy nhất của mình, ngoại trừ việc vóc người không đủ cao to, khuôn mặt lại quá mức xinh đẹp ra thì hắn rất là yên tâm đối với đứa cháu này của mình, cũng rất là tự hào, chỉ có một điều không được hài lòng chính là chuyện hôn sự của Như Phong, cũng đã mười bảy tuổi đầu, không lâu sau trở thành người đàn ông trưởng thành rồi, nhưng tại sao lại không thấy hắn có ý gì với nữ nhân nào cả?

Ông trời phù hộ, hy vọng là hắn không thích nam nhân, ta không muốn Úy Trì gia bị tuyệt hậu vì chuyện như vậy a!

Như Phong cũng không biết tâm sự của Úy Trì Hòe Dương, ông liền nói sang chuyện khác: “Nghe nói nhị hoàng tử của Xuân Đằng quốc muốn tới giám quân và đốc chiến rồi.”

Như Phong sửng sốt, vô thức làm rơi quyển sách trên tay. Nhị hoàng tử? Đó…đó không phải là Vân Thiên Trạch sao?

*thủy trướng thuyền cao: nước dâng cao, thuyền cũng dâng cao. Ở đây, Hổ Ký doanh là nước, Như Phong là thuyền, danh Hổ Ký doanh vang khắp thiên hạ, tên của Như Phong cũng theo đó mà nổi tiếng khắp thiên hạ.

Nói thêm:

Có một chỗ ghi là : “lão tướng quân cao niên”, chữ “lão” ở đây không có nghĩa là “già” mà là “lão luyện”, dùng để chỉ mấy người có nhiều kinh nghiệm, cho nên mấy từ “cao niên” ở đây không phải dư thừa. Đại khái cả câu nó là: “những vị tướng quân lớn tuổi có nhiều kinh nghiệm”.

/166

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status