Cô vừa tốt nghiệp, đúng là không thể lấy ra số tiền lớn như vậy để chữa bệnh cho Tôn bà bà.
Mặc dù Lâm Bân và Đặng Nhã Phi đã nhận nuôi cô nhưng họ hầu như không chăm sóc cô.
Người nuôi dưỡng cô là Tôn bà bà, người hầu của Lâm Gia.
Tình cảm của hai người như bà và cháu, cô không thể bỏ mặc Tôn bà bà.
Đặng Nhã Phi thấy cô do dự, dịu dàng bước tới bên cạnh cô khuyên nhủ.
"Gả cho ai chẳng vậy.
Con chịu ấm ức một chút.
Sau khi con kết hôn, mẹ sẽ lập tức đưa tiền cho con.
" Ánh mắt của mọi người trong phòng, cùng với khoản viện phí khổng lồ, như một tảng đá đè lên người của Lâm Sơ Tế, khiến cô gần như không thể đứng thẳng.
Cuối cùng nước mắt cũng không kìm được rơi xuống.
Cô cúi đầu, giọng yếu ớt: "Được, con sẽ gả.
" Vài ngày sau, Lâm Sơ Tế mặc váy dây trắng đơn giản, đứng trong một nhà thờ nhỏ hẻo lánh ở ngoại ô thành phố.
Cô sắp kết hôn rồi.
Với một người đàn ông cô chưa từng gặp mặt.
Cô không thuê váy cưới, không muốn lãng phí khoản tiền đó, số tiền tiết kiệm phải để trả viện phí cho Tôn bà bà.
Cô mua một bó hoa baby trắng mười tệ ở tiệm hoa, nhờ chủ tiệm tặng thêm một dải lụa trắng thuần để cột tóc.
Nhờ gương mặt và khí chất của Lâm Sơ Tế, tổng thể trông vẫn thanh thoát xuất chúng.
Đã đến giờ cử hành hôn lễ, nhưng chú rể vẫn chưa xuất hiện.
Khung cảnh tại hiện trường trống vắng, rất ít người tới dự.
Lâm Bân an ủi Lâm Sơ Tế: "Đừng vội, chắc kẹt xe, đợi thêm chút đi.
" Lâm Sơ Tế hít sâu một hơi.
Về người đàn ông mà cô sắp lấy, cô cũng có nghe qua đôi chút.
Tên là Lục Diễm, không có nghề nghiệp ổn định.
Lấy một người đàn ông xa lạ thế này, Lâm Sơ Tế cũng bất an, nhưng cô không còn cách nào khác.
"Sao bên nhà trai không có ai tới vậy?" Đặng Nhã Phi nhíu mày, quét mắt nhìn sân nhỏ chỉ lác đác vài người.
Hôm nay bà ta ăn diện vô cùng dịu dàng lộng lẫy, váy dài màu tím nhạt và lớp trang điểm khiến người ta tưởng bà ta có tính cách hiền hòa với đời.
Rõ ràng Lục Gia không coi trọng cuộc hôn nhân này, nhưng Lâm Sơ Tế cũng không quá bận tâm.
Trong lòng cô chỉ căng thẳng vì tiền viện phí của Tôn bà bà.
Lâm Sơ Tế hạ giọng hỏi Đặng Nhã Phi: "Chỉ cần hôn lễ kết thúc, mẹ sẽ lập tức đưa tiền cho con đúng không?" Vì để Tôn bà bà sống sót, cô đã đồng ý với cha mẹ nuôi, dùng cuộc hôn nhân của mình đổi lấy khoản tiền đó.
"Đều là người trong nhà, sao cứ mở miệng ra là nhắc tới tiền mãi thế.
Yên tâm đi, sẽ không thiếu của con đâu.
Đừng hỏi mãi nữa.
" Giọng điệu dịu dàng của Đặng Nhã Phi vẫn lộ rõ sự mất kiên nhẫn.
Lúc này, Lâm Sơ Tuyết cũng tới.
Cô ta mặc bộ lễ phục cao cấp, ánh sáng kim tuyến rực rỡ, khoác tay Chu Tử Viễn ngạo nghễ bước vào nhà thờ.
Lâm Sơ Tuyết đi thẳng đến bên cạnh Lâm Bân và Đặng Nhã Phi, ánh mắt tràn ngập vẻ đắc ý.
Cô ta đã cướp đi bạn trai của Lâm Sơ Tế, còn Lâm Sơ Tế giờ chỉ có thể gả cho một đứa con riêng nghèo hèn.
Chu Tử Viễn cứ đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Sơ Tế mặc váy trắng, trong lòng ngập tràn hối hận và xấu hổ, thất thần.
Vì sự phản bội của anh, người con gái anh yêu mới phải gả cho người khác.
Hôm nay anh vốn không muốn tới, là Lâm Sơ Tuyết ép buộc anh.
/2794
|