Hai người cùng đi tới trạm xe buýt, Lâm Sơ Tế lấy ví ra tìm tiền lẻ.
Lục Diễm quét mắt nhìn hàng dài những chiếc xe phía trước: "Chúng ta phải đi xe buýt về à?" "Đương nhiên.
Nhà mình cách đây xa như vậy, bắt taxi thì đắt lắm.
" Lâm Sơ Tế cuối cùng cũng moi được hai đồng xu từ khe ví, đặt vào tay Lục Diễm: "Vừa đủ!" Lục Diễm nhìn chằm chằm vào hai đồng xu trong tay, đồng tử đen sâu khẽ nheo lại: "Em dù sao cũng là thiên kim tiểu thư Lâm Gia.
Sao ngay cả chút tiền đi taxi về cũng tiếc không dám xài vậy?" Cảm nhận được sự hoài nghi trong giọng nói của người đàn ông, Lâm Sơ Tế vô thức siết chặt ví tiền, vẻ mặt hơi né tránh.
Cô lại quên mất bây giờ mình đang đóng vai Lâm Sơ Tuyết - một tiểu thư được cưng chiều hết mực rồi.
"Trước kia tôi tiêu tiền hoang phí, chẳng để dành được đồng nào.
Dạo gần đây lại giận c dỗi với ba mẹ, không muốn xin tiền nữa, nên mới túng thiếu như vậy.
" Cô vội vàng cố gắng giữ bình tĩnh để chắp vá lời nói dối, hàng mi không ngừng run nhẹ.
Lục Diễm xoay xoay hai đồng xu trong tay.
Anh nhớ lại lần trước tới nhà Lâm Sơ Tế, đúng lúc nhìn thấy cô cãi nhau ầm ĩ với bố mẹ.
Quan hệ quả thật không mấy tốt đẹp.
"Căng thẳng gì chứ.
Sao cứ mỗi lần tôi nhắc tới chuyện của em và nhà em thì em lại hoảng hốt vậy?" Lục Diễm nhếch môi cười, bàn tay to xoa lên mái tóc cô, nhướng mày, giọng thấp khàn an ủi: "Sao lại có chuyện để phụ nữ trả tiền chứ.
Cứ dùng tiền của tôi trước đi.
" Lục Diễm nghĩ ngợi một chút, lấy ví từ túi áo khoác ra, nhét vào lòng Lâm Sơ Tế: "Đợt này tôi có làm thêm ở cửa hàng, cũng kiếm được không ít.
" Lâm Sơ Tế ôm lấy ví, cụp mắt xuống, vẻ mặt bị mái tóc mái che khuất.
Đúng lúc cả hai đều im lặng, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng điệu châm chọc đầy mỉa mai: "Xem ra sống cũng thảm đấy nhỉ! Đến taxi cũng không đi nổi, chỉ có thể I chen chúc đi xe buýt.
Lâm Sơ Tế nhìn theo hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy ven đường đỗ một chiếc BMW trắng muốt.
Lâm Sơ Tuyết đeo kính râm, mặc một chiếc váy hai dây bó sát kẻ sọc đầy khiêu khích, đang ngồi trong xe cùng Chu Tử Viễn.
Cô ta tháo kính râm xuống, miệng còn đang nhai kẹo cao su, ngạo mạn liếc về phía bọn họ: "Muốn đi nhờ một đoạn không? Nhưng mà trước tiên phải lau sạch giày đã, kẻo lấm bẩn chiếc xe mới của chồng tôi.
" Lâm Sơ Tế lấy điện thoại từ trong túi ra, bước tới trước xe, chụp mấy tấm hình biển số xe, rồi chỉ vào biển báo bên đường, đôi mắt sáng bừng trợn to, giọng nói nghiêm túc: "Không thấy ở đây cấm đỗ xe à? Không lái xe đi, tôi sẽ báo cáo đấy!" Chu Tử Viễn đến giờ vẫn cảm thấy không còn mặt mũi nào đối diện với Lâm Sơ Tế, anh ta cũng chẳng muốn đưa Lâm Sơ Tuyết tới đây chọc tức cô, đang định lái xe đi, thì bị Lâm Sơ Tuyết ngăn lại.
Lâm Sơ Tuyết hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đầy khinh miệt: "Chị cứ việc đi báo cáo.
Tôi không phải loại người như chị, phạt bao nhiêu chúng tôi cũng trả được, đâu có thảm như ai đó, ngay cả tiền đi taxi cũng không có.
Hết tiền thì chỉ còn cách van xin người khác như ăn mày, chị biết không? Nhà tôi nuôi chó cũng y như vậy đấy.
/2794
|