Lau mồ hôi trên trán, Kiều Hi lùi về phía sau Lục Diễm, thầm thở dài công việc này đúng là cần có sức lực.
Lâm Sơ Tế ngây người khi những món quà được mở ra, bên trong toàn là đồ hiệu xa xỉ, trang sức, đồng hồ, rượu vang, còn có rất nhiều món đồ cô chưa từng thấy, giống như đồ cổ.
Những món đồ này chẳng lẽ cũng là đồ nhái Lục Diễm xoay xở từ tay bạn bè? Mặc dù Lâm Gia không phải là đại gia, nhưng cũng coi như đã thấy nhiều, làm sao những thứ này có thể thoát khỏi đôi mắt tinh tường của họ? "Mắt bọn họ rất tinh.
Nếu họ phát hiện là đồ giả thì anh cứ nói là do tôi mua!" Lâm Sơ Tế khẽ kéo tay áo Lục Diễm, nhón chân thì thầm bên tại anh.
Khóe môi Lục Diễm thấp thoáng một nụ cười nhạt.
Anh cũng không biết mình đang cười cái gì, có lẽ là vì lần đầu tiên có người cho rằng anh tặng đồ giả, cũng có thể là vì chút ý bảo vệ nho nhỏ trong giọng nói của Lâm Sơ Tế.
Anh khẽ gãi lòng bàn tay mềm mại của Lâm Sơ Tế: "Yên tâm, tôi chưa bao giờ tặng đồ giả.
" Đặng Nhã Phi và Lâm Sơ Tuyết sững sờ vài giây mới lấy lại tinh thần, mắt nhìn chằm chằm đến ngây dại.
Bọn họ cũng từng thấy qua nhiều thứ, những món đồ này cộng lại đã đáng giá cả gia tài.
Đặng Nhã Phi nở nụ cười thân thiện, làm bộ làm tịch nói: "Lục Diễm đến là được rồi, mang quà làm gì chứ.
Hơn nữa những món quà này đều quá quý giá, chúng tôi sao dám nhận đây.
" Sự chú ý của Lâm Sơ Tuyết hoàn toàn bị bộ trang sức kim cương trên bàn thu hút, cô ta còn nhìn thấy một chiếc vòng tay là sản phẩm đặt riêng trong cửa hàng trang sức mà cô ta yêu thích nhất.
Đang định đưa tay lấy lên đeo thử, thì chiếc hộp nhung xanh đã lập tức bị đóng lại.
Lục Diễm đã nhanh chóng bước tới, thu hết đồ về.
Ánh mắt anh sâu không lường được, lạnh nhạt quét qua cả nhà họ: "Những thứ này vốn là quà của Lục Gia tặng cho Lâm Gia, nhưng vừa rồi tôi nghe thấy các người ngoài cửa, đã không còn nhận cô ấy là con gái.
Đã như vậy, những món quà này cũng không cần phải tặng nữa, các người cũng là danh môn thế gia, chắc hẳn sẽ không để tâm đến chút lễ mọn này.
" Đặng Nhã Phi và Lâm Sơ Tuyết đều ngây người.
Lâm Sơ Tuyết kéo tay áo mẹ, lo lắng thúc giục nhỏ giọng: "Mẹ! Mẹ mau nói gì đi, bộ trang sức cao cấp đó có tiền cũng chưa chắc đặt được!" Đặng Nhã Phi thầm nghĩ quả nhiên mình vẫn là người nghèo, chưa từng thấy qua cảnh tượng hoành tráng như vậy.
Những gia tộc giàu có đỉnh cấp như Lục Gia, chỉ cần kẽ tay rơi ra một chút cũng không phải loại hào môn sa sút như bọn họ có thể sánh được.
Cho dù Lục Diễm là đứa con ngoài giá thú, nhưng chuyện cậu ta kết hôn, Lục Gia tặng quà cho thông gia cũng là chuyện bình thường.
Đặng Nhã Phi lập tức hối hận vì đã làm căng với Lâm Sơ Tế, sau này biết đâu còn có thể lợi dụng Lâm Sơ Tế để mọi được chút lợi ích từ Lục Diễm.
với tưởng tượng "Lục Diễm à, cậu nặng lời quá rồi.
Làm mẹ thì nhất thời nóng giận mới mắng con cái vài câu, không thể coi là thật được.
" Đặng Nhã Phi lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười, nhưng ánh mắt thì dán chặt vào đống hàng hiệu được đóng gói tinh xảo kia.
"Không cần nhiều lời.
" Lục Diễm lạnh lùng nhìn bọn họ, không hề có chút động lòng.
/2794
|