Ngoại hình của anh thay đổi rồi, giọng nói của anh cũng khác, nhưng tình cảm của anh dành cho Linh Nhi vẫn không hề thay đổi, vẫn sâu đậm hệt như trước đây. Sâu đậm tới mức anh có thể vì Linh Nhi mà đắc tội với cả thế giới! Thế nhưng Linh Nhi, cô ấy có cảm nhận được không?
Long Duy nhìn chằm chằm Tưởng Linh Nhi, từ trong đôi mắt long lanh của cô ấy nhìn thấy diện mạo bây giờ của mình. Phải, anh thừa nhận, diện mạo của anh đã hoàn toàn khác, không giống với trước đây ở bất cứ một điểm nào. Sau khi phẫu thuật, lần đầu tiên soi gương anh cũng sốc đến mức làm rơi vỡ gương, sau đó anh đã phải mất một thời gian rất lâu mới có thể chấp nhận được khuôn mặt này.
Trong một thời gian ngắn, đến chính bản thân anh cũng không thể chấp nhận được, hơn nữa anh cũng từng dùng gương mặt này làm tổn thương Linh Nhi. Linh Nhi sau khi nghe được kẻ giả mạo “Long Duy” gọi đến mà nghi ngờ anh, điều này anh có thể hiểu được, không hề trách cô.
“Anh thực sự là Long Duy?” Qua một hồi lâu Tưởng Linh Nhi mới lên tiếng, câu hỏi vẫn giống hệt như câu hỏi trước đó.
Cô không biết bản thân nên tin ai, chỉ là giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo cô rằng những lời của người đàn ông đang đứng trước mặt cô lúc này là đáng tin. Tin tưởng anh, cũng đồng nghĩa với việc cô tin và thừa nhận anh là Long Duy. Thế nhưng người ban nãy gọi điện cho cô không những có giọng nói giống Long Duy, mà còn biết rõ chuyện riêng giữa hai người, người đó cũng có khả năng là Long Duy.
Một người có giọng nói quen thuộc như Long Duy, một người không giống nhưng cô lại cảm thấy có thể tin tưởng được, cô rất khó có thể đưa ra lựa chọn giữa hai người. Vì không thể chọn lựa, nên cô càng trở nên rối bời và buồn phiền, chỉ có thể nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng trước mặt mình, nhìn sâu vào trong đôi mắt anh: “Tôi, tôi có thể tin anh được không?”
“Được!” Long Duy nắm chặt tay của Tưởng Linh nhi, gật đầu nói: “Linh Nhi, em có thể tin tưởng anh.”
“Nhưng…” Tưởng Linh Nhi vẫn còn lo lắng, ngộ nhỡ như cô tin nhầm người, bỏ lỡ Long Duy thật sự thì phải làm sao.
“Em nói đi…” Long Duy biết cô vẫn còn điều muốn nói.
“Tôi muốn đi đến điểm hẹn, tôi muốn đi xem, tôi cần phải tự mình xác thực mới có thể an tâm.” Tưởng Linh Nhi mím môi, kiên định nói.
“Được, anh đi cùng em.” Cô muốn đi gặp người đàn ông đó để xác thực là do vẫn còn nghi ngờ anh, nhưng Long Duy không nói ra. Cũng tốt, anh cũng muốn biết người đàn ông đó là ai, lần này họ nhất định sẽ không để yên cho những kẻ đó lộng hành nữa.
“Anh cũng muốn đi sao?” Tưởng Linh Nhi cũng không rõ bản thân đang lo lắng điều gì, chính là cảm thấy anh cùng cô đi gặp người đó có điều gì đó không phải.
“Quyết định như vậy đi, anh sẽ đi cùng em.” Long Duy khẳng định, không để cho Tưởng Linh Nhi phản đối.
Tưởng Linh Nhi: “…”
Trước đây anh là vậy, bất cứ việc gì cũng đều quả quyết như thế, đều không thảo luận với cô mà toàn tự mình đưa ra quyết định.
Long Duy lại nói: “Em về phòng thay đồ đi, anh đi chuẩn bị một chút. Đợi sắp xếp xong chúng ta sẽ cùng nhau đi đến tháp ở Thành Nam.”
“Anh…Anh cũng biết tháp Vọng Nguyệt!” Mặc dù trong lòng Tưởng Linh Nhi đã chọn tin tưởng người đàn ông này, nhưng có thể nghe được chính miệng anh ta nói ra địa điểm ấy khiến cô an tâm hơn rất nhiều.
“Lẽ nào anh không nên biết sao?” Long Duy chau mày.
“Không, không phải…” Là người sống ở thành phố Lâm Hải của nước A, biết đến ngôi tháp này không có gì là kì lạ, nhưng điều khiến Linh Nhi yên tâm là anh biết nơi mà người đàn ông trong điện thoại hẹn cô đến chính là nơi đó. Tháp Vọng Nguyệt không phải là tháp cao nhất của thành phố Lâm Hải nhưng lại có lịch sử lâu đời nhất, cũng là nơi ngắm trăng đẹp nhất vào mỗi dịp Trung thu. Ngôi tháp này được biết đến nhiều với tên gọi tháp Vọng Nguyệt, nhưng nó còn có một tên gọi khác là tháp Tình Nhân. Tên gọi được lưu truyền trong dân gian thường có phần quen thuộc hơn, vì thế mà có rất nhiều cặp tình nhân trẻ đến đây cùng nhau ước nguyện, mong ước rằng tình yêu giữa hai người sẽ bền lâu. Những người yêu thương nhau luôn hi vọng có thể nắm tay nhau đi đến cuối đời. Long Duy và Tưởng Linh Nhi cũng không ngoại lệ, họ cũng giống như những cặp đôi khác đến đây cùng nắm tay cầu nguyện. Vì thế mà tháp đã trở thành nơi mà họ thường đến hẹn hò, ngoài ra không có nơi nào khác.
Người đàn ông lúc này hẹn Tưởng Linh Nhi gặp nhau ở địa điểm cũ, nơi đó chắc chắn là tháp Vọng Nguyệt chứ không còn nơi nào khác.
*
Nhân lúc Tưởng Linh Nhi về phòng thay đồ, Long Duy gọi điện thoại cho Quyền Nam Dương: “Mấy tên đó lại bắt đầu giở trò rồi, lần này thủ đoạn của chúng là giả mạo tôi.”
“Mấy tên đó cuối cùng cũng không chịu ngồi yên, lần này nhất định phải giăng lưới tóm gọn bọn chúng, một tên cũng không để thoát.” Trong điện thoại là giọng nói bình tĩnh như mọi khi của Quyền Nam Dương, nghe tiếp thì là tiếng nói vô cùng quả quyết: “Nếu như chúng đã muốn giả mạo anh, thì hãy cứ để chúng tiếp tục diễn, tôi muốn xem chúng rốt cuộc còn muốn làm gì nữa.”
Long Duy lại không bình tĩnh như Quyền Nam Dương, anh chau mày nói: “Chúng dùng thủ đoạn gì thì tôi không lo, nhưng điều tôi lo là Linh Nhi sẽ bị chúng lừa.”
Bởi hiện tại Linh Nhi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh, Long Duy rất lo cô sẽ bị trúng kế của kẻ thù mà không tin tưởng anh nữa. Anh không dám nghĩ đến việc cô không tin anh là Long Duy thật sự, anh không biết nên làm gì…
Biết điều Long Duy lo lắng, Quyền Nam Dương liền lập tức trấn an anh: “Long Duy, nếu anh nghĩ rằng Linh Nhi là người con gái dễ bị người khác lừa gạt như vậy thì anh nên dành thời gian để hiểu cô ấy nhiều hơn.”
Long Duy sững người: “Tại sao anh lại nói vậy?”
Quyền Nam Dương đáp: “Bởi vì cô ấy yêu anh, vì thế cô ấy nhất định sẽ không nhầm lẫn mà cho rằng người khác là anh.”
Cũng không biết vì lí do gì mà Quyền Nam Dương lại kiên định rằng Tưởng Linh Nhi nhất định sẽ nhận ra ai mới là Long Duy thật. Có lẽ cũng là do Nam Dương cũng giống như Linh Nhi, dành trọn tâm ý cho một người duy nhất. Anh yêu Trần Nhạc Nhung nên tất cả mọi thứ của cô anh đều thấy ghi nhớ, nhất định sẽ không nhận nhầm cô với người khác. Yêu một người, thì người đó trong mắt đối phương sẽ luôn là duy nhất mà bất cứ ai cũng không thể thay thế. Cho dù diện mạo của Long Duy không giống như trước, nhưng nhất định Linh Nhi sẽ cảm nhận được những điều thân thuộc từ anh ấy, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Nghe những lời này từ chỗ Quyền Nam Dương, Long Duy bớt lo lắng rất nhiều, anh nói: “Có người mạo danh tôi gọi điện thoại cho Linh Nhi, hắn ta hẹn gặp mặt cô ấy ở chỗ cũ, một lúc nữa tôi sẽ cùng cô ấy qua đó, anh mau cho người đến tháp Tình Nhân thám thính xem sao.”
Quyền Nam Dương: “Tôi sẽ cho người qua đó, hai người cũng phải chú ý an toàn, không được để lộ chỗ ở hiện tại.”
Dù sao thì Tưởng Linh Nhi vẫn còn mang trên mình tội danh giết người, nên trước khi chuyện này được giải quyết triệt để thì cô sẽ không được xuất hiện công khai. Cách này sẽ làm dư luận tạm quên cô, đây là cách tốt nhất để bảo vệ cô.
Long Duy gật đầu: “Điều này thì anh yên tâm.”
Long Duy nhìn chằm chằm Tưởng Linh Nhi, từ trong đôi mắt long lanh của cô ấy nhìn thấy diện mạo bây giờ của mình. Phải, anh thừa nhận, diện mạo của anh đã hoàn toàn khác, không giống với trước đây ở bất cứ một điểm nào. Sau khi phẫu thuật, lần đầu tiên soi gương anh cũng sốc đến mức làm rơi vỡ gương, sau đó anh đã phải mất một thời gian rất lâu mới có thể chấp nhận được khuôn mặt này.
Trong một thời gian ngắn, đến chính bản thân anh cũng không thể chấp nhận được, hơn nữa anh cũng từng dùng gương mặt này làm tổn thương Linh Nhi. Linh Nhi sau khi nghe được kẻ giả mạo “Long Duy” gọi đến mà nghi ngờ anh, điều này anh có thể hiểu được, không hề trách cô.
“Anh thực sự là Long Duy?” Qua một hồi lâu Tưởng Linh Nhi mới lên tiếng, câu hỏi vẫn giống hệt như câu hỏi trước đó.
Cô không biết bản thân nên tin ai, chỉ là giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo cô rằng những lời của người đàn ông đang đứng trước mặt cô lúc này là đáng tin. Tin tưởng anh, cũng đồng nghĩa với việc cô tin và thừa nhận anh là Long Duy. Thế nhưng người ban nãy gọi điện cho cô không những có giọng nói giống Long Duy, mà còn biết rõ chuyện riêng giữa hai người, người đó cũng có khả năng là Long Duy.
Một người có giọng nói quen thuộc như Long Duy, một người không giống nhưng cô lại cảm thấy có thể tin tưởng được, cô rất khó có thể đưa ra lựa chọn giữa hai người. Vì không thể chọn lựa, nên cô càng trở nên rối bời và buồn phiền, chỉ có thể nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng trước mặt mình, nhìn sâu vào trong đôi mắt anh: “Tôi, tôi có thể tin anh được không?”
“Được!” Long Duy nắm chặt tay của Tưởng Linh nhi, gật đầu nói: “Linh Nhi, em có thể tin tưởng anh.”
“Nhưng…” Tưởng Linh Nhi vẫn còn lo lắng, ngộ nhỡ như cô tin nhầm người, bỏ lỡ Long Duy thật sự thì phải làm sao.
“Em nói đi…” Long Duy biết cô vẫn còn điều muốn nói.
“Tôi muốn đi đến điểm hẹn, tôi muốn đi xem, tôi cần phải tự mình xác thực mới có thể an tâm.” Tưởng Linh Nhi mím môi, kiên định nói.
“Được, anh đi cùng em.” Cô muốn đi gặp người đàn ông đó để xác thực là do vẫn còn nghi ngờ anh, nhưng Long Duy không nói ra. Cũng tốt, anh cũng muốn biết người đàn ông đó là ai, lần này họ nhất định sẽ không để yên cho những kẻ đó lộng hành nữa.
“Anh cũng muốn đi sao?” Tưởng Linh Nhi cũng không rõ bản thân đang lo lắng điều gì, chính là cảm thấy anh cùng cô đi gặp người đó có điều gì đó không phải.
“Quyết định như vậy đi, anh sẽ đi cùng em.” Long Duy khẳng định, không để cho Tưởng Linh Nhi phản đối.
Tưởng Linh Nhi: “…”
Trước đây anh là vậy, bất cứ việc gì cũng đều quả quyết như thế, đều không thảo luận với cô mà toàn tự mình đưa ra quyết định.
Long Duy lại nói: “Em về phòng thay đồ đi, anh đi chuẩn bị một chút. Đợi sắp xếp xong chúng ta sẽ cùng nhau đi đến tháp ở Thành Nam.”
“Anh…Anh cũng biết tháp Vọng Nguyệt!” Mặc dù trong lòng Tưởng Linh Nhi đã chọn tin tưởng người đàn ông này, nhưng có thể nghe được chính miệng anh ta nói ra địa điểm ấy khiến cô an tâm hơn rất nhiều.
“Lẽ nào anh không nên biết sao?” Long Duy chau mày.
“Không, không phải…” Là người sống ở thành phố Lâm Hải của nước A, biết đến ngôi tháp này không có gì là kì lạ, nhưng điều khiến Linh Nhi yên tâm là anh biết nơi mà người đàn ông trong điện thoại hẹn cô đến chính là nơi đó. Tháp Vọng Nguyệt không phải là tháp cao nhất của thành phố Lâm Hải nhưng lại có lịch sử lâu đời nhất, cũng là nơi ngắm trăng đẹp nhất vào mỗi dịp Trung thu. Ngôi tháp này được biết đến nhiều với tên gọi tháp Vọng Nguyệt, nhưng nó còn có một tên gọi khác là tháp Tình Nhân. Tên gọi được lưu truyền trong dân gian thường có phần quen thuộc hơn, vì thế mà có rất nhiều cặp tình nhân trẻ đến đây cùng nhau ước nguyện, mong ước rằng tình yêu giữa hai người sẽ bền lâu. Những người yêu thương nhau luôn hi vọng có thể nắm tay nhau đi đến cuối đời. Long Duy và Tưởng Linh Nhi cũng không ngoại lệ, họ cũng giống như những cặp đôi khác đến đây cùng nắm tay cầu nguyện. Vì thế mà tháp đã trở thành nơi mà họ thường đến hẹn hò, ngoài ra không có nơi nào khác.
Người đàn ông lúc này hẹn Tưởng Linh Nhi gặp nhau ở địa điểm cũ, nơi đó chắc chắn là tháp Vọng Nguyệt chứ không còn nơi nào khác.
*
Nhân lúc Tưởng Linh Nhi về phòng thay đồ, Long Duy gọi điện thoại cho Quyền Nam Dương: “Mấy tên đó lại bắt đầu giở trò rồi, lần này thủ đoạn của chúng là giả mạo tôi.”
“Mấy tên đó cuối cùng cũng không chịu ngồi yên, lần này nhất định phải giăng lưới tóm gọn bọn chúng, một tên cũng không để thoát.” Trong điện thoại là giọng nói bình tĩnh như mọi khi của Quyền Nam Dương, nghe tiếp thì là tiếng nói vô cùng quả quyết: “Nếu như chúng đã muốn giả mạo anh, thì hãy cứ để chúng tiếp tục diễn, tôi muốn xem chúng rốt cuộc còn muốn làm gì nữa.”
Long Duy lại không bình tĩnh như Quyền Nam Dương, anh chau mày nói: “Chúng dùng thủ đoạn gì thì tôi không lo, nhưng điều tôi lo là Linh Nhi sẽ bị chúng lừa.”
Bởi hiện tại Linh Nhi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh, Long Duy rất lo cô sẽ bị trúng kế của kẻ thù mà không tin tưởng anh nữa. Anh không dám nghĩ đến việc cô không tin anh là Long Duy thật sự, anh không biết nên làm gì…
Biết điều Long Duy lo lắng, Quyền Nam Dương liền lập tức trấn an anh: “Long Duy, nếu anh nghĩ rằng Linh Nhi là người con gái dễ bị người khác lừa gạt như vậy thì anh nên dành thời gian để hiểu cô ấy nhiều hơn.”
Long Duy sững người: “Tại sao anh lại nói vậy?”
Quyền Nam Dương đáp: “Bởi vì cô ấy yêu anh, vì thế cô ấy nhất định sẽ không nhầm lẫn mà cho rằng người khác là anh.”
Cũng không biết vì lí do gì mà Quyền Nam Dương lại kiên định rằng Tưởng Linh Nhi nhất định sẽ nhận ra ai mới là Long Duy thật. Có lẽ cũng là do Nam Dương cũng giống như Linh Nhi, dành trọn tâm ý cho một người duy nhất. Anh yêu Trần Nhạc Nhung nên tất cả mọi thứ của cô anh đều thấy ghi nhớ, nhất định sẽ không nhận nhầm cô với người khác. Yêu một người, thì người đó trong mắt đối phương sẽ luôn là duy nhất mà bất cứ ai cũng không thể thay thế. Cho dù diện mạo của Long Duy không giống như trước, nhưng nhất định Linh Nhi sẽ cảm nhận được những điều thân thuộc từ anh ấy, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Nghe những lời này từ chỗ Quyền Nam Dương, Long Duy bớt lo lắng rất nhiều, anh nói: “Có người mạo danh tôi gọi điện thoại cho Linh Nhi, hắn ta hẹn gặp mặt cô ấy ở chỗ cũ, một lúc nữa tôi sẽ cùng cô ấy qua đó, anh mau cho người đến tháp Tình Nhân thám thính xem sao.”
Quyền Nam Dương: “Tôi sẽ cho người qua đó, hai người cũng phải chú ý an toàn, không được để lộ chỗ ở hiện tại.”
Dù sao thì Tưởng Linh Nhi vẫn còn mang trên mình tội danh giết người, nên trước khi chuyện này được giải quyết triệt để thì cô sẽ không được xuất hiện công khai. Cách này sẽ làm dư luận tạm quên cô, đây là cách tốt nhất để bảo vệ cô.
Long Duy gật đầu: “Điều này thì anh yên tâm.”
/999
|