Chưa làm rõ vấn đề băn khoăn này, Trần Nhạc Nhung vẫn chưa yên tâm được.
Nghe được câu hỏi của cô, Quyền Nam Dương thấp giọng bật cười.
Trần Nhạc Nhung mím môi: "Anh cười cái gì?"
Vấn đề cô hỏi buồn cười vậy sao?
Anh có thể nghiêm túc một chút không?
Quyền Nam Dương lại ôm cô vào lòng hôn một cái, cười nói: "Anh cũng đã hôn em như này thế rồi, vậy em nói xem anh thích ai? Em nói xem anh thích em theo kiểu nào?"
Trần Nhạc Nhung rầu rĩ nói: "Anh không nói, làm sao em biết được."
Quyền Nam Dương một tay nắm tay cô, một tay vén tóc rối trên trán cô nói: "Cô gái ngốc của anh, anh không thích em."
Anh không thích cô!
Trần Nhạc Nhung bắt đầu lo lắng, cô như rơi vào hầm băng, nhưng sau đó lại nghe được anh nói: "Anh không thích em nhưng anh yêu em."
Anh yêu cô?
Trần Nhạc Nhung chỉ ngây ngốc nhìn anh, anh lại nói tiếp: "Anh yêu em! Yêu em của hiện tại, yêu người con gái đang đứng trước mặt anh. Là loại tình yêu giữa người đàn ông và người phụ nữ."
Là kiểu tình yêu của người đàn ông đối với phụ nữ chứ không phải tình yêu của một người anh trai đối với em gái giống như cô tưởng.
Niềm vui từ từ hiện lên trên khuôn mặt của Trần Nhạc Nhung, cô cong khóe miệng mỉm cười.
Cô muốn hét lên thật to, nói cho mọi người biết, tình yêu của cô dành cho anh Liệt cuối cùng đã được đáp lại rồi.
Lúc cô cười rộ lên nhìn rất đẹp, lông mi cong cong, ánh mắt sáng rỡ như bầu trời đầy sao.
Trong mắt Quyền Nam Dương, trên thế giới này vẫn chưa có người nào khi cười lên lại đẹp như Nhung Nhung, nụ cười của cô dường như làm cho mọi thứ lu mờ.
Quyền Nam Dương xoa đầu cô, sau đó lại hôn lên trán cô: "Cô gái ngốc của anh, em đã hiểu rõ chưa?"
Trần Nhạc Nhung đỏ mặt cúi đầu, giống một đứa bé làm sai chuyện, nhỏ giọng nói: "Anh Liệt, em hiểu rồi. Sau này em sẽ không phạm phải lỗi giống như vậy nữa."
Quyền Nam Dương ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô nói: "Ừm, ngoan!"
Trần Nhạc Nhung tựa đầu vào lòng anh, cọ tới cọ lui trong ngực anh.
Vẫn là lồng ngực của anh Liệt ấm áp nhất, dựa vào lòng anh cho dù mưa gió có lớn hơn nữa tựa hồ cũng chẳng đáng nhắc tới nữa.
Gió vẫn đang thổi, tuyết rơi càng lúc càng nhiều nhưng trong thế giới của Trần Nhạc Nhung đã không còn gió tuyết, chỉ có ánh nắng rực rỡ và anh Liệt yêu thương cô nhất mà thôi.
Trần Dận Trạch lại trơ mắt nhìn Trần Nhạc Nhung bị Quyền Nam Dương mang đi một lần nữa, anh ta vẫn cứ siết chặt nắm đấm, chặt đến mức gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Không còn bao lâu nữa.
*
Bên ngoài tuyết lớn đầy trời, bên trong phòng mở lò sưởi nhiệt độ rất cao, cho dù mặc áo mỏng đi lại trong phòng cũng không cảm thấy lạnh lẽo.
Tưởng Linh Nhi mặc bộ đồ ở nhà màu trắng xanh, tay cô cầm tách trà nóng, cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc của Long Duy, gõ một lần, hai lần, ba lần rốt cuộc cũng nghe được anh ta nói: "Vào đi."
Sau khi nghe được lời của anh, cô mới đẩy cửa, cầm theo tách trà nóng đi vào rồi dè dặt đi về phía bàn làm việc của Long Duy.
Cô đi cực nhẹ, không dám phát ra, chỉ sợ một âm thanh nhỏ cũng sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của Long Duy.
Long Duy tạm dừng công việc lại, ngẩng đầu nhìn cô, nhìn dáng vẻ cẩn thận từng tí của cô, không khỏi nhíu mày nói: "Em vẫn còn sợ anh?"
Nghe lời anh nói, bàn tay đưa tách trà của Tưởng Linh Nhi hơi run lên, tách trà trong tay suýt chút nữa rớt xuống đất, nhưng cô cố làm ra vẻ trấn tĩnh phủ nhận nói: "Sao lại thế được?"
Cô cũng không dám nhìn thẳng vào anh. Lúc anh nhìn cô, cô luôn trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Chỉ nhân lúc anh không chú ý, cô mới lặng lẽ đánh giá anh.
Những chuyện này Long Duy đều biết, nhưng anh không vạch trần cô.
Anh đã làm tổn thương cô như vậy, cô sợ anh cũng là chuyện bình thường, chỉ là anh vẫn không nhịn được muốn đến gần cô, muốn ôm cô vào lòng, muốn dùng cách mãnh liệt nhất, thân mật nhất để có được cô.
Lúc Tưởng Linh Nhi đưa tách trà đến, Long Duy muốn nắm tay cô. Nhưng anh vừa đụng đến ngón tay của cô, cô đã bị dọa sợ đến mức rụt tay lại, lắp ba lắp bắp nói: "Long Duy, em, em… Em không phải..."
"Nhi, anh xin lỗi!" Anh biết rất rõ trong lòng cô vẫn còn đang sợ anh, vô cùng kháng cự tiếp xúc với anh. Anh không nên vội vàng tiếp xúc với cô.
Trong lòng cô vốn không kháng cự sự đụng chạm của anh, nhưng phản ứng cơ thể lại mạnh, chỉ cần anh ta vừa ôm cô, cô đã bị dọa run rẩy.
Nghe được câu xin lỗi của của anh, cô cũng không biết phải trả lời lại thế nào, chỉ cúi đầu im lặng.
"Em đi làm việc của em đi, không cần phải đặc biệt bưng trà rót nước cho anh đâu." Cô sợ hãi chuyện anh chạm vào cô, anh cũng không ép buộc, quả đắng anh tự trồng nên bây giờ anh phải tự gánh lấy.
"Em..."
"Sao thế?"
"Em đích thân xuống bếp làm món ăn, anh có muốn ăn thử cùng với em không?" Cô nhìn anh, cẩn thận hỏi, chỉ sợ anhgiận cô mà từ chối "Được." Long Duy gật đầu: "Em ra trước đi, anh làm xong việc này rồi ra ngay."
Cô đứng im không nhúc nhích.
Long Duy tạm gác lại việc, đứng dậy nói: "Đi thôi, anh cùng ra với em."
Anh đi về phía cô, cô lập tức giữ khoảng cách với anh.
Rõ ràng cô muốn đến gần anh, nhưng lại không kiểm soát được việc bài xích anh. Cảm giác này khiến Tưởng Linh Nhi vô cùng mâu thuẫn, nhất thời không thay đổi được.
Bọn họ đã từng là hai người yêu nhau thắm thiết nhất, như hai mà một, từng say đắm như thế, mà bây giờ...
Tưởng Linh Nhi đang suy nghĩ đột nhiên tay cô bị anh nắm chặt, Tưởng Linh Nhi muốn rút tay ra theo bản năng, nhưng lại lưu luyến độ ấm trong lòng bàn tay anh, không nỡ rút tay về, muốn để anh nắm chặt tay cô cứ đi như thế.
"Nhi..." Long Duy nặng nề gọi tên cô.
"Hả?" Nghe anh gọi tên, cô hơi nghiêng đầu nhìn anh, nói:"Sao vậy?"
Long Duy đứng lại giơ tay lên muốn xoa đầu cô, lúc sắp chạm đến tóc cô, anh lại dừng lại.
Anh cười khổ nói: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Tưởng Linh Nhi gật đầu nói: "Vâng."
Tay của cô được anh nắm chặt, giống như anh đang nắm lấy thứ quý giá quan trọng nhất.
Cô đã từng là quý giá quan trọng nhất với anh, là thứ anh ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ vỡ.
Nghĩ vậy, cơ thể của Tưởng Linh Nhi thả lỏng hơn nhiều, trái tim cô dần tiến gần anh hơn.
Bởi vì hiểu lầm, anh từng làm tổn thương cô, nhưng những tổn thương đó lại chẳng là gì so với việc mất anh.
Cô lại nói:"Em có làm món thịt kho tàu mà anh thích ăn nhất."
Anh ta nói: "Em vẫn nhớ sao?"
Tưởng Linh Nhi gật đầu: "Đương nhiên. Chỉ là em vẫn chưa học được. Hy vọng anh đừng chê tài nấu nướng của em nhé."
Long Duy mỉm cười: "Sao lại thế được? Cho dù thức ăn em làm là thuốc độc, anh cũng sẽ không do dự mà ăn hết."
Nghe anh nói thế, vẻ mặt Tưởng Linh Nhi hơi thay đổi, cô rút tay mình khỏi tay anh, vội vàng lùi về sau hai bước kéo dài khoảng cách với anh.
"Em sao thế?" Long Duy còn chưa ý thức được mình đã nói sai.
"Em sẽ không! Sao em làm tổn thương anh được chứ?" Tưởng Linh Nhi lắc đầu, mắt ngân ngấn nước, nói: "Em mãi mãi cũng sẽ không làm như vậy!"
Nghe được câu hỏi của cô, Quyền Nam Dương thấp giọng bật cười.
Trần Nhạc Nhung mím môi: "Anh cười cái gì?"
Vấn đề cô hỏi buồn cười vậy sao?
Anh có thể nghiêm túc một chút không?
Quyền Nam Dương lại ôm cô vào lòng hôn một cái, cười nói: "Anh cũng đã hôn em như này thế rồi, vậy em nói xem anh thích ai? Em nói xem anh thích em theo kiểu nào?"
Trần Nhạc Nhung rầu rĩ nói: "Anh không nói, làm sao em biết được."
Quyền Nam Dương một tay nắm tay cô, một tay vén tóc rối trên trán cô nói: "Cô gái ngốc của anh, anh không thích em."
Anh không thích cô!
Trần Nhạc Nhung bắt đầu lo lắng, cô như rơi vào hầm băng, nhưng sau đó lại nghe được anh nói: "Anh không thích em nhưng anh yêu em."
Anh yêu cô?
Trần Nhạc Nhung chỉ ngây ngốc nhìn anh, anh lại nói tiếp: "Anh yêu em! Yêu em của hiện tại, yêu người con gái đang đứng trước mặt anh. Là loại tình yêu giữa người đàn ông và người phụ nữ."
Là kiểu tình yêu của người đàn ông đối với phụ nữ chứ không phải tình yêu của một người anh trai đối với em gái giống như cô tưởng.
Niềm vui từ từ hiện lên trên khuôn mặt của Trần Nhạc Nhung, cô cong khóe miệng mỉm cười.
Cô muốn hét lên thật to, nói cho mọi người biết, tình yêu của cô dành cho anh Liệt cuối cùng đã được đáp lại rồi.
Lúc cô cười rộ lên nhìn rất đẹp, lông mi cong cong, ánh mắt sáng rỡ như bầu trời đầy sao.
Trong mắt Quyền Nam Dương, trên thế giới này vẫn chưa có người nào khi cười lên lại đẹp như Nhung Nhung, nụ cười của cô dường như làm cho mọi thứ lu mờ.
Quyền Nam Dương xoa đầu cô, sau đó lại hôn lên trán cô: "Cô gái ngốc của anh, em đã hiểu rõ chưa?"
Trần Nhạc Nhung đỏ mặt cúi đầu, giống một đứa bé làm sai chuyện, nhỏ giọng nói: "Anh Liệt, em hiểu rồi. Sau này em sẽ không phạm phải lỗi giống như vậy nữa."
Quyền Nam Dương ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô nói: "Ừm, ngoan!"
Trần Nhạc Nhung tựa đầu vào lòng anh, cọ tới cọ lui trong ngực anh.
Vẫn là lồng ngực của anh Liệt ấm áp nhất, dựa vào lòng anh cho dù mưa gió có lớn hơn nữa tựa hồ cũng chẳng đáng nhắc tới nữa.
Gió vẫn đang thổi, tuyết rơi càng lúc càng nhiều nhưng trong thế giới của Trần Nhạc Nhung đã không còn gió tuyết, chỉ có ánh nắng rực rỡ và anh Liệt yêu thương cô nhất mà thôi.
Trần Dận Trạch lại trơ mắt nhìn Trần Nhạc Nhung bị Quyền Nam Dương mang đi một lần nữa, anh ta vẫn cứ siết chặt nắm đấm, chặt đến mức gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Không còn bao lâu nữa.
*
Bên ngoài tuyết lớn đầy trời, bên trong phòng mở lò sưởi nhiệt độ rất cao, cho dù mặc áo mỏng đi lại trong phòng cũng không cảm thấy lạnh lẽo.
Tưởng Linh Nhi mặc bộ đồ ở nhà màu trắng xanh, tay cô cầm tách trà nóng, cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc của Long Duy, gõ một lần, hai lần, ba lần rốt cuộc cũng nghe được anh ta nói: "Vào đi."
Sau khi nghe được lời của anh, cô mới đẩy cửa, cầm theo tách trà nóng đi vào rồi dè dặt đi về phía bàn làm việc của Long Duy.
Cô đi cực nhẹ, không dám phát ra, chỉ sợ một âm thanh nhỏ cũng sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của Long Duy.
Long Duy tạm dừng công việc lại, ngẩng đầu nhìn cô, nhìn dáng vẻ cẩn thận từng tí của cô, không khỏi nhíu mày nói: "Em vẫn còn sợ anh?"
Nghe lời anh nói, bàn tay đưa tách trà của Tưởng Linh Nhi hơi run lên, tách trà trong tay suýt chút nữa rớt xuống đất, nhưng cô cố làm ra vẻ trấn tĩnh phủ nhận nói: "Sao lại thế được?"
Cô cũng không dám nhìn thẳng vào anh. Lúc anh nhìn cô, cô luôn trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Chỉ nhân lúc anh không chú ý, cô mới lặng lẽ đánh giá anh.
Những chuyện này Long Duy đều biết, nhưng anh không vạch trần cô.
Anh đã làm tổn thương cô như vậy, cô sợ anh cũng là chuyện bình thường, chỉ là anh vẫn không nhịn được muốn đến gần cô, muốn ôm cô vào lòng, muốn dùng cách mãnh liệt nhất, thân mật nhất để có được cô.
Lúc Tưởng Linh Nhi đưa tách trà đến, Long Duy muốn nắm tay cô. Nhưng anh vừa đụng đến ngón tay của cô, cô đã bị dọa sợ đến mức rụt tay lại, lắp ba lắp bắp nói: "Long Duy, em, em… Em không phải..."
"Nhi, anh xin lỗi!" Anh biết rất rõ trong lòng cô vẫn còn đang sợ anh, vô cùng kháng cự tiếp xúc với anh. Anh không nên vội vàng tiếp xúc với cô.
Trong lòng cô vốn không kháng cự sự đụng chạm của anh, nhưng phản ứng cơ thể lại mạnh, chỉ cần anh ta vừa ôm cô, cô đã bị dọa run rẩy.
Nghe được câu xin lỗi của của anh, cô cũng không biết phải trả lời lại thế nào, chỉ cúi đầu im lặng.
"Em đi làm việc của em đi, không cần phải đặc biệt bưng trà rót nước cho anh đâu." Cô sợ hãi chuyện anh chạm vào cô, anh cũng không ép buộc, quả đắng anh tự trồng nên bây giờ anh phải tự gánh lấy.
"Em..."
"Sao thế?"
"Em đích thân xuống bếp làm món ăn, anh có muốn ăn thử cùng với em không?" Cô nhìn anh, cẩn thận hỏi, chỉ sợ anhgiận cô mà từ chối "Được." Long Duy gật đầu: "Em ra trước đi, anh làm xong việc này rồi ra ngay."
Cô đứng im không nhúc nhích.
Long Duy tạm gác lại việc, đứng dậy nói: "Đi thôi, anh cùng ra với em."
Anh đi về phía cô, cô lập tức giữ khoảng cách với anh.
Rõ ràng cô muốn đến gần anh, nhưng lại không kiểm soát được việc bài xích anh. Cảm giác này khiến Tưởng Linh Nhi vô cùng mâu thuẫn, nhất thời không thay đổi được.
Bọn họ đã từng là hai người yêu nhau thắm thiết nhất, như hai mà một, từng say đắm như thế, mà bây giờ...
Tưởng Linh Nhi đang suy nghĩ đột nhiên tay cô bị anh nắm chặt, Tưởng Linh Nhi muốn rút tay ra theo bản năng, nhưng lại lưu luyến độ ấm trong lòng bàn tay anh, không nỡ rút tay về, muốn để anh nắm chặt tay cô cứ đi như thế.
"Nhi..." Long Duy nặng nề gọi tên cô.
"Hả?" Nghe anh gọi tên, cô hơi nghiêng đầu nhìn anh, nói:"Sao vậy?"
Long Duy đứng lại giơ tay lên muốn xoa đầu cô, lúc sắp chạm đến tóc cô, anh lại dừng lại.
Anh cười khổ nói: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Tưởng Linh Nhi gật đầu nói: "Vâng."
Tay của cô được anh nắm chặt, giống như anh đang nắm lấy thứ quý giá quan trọng nhất.
Cô đã từng là quý giá quan trọng nhất với anh, là thứ anh ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ vỡ.
Nghĩ vậy, cơ thể của Tưởng Linh Nhi thả lỏng hơn nhiều, trái tim cô dần tiến gần anh hơn.
Bởi vì hiểu lầm, anh từng làm tổn thương cô, nhưng những tổn thương đó lại chẳng là gì so với việc mất anh.
Cô lại nói:"Em có làm món thịt kho tàu mà anh thích ăn nhất."
Anh ta nói: "Em vẫn nhớ sao?"
Tưởng Linh Nhi gật đầu: "Đương nhiên. Chỉ là em vẫn chưa học được. Hy vọng anh đừng chê tài nấu nướng của em nhé."
Long Duy mỉm cười: "Sao lại thế được? Cho dù thức ăn em làm là thuốc độc, anh cũng sẽ không do dự mà ăn hết."
Nghe anh nói thế, vẻ mặt Tưởng Linh Nhi hơi thay đổi, cô rút tay mình khỏi tay anh, vội vàng lùi về sau hai bước kéo dài khoảng cách với anh.
"Em sao thế?" Long Duy còn chưa ý thức được mình đã nói sai.
"Em sẽ không! Sao em làm tổn thương anh được chứ?" Tưởng Linh Nhi lắc đầu, mắt ngân ngấn nước, nói: "Em mãi mãi cũng sẽ không làm như vậy!"
/999
|