Anh cứ đứng như vậy, những bông tuyết trắng xóa rớt lên người anh nhưng anh vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nhìn cô chăm chú, giống như keo dính, không dứt ra được.
Nếu cố tình dứt mạnh ra thì chỉ có thể phá hủy lớp keo, người bị dính keo nhất định sẽ bị rách một lớp da, cả hai đều bị tổn thương.
Quyền Nam Dương nhìn Trần Nhạc Nhung, Trần Nhạc Nhung cũng đang nhìn anh. Bốn mắt hai người quyến luyến nhau, nhưng không ai nói gì.
Trần Nhạc Nhung lặng lẽ giấu bàn tay sau lưng, cô ra sức bấm mạnh vào lòng bàn tay mình, có như vậy cô mới có thể kìm lại được xúc động muốn ôm anh thật chặt.
Là anh bảo cô tránh xa anh một chút, là anh bảo cô đừng để anh nghe được tiếng nói của cô nữa, vậy thì cô sẽ làm như vậy, tuyệt không chờ đến lúc anh đẩy cô ra xa.
Rõ ràng là muốn nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, muốn dùng hành động thực tế để nói cho anh biết, cô sẽ không thích anh nữa, mãi mãi sẽ không. Nhưng ánh mắt của cô không biết nói dối, làm thế nào cô cũng không dứt mắt khỏi anh được.
Trần Dận Trạch cũng nhìn thấy người đàn ông không nên đến kia, nhưng anh ta làm ra vẻ không thấy, kéo mạnh Trần Nhạc Nhung đến bên cạnh mình, nói: "Nhung Nhung, trên đất có tuyết đọng, cẩn thận kẻo trượt chân, em đi chậm một chút."
"Ồ..." Trần Nhạc Nhung cúi đầu, dùng cách trốn tránh để che giấu tâm trạng của mình, muốn giả vờ như bản thân không nhìn thấy Quyền Nam Dương, cô rời đi theo Trần Dận Trạch.
Tuy nhiên, cô còn chưa kịp cất bước thì Quyền Nam Dương đã bước hai bước, nắm chặt lấy cổ tay cô, muốn kéo cô lại.
Tốc độ của Quyền Nam Dương nhanh, nhưng tốc độ Trần Dận Trạch cũng không chậm, anh ta cũng nắm chặt tay Trần Nhạc Nhung không buông, lạnh lùng nói: "Quyền Nam Dương, buông cái tay bẩn của anh ra ngay, đừng đụng vào cô ấy!"
"Người nên buông tay là cậu mới đúng!" Một tay Quyền Nam Dương nắm bàn tay của Trần Nhạc Nhung, một tay khác của anh vung nắm đấm lên đánh về phía Trần Dận Trạch.
Trần Dận Trạch không nghĩ tới Quyền Nam Dương sẽ chủ động ra tay, khi anh ta phản ứng lại thì nắm đấm của Quyền Nam Dương vút tới gò má anh ta. Anh ta nghiêng sang một bên tránh, vừa hay nắm đấm của Quyền Nam Dương sượt qua mặt anh ta.
Trong lúc luống cuống, anh ta vẫn nắm chặt cổ tay Trần Nhạc Nhung, giống như đang che chở cho bảo vật quý giá, không cho phép người khác cướp đi từ trong tay anh ta: "Quyền Nam Dương, anh đã khiến cô ấy đau lòng đến thế, vậy mà còn mặt mũi tới đưa cô ấy đi à?"
Quyền Nam Dương ngẩn ra.
Anh khiến cho cô đau lòng?
Từ lúc anh xối nước lạnh xong từ trong nhà tắm đi ra thì không thấy Trần Nhạc Nhung đâu. Sau khi hỏi thăm nhân viên cảnh vệ bên ngoài anh mới biết cô đã rời đi. Anh lại hỏi người được sai đi bảo vệ cô thì được biết cô đã rời đi cùng với Trần Dận Trạch.
Bởi vì biết cô rời đi cùng với Trần Dận Trạch nên trong lòng anh mới tức giận. Lúc tới đây thấy hai người đang ở cạnh nhau anh càng tức giận hơn.
Không có người đàn ông nào giữ nổi bình tĩnh khi nhìn thấy cô gái mình yêu đang ở cạnh một người đàn ông khác, nhất là khi người đàn ông kia còn có ý đồ không an phận với cô ấy.
Vì thế anh đã bỏ qua vấn đề nghiêm trọng là vì sao cô lại rời khỏi Bắc Cung.
Lúc này sau khi nghe Trần Dận Trạch nhắc đến, Quyền Nam Dương hơi suy nghĩ lại, nhưng anh cũng không suy nghĩ sâu xa, bởi vì điều khiến anh quan tâm nhất chính là chuyện Trần Nhạc Nhung đưa ra yêu cầu “chia tay.”
Hai người đàn ông cao to, khỏe mạnh, một người bên trái, một người bên phải đang chia nhau nắm chặt tay phải và tay trái của Trần Nhạc Nhung, ai cũng không muốn buông tay để cô đến với người đàn ông kia.
Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, ‘mùi thuốc súng’ ngày càng nồng nặc. Hai người cùng lúc ra đòn, cả hai đều muốn đánh cho đối phương tơi bời.
Lần này hai người ra đòn cùng một lúc, nắm đắm chạm nắm đấm, ai cũng không chiếm được thế thượng phong.
Ngay lúc Trần Dận Trạch còn chưa kịp phản ứng, Quyền Nam Dương lại ra tay một lần nữa, tốc độ lần này nhanh hơn, đánh một đòn trúng mặt Trần Dận Trạch.
Trần Dận Trạch trúng một đấm, sắc mặt u ám, trong con ngươi lóe lên sát ý lạnh lẽo, anh ta giơ chân lên đá về phía Quyền Nam Dương, Quyền Nam Dương nghiêng người tránh cước thành công.
Quyền Nam Dương vừa tránh thành công liền ra tay đánh lại ngay lập tức. Suýt chút nữa anh đã đánh trúng Trần Dận Trạch, lần này Trần Dận Trạch lại không tránh, ngược lại khóe miệng lại nở nụ cười đắc ý.
Bởi vì lúc anh ta chuẩn bị né ra thì có người tốc độ còn nhanh hơn anh ta.
Trần Nhạc Nhung xoay người một cái, đứng chắn trước mặt Trần Dận Trạch.
Nếu như nắm đấm của Quyền Nam Dương đánh xuống, vậy thì lần này người bị thương không phải là Trần Dận Trạch mà là Trần Nhạc Nhung.
Mắt thấy nắm đấm sắp đánh trúng mặt Trần Nhạc Nhung, trong lúc khẩn cấp nhất Quyền Nam Dương cũng kịp thời dừng tay.
Anh híp mắt lại, đôi mắt sâu thẳm phức tạp nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn không tỳ vết kia của Trần Nhạc Nhung.
Cô đáng yêu, cô xinh đẹp, cô hiểu chuyện... Đủ mọi dáng vẻ của cô lướt qua trước mắt Quyền Nam Dương, nhưng duy chỉ có dáng vẻ lạnh lùng lúc này là anh không thấy.
Ngay lúc Quyền Nam Dương mải nhìn đăm đăm vào Trần Nhạc Nhung, Trần Dận Trạch đã vung nắm đấm lên đánh mạnh vào ngực anh.
Vốn dĩ Quyền Nam Dương có thể tránh được, nhưng anh cũng không có ý tránh, anh vẫn cứ mỉm cười nhìn Trần Nhạc Nhung nói: "Nhung Nhung, em hài lòng chưa?"
Quyền Nam Dương không ngờ Trần Nhạc Nhung lại đỡ cho Trần Dận Trạch khỏi nắm đấm của mình, cảm giác khổ sở trong lòng còn đau hơn trúng một trăm cú đấm.
Nếu cô muốn bảo vệ Trần Dận Trạch vậy anh sẽ không động đến người cô muốn bảo vệ nữa. Cô muốn anh bị thương, vậy thì anh sẽ bị thương cho cô thấy.
Nếu làm thế có thể khiến cô hài lòng, có thể khiến cô hết giận thì anh chịu thêm mấy cú đấm nữa cũng chẳng sao.
Chỉ cần cô vui vẻ là được!
Nhìn thấy Quyền Nam Dương bị thương, trong lòng Trần Nhạc Nhung đau nhói, nhưng cô vẫn cắn chặt môi không nói gì.
Cái gì gọi là cô đã hài lòng chứ?
Sao cô lại hài lòng?
Rốt cuộc anh có hiểu cô hay không?
Nếu anh không hiểu cô tại sao lại muốn tùy ý suy đoán tâm tư của cô chứ?
Trần Dận Trạch chán ghét con người này của Quyền Nam Dương, chán ghét đến độ muốn anh biến mất khỏi thế gian này.
Hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội chỉnh anh ta, anh không muốn bỏ qua, nắm đấm vung lên, lại hướng về phía Quyền Nam Dương, mục tiêu là mặt Quyền Nam Dương, đúng vị trí mà lúc nãy anh đã đánh anh ta.
Tốc độ của Trần Dận Trạch vô cùng nhanh, Quyền Nam Dương lại không có ý tránh, Trần Nhạc Nhung vẫn còn đắm chìm trong vùng xoáy cảm xúc bị Quyền Nam Dương hiểu lầm nên cô không kịp thời ngăn cản Trần Dận Trạch, thế là khuôn mặt của Quyền Nam Dương trúng một cú chắc nịch.
Đã bị trúng đòn nhưng anh vẫn cứ cười, anh vẫn cứ không thèm nhìn kẻ đã đánh mình mà nhìn Trần Nhạc Nhung chằm chằm: "Anh đánh anh ta, anh ta đã trả lại. Lần này em đã hài lòng chưa? Nếu em vẫn không hài lòng, vậy hãy để anh ta tiếp tục đánh đi, đánh cho đến lúc nào em hài lòng thì thôi."
"Quyền Nam Dương, anh, tên khôn kiếp này!" Trần Nhạc Nhung vừa tức lại vừa đau lòng. Cô tức vì anh không hiểu cô, cô đau lòng vì anh bị thương.
Quyền Nam Dương đưa tay lau nước mắt của cô nói: "Nhung Nhung, đừng khóc, nếu em chưa hài lòng thì cứ để anh ta đánh tiếp đi, đánh tới khi em không còn khóc nữa, đánh tới khi em hài lòng mới thôi."
"Quyền Nam Dương tại sao anh lại làm như vậy? Tại sao anh lại phải khiến em khổ sở chứ?" Anh biết rõ ràng cô không muốn để cho anh bị thương, tại sao anh còn muốn dùng cách này để tổn thương cô chứ?
Nếu cố tình dứt mạnh ra thì chỉ có thể phá hủy lớp keo, người bị dính keo nhất định sẽ bị rách một lớp da, cả hai đều bị tổn thương.
Quyền Nam Dương nhìn Trần Nhạc Nhung, Trần Nhạc Nhung cũng đang nhìn anh. Bốn mắt hai người quyến luyến nhau, nhưng không ai nói gì.
Trần Nhạc Nhung lặng lẽ giấu bàn tay sau lưng, cô ra sức bấm mạnh vào lòng bàn tay mình, có như vậy cô mới có thể kìm lại được xúc động muốn ôm anh thật chặt.
Là anh bảo cô tránh xa anh một chút, là anh bảo cô đừng để anh nghe được tiếng nói của cô nữa, vậy thì cô sẽ làm như vậy, tuyệt không chờ đến lúc anh đẩy cô ra xa.
Rõ ràng là muốn nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, muốn dùng hành động thực tế để nói cho anh biết, cô sẽ không thích anh nữa, mãi mãi sẽ không. Nhưng ánh mắt của cô không biết nói dối, làm thế nào cô cũng không dứt mắt khỏi anh được.
Trần Dận Trạch cũng nhìn thấy người đàn ông không nên đến kia, nhưng anh ta làm ra vẻ không thấy, kéo mạnh Trần Nhạc Nhung đến bên cạnh mình, nói: "Nhung Nhung, trên đất có tuyết đọng, cẩn thận kẻo trượt chân, em đi chậm một chút."
"Ồ..." Trần Nhạc Nhung cúi đầu, dùng cách trốn tránh để che giấu tâm trạng của mình, muốn giả vờ như bản thân không nhìn thấy Quyền Nam Dương, cô rời đi theo Trần Dận Trạch.
Tuy nhiên, cô còn chưa kịp cất bước thì Quyền Nam Dương đã bước hai bước, nắm chặt lấy cổ tay cô, muốn kéo cô lại.
Tốc độ của Quyền Nam Dương nhanh, nhưng tốc độ Trần Dận Trạch cũng không chậm, anh ta cũng nắm chặt tay Trần Nhạc Nhung không buông, lạnh lùng nói: "Quyền Nam Dương, buông cái tay bẩn của anh ra ngay, đừng đụng vào cô ấy!"
"Người nên buông tay là cậu mới đúng!" Một tay Quyền Nam Dương nắm bàn tay của Trần Nhạc Nhung, một tay khác của anh vung nắm đấm lên đánh về phía Trần Dận Trạch.
Trần Dận Trạch không nghĩ tới Quyền Nam Dương sẽ chủ động ra tay, khi anh ta phản ứng lại thì nắm đấm của Quyền Nam Dương vút tới gò má anh ta. Anh ta nghiêng sang một bên tránh, vừa hay nắm đấm của Quyền Nam Dương sượt qua mặt anh ta.
Trong lúc luống cuống, anh ta vẫn nắm chặt cổ tay Trần Nhạc Nhung, giống như đang che chở cho bảo vật quý giá, không cho phép người khác cướp đi từ trong tay anh ta: "Quyền Nam Dương, anh đã khiến cô ấy đau lòng đến thế, vậy mà còn mặt mũi tới đưa cô ấy đi à?"
Quyền Nam Dương ngẩn ra.
Anh khiến cho cô đau lòng?
Từ lúc anh xối nước lạnh xong từ trong nhà tắm đi ra thì không thấy Trần Nhạc Nhung đâu. Sau khi hỏi thăm nhân viên cảnh vệ bên ngoài anh mới biết cô đã rời đi. Anh lại hỏi người được sai đi bảo vệ cô thì được biết cô đã rời đi cùng với Trần Dận Trạch.
Bởi vì biết cô rời đi cùng với Trần Dận Trạch nên trong lòng anh mới tức giận. Lúc tới đây thấy hai người đang ở cạnh nhau anh càng tức giận hơn.
Không có người đàn ông nào giữ nổi bình tĩnh khi nhìn thấy cô gái mình yêu đang ở cạnh một người đàn ông khác, nhất là khi người đàn ông kia còn có ý đồ không an phận với cô ấy.
Vì thế anh đã bỏ qua vấn đề nghiêm trọng là vì sao cô lại rời khỏi Bắc Cung.
Lúc này sau khi nghe Trần Dận Trạch nhắc đến, Quyền Nam Dương hơi suy nghĩ lại, nhưng anh cũng không suy nghĩ sâu xa, bởi vì điều khiến anh quan tâm nhất chính là chuyện Trần Nhạc Nhung đưa ra yêu cầu “chia tay.”
Hai người đàn ông cao to, khỏe mạnh, một người bên trái, một người bên phải đang chia nhau nắm chặt tay phải và tay trái của Trần Nhạc Nhung, ai cũng không muốn buông tay để cô đến với người đàn ông kia.
Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, ‘mùi thuốc súng’ ngày càng nồng nặc. Hai người cùng lúc ra đòn, cả hai đều muốn đánh cho đối phương tơi bời.
Lần này hai người ra đòn cùng một lúc, nắm đắm chạm nắm đấm, ai cũng không chiếm được thế thượng phong.
Ngay lúc Trần Dận Trạch còn chưa kịp phản ứng, Quyền Nam Dương lại ra tay một lần nữa, tốc độ lần này nhanh hơn, đánh một đòn trúng mặt Trần Dận Trạch.
Trần Dận Trạch trúng một đấm, sắc mặt u ám, trong con ngươi lóe lên sát ý lạnh lẽo, anh ta giơ chân lên đá về phía Quyền Nam Dương, Quyền Nam Dương nghiêng người tránh cước thành công.
Quyền Nam Dương vừa tránh thành công liền ra tay đánh lại ngay lập tức. Suýt chút nữa anh đã đánh trúng Trần Dận Trạch, lần này Trần Dận Trạch lại không tránh, ngược lại khóe miệng lại nở nụ cười đắc ý.
Bởi vì lúc anh ta chuẩn bị né ra thì có người tốc độ còn nhanh hơn anh ta.
Trần Nhạc Nhung xoay người một cái, đứng chắn trước mặt Trần Dận Trạch.
Nếu như nắm đấm của Quyền Nam Dương đánh xuống, vậy thì lần này người bị thương không phải là Trần Dận Trạch mà là Trần Nhạc Nhung.
Mắt thấy nắm đấm sắp đánh trúng mặt Trần Nhạc Nhung, trong lúc khẩn cấp nhất Quyền Nam Dương cũng kịp thời dừng tay.
Anh híp mắt lại, đôi mắt sâu thẳm phức tạp nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn không tỳ vết kia của Trần Nhạc Nhung.
Cô đáng yêu, cô xinh đẹp, cô hiểu chuyện... Đủ mọi dáng vẻ của cô lướt qua trước mắt Quyền Nam Dương, nhưng duy chỉ có dáng vẻ lạnh lùng lúc này là anh không thấy.
Ngay lúc Quyền Nam Dương mải nhìn đăm đăm vào Trần Nhạc Nhung, Trần Dận Trạch đã vung nắm đấm lên đánh mạnh vào ngực anh.
Vốn dĩ Quyền Nam Dương có thể tránh được, nhưng anh cũng không có ý tránh, anh vẫn cứ mỉm cười nhìn Trần Nhạc Nhung nói: "Nhung Nhung, em hài lòng chưa?"
Quyền Nam Dương không ngờ Trần Nhạc Nhung lại đỡ cho Trần Dận Trạch khỏi nắm đấm của mình, cảm giác khổ sở trong lòng còn đau hơn trúng một trăm cú đấm.
Nếu cô muốn bảo vệ Trần Dận Trạch vậy anh sẽ không động đến người cô muốn bảo vệ nữa. Cô muốn anh bị thương, vậy thì anh sẽ bị thương cho cô thấy.
Nếu làm thế có thể khiến cô hài lòng, có thể khiến cô hết giận thì anh chịu thêm mấy cú đấm nữa cũng chẳng sao.
Chỉ cần cô vui vẻ là được!
Nhìn thấy Quyền Nam Dương bị thương, trong lòng Trần Nhạc Nhung đau nhói, nhưng cô vẫn cắn chặt môi không nói gì.
Cái gì gọi là cô đã hài lòng chứ?
Sao cô lại hài lòng?
Rốt cuộc anh có hiểu cô hay không?
Nếu anh không hiểu cô tại sao lại muốn tùy ý suy đoán tâm tư của cô chứ?
Trần Dận Trạch chán ghét con người này của Quyền Nam Dương, chán ghét đến độ muốn anh biến mất khỏi thế gian này.
Hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội chỉnh anh ta, anh không muốn bỏ qua, nắm đấm vung lên, lại hướng về phía Quyền Nam Dương, mục tiêu là mặt Quyền Nam Dương, đúng vị trí mà lúc nãy anh đã đánh anh ta.
Tốc độ của Trần Dận Trạch vô cùng nhanh, Quyền Nam Dương lại không có ý tránh, Trần Nhạc Nhung vẫn còn đắm chìm trong vùng xoáy cảm xúc bị Quyền Nam Dương hiểu lầm nên cô không kịp thời ngăn cản Trần Dận Trạch, thế là khuôn mặt của Quyền Nam Dương trúng một cú chắc nịch.
Đã bị trúng đòn nhưng anh vẫn cứ cười, anh vẫn cứ không thèm nhìn kẻ đã đánh mình mà nhìn Trần Nhạc Nhung chằm chằm: "Anh đánh anh ta, anh ta đã trả lại. Lần này em đã hài lòng chưa? Nếu em vẫn không hài lòng, vậy hãy để anh ta tiếp tục đánh đi, đánh cho đến lúc nào em hài lòng thì thôi."
"Quyền Nam Dương, anh, tên khôn kiếp này!" Trần Nhạc Nhung vừa tức lại vừa đau lòng. Cô tức vì anh không hiểu cô, cô đau lòng vì anh bị thương.
Quyền Nam Dương đưa tay lau nước mắt của cô nói: "Nhung Nhung, đừng khóc, nếu em chưa hài lòng thì cứ để anh ta đánh tiếp đi, đánh tới khi em không còn khóc nữa, đánh tới khi em hài lòng mới thôi."
"Quyền Nam Dương tại sao anh lại làm như vậy? Tại sao anh lại phải khiến em khổ sở chứ?" Anh biết rõ ràng cô không muốn để cho anh bị thương, tại sao anh còn muốn dùng cách này để tổn thương cô chứ?
/999
|