"Anh nhìn cái gì mà nhìn? Chẳng lẽ anh cảm thấy em nói không đúng sao?" Đối với việc này, Trần Việt rất cố chấp, Giang Nhung đã khuyên nhiều lần nhưng Trần Việt vẫn nhìn Liệt không vừa mắt.
Trần Việt: "..."
Giang Nhung dịu dàng nói: "Lại không nói gì, là phản đối em sao?"
Trần Việt: "..."
Giang Nhung: "Em nói này tổng giám đốc Trần, nếu anh không hài lòng thì cứ nói ra, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ, buồn bực không lên tiếng như vậy là muốn giận dỗi với em sao?"
Trần Việt: "Anh không phải."
Giang Nhung: "Anh không phải cái gì?"
Trần Việt: "Anh cho rằng em nói đúng."
Nghe thấy Trần Việt nói thế, Giang Nhung thật dở khóc dở cười: "Anh có gì bất mãn cứ việc nói thẳng, em cũng không phải phụ nữ không biết lý lẽ."
Trần Việt thản nhiên nói: "Không phải sao?"
"Cái gì?" Giang Nhung nhíu mày, bỗng nhiên dịu dàng mỉm cười: "Hôm nay, em mới biết được, thì ra em trong mắt tổng giám đốc Trần của chúng ta lại là một người phụ nữ không biết lý lẽ như vậy."
Trần Việt ý thức được hình như mình đã nói sai gì đó, lập tức giải thích: "Anh không có ý đó."
Giang Nhung cười càng dịu dàng, đôi mắt xinh đẹp như chứa đầy sao lấp lánh: "Tổng giám đốc Trần, vậy anh nói xem rốt cuộc anh có ý gì?"
Trần Việt: "..."
Trước mặt Giang Nhung, anh luôn không thể phát huy tài ăn nói của mình.
Giang Nhung cười: "Hừ? Tổng giám đốc Trần không có ý định giải thích một chút sao?"
Trần Việt: "..."
Giang Nhung còn nói: "Tổng giám đốc Trần, anh cứ làm tốt việc của anh đi, em và con trai đi ra ngoài chơi hai ngày, hẹn gặp lại!"
Nói xong, mặc kệ vẻ mặt Trần Việt như thế nào, Giang Nhung quay người đi ra cửa.
Giang Nhung đi vào gian phòng của con trai đáng yêu: "Con trai, chuẩn bị một chút, chúng ta đi tìm chị con."
Thằng bé ngẩng đầu lên, nhíu mày, hỏi: "Mẹ, gần đây cô út tìm mẹ nói chuyện phiếm à?"
Giang Nhung sững sờ: "Mẹ cho con theo mẹ ra ngoài chơi, làm sao đột nhiên lại nhắc tới cô út của con?"
Thằng bé nghiêm trang nói: "Theo con được biết, việc ấu trĩ bỏ nhà trốn đi thế này chỉ có cô út mới làm thôi. Mẹ của con dịu dàng hào phóng, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này."
Giang Nhung xoa mặt thằng bé, cười nói: "Con trai, con đang nói mẹ con ấu trĩ sao."
Thằng bé lắc đầu: "Con đang nói mẹ con dịu dàng hào phóng, cô út ấu trĩ."
Giang Nhung cười khẽ: "Nhóc con, con biết nói chuyện hơn người cha xấu xa của con nhiều."
Con trai cô nhìn lạnh lùng kiêu ngạo như ba nó, nhưng chỉ số EQ cao hơn, nói chuyện thực làm người khác yêu thích.
Thằng bé còn nói: "Mẹ, còn nữa, mẹ thật sự nỡ để mặc ba con mà đưa theo con trốn khỏi nhà sao?"
Không đợi mẹ trả lời, chỉ nhìn ánh mắt bối rối của Giang Nhung, thằng bé đã biết mẹ mình tuyệt đối không nỡ rời xa ba.
Còn nữa, dù mẹ nó thật sự muốn bỏ nhà trốn đi, ba nó liệu có để mẹ nó dễ dàng đi không?
Xem đi xem đi, nó nói đúng mà, mẹ nó chân trước vừa vào, ba nó chân sau đã đuổi tới.
Giang Nhung hơi bối rối: "Ai bảo ba con nói mẹ là phụ nữ không biết lý lẽ, mẹ không giận ba con, sau này ba con sẽ còn bắt nạt mẹ."
Thằng bé nháy mắt với mẹ mấy cái, ra hiệu đằng sau có người.
Giang Nhung còn hơi giận, biết Trần Việt đã đuổi tới, nhưng không muốn quay đầu nhìn lại.
Trần Việt đi đến bên cạnh, đưa tay nắm chặt tay Giang Nhung: "Anh chỉ đùa em chút thôi, sao lại ầm ĩ nghiêm trọng đến mức bỏ nhà đi như thế?"
Giang Nhung không lên tiếng, đâu có ai nói đùa như vậy.
Trần Việt dịu dàng nói: "Dù em không biết lý lẽ, dù em có đủ loại khuyết điểm, thì có liên quan gì chứ?"
Giang Nhung lườm Trần Việt một cái: "Làm sao lại không liên quan chứ? Liên quan đến thanh danh của em có được không?
Mấy năm nay, Giang Nhung vẫn luôn cố gắng, hi vọng làm một phụ nữ có thể xứng với Trần Việt, cũng không muốn bởi vì một câu này của Trần Việt mà hủy bỏ nhiều năm cố gắng của mình.
Trần Việt nói: "Mặc kệ em thế nào, em cũng là vợ của Trần Việt, là người phụ nữ anh thích, là người anh muốn chăm sóc cả đời."
Giang Nhung bĩu môi, cười như đứa trẻ: "Nể lời nói ngọt của anh dỗ em vui vẻ. Được rồi, lần này em tha thứ cho anh."
Trần Việt xoa đầu Giang Nhung: "Đừng giận nữa."
Giang Nhung làm bộ hồ đồ: "Vừa nãy có ai đang tức giận sao?"
Trần Việt lắc đầu, khó trách con gái họ thường dùng chiêu giả bộ hồ đồ này, thì ra là học từ bà xã mình.
Từng nghe người ta nói, sau khi một phụ nữ kết hôn nhiều năm, còn có thể cười như một đứa trẻ, có nghĩa là đời sống hôn nhân của cô ấy rất mỹ mãn.
Còn có người nói, sau khi một phụ nữ kết hôn nhiều năm, ngẫu nhiên còn có thể cư xử đùa giỡn như một đứa trẻ, có nghĩa là cô ấy được chồng mình nâng niu trong lòng bàn tay.
Qua nhiều năm như vậy, Giang Nhung không phải được Tổng giám đốc Trần kiệm lời nâng niu trong lòng bàn tay sao.
Trong lòng Giang Nhung hiểu nên càng thêm trân trọng tình cảm dành cho nhau.
*
Sau khi nhà họ Long bị diệt, thời gian một năm này Long Duy đã trải qua chuyện gì, không cần anh nói, trong lòng Tưởng Linh Nhi đã có thể biết sơ qua.
Nhưng khi biết khuôn mặt anh bị ngọn lửa lớn thiêu hủy, ông Mạnh đã phẫu thuật cho anh khuôn mặt khác, phải mất một năm chăm sóc mới giúp anh giống một người bình thường, Tưởng Linh Nhi đau lòng, sắc mặt trắng bệch.
Cắt lớp da cháy hỏng đi, rồi dùng da đùi cấy lên mặt, nói thẳng ra thì chẳng khác gì sống lại một lần, một lần nữa làm người.
Loại đau đớn đó, e là không phải chuyện người thường có thể cắn răng chịu đựng mà qua được.
"Rất đau nhỉ?" Sờ khuôn mặt Long Duy thật lâu, Tưởng Linh Nhi mới nghẹn ngào nói ra ba chữ như thế, ba chữ vừa ra, nước mắt cô đã giàn dụa.
"Không đau." Long Duy lắc đầu, đưa tay nắm chặt bàn tay Tưởng Linh Nhi đang vuốt ve mặt anh, để an ủi cô, anh nhấn mạnh: "Thật sự không đau mà."
"Làm sao có thể không đau chứ." Tưởng Linh Nhi lau nước mắt, cắn môi kiềm chế không để bật khóc.
"Mọi việc đã qua rồi." Long Duy nói. Anh rất bình tĩnh trước những tổn thương anh từng chịu, nhưng nước mắt của Tưởng Linh Nhi lại khiến anh không biết làm sao, muốn an ủi lại không biết an ủi thế nào.
Lúc lâu sau, Tưởng Linh Nhi mới trấn tĩnh lại: "Trận hỏa hoạn đó cháy lớn như vậy, người nhà họ Long đều chết hết, làm sao có thể không đau."
Không chỉ là đau đớn trên thân thể, tuyệt vọng và đau đớn trong lòng mới là đáng sợ nhất, nhưng khi anh tuyệt vọng và sợ hãi như vậy, cô lại không ở bên cạnh anh.
Một năm trước, cô liều mạng tìm anh, hi vọng có thể đứng bên cạnh anh, cùng anh chịu đựng nỗi đau nhà họ Long bị diệt.
Nhưng Long Duy như đột nhiên bốc hơi khỏi thế giới này, cô tìm thế nào cũng không tìm được.
"Ít nhất anh còn có em." Long Duy vươn tay, muốn ôm cô vào ngực, nhưng lại nghĩ đến những việc ghê tởm mình làm với cô trước đó, cánh tay duỗi ra dừng lại giữa anh và cô, lần lữa không dám có động tác kế tiếp.
"Sau này em sẽ ở bên anh." Một tháng này, Long Duy đã tổn thương cô thật sâu, cô từng hận, thậm chí từng nghĩ cả đời này cũng không tha thứ cho anh.
Nhưng mỗi lần nghĩ đến trong thời gian một năm này, anh như sống trong địa ngục nước sôi lửa bỏng, cô đau lòng còn không hết, đâu còn nỡ trách anh nữa.
Trần Việt: "..."
Giang Nhung dịu dàng nói: "Lại không nói gì, là phản đối em sao?"
Trần Việt: "..."
Giang Nhung: "Em nói này tổng giám đốc Trần, nếu anh không hài lòng thì cứ nói ra, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ, buồn bực không lên tiếng như vậy là muốn giận dỗi với em sao?"
Trần Việt: "Anh không phải."
Giang Nhung: "Anh không phải cái gì?"
Trần Việt: "Anh cho rằng em nói đúng."
Nghe thấy Trần Việt nói thế, Giang Nhung thật dở khóc dở cười: "Anh có gì bất mãn cứ việc nói thẳng, em cũng không phải phụ nữ không biết lý lẽ."
Trần Việt thản nhiên nói: "Không phải sao?"
"Cái gì?" Giang Nhung nhíu mày, bỗng nhiên dịu dàng mỉm cười: "Hôm nay, em mới biết được, thì ra em trong mắt tổng giám đốc Trần của chúng ta lại là một người phụ nữ không biết lý lẽ như vậy."
Trần Việt ý thức được hình như mình đã nói sai gì đó, lập tức giải thích: "Anh không có ý đó."
Giang Nhung cười càng dịu dàng, đôi mắt xinh đẹp như chứa đầy sao lấp lánh: "Tổng giám đốc Trần, vậy anh nói xem rốt cuộc anh có ý gì?"
Trần Việt: "..."
Trước mặt Giang Nhung, anh luôn không thể phát huy tài ăn nói của mình.
Giang Nhung cười: "Hừ? Tổng giám đốc Trần không có ý định giải thích một chút sao?"
Trần Việt: "..."
Giang Nhung còn nói: "Tổng giám đốc Trần, anh cứ làm tốt việc của anh đi, em và con trai đi ra ngoài chơi hai ngày, hẹn gặp lại!"
Nói xong, mặc kệ vẻ mặt Trần Việt như thế nào, Giang Nhung quay người đi ra cửa.
Giang Nhung đi vào gian phòng của con trai đáng yêu: "Con trai, chuẩn bị một chút, chúng ta đi tìm chị con."
Thằng bé ngẩng đầu lên, nhíu mày, hỏi: "Mẹ, gần đây cô út tìm mẹ nói chuyện phiếm à?"
Giang Nhung sững sờ: "Mẹ cho con theo mẹ ra ngoài chơi, làm sao đột nhiên lại nhắc tới cô út của con?"
Thằng bé nghiêm trang nói: "Theo con được biết, việc ấu trĩ bỏ nhà trốn đi thế này chỉ có cô út mới làm thôi. Mẹ của con dịu dàng hào phóng, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này."
Giang Nhung xoa mặt thằng bé, cười nói: "Con trai, con đang nói mẹ con ấu trĩ sao."
Thằng bé lắc đầu: "Con đang nói mẹ con dịu dàng hào phóng, cô út ấu trĩ."
Giang Nhung cười khẽ: "Nhóc con, con biết nói chuyện hơn người cha xấu xa của con nhiều."
Con trai cô nhìn lạnh lùng kiêu ngạo như ba nó, nhưng chỉ số EQ cao hơn, nói chuyện thực làm người khác yêu thích.
Thằng bé còn nói: "Mẹ, còn nữa, mẹ thật sự nỡ để mặc ba con mà đưa theo con trốn khỏi nhà sao?"
Không đợi mẹ trả lời, chỉ nhìn ánh mắt bối rối của Giang Nhung, thằng bé đã biết mẹ mình tuyệt đối không nỡ rời xa ba.
Còn nữa, dù mẹ nó thật sự muốn bỏ nhà trốn đi, ba nó liệu có để mẹ nó dễ dàng đi không?
Xem đi xem đi, nó nói đúng mà, mẹ nó chân trước vừa vào, ba nó chân sau đã đuổi tới.
Giang Nhung hơi bối rối: "Ai bảo ba con nói mẹ là phụ nữ không biết lý lẽ, mẹ không giận ba con, sau này ba con sẽ còn bắt nạt mẹ."
Thằng bé nháy mắt với mẹ mấy cái, ra hiệu đằng sau có người.
Giang Nhung còn hơi giận, biết Trần Việt đã đuổi tới, nhưng không muốn quay đầu nhìn lại.
Trần Việt đi đến bên cạnh, đưa tay nắm chặt tay Giang Nhung: "Anh chỉ đùa em chút thôi, sao lại ầm ĩ nghiêm trọng đến mức bỏ nhà đi như thế?"
Giang Nhung không lên tiếng, đâu có ai nói đùa như vậy.
Trần Việt dịu dàng nói: "Dù em không biết lý lẽ, dù em có đủ loại khuyết điểm, thì có liên quan gì chứ?"
Giang Nhung lườm Trần Việt một cái: "Làm sao lại không liên quan chứ? Liên quan đến thanh danh của em có được không?
Mấy năm nay, Giang Nhung vẫn luôn cố gắng, hi vọng làm một phụ nữ có thể xứng với Trần Việt, cũng không muốn bởi vì một câu này của Trần Việt mà hủy bỏ nhiều năm cố gắng của mình.
Trần Việt nói: "Mặc kệ em thế nào, em cũng là vợ của Trần Việt, là người phụ nữ anh thích, là người anh muốn chăm sóc cả đời."
Giang Nhung bĩu môi, cười như đứa trẻ: "Nể lời nói ngọt của anh dỗ em vui vẻ. Được rồi, lần này em tha thứ cho anh."
Trần Việt xoa đầu Giang Nhung: "Đừng giận nữa."
Giang Nhung làm bộ hồ đồ: "Vừa nãy có ai đang tức giận sao?"
Trần Việt lắc đầu, khó trách con gái họ thường dùng chiêu giả bộ hồ đồ này, thì ra là học từ bà xã mình.
Từng nghe người ta nói, sau khi một phụ nữ kết hôn nhiều năm, còn có thể cười như một đứa trẻ, có nghĩa là đời sống hôn nhân của cô ấy rất mỹ mãn.
Còn có người nói, sau khi một phụ nữ kết hôn nhiều năm, ngẫu nhiên còn có thể cư xử đùa giỡn như một đứa trẻ, có nghĩa là cô ấy được chồng mình nâng niu trong lòng bàn tay.
Qua nhiều năm như vậy, Giang Nhung không phải được Tổng giám đốc Trần kiệm lời nâng niu trong lòng bàn tay sao.
Trong lòng Giang Nhung hiểu nên càng thêm trân trọng tình cảm dành cho nhau.
*
Sau khi nhà họ Long bị diệt, thời gian một năm này Long Duy đã trải qua chuyện gì, không cần anh nói, trong lòng Tưởng Linh Nhi đã có thể biết sơ qua.
Nhưng khi biết khuôn mặt anh bị ngọn lửa lớn thiêu hủy, ông Mạnh đã phẫu thuật cho anh khuôn mặt khác, phải mất một năm chăm sóc mới giúp anh giống một người bình thường, Tưởng Linh Nhi đau lòng, sắc mặt trắng bệch.
Cắt lớp da cháy hỏng đi, rồi dùng da đùi cấy lên mặt, nói thẳng ra thì chẳng khác gì sống lại một lần, một lần nữa làm người.
Loại đau đớn đó, e là không phải chuyện người thường có thể cắn răng chịu đựng mà qua được.
"Rất đau nhỉ?" Sờ khuôn mặt Long Duy thật lâu, Tưởng Linh Nhi mới nghẹn ngào nói ra ba chữ như thế, ba chữ vừa ra, nước mắt cô đã giàn dụa.
"Không đau." Long Duy lắc đầu, đưa tay nắm chặt bàn tay Tưởng Linh Nhi đang vuốt ve mặt anh, để an ủi cô, anh nhấn mạnh: "Thật sự không đau mà."
"Làm sao có thể không đau chứ." Tưởng Linh Nhi lau nước mắt, cắn môi kiềm chế không để bật khóc.
"Mọi việc đã qua rồi." Long Duy nói. Anh rất bình tĩnh trước những tổn thương anh từng chịu, nhưng nước mắt của Tưởng Linh Nhi lại khiến anh không biết làm sao, muốn an ủi lại không biết an ủi thế nào.
Lúc lâu sau, Tưởng Linh Nhi mới trấn tĩnh lại: "Trận hỏa hoạn đó cháy lớn như vậy, người nhà họ Long đều chết hết, làm sao có thể không đau."
Không chỉ là đau đớn trên thân thể, tuyệt vọng và đau đớn trong lòng mới là đáng sợ nhất, nhưng khi anh tuyệt vọng và sợ hãi như vậy, cô lại không ở bên cạnh anh.
Một năm trước, cô liều mạng tìm anh, hi vọng có thể đứng bên cạnh anh, cùng anh chịu đựng nỗi đau nhà họ Long bị diệt.
Nhưng Long Duy như đột nhiên bốc hơi khỏi thế giới này, cô tìm thế nào cũng không tìm được.
"Ít nhất anh còn có em." Long Duy vươn tay, muốn ôm cô vào ngực, nhưng lại nghĩ đến những việc ghê tởm mình làm với cô trước đó, cánh tay duỗi ra dừng lại giữa anh và cô, lần lữa không dám có động tác kế tiếp.
"Sau này em sẽ ở bên anh." Một tháng này, Long Duy đã tổn thương cô thật sâu, cô từng hận, thậm chí từng nghĩ cả đời này cũng không tha thứ cho anh.
Nhưng mỗi lần nghĩ đến trong thời gian một năm này, anh như sống trong địa ngục nước sôi lửa bỏng, cô đau lòng còn không hết, đâu còn nỡ trách anh nữa.
/999
|