An tâm chờ anh ấy trở lại!
Chỉ vài chữ ngắn ngủi như vậy, mà truyền vào trong điện tâm đồ của Long Duy, lại có sức công phá hơn cả một quả bom nguyên tử.
Một năm nay, khi nằm trên bàn mổ, lúc nằm trên giường bệnh, khi trở về núi sương mù….mỗi thời điểm trong lòng anh đều không ngừng ảo tưởng.
Lúc anh trở về, Tưởng Linh Nhi vẫn đang đợi anh.
Cô ấy sẽ cười với anh, sẽ nũng nịu với anh, sẽ rúc vào trong ngực anh, dùng thanh âm ấm áp của cô ấy nói với anh: “Long Duy, đời này, em đã được định làm mợ Long. Trừ khi anh không còn muốn em, nếu không em tuyệt đối sẽ không rời bỏ anh.”
Đã từng, cô ấy phách lối trước mặt anh như vậy, có lúc còn có chút bá đạo, lúc mất hứng sẽ trừng anh, sẽ lặng lẽ véo cô, sẽ bĩu môi mắng anh.
Nhưng khi anh trở lại, lúc anh cướp cô trở về bên cạnh, tất cả đều đã thay đổi.
Anh thay đổi.
Khuôn mặt thay đổi.
Cô thay đổi.
Tính cách thay đổi.
Trở nên trầm tĩnh ít nói, lại nói trên mặt cô cũng đã không còn thấy nụ cười dương dương của cô lúc bọn họ còn đang ở cùng nhau.
Đáng buồn nhất là, cô đã không còn nhận ra anh.
Cô đã không còn nhận ra anh, lúc nghe cô vẫn đang đợi anh quay về, nội tâm anh vẫn còn dấy lên tia hy vọng.
Tựa như chuyện nhà họ Long bị giết cả nhà chưa từng xảy ra, cô có còn là Tưởng Linh Nhi đơn thuần hiền lành lại ngây thơ hay không.
Trong đầu Long Duy có chút hỗn loạn, lầm bẩm nói: “Cô ta đang đợi tôi quay về sao?”
Tại sao cô lại hại nhiều người nhà họ Long như vậy?
Chẳng lẽ những bằng chúng kia đều chỉ là do người khác ngụy tạo để ly gián quan hệ bọn họ?
Long Duy giương mắt nhìn chằm chằm Quyền Nam Dương, đều là nhìn chằm chằm Quyền Nam Dương, nhưng ánh mắt lúc này của Long Duy đã giảm đi một ít ác liệt, ánh mắt nhu hòa đi rất nhiều.
Trong đôi mắt Long Duy, Quyền Nam Dương chợt thấy bóng dáng của người anh em tốt của mình lúc xưa, lòng, lại hung hăng đau đớn một chút.
Mẹ, anh em, trong gia đình đều gặp phải tai nạn bất ngờ, nói cho cùng, nói cho cùng, có lẽ là do khi đó năng lực anh vẫn chưa đủ mạnh mẽ.
Nếu như năm đó anh đủ mạnh mẽ, thì đã không xảy ra thảm trạng như vậy.
Chuyện liên quan đến Tưởng Linh Nhi nói tới đây, Quyền Nam Dương thấy đủ rồi, hiểu lầm giữa hai người bọn họ, vẫn phải để Long Duy nghĩ thông suốt mới có thể giải quyết, người ngoài nói quá nhiều ngược lại không tốt.
Anh tiến lên, vỗ vai Long Duy: “Không chỉ có Linh Nhi đang đợi cậu, mà tôi cũng đang đợi cậu trở về. Cùng tôi trở về Lâm Hải, đừng ở lại chỗ cả năm không thể thấy ánh mặt trời này nữa.”
“Cả năm không thấy ánh mặt trời?”Long Duy vừa mới bình tĩnh suy tư, lại nghe phải từ nhạy cảm này mà kích động lần nữa: “A…Hôm nay Long Duy chính là một kẻ không thể thấy ánh mắt trời nữa, trừ ở trong này, hắn còn có thể đi đâu?”
Chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra, tiếp tục nữa cũng không thể quay ngược lại thời gian, Long Duy hiểu quá rõ, cho dù anh nói anh là Long Duy, có ai tin chứ.
Anh không muốn dùng thân phận khác xuất hiện trong mắt người đời, nhưng lại không thể dùng thân phận Long Duy để quay lại Long gia, anh đang ở trong một tình huống rất khó xử.
“Cậu cũng có thể chờ ở chỗ này, tôi trở về xử lí những người kia xong, tôi sẽ trở lại đón cậu.”Quyền Nam Dương muốn giương cờ đánh trống đón người anh em này về, Long Duy chính là Long Duy, ai cũng không thể sửa đổi được sự thật này.
“Ở chỗ này chờ cậu?”Buồn cười, cho dù anh chọn trở lại, cũng chưa từng nghĩ tới việc ngồi chỗ này chờ chết, những người đó, anh sẽ kéo từng kẻ ra, để cho bọn họ chết không toàn thây.
Quyền Nam Dương còn nói: “Lời nên nói, tôi đã nói rồi, đi trước.”
“Cô ấy đang ở đâu?”Cuối cùng, có lẽ trong lòng Long Duy người anh nhớ thương nhất vẫn là Tưởng Linh Nhi, cho dù vừa rồi trong lúc nói chuyện với Quyền Nam Dương, trong đầu Long Duy vẫn nghĩ tới Tưởng Linh Nhi.
Không biết cô ấy bị thương có nghiêm trọng không?
Không biết trời lạnh mà đi chân trần, có cảm hay không?
Trong thời gian ngắn tất cả các loại khả năng anh đều nghĩ tới, rồi lại bác bỏ từng cái một, bởi vì người của Quyền Nam Dương mang cô ấy về, cô nhất định sẽ không có chuyện gì.
Biết cô ấy không có chuyện gì, nhưng anh vẫn hỏi.
“Bệnh viện nhân dân đệ nhất thành phố Lâm Hải, phòng 801, tầng 2, tòa nhà 1, khoa nội trú.”Quyền Nam Dương trả lời.
Yêu một người, cảm giác như thấy nào, Quyền Nam Dương hiểu rõ.
Có lúc sẽ khống chế bản thân không được nghĩ tới cô, không đi thăm cô, giả bộ nhưng mặc kệ không để ý tới cô, nhưng sẽ không tự chủ được mà quan sát biểu cảm biến hóa của cô ấy.
Người kia chỉ cần cau mày, cũng khiến lòng anh đau.
Có lẽ, đó là tình yêu nhỉ.
…..
Mặt trăng cong cong.
Trần Nhạc Nhung không chịu được Tưởng Linh Nhi hết lời nhờ vả, cuối cùng cắn răng một cái, đáp ứng yêu cần của Tưởng Linh Nhi, lặng lẽ đưa Tưởng Linh Nhi về nhà.
Trần Nhạc Nhung cho tới bây giờ chưa bao giờ làm việc nhà, đích thân dọn dẹp phòng khách, sắp xếp Tưởng Linh Nhi ở phòng khách.
Cô giúp Tưởng Linh Nhi rót một ly nước sôi: “Chị Linh Nhi, chị cứ yên tâm ở lại chỗ này. Căn phòng nơi này của em mặc dù không sâm nghiêm bằng Bắc Cung của ngài Tổng thống, nhưng muốn đưa người từ chỗ này đi cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Nhung Nhung, cám ơn em!” Tưởng Linh Nhi nửa nằm trên giường, nhận lấy cốc nước từ chỗ Trần Nhạc Nhung uống một hớp trơn cổ họng: “Nhờ em đừng nói cho bọn họ biết chị đang ở đâu. Chị cần một chút thời gian để suy nghĩ kĩ.”
“Chị Linh Nhi, đừng khách sáo với em. Em đã nói rồi, em sẽ tôn trọng bất kì quyết định nào của chị, chỉ cần chị không muốn gặp bọn họ, thì em sẽ ngăn bọn họ lại.” Lời này, Trần Nhạc Nhung cũng không phải nói mạnh miệng.
Trải qua một thời gian quan sát, cô phát hiện ra người ba đại nhân hẹp hòi của cô cũng an bài không ít cao thủ bên cạnh cô.
Mẹ con nhà họ Thường không chỉ bảo vệ cô an toàn, mà còn giống như một cuốn bách khoa toàn thư vậy, chỉ cần là chuyện cô muốn biết, không bao lâu thì bọn họ sẽ đưa lên tài liệu vô cùng hoàn chỉnh.
Có thể “tình báo” chuyện cô muốn biết, lại có thể mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh bảo vệ cô, để ba mẹ con này ở bên cạnh cô, cũng khiến cô dễ dàng rất nhiều.
Nhắc tới ba mẹ con nhà họ Thường, cô cảm thấy có lẽ người lợi hại nhất phải là người ba đại nhân của cô, ba mẹ con bọn họ lợi hại như vậy, thì người có thể làm cho bọn họ phục tùng phải càng lợi hại.
“Nhung Nhung, em quả là một cô gái tốt, em đáng được một người đàn ông thật lòng yêu thương.” Tưởng Linh Nhi nói ra những lời phát ra từ tận trong lòng.
“Chị Linh Nhi, thật xin lỗi..”Mặc dù biết rằng giữa Tưởng Linh Nhi và Quyền Nam Dương chỉ là quan hệ hợp đồng, nhưng lúc nghe Tưởng Linh Nhi nhắc tới chuyện này, Trần Nhạc Nhung vẫn cảm thấy áy náy.
Dù sao, nhìn thế nào thì, cô cùng anh Liệt ở cùng nhau vẫn chưa phải là danh chính ngôn thuận, cũng giống như cô đang đoạt vị hôn phu của Tưởng Linh Nhi.
“Cô bé ngốc, tại sao em lại nói xin lỗi?” Tưởng Linh Nhi cong môi, lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Người Nam Dương yêu không phải là chị, người trong lòng chị cũng không phải anh ấy, bọn chị đính hôn, đó là vì anh ấy bảo vệ chị. Nhắc lại, người phải nói xin lỗi là chị mới đúng, là chị đã đoạt đi vị trí của em.”
Chỉ vài chữ ngắn ngủi như vậy, mà truyền vào trong điện tâm đồ của Long Duy, lại có sức công phá hơn cả một quả bom nguyên tử.
Một năm nay, khi nằm trên bàn mổ, lúc nằm trên giường bệnh, khi trở về núi sương mù….mỗi thời điểm trong lòng anh đều không ngừng ảo tưởng.
Lúc anh trở về, Tưởng Linh Nhi vẫn đang đợi anh.
Cô ấy sẽ cười với anh, sẽ nũng nịu với anh, sẽ rúc vào trong ngực anh, dùng thanh âm ấm áp của cô ấy nói với anh: “Long Duy, đời này, em đã được định làm mợ Long. Trừ khi anh không còn muốn em, nếu không em tuyệt đối sẽ không rời bỏ anh.”
Đã từng, cô ấy phách lối trước mặt anh như vậy, có lúc còn có chút bá đạo, lúc mất hứng sẽ trừng anh, sẽ lặng lẽ véo cô, sẽ bĩu môi mắng anh.
Nhưng khi anh trở lại, lúc anh cướp cô trở về bên cạnh, tất cả đều đã thay đổi.
Anh thay đổi.
Khuôn mặt thay đổi.
Cô thay đổi.
Tính cách thay đổi.
Trở nên trầm tĩnh ít nói, lại nói trên mặt cô cũng đã không còn thấy nụ cười dương dương của cô lúc bọn họ còn đang ở cùng nhau.
Đáng buồn nhất là, cô đã không còn nhận ra anh.
Cô đã không còn nhận ra anh, lúc nghe cô vẫn đang đợi anh quay về, nội tâm anh vẫn còn dấy lên tia hy vọng.
Tựa như chuyện nhà họ Long bị giết cả nhà chưa từng xảy ra, cô có còn là Tưởng Linh Nhi đơn thuần hiền lành lại ngây thơ hay không.
Trong đầu Long Duy có chút hỗn loạn, lầm bẩm nói: “Cô ta đang đợi tôi quay về sao?”
Tại sao cô lại hại nhiều người nhà họ Long như vậy?
Chẳng lẽ những bằng chúng kia đều chỉ là do người khác ngụy tạo để ly gián quan hệ bọn họ?
Long Duy giương mắt nhìn chằm chằm Quyền Nam Dương, đều là nhìn chằm chằm Quyền Nam Dương, nhưng ánh mắt lúc này của Long Duy đã giảm đi một ít ác liệt, ánh mắt nhu hòa đi rất nhiều.
Trong đôi mắt Long Duy, Quyền Nam Dương chợt thấy bóng dáng của người anh em tốt của mình lúc xưa, lòng, lại hung hăng đau đớn một chút.
Mẹ, anh em, trong gia đình đều gặp phải tai nạn bất ngờ, nói cho cùng, nói cho cùng, có lẽ là do khi đó năng lực anh vẫn chưa đủ mạnh mẽ.
Nếu như năm đó anh đủ mạnh mẽ, thì đã không xảy ra thảm trạng như vậy.
Chuyện liên quan đến Tưởng Linh Nhi nói tới đây, Quyền Nam Dương thấy đủ rồi, hiểu lầm giữa hai người bọn họ, vẫn phải để Long Duy nghĩ thông suốt mới có thể giải quyết, người ngoài nói quá nhiều ngược lại không tốt.
Anh tiến lên, vỗ vai Long Duy: “Không chỉ có Linh Nhi đang đợi cậu, mà tôi cũng đang đợi cậu trở về. Cùng tôi trở về Lâm Hải, đừng ở lại chỗ cả năm không thể thấy ánh mặt trời này nữa.”
“Cả năm không thấy ánh mặt trời?”Long Duy vừa mới bình tĩnh suy tư, lại nghe phải từ nhạy cảm này mà kích động lần nữa: “A…Hôm nay Long Duy chính là một kẻ không thể thấy ánh mắt trời nữa, trừ ở trong này, hắn còn có thể đi đâu?”
Chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra, tiếp tục nữa cũng không thể quay ngược lại thời gian, Long Duy hiểu quá rõ, cho dù anh nói anh là Long Duy, có ai tin chứ.
Anh không muốn dùng thân phận khác xuất hiện trong mắt người đời, nhưng lại không thể dùng thân phận Long Duy để quay lại Long gia, anh đang ở trong một tình huống rất khó xử.
“Cậu cũng có thể chờ ở chỗ này, tôi trở về xử lí những người kia xong, tôi sẽ trở lại đón cậu.”Quyền Nam Dương muốn giương cờ đánh trống đón người anh em này về, Long Duy chính là Long Duy, ai cũng không thể sửa đổi được sự thật này.
“Ở chỗ này chờ cậu?”Buồn cười, cho dù anh chọn trở lại, cũng chưa từng nghĩ tới việc ngồi chỗ này chờ chết, những người đó, anh sẽ kéo từng kẻ ra, để cho bọn họ chết không toàn thây.
Quyền Nam Dương còn nói: “Lời nên nói, tôi đã nói rồi, đi trước.”
“Cô ấy đang ở đâu?”Cuối cùng, có lẽ trong lòng Long Duy người anh nhớ thương nhất vẫn là Tưởng Linh Nhi, cho dù vừa rồi trong lúc nói chuyện với Quyền Nam Dương, trong đầu Long Duy vẫn nghĩ tới Tưởng Linh Nhi.
Không biết cô ấy bị thương có nghiêm trọng không?
Không biết trời lạnh mà đi chân trần, có cảm hay không?
Trong thời gian ngắn tất cả các loại khả năng anh đều nghĩ tới, rồi lại bác bỏ từng cái một, bởi vì người của Quyền Nam Dương mang cô ấy về, cô nhất định sẽ không có chuyện gì.
Biết cô ấy không có chuyện gì, nhưng anh vẫn hỏi.
“Bệnh viện nhân dân đệ nhất thành phố Lâm Hải, phòng 801, tầng 2, tòa nhà 1, khoa nội trú.”Quyền Nam Dương trả lời.
Yêu một người, cảm giác như thấy nào, Quyền Nam Dương hiểu rõ.
Có lúc sẽ khống chế bản thân không được nghĩ tới cô, không đi thăm cô, giả bộ nhưng mặc kệ không để ý tới cô, nhưng sẽ không tự chủ được mà quan sát biểu cảm biến hóa của cô ấy.
Người kia chỉ cần cau mày, cũng khiến lòng anh đau.
Có lẽ, đó là tình yêu nhỉ.
…..
Mặt trăng cong cong.
Trần Nhạc Nhung không chịu được Tưởng Linh Nhi hết lời nhờ vả, cuối cùng cắn răng một cái, đáp ứng yêu cần của Tưởng Linh Nhi, lặng lẽ đưa Tưởng Linh Nhi về nhà.
Trần Nhạc Nhung cho tới bây giờ chưa bao giờ làm việc nhà, đích thân dọn dẹp phòng khách, sắp xếp Tưởng Linh Nhi ở phòng khách.
Cô giúp Tưởng Linh Nhi rót một ly nước sôi: “Chị Linh Nhi, chị cứ yên tâm ở lại chỗ này. Căn phòng nơi này của em mặc dù không sâm nghiêm bằng Bắc Cung của ngài Tổng thống, nhưng muốn đưa người từ chỗ này đi cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Nhung Nhung, cám ơn em!” Tưởng Linh Nhi nửa nằm trên giường, nhận lấy cốc nước từ chỗ Trần Nhạc Nhung uống một hớp trơn cổ họng: “Nhờ em đừng nói cho bọn họ biết chị đang ở đâu. Chị cần một chút thời gian để suy nghĩ kĩ.”
“Chị Linh Nhi, đừng khách sáo với em. Em đã nói rồi, em sẽ tôn trọng bất kì quyết định nào của chị, chỉ cần chị không muốn gặp bọn họ, thì em sẽ ngăn bọn họ lại.” Lời này, Trần Nhạc Nhung cũng không phải nói mạnh miệng.
Trải qua một thời gian quan sát, cô phát hiện ra người ba đại nhân hẹp hòi của cô cũng an bài không ít cao thủ bên cạnh cô.
Mẹ con nhà họ Thường không chỉ bảo vệ cô an toàn, mà còn giống như một cuốn bách khoa toàn thư vậy, chỉ cần là chuyện cô muốn biết, không bao lâu thì bọn họ sẽ đưa lên tài liệu vô cùng hoàn chỉnh.
Có thể “tình báo” chuyện cô muốn biết, lại có thể mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh bảo vệ cô, để ba mẹ con này ở bên cạnh cô, cũng khiến cô dễ dàng rất nhiều.
Nhắc tới ba mẹ con nhà họ Thường, cô cảm thấy có lẽ người lợi hại nhất phải là người ba đại nhân của cô, ba mẹ con bọn họ lợi hại như vậy, thì người có thể làm cho bọn họ phục tùng phải càng lợi hại.
“Nhung Nhung, em quả là một cô gái tốt, em đáng được một người đàn ông thật lòng yêu thương.” Tưởng Linh Nhi nói ra những lời phát ra từ tận trong lòng.
“Chị Linh Nhi, thật xin lỗi..”Mặc dù biết rằng giữa Tưởng Linh Nhi và Quyền Nam Dương chỉ là quan hệ hợp đồng, nhưng lúc nghe Tưởng Linh Nhi nhắc tới chuyện này, Trần Nhạc Nhung vẫn cảm thấy áy náy.
Dù sao, nhìn thế nào thì, cô cùng anh Liệt ở cùng nhau vẫn chưa phải là danh chính ngôn thuận, cũng giống như cô đang đoạt vị hôn phu của Tưởng Linh Nhi.
“Cô bé ngốc, tại sao em lại nói xin lỗi?” Tưởng Linh Nhi cong môi, lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Người Nam Dương yêu không phải là chị, người trong lòng chị cũng không phải anh ấy, bọn chị đính hôn, đó là vì anh ấy bảo vệ chị. Nhắc lại, người phải nói xin lỗi là chị mới đúng, là chị đã đoạt đi vị trí của em.”
/999
|