Đương nhiên, Trần Nhạc Nhung chỉ có thể suy nghĩ lung tung một chút.
Trong lòng cô hiểu rõ anh Liệt còn có rất nhiều công việc cần phải xử lý, công việc và việc riêng quấn lấy anh không buông, làm sao còn thời gian đi du lịch với cô.
Anh Liệt không có thời gian đến thăm cô, vậy thì cô chỉ có thể tiếp tục cố gắng hơn, để sớm có một ngày cô có thể quang minh chính đại đứng cạnh anh Liệt.
Như vậy, lúc anh ra nước ngoài phỏng vấn, cô có thể lấy thân phận tổng thống phu nhân đứng cạnh anh, cùng anh đi khắp toàn bộ thế giới.
Đi công tác cùng anh, cũng có thể coi như đi du lịch đi.
Yến khua tay trước mặt Trần Nhạc Nhung: “Dấm chua nhỏ, nhiều người chúng ta ở trong này như vậy, em lại không nói một câu, yên lặng nhớ đến anh người yêu của em, như vậy được sao?”
“Em không có nghĩ đến anh ấy.” Mặc dù ngoài miệng không thừa nhận, nhưng biểu cảm trên mặt Trần Nhạc Nhung đã bán đứng cô, ngoại trừ nghĩ đến anh Liệt, làm gì có ai khiến cô không tự chủ được mà lộ ra biểu cảm vui vẻ như hoa như vậy chứ.
“Đúng rồi, Yến Yến, công việc của cô tìm đến đâu rồi?” Đại Tráng nhớ đến sơ yếu lý lịch của Yếnanh mới nhìn hai ngày trước, không biết đã có tin tức gì chưa.
Nghe Đại Tráng nhắc tới chuyện này, trên mặt Yếnđỏ ửng, cô khua tay rất nhanh: “Chúng ta tụ tập đừng nhắc đến công việc, thật mất hứng.”
Cô nhất định sẽ không nói cho bọn họ, cô lặng lẽ điều tra bối cảnh của Trần Dận Trạch, biết anh bây giờ đang nhậm chức Tổng Giám đốc ở phân nhánh công ty tại Lâm Hải của tập đoàn tài phiệt.
Hơn nữa, Tổng Giám đốc công ty này đang thông báo tuyển thư ký, sau khi cô biết được tin này, lập tức chuẩn bị sơ yếu lý lịch nộp lên, hy vọng có thể làm việc bên cạnh Trần Dận Trạch.
Tục ngữ nói “gần quan được bạn lộc”, chỉ cần cô có thể làm việc cạnh anh, ở chung với anh sớm chiều, lâu ngày sinh tình, cô còn sợ anh không động tâm sao?
Bởi vì chút tính toán trong lòng, sơ yếu lý lịch của Yến Yến, bắt đầu suy nghĩ kế hoạch cho tương lai tốt đẹp sau này.
Nhưng sau này, một ngày nào đó, cô biết được tim của người đàn ông kia sớm bị một người con gái xâm chiếm, cô mới hiểu được, hóa ra, không phải chỉ cần ở gần nhau lâu đều có thể thành công.
Một người không thương mình, mặc kệ bản thân cố gắng như thế nào, cho dù có vì anh mà trả giá cả tính mạng của bản thân, anh ta cũng sẽ không đối xử khác với mình.
Reng reng…..
Đang nói, điện thoại của Yến vang lên, cô nhìn thấy một số điện thoại xa lạ, nhưng cô vẫn lễ phép nhấc máy: “Xin chào!”
“Xin hỏi, có phải là cô An không?” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh xa lạ của một người đàn ông, thật giống âm thanh được công thức hóa.
Yến gật đầu: “Là tôi. Anh là ai vậy?”
Đối phương nói tiếp: “Tôi là nhân viên phòng cán sự ở tập đoàn Thịnh Thiên, tôi họ Vương. Sơ yếu lý lịch của cô An đăng ký nhận làm thư ký Tổng Giám đốc của công ty chúng tôi, chúng tôi muốn mời cô vào lúc chín giờ cuối tuần này đến phỏng vấn.”
“Phỏng vấn? Là…. Là thật sao? Anh không lừa tôi chứ?” Yến kích động nói to, thất lễ hỏi lại.
Có thể đối phương cũng gặp nhiều người phản ứng như cô, nên vẫn bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy. Chín giờ cuối tuần này. Chúng tôi sẽ gửi địa chỉ phỏng vấn công việc đến email của cô, cô hãy kiểm tra và xác nhận lại.”
“Được, cảm ơn anh! Thật sự cảm ơn anh!” Yến vẫn đang bị bao vây trong tình trạng không thể tin được.
Cô không nghe sai đúng không, bên kia bảo cô chín giờ cuối tuần đến Thịnh Thiên phỏng vấn?
Gọi cô đến phỏng vấn nhanh như vậy, có phải chứng minh kế hoạch của cô rất nhanh sẽ được thực hiện hay không?
Trời ạ, tin này tới thật bất ngờ, khiến cô một chút chuẩn bị cũng không có, tim đập nhanh đến mức giống như muốn nhảy ra khỏi miệng cô vậy.
“Yến, chỉ là gọi cậu đi phỏng vấn, cũng không nói sẽ nhận cậu, Cậu nhìn cậu kích động như vậy, còn không có hạ thấp giá trị bản thân.” Tiến ít khi mở miệng nói lại đột nhiên nói một câu vô cùng đạo lý.
“Tiến, cậu nói đúng, mình phải bình tĩnh một chút, nhưng mình thật sự không thể bình tĩnh được.” Nghĩ đến việc rất nhanh có thể làm việc bên cạnh người đàn ông ấy mỗi ngày, sao cô có thể bình tĩnh được, bây giờ cô đang nghĩ đứng cạnh cửa sổ hét to vài tiếng.
“Yến, công ty như thế nào mà khiến chị kích động như vậy?” Người đặt câu hỏi chính là Trần Nhạc Nhung, cô chưa từng trải qua quá trình tìm công việc, rất muốn biết công ty như thế nào có thể khiến Yến không để ý hình tượng như vậy.
Yến nói: “Mọi người đừng hỏi, chờ tin tốt của mình. Cuối tuần này thành công thì mình sẽ nói cho mọi người, nếu không thể thì sau này đừng có ai nói chuyện này với mình nữa.”
Đại Tráng và Tiến đồng thời kêu “Trời” một tiếng: “Không phải là tìm công việc thôi sao, nhất thiết phải thần bí như vậy sao?”
Yến khoát tay: “Được rồi được rồi, ăn uống xong chúng ta đi chuẩn bị đồ đạc một chút. Chúc mình cuối tuần này có tin tốt, cũng chúng nhóm chúng ta mọi thứ đều thuận lợi.”
Mọi người cầm y nước trái cây lên thay rượu, dưới sự dẫn dắt của Yến cụng ly, cầu chúc mọi chuyện đều thuận lợi.
…..
Núi Vụ Sơn.
Thời gian bị thương tới bây giờ đã là một năm rồi, Long Duy mỗi ngày đều mặc bộ quần áo màu đen, giữ đạo hiếu với hơn mười mạng người nhà họ Long.
Hôm nay, anh ta cố ý cởi bỏ bộ trang phục màu đen, thay một thân màu trắng, từ trong ra ngoài, toàn một mày trắng, trắng không nhiễm một hạt bụi.
Bởi vì hôm nay anh ta phải rời khỏi núi Vụ Sơn, đi gặp một người, đây cũng là lần đầu tiên sau một năm anh ra cửa đi gặp người khác.
Ở nơi tăm tối trốn Địa âm giống như địa ngục này suốt một năm, anh ta sớm quên đi thế giới bên ngoài như thế nào.
Anh ta đứng trước gương, chậm rãi tháo mặt nạ trên mặt, khuôn mặt này thật đẹp, nhưng thật xa lạ, xa lạ đến mức ngay cả anh ta cũng không nhận ra.
Nhìn chằm chằm gương mặt xa lạ trong gương một chút, anh chậm rãi nhấc tay, xoa xoa gương mặt mình.
Có độ ấm, có cảm giác…. Chứng minh gương mặt này thật sự là của anh ta, không phải anh ta ảo tưởng ra.
Mà tất cả mọi thứ, không thoát khỏi liên quan đến người phụ nữ dưới nhà kia.
Nếu không phải cô ta lợi dụng tình cảm của anh, vậy thì một năm trước nhà họ Long sẽ không phải hứng chịu họa diệt môn.
“Long Duy oi Long Duy!” Anh cười lạnh: “Cô ta khiến nhà họ Long bị diệt môn, vậy mà mày lại vẫn còn giữ ảo tưởng với cô ta.”
Tưởng Linh Nhi đến đây đã hơn một tháng, anh không ngừng ảo tưởng, có lẽ cô căn bản không biết cái gì cả, tất cả chứng cứ chỉ hướng tới cô đều là bịa đặt.
Chỉ là, ai sẽ làm chứng cứ giả để hãm hại cô?
Người nhà họ Tưởng sao?
Nghĩ lại cũng thật buồn cười, có thể sao?
Vì sao nhà họ Tưởng lại làm chứng cứ giả hãm hại cô ấy?
Rõ ràng biết suy nghĩ của bản thân thật buồn cười, nhưng anh vẫn ngây ngốc suy nghĩ, giống như trước kia anh từng ngây ngốc nghĩ cô yêu thật tâm, cô thật sự muốn làm bà Long.
Cốc cốc…..
Long Thiên gõ cửa đi vào, cung kính nói: “Cậu chủ, tiểu Thúy phát tiết cả buổi tối, bây giờ không có sức lực xuống giường. Chỉ sợ hôm nay cô ấy không thể đi theo chúng ta.”
“Ừm.” Long Duy gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng Long Thiên biết cậu chủ đồng ý đẻ tiểu Thúy ở lại.
Anh còn nói: “Cậu chủ, đã chuẩn bị xe xong, chúng ta có thể xuất phát.”
Long Duy gật đầu, một lần nữa đeo mặt nạ lên, lại che giấu gương mặt thật sự của mình sau chiếc mặt nạ lạnh lẽo.
Trong lòng cô hiểu rõ anh Liệt còn có rất nhiều công việc cần phải xử lý, công việc và việc riêng quấn lấy anh không buông, làm sao còn thời gian đi du lịch với cô.
Anh Liệt không có thời gian đến thăm cô, vậy thì cô chỉ có thể tiếp tục cố gắng hơn, để sớm có một ngày cô có thể quang minh chính đại đứng cạnh anh Liệt.
Như vậy, lúc anh ra nước ngoài phỏng vấn, cô có thể lấy thân phận tổng thống phu nhân đứng cạnh anh, cùng anh đi khắp toàn bộ thế giới.
Đi công tác cùng anh, cũng có thể coi như đi du lịch đi.
Yến khua tay trước mặt Trần Nhạc Nhung: “Dấm chua nhỏ, nhiều người chúng ta ở trong này như vậy, em lại không nói một câu, yên lặng nhớ đến anh người yêu của em, như vậy được sao?”
“Em không có nghĩ đến anh ấy.” Mặc dù ngoài miệng không thừa nhận, nhưng biểu cảm trên mặt Trần Nhạc Nhung đã bán đứng cô, ngoại trừ nghĩ đến anh Liệt, làm gì có ai khiến cô không tự chủ được mà lộ ra biểu cảm vui vẻ như hoa như vậy chứ.
“Đúng rồi, Yến Yến, công việc của cô tìm đến đâu rồi?” Đại Tráng nhớ đến sơ yếu lý lịch của Yếnanh mới nhìn hai ngày trước, không biết đã có tin tức gì chưa.
Nghe Đại Tráng nhắc tới chuyện này, trên mặt Yếnđỏ ửng, cô khua tay rất nhanh: “Chúng ta tụ tập đừng nhắc đến công việc, thật mất hứng.”
Cô nhất định sẽ không nói cho bọn họ, cô lặng lẽ điều tra bối cảnh của Trần Dận Trạch, biết anh bây giờ đang nhậm chức Tổng Giám đốc ở phân nhánh công ty tại Lâm Hải của tập đoàn tài phiệt.
Hơn nữa, Tổng Giám đốc công ty này đang thông báo tuyển thư ký, sau khi cô biết được tin này, lập tức chuẩn bị sơ yếu lý lịch nộp lên, hy vọng có thể làm việc bên cạnh Trần Dận Trạch.
Tục ngữ nói “gần quan được bạn lộc”, chỉ cần cô có thể làm việc cạnh anh, ở chung với anh sớm chiều, lâu ngày sinh tình, cô còn sợ anh không động tâm sao?
Bởi vì chút tính toán trong lòng, sơ yếu lý lịch của Yến Yến, bắt đầu suy nghĩ kế hoạch cho tương lai tốt đẹp sau này.
Nhưng sau này, một ngày nào đó, cô biết được tim của người đàn ông kia sớm bị một người con gái xâm chiếm, cô mới hiểu được, hóa ra, không phải chỉ cần ở gần nhau lâu đều có thể thành công.
Một người không thương mình, mặc kệ bản thân cố gắng như thế nào, cho dù có vì anh mà trả giá cả tính mạng của bản thân, anh ta cũng sẽ không đối xử khác với mình.
Reng reng…..
Đang nói, điện thoại của Yến vang lên, cô nhìn thấy một số điện thoại xa lạ, nhưng cô vẫn lễ phép nhấc máy: “Xin chào!”
“Xin hỏi, có phải là cô An không?” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh xa lạ của một người đàn ông, thật giống âm thanh được công thức hóa.
Yến gật đầu: “Là tôi. Anh là ai vậy?”
Đối phương nói tiếp: “Tôi là nhân viên phòng cán sự ở tập đoàn Thịnh Thiên, tôi họ Vương. Sơ yếu lý lịch của cô An đăng ký nhận làm thư ký Tổng Giám đốc của công ty chúng tôi, chúng tôi muốn mời cô vào lúc chín giờ cuối tuần này đến phỏng vấn.”
“Phỏng vấn? Là…. Là thật sao? Anh không lừa tôi chứ?” Yến kích động nói to, thất lễ hỏi lại.
Có thể đối phương cũng gặp nhiều người phản ứng như cô, nên vẫn bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy. Chín giờ cuối tuần này. Chúng tôi sẽ gửi địa chỉ phỏng vấn công việc đến email của cô, cô hãy kiểm tra và xác nhận lại.”
“Được, cảm ơn anh! Thật sự cảm ơn anh!” Yến vẫn đang bị bao vây trong tình trạng không thể tin được.
Cô không nghe sai đúng không, bên kia bảo cô chín giờ cuối tuần đến Thịnh Thiên phỏng vấn?
Gọi cô đến phỏng vấn nhanh như vậy, có phải chứng minh kế hoạch của cô rất nhanh sẽ được thực hiện hay không?
Trời ạ, tin này tới thật bất ngờ, khiến cô một chút chuẩn bị cũng không có, tim đập nhanh đến mức giống như muốn nhảy ra khỏi miệng cô vậy.
“Yến, chỉ là gọi cậu đi phỏng vấn, cũng không nói sẽ nhận cậu, Cậu nhìn cậu kích động như vậy, còn không có hạ thấp giá trị bản thân.” Tiến ít khi mở miệng nói lại đột nhiên nói một câu vô cùng đạo lý.
“Tiến, cậu nói đúng, mình phải bình tĩnh một chút, nhưng mình thật sự không thể bình tĩnh được.” Nghĩ đến việc rất nhanh có thể làm việc bên cạnh người đàn ông ấy mỗi ngày, sao cô có thể bình tĩnh được, bây giờ cô đang nghĩ đứng cạnh cửa sổ hét to vài tiếng.
“Yến, công ty như thế nào mà khiến chị kích động như vậy?” Người đặt câu hỏi chính là Trần Nhạc Nhung, cô chưa từng trải qua quá trình tìm công việc, rất muốn biết công ty như thế nào có thể khiến Yến không để ý hình tượng như vậy.
Yến nói: “Mọi người đừng hỏi, chờ tin tốt của mình. Cuối tuần này thành công thì mình sẽ nói cho mọi người, nếu không thể thì sau này đừng có ai nói chuyện này với mình nữa.”
Đại Tráng và Tiến đồng thời kêu “Trời” một tiếng: “Không phải là tìm công việc thôi sao, nhất thiết phải thần bí như vậy sao?”
Yến khoát tay: “Được rồi được rồi, ăn uống xong chúng ta đi chuẩn bị đồ đạc một chút. Chúc mình cuối tuần này có tin tốt, cũng chúng nhóm chúng ta mọi thứ đều thuận lợi.”
Mọi người cầm y nước trái cây lên thay rượu, dưới sự dẫn dắt của Yến cụng ly, cầu chúc mọi chuyện đều thuận lợi.
…..
Núi Vụ Sơn.
Thời gian bị thương tới bây giờ đã là một năm rồi, Long Duy mỗi ngày đều mặc bộ quần áo màu đen, giữ đạo hiếu với hơn mười mạng người nhà họ Long.
Hôm nay, anh ta cố ý cởi bỏ bộ trang phục màu đen, thay một thân màu trắng, từ trong ra ngoài, toàn một mày trắng, trắng không nhiễm một hạt bụi.
Bởi vì hôm nay anh ta phải rời khỏi núi Vụ Sơn, đi gặp một người, đây cũng là lần đầu tiên sau một năm anh ra cửa đi gặp người khác.
Ở nơi tăm tối trốn Địa âm giống như địa ngục này suốt một năm, anh ta sớm quên đi thế giới bên ngoài như thế nào.
Anh ta đứng trước gương, chậm rãi tháo mặt nạ trên mặt, khuôn mặt này thật đẹp, nhưng thật xa lạ, xa lạ đến mức ngay cả anh ta cũng không nhận ra.
Nhìn chằm chằm gương mặt xa lạ trong gương một chút, anh chậm rãi nhấc tay, xoa xoa gương mặt mình.
Có độ ấm, có cảm giác…. Chứng minh gương mặt này thật sự là của anh ta, không phải anh ta ảo tưởng ra.
Mà tất cả mọi thứ, không thoát khỏi liên quan đến người phụ nữ dưới nhà kia.
Nếu không phải cô ta lợi dụng tình cảm của anh, vậy thì một năm trước nhà họ Long sẽ không phải hứng chịu họa diệt môn.
“Long Duy oi Long Duy!” Anh cười lạnh: “Cô ta khiến nhà họ Long bị diệt môn, vậy mà mày lại vẫn còn giữ ảo tưởng với cô ta.”
Tưởng Linh Nhi đến đây đã hơn một tháng, anh không ngừng ảo tưởng, có lẽ cô căn bản không biết cái gì cả, tất cả chứng cứ chỉ hướng tới cô đều là bịa đặt.
Chỉ là, ai sẽ làm chứng cứ giả để hãm hại cô?
Người nhà họ Tưởng sao?
Nghĩ lại cũng thật buồn cười, có thể sao?
Vì sao nhà họ Tưởng lại làm chứng cứ giả hãm hại cô ấy?
Rõ ràng biết suy nghĩ của bản thân thật buồn cười, nhưng anh vẫn ngây ngốc suy nghĩ, giống như trước kia anh từng ngây ngốc nghĩ cô yêu thật tâm, cô thật sự muốn làm bà Long.
Cốc cốc…..
Long Thiên gõ cửa đi vào, cung kính nói: “Cậu chủ, tiểu Thúy phát tiết cả buổi tối, bây giờ không có sức lực xuống giường. Chỉ sợ hôm nay cô ấy không thể đi theo chúng ta.”
“Ừm.” Long Duy gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, nhưng Long Thiên biết cậu chủ đồng ý đẻ tiểu Thúy ở lại.
Anh còn nói: “Cậu chủ, đã chuẩn bị xe xong, chúng ta có thể xuất phát.”
Long Duy gật đầu, một lần nữa đeo mặt nạ lên, lại che giấu gương mặt thật sự của mình sau chiếc mặt nạ lạnh lẽo.
/999
|