Ai nha nha!
Nghĩ tới anh Liệt, Trần Nhạc Nhung chỉ hận anh Liệt không thể lập tức xuất hiện trước mặt cô, cho cô nhìn thấy anh.
Tuy rằng mỗi buổi tối anh Liệt đều sẽ đến khu vực thiên tai, buổi tối đến buổi sáng về, cô và anh Liệt vừa mới tách ra sáng nay thôi, nhưng chỉ cần nghĩ đến anh, cô đều sẽ cảm thấy đã không nhìn thấy anh rất lâu rồi.
Đây là cảm nhận chân thật nhất khi yêu đúng không, cho dù cả ngày đều dính với nhau, nhưng vẫn cảm thấy mãi không đủ.
Lại nói tiếp, cô dạy học ở khu vực thiên tai, người vất vả nhất không phải cô mà là anh Liệt, mỗi ngày anh Liệt đều đến đây buổi tối rồi buổi sáng trở về, tới lui cũng tốn mất tận bốn tiếng đấy.
"Đúng vậy, tôi cũng hiểu đầu óc của Hùng nhà bọn tôi rất tốt." Trước kia vì Hùng không thích học tập, ba Hùng đã mắng cậu bé ngốc không ít lần.
Sau khi Trần Nhạc Nhung tới đây, đã từng mở cuộc họp phụ huynh một lần.
Cô để các phụ huynh học phát hiện ưu điểm của con mình, bảo bọn họ cổ vũ các bé nhiều hơn, biểu hiện của bọn nhỏ chắc chắn sẽ xuất hiện kết quả mà bọn họ không thể tưởng tượng được.
Các phụ huynh cũng nghe vào lời nói của Trần Nhạc Nhung, bình thường sẽ học phát hiện ưu điểm của con mình, cổ vũ bọn nhỏ nhiều hơn, quả nhiên bọn nhỏ đã tiến bộ không ít.
Học tập tiến bộ không ít, trong cuộc sống cũng tích cực hơn, rất nhiều đứa bé còn tự động giúp đỡ chia sẻ việc nhà với ba mẹ.
Hùng chính là đứa bé tiêu biểu nhất trong bọn nhỏ, cũng đã gián tiếp chứng minh lần này Trần Nhạc Nhung đến đây dạy học rất thành công.
Phương pháp dạy học của mình thành công, cũng được bọn trẻ và phụ huynh tán thành, trong lòng Trần Nhạc Nhung cực kỳ hưng phấn.
Rời khỏi nhà họ Hùng, Trần Nhạc Nhung đi tới khu dân cư đang xây dựng xem thử.
Nhà ở đây đều sắp xây xong, sắp trở thành nhà mới của mọi người, cũng là một biểu tượng tốt đẹp để người dân trong khu vực thiên tai bắt đầu cuộc sống một lần nữa.
Trải qua thiên tai nghiêm trọng như vậy, Trần Nhạc Nhung cũng từng làm việc tham gia cứu nạn và xây dựng lại khu vực thiên tai.
Lúc ấy cô tận mắt nhìn thấy động đất diễn ra, khu vực thiên tai một mảnh hỗn loạn, cảnh tượng thê thảm thi thể khắp nơi, nhưng người dân ở khu vực thiên tai cũng không vì thế mà không gượng dậy nổi.
Dưới sự trợ giúp của nhà nước, các thành viên trong khu vực thiên tai và xây dựng lại đều rất tích cực cố gắng, rất ít khi nghe thấy âm thanh oán giận.
Hiện giờ tình hình của khu vực thiên tai ngày càng tốt, nói đến nguyên nhân vẫn là anh Liệt của cô có cách quản lý đất nước.
Anh Liệt vừa mới nhậm chức đã gặp phải chuyện lớn như vậy, anh không hề bối rối, đưa ra mệnh lệnh đâu vào đấy, tổ chức cho quân đội và dân chúng cùng nhau giải nguy cứu nạn, rồi lại tổ chức xây dựng lại khu vực thiên tai, mỗi loạt biện pháp đều rất thích hợp.
Trần Nhạc Nhung phải cảm thán lần nữa là ánh mắt của cô thật tốt, khi còn nhỏ đã coi trọng một kho báu khổng lồ là anh Liệt.
Nếu năm đó cô không bảo ba cứu thiếu niên bị thương kia, thì cô cũng đã không có một anh Liệt yêu thương cô như thế.
Nghĩ đến anh Liệt, Trần Nhạc Nhung lập tức vội vàng giơ tay lên nhìn giờ, bây giờ mới tám giờ tối, anh Liệt vẫn chưa đến nhanh thế đâu.
Ai!
Ngay vào lúc cô thất vọng lắc đầu, một đôi tay rắn chắc nhẹ nhàng che mắt cô lại, Trần Nhạc Nhung theo bản năng muốn tấn công, nhưng hơi thở nam tính quen thuộc kia rất nhanh bao vây cô, cho cô biết được người tới là ai.
Cô cũng đã biết là ai che mắt mình lại, người nọ còn ngây thơ cố ý đè thấp giọng hỏi: "Đoán xem anh là ai?"
Trần Nhạc Nhung phụt một cái cười ra tiếng, anh Liệt của cô có đôi khi thật là ngốc đến đáng yêu đấy, còn luôn cư xử với cô như một đứa bé không hiểu chuyện vậy.
Có nhiều lúc, cô cũng muốn nói với anh, cô không còn là cô gái nhỏ không hiểu chuyện năm đó nữa rồi, bây giờ cái gì cô cũng biết cái gì cô cũng hiểu.
Trần Nhạc Nhung lấy tay anh ra, xoay người nhào vào trong ngực anh cọ cọ: "Ngoài anh Liệt của em thì còn có ai nữa chứ."
"Ồ, chắc chắn như vậy sao?" Quyền Nam Dương cười xoa xoa đầu cô.
"Đương nhiên, bởi vì anh Liệt của em thơm thơm, đàn ông khác đều rất thối, cho nên em biết." Trần Nhạc Nhung thật là lúc nào cũng muốn khen anh Liệt của cô, chẳng lẽ không sợ khen nhiều quá, anh Liệt của cô sẽ kiêu ngạo sao?
"Vậy ba em thì sao?" Chỉ là bản năng, Quyền Nam Dương muốn vượt qua ngọn núi lớn đang chắn trước mặt anh.
Trần Nhạc Nhung bĩu bĩu môi: "Quỷ hẹp hòi! Sao lại muốn so sánh với ba em? Em nói cho anh nghe, ba của em là người đàn ông mà em yêu thương nhất trên đời này, anh cũng chỉ xếp sau thôi."
"Vậy xem ra anh còn phải tiếp tục cố gắng mới được." Anh phải càng cố gắng yêu thương cô hơn, cho cô biết trên đời này ngoài ba của cô, còn có một người đàn ông yêu thương cô không ai sánh bằng.
"Anh Liệt, sau này chúng ta cùng nhau cố gắng nhé." Trần Nhạc Nhung để tay vào trong tay Quyền Nam Dương: "Anh Liệt, bây giờ mới tám giờ, sao anh đã đến rồi?"
Bình thường anh sớm nhất cũng là khoảng mười giờ tối mới chạy đến đây, hôm nay lại đi sớm khoảng hai giờ, chẳng lẽ là vì nhớ cô?
"Bởi vì không có chuyện gì làm, tan tầm sớm, cho nên tới đây với em sớm hơn." Bởi vì ngày mai anh phải ra nước ngoài phỏng vấn, vừa đi sẽ đi gần một tuần, anh đặc biệt dành ra thời gian đến đây với cô.
Phải ra nước ngoài phỏng vấn một tuần, nghĩ tới suốt một tuần không được gặp cô, trong lòng anh lập tức thấy mất mát.
Anh rất muốn dẫn cô đi cùng, nhưng mà bây giờ quan hệ của cô và anh vẫn chưa rõ ràng, anh có lý do gì để cô đi cùng với anh đây?
Cho nên anh phải nhanh chóng xử lý xong chuyện của mình, cho cô quang mình chính đại đứng ở bên cạnh anh, anh đi đâu, cô đều có thể ở bên cạnh anh.
"Đúng rồi, Anh Liệt, em có thể đưa ra một yêu cầu nho nhỏ với anh không?"
"Được, em nói đi."
"Sao anh chưa hỏi thử em muốn gì đã lập tức đồng ý rồi, lỡ như em đưa ra yêu cầu rất quá đáng gài bẫy anh rồi sao?"
"Nhung Nhung sẽ như vậy sao?"
"Đương nhiên sẽ không."
"Vậy không phải được rồi sao." Quyền Nam Dương dắt tay cô, vừa đi vừa nói chuyện: "Nói đi, anh nghe."
"Anh Liệt, em ngây người ở đây một khoảng thời gian, em biết điều kiện cuộc sống của bọn họ không tốt. Sau này anh có thể cho bọn họ một vài chính sách ưu đãi, đền bù thời gian chịu khổ của những dân chúng ở khu vực thiên tai." Thì ra Trần Nhạc Nhung đang xin lợi ích cho dân chúng ở khu vực thiên tai, mục đích cuối cùng là muốn để dân chúng khu vực thiên tai càng yêu thương Tổng thống của bọn họ hơn.
Quyền Nam Dương gật đầu: "Ừ, ý tưởng này không tệ. Nhưng mà......"
"Anh Liệt, không được sao?" Quyền Nam Dương còn chưa nói xong, Trần Nhạc Nhung đã vội vàng cắt ngang lời anh.
"Nhưng mà các ngành liên quan đã chuẩn bị làm việc bên mặt này rồi, Nhung Nhung của anh không cần phải lo lắng nữa." Quyền Nam Dương cười đến cực kỳ ôn nhu.
"Ồ, Anh Liệt, thì ra mọi người đã sớm nghĩ tới rồi sao." Cô còn cảm thấy mình nghĩ rất xa đấy, không ngờ Anh Liệt còn nghĩ tới trước cô nữa.
"Được rồi, không nói tới chuyện này nữa, em dẫn anh Liệt đi một vòng đi."
"Anh Liệt, có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì.” Anh chỉ muốn nắm tay cô như thế, hai người tùy tiện tản bộ tâm sự, có thể khiến anh buông xuống tất cả mỏi mệt của mình.
"Anh Liệt, anh có biết không?"
"Anh biết."
"Anh biết?"
"Bởi vì những gì em muốn nói chính là những gì anh muốn nói với em." Quyền Nam Dương đứng lại, đỡ lấy bả vai của Trần Nhạc Nhung: "Anh muốn nắm tay em như thế, chúng ta cùng đi cả đời đi."
Nghĩ tới anh Liệt, Trần Nhạc Nhung chỉ hận anh Liệt không thể lập tức xuất hiện trước mặt cô, cho cô nhìn thấy anh.
Tuy rằng mỗi buổi tối anh Liệt đều sẽ đến khu vực thiên tai, buổi tối đến buổi sáng về, cô và anh Liệt vừa mới tách ra sáng nay thôi, nhưng chỉ cần nghĩ đến anh, cô đều sẽ cảm thấy đã không nhìn thấy anh rất lâu rồi.
Đây là cảm nhận chân thật nhất khi yêu đúng không, cho dù cả ngày đều dính với nhau, nhưng vẫn cảm thấy mãi không đủ.
Lại nói tiếp, cô dạy học ở khu vực thiên tai, người vất vả nhất không phải cô mà là anh Liệt, mỗi ngày anh Liệt đều đến đây buổi tối rồi buổi sáng trở về, tới lui cũng tốn mất tận bốn tiếng đấy.
"Đúng vậy, tôi cũng hiểu đầu óc của Hùng nhà bọn tôi rất tốt." Trước kia vì Hùng không thích học tập, ba Hùng đã mắng cậu bé ngốc không ít lần.
Sau khi Trần Nhạc Nhung tới đây, đã từng mở cuộc họp phụ huynh một lần.
Cô để các phụ huynh học phát hiện ưu điểm của con mình, bảo bọn họ cổ vũ các bé nhiều hơn, biểu hiện của bọn nhỏ chắc chắn sẽ xuất hiện kết quả mà bọn họ không thể tưởng tượng được.
Các phụ huynh cũng nghe vào lời nói của Trần Nhạc Nhung, bình thường sẽ học phát hiện ưu điểm của con mình, cổ vũ bọn nhỏ nhiều hơn, quả nhiên bọn nhỏ đã tiến bộ không ít.
Học tập tiến bộ không ít, trong cuộc sống cũng tích cực hơn, rất nhiều đứa bé còn tự động giúp đỡ chia sẻ việc nhà với ba mẹ.
Hùng chính là đứa bé tiêu biểu nhất trong bọn nhỏ, cũng đã gián tiếp chứng minh lần này Trần Nhạc Nhung đến đây dạy học rất thành công.
Phương pháp dạy học của mình thành công, cũng được bọn trẻ và phụ huynh tán thành, trong lòng Trần Nhạc Nhung cực kỳ hưng phấn.
Rời khỏi nhà họ Hùng, Trần Nhạc Nhung đi tới khu dân cư đang xây dựng xem thử.
Nhà ở đây đều sắp xây xong, sắp trở thành nhà mới của mọi người, cũng là một biểu tượng tốt đẹp để người dân trong khu vực thiên tai bắt đầu cuộc sống một lần nữa.
Trải qua thiên tai nghiêm trọng như vậy, Trần Nhạc Nhung cũng từng làm việc tham gia cứu nạn và xây dựng lại khu vực thiên tai.
Lúc ấy cô tận mắt nhìn thấy động đất diễn ra, khu vực thiên tai một mảnh hỗn loạn, cảnh tượng thê thảm thi thể khắp nơi, nhưng người dân ở khu vực thiên tai cũng không vì thế mà không gượng dậy nổi.
Dưới sự trợ giúp của nhà nước, các thành viên trong khu vực thiên tai và xây dựng lại đều rất tích cực cố gắng, rất ít khi nghe thấy âm thanh oán giận.
Hiện giờ tình hình của khu vực thiên tai ngày càng tốt, nói đến nguyên nhân vẫn là anh Liệt của cô có cách quản lý đất nước.
Anh Liệt vừa mới nhậm chức đã gặp phải chuyện lớn như vậy, anh không hề bối rối, đưa ra mệnh lệnh đâu vào đấy, tổ chức cho quân đội và dân chúng cùng nhau giải nguy cứu nạn, rồi lại tổ chức xây dựng lại khu vực thiên tai, mỗi loạt biện pháp đều rất thích hợp.
Trần Nhạc Nhung phải cảm thán lần nữa là ánh mắt của cô thật tốt, khi còn nhỏ đã coi trọng một kho báu khổng lồ là anh Liệt.
Nếu năm đó cô không bảo ba cứu thiếu niên bị thương kia, thì cô cũng đã không có một anh Liệt yêu thương cô như thế.
Nghĩ đến anh Liệt, Trần Nhạc Nhung lập tức vội vàng giơ tay lên nhìn giờ, bây giờ mới tám giờ tối, anh Liệt vẫn chưa đến nhanh thế đâu.
Ai!
Ngay vào lúc cô thất vọng lắc đầu, một đôi tay rắn chắc nhẹ nhàng che mắt cô lại, Trần Nhạc Nhung theo bản năng muốn tấn công, nhưng hơi thở nam tính quen thuộc kia rất nhanh bao vây cô, cho cô biết được người tới là ai.
Cô cũng đã biết là ai che mắt mình lại, người nọ còn ngây thơ cố ý đè thấp giọng hỏi: "Đoán xem anh là ai?"
Trần Nhạc Nhung phụt một cái cười ra tiếng, anh Liệt của cô có đôi khi thật là ngốc đến đáng yêu đấy, còn luôn cư xử với cô như một đứa bé không hiểu chuyện vậy.
Có nhiều lúc, cô cũng muốn nói với anh, cô không còn là cô gái nhỏ không hiểu chuyện năm đó nữa rồi, bây giờ cái gì cô cũng biết cái gì cô cũng hiểu.
Trần Nhạc Nhung lấy tay anh ra, xoay người nhào vào trong ngực anh cọ cọ: "Ngoài anh Liệt của em thì còn có ai nữa chứ."
"Ồ, chắc chắn như vậy sao?" Quyền Nam Dương cười xoa xoa đầu cô.
"Đương nhiên, bởi vì anh Liệt của em thơm thơm, đàn ông khác đều rất thối, cho nên em biết." Trần Nhạc Nhung thật là lúc nào cũng muốn khen anh Liệt của cô, chẳng lẽ không sợ khen nhiều quá, anh Liệt của cô sẽ kiêu ngạo sao?
"Vậy ba em thì sao?" Chỉ là bản năng, Quyền Nam Dương muốn vượt qua ngọn núi lớn đang chắn trước mặt anh.
Trần Nhạc Nhung bĩu bĩu môi: "Quỷ hẹp hòi! Sao lại muốn so sánh với ba em? Em nói cho anh nghe, ba của em là người đàn ông mà em yêu thương nhất trên đời này, anh cũng chỉ xếp sau thôi."
"Vậy xem ra anh còn phải tiếp tục cố gắng mới được." Anh phải càng cố gắng yêu thương cô hơn, cho cô biết trên đời này ngoài ba của cô, còn có một người đàn ông yêu thương cô không ai sánh bằng.
"Anh Liệt, sau này chúng ta cùng nhau cố gắng nhé." Trần Nhạc Nhung để tay vào trong tay Quyền Nam Dương: "Anh Liệt, bây giờ mới tám giờ, sao anh đã đến rồi?"
Bình thường anh sớm nhất cũng là khoảng mười giờ tối mới chạy đến đây, hôm nay lại đi sớm khoảng hai giờ, chẳng lẽ là vì nhớ cô?
"Bởi vì không có chuyện gì làm, tan tầm sớm, cho nên tới đây với em sớm hơn." Bởi vì ngày mai anh phải ra nước ngoài phỏng vấn, vừa đi sẽ đi gần một tuần, anh đặc biệt dành ra thời gian đến đây với cô.
Phải ra nước ngoài phỏng vấn một tuần, nghĩ tới suốt một tuần không được gặp cô, trong lòng anh lập tức thấy mất mát.
Anh rất muốn dẫn cô đi cùng, nhưng mà bây giờ quan hệ của cô và anh vẫn chưa rõ ràng, anh có lý do gì để cô đi cùng với anh đây?
Cho nên anh phải nhanh chóng xử lý xong chuyện của mình, cho cô quang mình chính đại đứng ở bên cạnh anh, anh đi đâu, cô đều có thể ở bên cạnh anh.
"Đúng rồi, Anh Liệt, em có thể đưa ra một yêu cầu nho nhỏ với anh không?"
"Được, em nói đi."
"Sao anh chưa hỏi thử em muốn gì đã lập tức đồng ý rồi, lỡ như em đưa ra yêu cầu rất quá đáng gài bẫy anh rồi sao?"
"Nhung Nhung sẽ như vậy sao?"
"Đương nhiên sẽ không."
"Vậy không phải được rồi sao." Quyền Nam Dương dắt tay cô, vừa đi vừa nói chuyện: "Nói đi, anh nghe."
"Anh Liệt, em ngây người ở đây một khoảng thời gian, em biết điều kiện cuộc sống của bọn họ không tốt. Sau này anh có thể cho bọn họ một vài chính sách ưu đãi, đền bù thời gian chịu khổ của những dân chúng ở khu vực thiên tai." Thì ra Trần Nhạc Nhung đang xin lợi ích cho dân chúng ở khu vực thiên tai, mục đích cuối cùng là muốn để dân chúng khu vực thiên tai càng yêu thương Tổng thống của bọn họ hơn.
Quyền Nam Dương gật đầu: "Ừ, ý tưởng này không tệ. Nhưng mà......"
"Anh Liệt, không được sao?" Quyền Nam Dương còn chưa nói xong, Trần Nhạc Nhung đã vội vàng cắt ngang lời anh.
"Nhưng mà các ngành liên quan đã chuẩn bị làm việc bên mặt này rồi, Nhung Nhung của anh không cần phải lo lắng nữa." Quyền Nam Dương cười đến cực kỳ ôn nhu.
"Ồ, Anh Liệt, thì ra mọi người đã sớm nghĩ tới rồi sao." Cô còn cảm thấy mình nghĩ rất xa đấy, không ngờ Anh Liệt còn nghĩ tới trước cô nữa.
"Được rồi, không nói tới chuyện này nữa, em dẫn anh Liệt đi một vòng đi."
"Anh Liệt, có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì.” Anh chỉ muốn nắm tay cô như thế, hai người tùy tiện tản bộ tâm sự, có thể khiến anh buông xuống tất cả mỏi mệt của mình.
"Anh Liệt, anh có biết không?"
"Anh biết."
"Anh biết?"
"Bởi vì những gì em muốn nói chính là những gì anh muốn nói với em." Quyền Nam Dương đứng lại, đỡ lấy bả vai của Trần Nhạc Nhung: "Anh muốn nắm tay em như thế, chúng ta cùng đi cả đời đi."
/999
|