Bầu bạn cùng chăm sóc mười bốn năm, cuối cùng vẫn không thể so sánh với người trước đó….
Từ lúc vừa mới bắt đầu, đã không cho anh cơ hội, liều mạng tranh đoạt, cô liền đào thải anh, đào thải hoàn toàn, một chút cơ hội cũng không có.
Người đàn ông đứng sau lưng Trần Dận Trạch nói: “Còn hai tiết mục nữa sẽ tới lượt cô chủ. Tôi vừa mới hỏi thăm, cô ấy biểu diễn độc vũ ba lê, cô ấy đã chuẩn bị biểu diễn cho lễ kết hôn, nhưng lại không biểu diễn tiết mục đó.”
Trần Dận Trạch im lặng không trả lời, vẫn bình tĩnh nhìn nơi Trần Nhạc Nhung biến mất, ánh mắt sâu thẳm mà nóng bỏng, cũng bao hàm quá nhiều tình cảm không thể hiểu rõ..
Ngăn cách giữa anh và cô không chỉ là thái độ của cô, mà còn có thân phận của cả anh và cô, anh trên danh nghĩa là anh cả của cô.
Hai tiết mục, mấy phút đã kết thúc, MC cao giọng tuyên bố: “Tiếp theo là hũ giấm nhỏ của chúng ta sẽ biểu diễn tiết mục múa ba lê đơn, mời thưởng thức.”
Theo lời của MC vang lên, ánh sáng trên sân khấu gần như tắt hết, chỉ để lại một cột sáng, Trần Nhạc Nhung đứng dưới ánh sáng ấy.
Cô mặc một bộ quần áo biểu diễn ba lê chuyên nghiệp, váy bó sát người, vóc dáng kiều diễm hoàn mỹ của cô hầu như hiện ra trước mắt người xem.
Trước tiên cô hướng về phía khán giả cúi người, rồi tự tin cười một tiếng, rồi bắt đầu nhảy vũ điệu của cô.
Trên sân khấu, chỉ có một mình cô, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên người cô, mỗi một lần cô xoay vòng, mỗi một lần cô nhảy, đều phát huy toàn bộ những gì đã học.
Sự chuyên nghiệp của cô, khiến màn múa của cô trở thành một cảnh đẹp ý vui, cho dù người không biết về ba lê, cũng xem rất say mê.
Nhũng thứ chuyên nghiệp bọn họ không hiểu, nhưng bọn họ biết về cái đẹp, cô gái đang khiêu vũ trên sân khấu, ở dưới ánh đèn, giống như mỹ nữ đi ra từ chốn tiên cảnh vậy.
Mọi người xem quá nhập tâm, thậm chí quên vỗ tay cho cô, cho đến khi có một tiếng vỗ tay từ trong góc truyền tới, người xem mới đồng loạt phản ứng.
Trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay như sấm át cả tiếng nhạc.
Trần Dận Trạch đứng tại chỗ, ánh mắt kiên định nóng bỏng nhìn về phía người đang múa trên sân khấu, đến mức có thêm một người đàn ông đứng bên cạnh, anh cũng không để ý.
Tên đàn ông kia, cũng cao lớn như anh, khác với anh chính là, người kia mặc một bộ âu phục màu trắng.
Ánh mắt người đàn ông kia cũng rơi trên người Trần Nhạc Nhung trên sân khấu, ánh mắt có chút tán thưởng, cũng giống như không thể che dấu tình cảm mãnh liệt.
Nhung Nhung của anh, luôn mang lại cho anh nhiều ngạc nhiên vui mừng như vậy.
Cô giống như một kho báu, chỉ cần anh không ngừng đào, là có thể phát hiện những ngạc nhiên vui mừng không giống người thường.
Một điệu nhảy, khi tâm trí của mọi người chưa hoàn hồn, Trần Nhạc Nhung đứng yên và cúi chào khán giả.
Bức màn sân khấu rơi từ từ trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của khán giả. Trần Nhạc Nhung đứng thẳng cho đến khi tấm màn sân khấu rơi hoàn toàn.
Nhưng khi cô mới bước một cái, lại lảo đảo mạnh, suýt nữa ngã nhào.
Hóa ra sân khấu không mấy trơn tru, lúc cô nhảy và xoay, mặt đất thô ráp đã làm chân cô bị thương, lúc này tất trắng trên chân cô đã nhuộm màu máu.
Trong lúc khiêu vũ cô biểu hiện tinh thần võ giả chuyên nghiệp, không vì bị thương mà dừng lại, vẫn mỉm cười hoàn mỹ đến khi kết thúc điệu múa.
Trên sân khấu, MC tuyên bố tiết mục tiếp theo.
Dưới sân khấu, trong góc, hai người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm trên sân khấu, tựa như trong lòng bọn họ mỹ nhân đẹp đến không thể tả nổi kia vẫn đang biểu diễn.
Khi tiết mục tiếp theo đã bắt đầu một nửa, bọn họ mới thu hồi ánh mắt, lúc này Trần Dận Trạch mới để ý bên cạnh anh có thêm một người.
Anh nhìn người nọ, ánh mắt lạnh lùng nói: “Là anh.”
Quyền Nam Dương nhìn thẳng anh, cười một tiếng: “Đẹp nhỉ.”
Trần Dận Trạch cười lạnh: “Họ Quyền kia, không nên quá đắc ý, tương lai vẫn còn rất dài, cô ấy cuối cùng thuộc về ai, không ai nói trước được.”
Quyền Nam Dương không nhẹ không nặng nói: “Cô ấy không phải vật phẩm, tất nhiên không thể thuộc về ai… Nhưng cô ấy là cô gái tôi muốn kết hôn.”
“Cô gái anh muốn kết hôn?” Trần Dận Trạch câu môi, cười vô cùng lạnh lẽo: “Quyền Nam Dương, chuyện xấu bên người anh nhiều như vậy, tự anh lo chính mình còn không xong, huống chi là kết hôn với cô ấy.”
Quyền Nam Dương không nói.
Những chuyện hư hỏng bên người anh, anh sẽ tự xử lí, không cần người khác lo lắng cho anh, vả lại có cưới được Trần Nhạc Nhung hay không, cũng không phải mấy câu đã quyết định được.
“Không nói được lời naò đúng không?” Trần Dận Trạch hừ lạnh, nói tiếp: “Cha của chúng tôi cho anh một năm. Một năm nói chậm cũng không phải chậm, anh cứ tự cầu nguyện rằng sẽ xử lí hết những chuyện kia của mình đi. Đến lúc đó, cho dù Nhạc Nhung cứng rắn như thế nào, ba cũng sẽ đem cô ấy về New York.”
“Đa ta anh vợ nhiệt tình nhắc nhở. Anh yên tâm đi, một năm, là đủ rồi.” Những thứ đằng sau giở trò quỷ kia đã không kiên nhẫn rồi. Họ gây rắc rối bằng cách lợi dụng vụ án giết người của Tưởng Linh Nhi. Nếu họ muốn gây rắc rối cho anh, thì anh cũng có thể dẫn con rắn ra khỏi động bằng cách tận dụng nó.
“Ai là anh vợ anh!” Trần Dận Trạch tức giận đến nối ngực phập phồng, nắm chặt tay, nếu không phải hết sức kìm chế, anh đã đánh Quyền Nam Dương một đấm.
Nhưng mà, trong lúc bọn họ đang tranh luận, Trần Nhạc Nhung từ phía sau màn đi ra, người nghiêng ngả tiến về phía bọn họ.
Hai người đàn ông, giống như đồng thời tiến về phía Trần Nhạc Nhung, nhưng mà vừa mới đi hai bước, Trần Dận Trạch đã dừng lại.
Anh đi thì như thế nào?
Không có Quyền Nam Dương ở đây, cô cũng không cho anh đụng vào người cô, huống chi giờ phút này còn có cả Quyền Nam Dương.
Anh dừng lại, nhìn bọn họ ân ái.
Lòng, không cam, thì anh cũng chỉ có thể dừng bước.
Chỉ là nhìn Quyền Nam Dương càng ngày càng gần cô, trong lòng anh cũng sôi trào dữ dội, hai cánh tay rũ hai bên nắm chặt rồi lại buông lòng, buông lỏng rồi lại nắm chặt, phản ứng nội tâm của anh rất phúc tạp.
Quyền Nam Dương mấy bước đã đi tới bên người Trần Nhạc Nhung, ôm eo cô, đỡ cô đứng vững: “Nhung Nhung, thế nào rồi?”
“Anh Liệt, sao anh tới đây?” Trần Nhạc Nhung kinh ngạc nói.
Điều ngạc nhiên của cô không phải là Quyền Nam Dương mặc quần áo và giả vờ là người qua đường mà anh biết, mà bây giờ trên Internet ngày nay rất ồn ào. Anh nên dành thời gian để giải quyết thay vì đến nhìn cô ấy?
Quyền Nam Dương không trả lời cô, nhìn xuống dưới chân cô, nhìn thấy cô đang đi một đôi dép rất lớn, bởi vì không có thời gian thay giày nên cô đi đôi giày đầy máu ra ngoài.
“Em…” Quyền Nam Dương vừa tức giận vừa đau lòng, cũng không để ý xung quanh nhiều người nhìn bọn họ, mà ôm Trần Nhạc Nhung lên, quay đầu bước đi.
“Anh Liệt, em không sao, đừng lo lắng.” Sớm biết anh Liệt ở đây, cô thay giày rồi mới ra.
Khiến anh lo lắng cho cô, là chuyện cô không muốn nhất.
“Im miệng.” Quyền Nam Dương lạnh lùng nói, sắc mặt dọa người, đây là bộ dáng lạnh lùng Trần Nhạc Nhung chưa từng thấy.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, đã không cho anh cơ hội, liều mạng tranh đoạt, cô liền đào thải anh, đào thải hoàn toàn, một chút cơ hội cũng không có.
Người đàn ông đứng sau lưng Trần Dận Trạch nói: “Còn hai tiết mục nữa sẽ tới lượt cô chủ. Tôi vừa mới hỏi thăm, cô ấy biểu diễn độc vũ ba lê, cô ấy đã chuẩn bị biểu diễn cho lễ kết hôn, nhưng lại không biểu diễn tiết mục đó.”
Trần Dận Trạch im lặng không trả lời, vẫn bình tĩnh nhìn nơi Trần Nhạc Nhung biến mất, ánh mắt sâu thẳm mà nóng bỏng, cũng bao hàm quá nhiều tình cảm không thể hiểu rõ..
Ngăn cách giữa anh và cô không chỉ là thái độ của cô, mà còn có thân phận của cả anh và cô, anh trên danh nghĩa là anh cả của cô.
Hai tiết mục, mấy phút đã kết thúc, MC cao giọng tuyên bố: “Tiếp theo là hũ giấm nhỏ của chúng ta sẽ biểu diễn tiết mục múa ba lê đơn, mời thưởng thức.”
Theo lời của MC vang lên, ánh sáng trên sân khấu gần như tắt hết, chỉ để lại một cột sáng, Trần Nhạc Nhung đứng dưới ánh sáng ấy.
Cô mặc một bộ quần áo biểu diễn ba lê chuyên nghiệp, váy bó sát người, vóc dáng kiều diễm hoàn mỹ của cô hầu như hiện ra trước mắt người xem.
Trước tiên cô hướng về phía khán giả cúi người, rồi tự tin cười một tiếng, rồi bắt đầu nhảy vũ điệu của cô.
Trên sân khấu, chỉ có một mình cô, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên người cô, mỗi một lần cô xoay vòng, mỗi một lần cô nhảy, đều phát huy toàn bộ những gì đã học.
Sự chuyên nghiệp của cô, khiến màn múa của cô trở thành một cảnh đẹp ý vui, cho dù người không biết về ba lê, cũng xem rất say mê.
Nhũng thứ chuyên nghiệp bọn họ không hiểu, nhưng bọn họ biết về cái đẹp, cô gái đang khiêu vũ trên sân khấu, ở dưới ánh đèn, giống như mỹ nữ đi ra từ chốn tiên cảnh vậy.
Mọi người xem quá nhập tâm, thậm chí quên vỗ tay cho cô, cho đến khi có một tiếng vỗ tay từ trong góc truyền tới, người xem mới đồng loạt phản ứng.
Trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay như sấm át cả tiếng nhạc.
Trần Dận Trạch đứng tại chỗ, ánh mắt kiên định nóng bỏng nhìn về phía người đang múa trên sân khấu, đến mức có thêm một người đàn ông đứng bên cạnh, anh cũng không để ý.
Tên đàn ông kia, cũng cao lớn như anh, khác với anh chính là, người kia mặc một bộ âu phục màu trắng.
Ánh mắt người đàn ông kia cũng rơi trên người Trần Nhạc Nhung trên sân khấu, ánh mắt có chút tán thưởng, cũng giống như không thể che dấu tình cảm mãnh liệt.
Nhung Nhung của anh, luôn mang lại cho anh nhiều ngạc nhiên vui mừng như vậy.
Cô giống như một kho báu, chỉ cần anh không ngừng đào, là có thể phát hiện những ngạc nhiên vui mừng không giống người thường.
Một điệu nhảy, khi tâm trí của mọi người chưa hoàn hồn, Trần Nhạc Nhung đứng yên và cúi chào khán giả.
Bức màn sân khấu rơi từ từ trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của khán giả. Trần Nhạc Nhung đứng thẳng cho đến khi tấm màn sân khấu rơi hoàn toàn.
Nhưng khi cô mới bước một cái, lại lảo đảo mạnh, suýt nữa ngã nhào.
Hóa ra sân khấu không mấy trơn tru, lúc cô nhảy và xoay, mặt đất thô ráp đã làm chân cô bị thương, lúc này tất trắng trên chân cô đã nhuộm màu máu.
Trong lúc khiêu vũ cô biểu hiện tinh thần võ giả chuyên nghiệp, không vì bị thương mà dừng lại, vẫn mỉm cười hoàn mỹ đến khi kết thúc điệu múa.
Trên sân khấu, MC tuyên bố tiết mục tiếp theo.
Dưới sân khấu, trong góc, hai người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm trên sân khấu, tựa như trong lòng bọn họ mỹ nhân đẹp đến không thể tả nổi kia vẫn đang biểu diễn.
Khi tiết mục tiếp theo đã bắt đầu một nửa, bọn họ mới thu hồi ánh mắt, lúc này Trần Dận Trạch mới để ý bên cạnh anh có thêm một người.
Anh nhìn người nọ, ánh mắt lạnh lùng nói: “Là anh.”
Quyền Nam Dương nhìn thẳng anh, cười một tiếng: “Đẹp nhỉ.”
Trần Dận Trạch cười lạnh: “Họ Quyền kia, không nên quá đắc ý, tương lai vẫn còn rất dài, cô ấy cuối cùng thuộc về ai, không ai nói trước được.”
Quyền Nam Dương không nhẹ không nặng nói: “Cô ấy không phải vật phẩm, tất nhiên không thể thuộc về ai… Nhưng cô ấy là cô gái tôi muốn kết hôn.”
“Cô gái anh muốn kết hôn?” Trần Dận Trạch câu môi, cười vô cùng lạnh lẽo: “Quyền Nam Dương, chuyện xấu bên người anh nhiều như vậy, tự anh lo chính mình còn không xong, huống chi là kết hôn với cô ấy.”
Quyền Nam Dương không nói.
Những chuyện hư hỏng bên người anh, anh sẽ tự xử lí, không cần người khác lo lắng cho anh, vả lại có cưới được Trần Nhạc Nhung hay không, cũng không phải mấy câu đã quyết định được.
“Không nói được lời naò đúng không?” Trần Dận Trạch hừ lạnh, nói tiếp: “Cha của chúng tôi cho anh một năm. Một năm nói chậm cũng không phải chậm, anh cứ tự cầu nguyện rằng sẽ xử lí hết những chuyện kia của mình đi. Đến lúc đó, cho dù Nhạc Nhung cứng rắn như thế nào, ba cũng sẽ đem cô ấy về New York.”
“Đa ta anh vợ nhiệt tình nhắc nhở. Anh yên tâm đi, một năm, là đủ rồi.” Những thứ đằng sau giở trò quỷ kia đã không kiên nhẫn rồi. Họ gây rắc rối bằng cách lợi dụng vụ án giết người của Tưởng Linh Nhi. Nếu họ muốn gây rắc rối cho anh, thì anh cũng có thể dẫn con rắn ra khỏi động bằng cách tận dụng nó.
“Ai là anh vợ anh!” Trần Dận Trạch tức giận đến nối ngực phập phồng, nắm chặt tay, nếu không phải hết sức kìm chế, anh đã đánh Quyền Nam Dương một đấm.
Nhưng mà, trong lúc bọn họ đang tranh luận, Trần Nhạc Nhung từ phía sau màn đi ra, người nghiêng ngả tiến về phía bọn họ.
Hai người đàn ông, giống như đồng thời tiến về phía Trần Nhạc Nhung, nhưng mà vừa mới đi hai bước, Trần Dận Trạch đã dừng lại.
Anh đi thì như thế nào?
Không có Quyền Nam Dương ở đây, cô cũng không cho anh đụng vào người cô, huống chi giờ phút này còn có cả Quyền Nam Dương.
Anh dừng lại, nhìn bọn họ ân ái.
Lòng, không cam, thì anh cũng chỉ có thể dừng bước.
Chỉ là nhìn Quyền Nam Dương càng ngày càng gần cô, trong lòng anh cũng sôi trào dữ dội, hai cánh tay rũ hai bên nắm chặt rồi lại buông lòng, buông lỏng rồi lại nắm chặt, phản ứng nội tâm của anh rất phúc tạp.
Quyền Nam Dương mấy bước đã đi tới bên người Trần Nhạc Nhung, ôm eo cô, đỡ cô đứng vững: “Nhung Nhung, thế nào rồi?”
“Anh Liệt, sao anh tới đây?” Trần Nhạc Nhung kinh ngạc nói.
Điều ngạc nhiên của cô không phải là Quyền Nam Dương mặc quần áo và giả vờ là người qua đường mà anh biết, mà bây giờ trên Internet ngày nay rất ồn ào. Anh nên dành thời gian để giải quyết thay vì đến nhìn cô ấy?
Quyền Nam Dương không trả lời cô, nhìn xuống dưới chân cô, nhìn thấy cô đang đi một đôi dép rất lớn, bởi vì không có thời gian thay giày nên cô đi đôi giày đầy máu ra ngoài.
“Em…” Quyền Nam Dương vừa tức giận vừa đau lòng, cũng không để ý xung quanh nhiều người nhìn bọn họ, mà ôm Trần Nhạc Nhung lên, quay đầu bước đi.
“Anh Liệt, em không sao, đừng lo lắng.” Sớm biết anh Liệt ở đây, cô thay giày rồi mới ra.
Khiến anh lo lắng cho cô, là chuyện cô không muốn nhất.
“Im miệng.” Quyền Nam Dương lạnh lùng nói, sắc mặt dọa người, đây là bộ dáng lạnh lùng Trần Nhạc Nhung chưa từng thấy.
/999
|