“Là tôi sơ suất.” Thường Lịch tự trách.
Là một vệ sĩ chân chính, hẳn cậu phải chủ động kiểm tra tình huống xung quanh Trần Nhạc Nhung, nhưng mà cậu ta chỉ nghĩ đến việc không để cho cô bị tấn công, mà bỏ quên những chi tiết nhỏ này.
Trần Nhạc Nhung tỉnh táo nói: “Dư luận trên mạng rất nhanh sẽ bàn tán tới chuyện của tôi, anh giúp tôi đi tìm chứng cứ, trước khi mọi thứ bị phóng đại quá mức, tôi phải biết ai là người đứng đằng sau.”
Ồn ào nửa ngày, đúng như lời Trần Dận Trạch nói, chuyện những người đó muốn làm lớn lên, không chỉ là vụ án Tưởng Linh Nhi giết người, mà bọn họ còn muốn làm giả một người đứng sau xúi giục, hung thủ thật sự là Trần Nhạc Nhung cô.
Thật buồn cười!
Muốn dùng cô khống chế anh Liệt, đừng nói là cửa, mà là khe cửa cô cũng không thể để hở ra cho bọn tiểu nhân đáng giận kia.
Thường Lịch nói: “Cô chủ, chỗ cô ở đã có người tìm được, vì lí do an toàn, hay là cô cùng tôi về Lâm Hải Thành trước, chúng ta bàn bạc kĩ hơn.”
“Tôi đã đồng ý với bọn nhỏ ở đây, sẽ dạy bọn chúng một tháng, một tháng chưa hết, tôi không đi đâu cả.” Trần Nhạc Nhung mấp máy môi, nói.
Người không phải cô giết, cô không sợ những kẻ đó kéo tới tìm mình. Nếu những người đó muốn lợi dụng cô, vậy thì cô đang mỏi mắt mong chờ đây.
Thường Lịch cau mày: “Cô chủ, chuyện tối qua còn sờ sờ trước mắt, ngộ nhỡ những người đó tính kế sâu hơn, tôi lo lắng…”
Trần Nhạc Nhung cắt lời cậu ta: “Tôi biết.”
Sợ bóng tối, đúng là Trần Nhạc Nhung không thể nào vượt qua bóng ma trong lòng, cũng là kẻ thù duy nhất của cô, nhưng cô không thể bởi vì nguyên nhân này mà lùi bước được… Tuyệt đối không thể!
[Nhung Nhung, đang làm gì vậy? Anh Liệt gọi điện tới! Nhanh nghe máy! Nhanh nghe máy!]
Giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh Liệt vang lên trong cơn gió lạnh, tất nhiên không phải là anh Liệt tới, mà là điện thoại của anh Liệt gọi tới.
“Vậy tôi đi xuống trước, nếu cô có chuyện gì cứ gọi tôi.” Thường Lịch rất biết điều.
“Ừ.” Trần Nhạc Nhung gật đầu, đưa mắt nhìn Thường Lịch rời đi, cô hắng giọng một cái, mới nghe: “Anh Liệt, lúc này không phải là anh đang họp sao?”
Âm thanh dễ nghe của Quyền Nam Dương từ bên kia điện thoại truyền tới: “Nhung Nhung, cho dù xảy ra bất kì chuyện gì, em cũng không cần để ý, ở lại dạy bọn nhỏ ở trong khu lánh nạn thật tốt, biết không?”
“Vâng, em biết rồi.” Trần Nhạc Nhung cười một cái nói: “Anh Liệt, anh cũng làm việc cho tốt, đừng có mà trong lúc họp chạy ra nói chuyện với em. Em biết trong lòng anh có em là được, không cần mất thời gian nói chuyện với em.”
Quyền Nam Dương: “Nhung Nhung…”
“Anh Liệt, em thích anh.” Ừ, cô đúng là thông minh, biết dùng lời này để chặn những gì anh Liệt muốn nói lại.
Xem đi xem đi, anh Liệt thật lâu vẫn không đáp, chắc chắn là đang lén vui mừng.
Một lúc lâu, thanh âm của Quyền Nam Dương mới lần nữa truyền tới: “Nhung Nhung, nhớ chuyện anh nói với em, ở trong khu lánh nạn dạy bọn nhỏ cho tốt, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không cần lo lắng.”
Trần Nhạc Nhung vờ giận dỗi: “Anh Liệt, anh dài dòng thật nha. Em nói em biết rồi, anh còn nhấn mạnh, anh không sợ em chê anh sao?”
Quyền Nam Dương khẽ cười một tiếng: “Vậy em sẽ chê anh sao?””
Trần Nhạc Nhung nói: “Tất nhiên là không, em thích anh.”
“Ừ, anh biết. Ngoan ngoãn ở trong khu lánh nạn nhé.”
“Anh Liệt, không nên dùng giọng điệu nói với trẻ con để nói chuyện với em. Em không phải trẻ con, em lớn rồi.”
“Nhưng ở trong lòng anh Liệt, em mãi mãi chỉ là một cô bé.”
“Anh Liệt, tương lai em muốn trở thành vợ anh, xin đừng dùng từ cô bé để gọi em, nếu không em sẽ nổi giận đó.”
“Ừm?”
Trong điện thoại, Quyền Nam Dương không lên tiếng nữa, nhưng Trần Nhạc Nhung có thể tưởng tượng ra, anh Liệt lạnh lùng của cô đang cười trộm.
Nghĩ đến anh Liệt lạnh lùng của cô đang lén vui vẻ, Trần Nhạc Nhung không khỏi gợi lên chút cảm giác, khe khẽ cười.
Cho dù bọn họ đối mặt với đón sóng to gió lớn đến mức nào, nhưng bọn họ có nhau, nên vẫn có thể trò chuyện vui vẻ.
Buổi chiều, Trần Nhạc Nhung vẫn theo thường lệ tới dạy bọn nhỏ học.
Bởi vì phương pháp giảng dạy thú vị của cô, bầu không khí trong lớp vô cùng sôi nổi, bọn nhỏ cũng hăng hái giơ tay trả lời câu hỏi.
Nhìn từng gương mặt vui vẻ ngây thơ của bọn nhỏ, Trần Nhạc Nhung sớm đã quên hết những chuyện trên internet.
Trần Nhạc Nhung cho dù không để chuyện đó trong lòng, nhưng chị Yến lại rất không an tâm, nhân lúc giữa giờ nghỉ đến tìm Trần Nhạc Nhung: “Hũ giấm nhỏ, cho dù xảy ra chuyện gì, mấy người bọn chị đều tin tưởng em.”
“Chị Yến, em cảm ơn mọi người. Nhưng mà mọi người đừng lo lắng, thanh giả tự thanh, chuyện em chưa từng làm, không ai có thể vu cáo em.”
Chị Yến hỏi: “Anh của em biết không?”
“Chị Yến, chị nhớ tới anh trai của em hả?” Trần Nhạc Nhung vỗ vỗ vai Yến, cười mờ ám: “Chị đừng lo lắng, sau khi trở về Lâm Hải Thành, em sẽ giới thiệu chị với anh ấy.”
“Ai nhớ anh em chứ?” Yến trừng cô một cái: “Chị là nghĩ, em gặp phải chuyện như vậy, hẳn là anh em, sẽ nhiều cách hơn em một chút. Em nên nói cho anh ta biết, thêm một người nghĩ cách, dù sao cũng sẽ khá hơn một chút.”
Mấy người bọn họ cũng muốn giúp Trần Nhạc Nhung, nhưng bọn họn chỉ là học sinh bình thường, quan hệ không có, muốn giúp cũng giúp không được.
Trần Nhạc Nhung tự tin nói: “Chị Yến, yên tâm đi. Không cần anh ấy bận tâm, em có thể giải quyết chuyện này như cũ.”
Cô có ba mẹ con nhà họ Thường mà ba sắp xếp cho mình, còn có anh Liệt, không có chuyện gì là không giải quyết được.
Trần Nhạc Nhung là một người tự tin kiêu ngạo như vậy.
Nhưng ngoài sự tự tin, cô nghĩ đến điểm yếu của chính mình - sợ bóng tối!
Tối qua xảy ra hỏa hoạn, mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng Trần Nhạc Nhung biết, nhất định phải bắt được người phóng hỏa.
May mắn là tối qua không có nhân viên nào bị thương, nếu không lỗi của cô rất lớn.
“Hũ giấm nhỏ, người ôm em trong hình là ngài Tổng thống sao?” Nhìn lâu như vậy, chị Yến vẫn không nhịn được hỏi.
“Chị nói gì?” Trần Nhạc Nhung cười một tiếng, không trả lời thẳng.
“Chị cảm thấy vậy đó.” Chị Yến cũng không muốn nói dối.
Vào sáng sớm một tháng trước lúc cứu nạn, cô ta đã phát hiện Ngài Tổng thống đặc biệt quan tâm Trần Nhạc Nhung, cuối cùng Trần Nhạc Nhung lại bị đưa về sớm.
“Ừ, chị cảm thấy thế nào thì chính là thế đó.” Trần Nhạc Nhung nhếch môi cười: “Chị Yến, em đi học.”
Chuyện liên quan đến anh Liệt, Trần Nhạc Nhung không muốn nói quá nhiều.
Một là không muốn gây phiền toái cho anh Liệt trong thời khắc quan trọng này, hai là thời cơ vẫn chưa chín muồi, còn chưa tới lúc bọn họ công khai quan hệ.
*
Tối hôm nay đoàn văn nghệ quốc gia tới khu lánh nạn biểu diễn, để người trong khu lánh nạn ở cửa cổ vũ.
Sau khi kết thúc một ngày, Trần Nhạc Nhung ăn tối thật sớm, trong lều trợ giúp chị Yến bọn họ luyện tập kịch ngắn.
Đám người chị Yến và Tiến biểu diễn một vở kịch ngắn, bởi vì trước kia từng biểu diễn rồi, khi diễn lại vẫn rất tốt.
Tiết mục Trần Nhạc Nhung chuẩn bị là múa solo, nhưng trước mắt, cô vẫn chưa công bố tên điệu múa, cô muốn cho mọi người ngạc nhiên vui mừng.
Là một vệ sĩ chân chính, hẳn cậu phải chủ động kiểm tra tình huống xung quanh Trần Nhạc Nhung, nhưng mà cậu ta chỉ nghĩ đến việc không để cho cô bị tấn công, mà bỏ quên những chi tiết nhỏ này.
Trần Nhạc Nhung tỉnh táo nói: “Dư luận trên mạng rất nhanh sẽ bàn tán tới chuyện của tôi, anh giúp tôi đi tìm chứng cứ, trước khi mọi thứ bị phóng đại quá mức, tôi phải biết ai là người đứng đằng sau.”
Ồn ào nửa ngày, đúng như lời Trần Dận Trạch nói, chuyện những người đó muốn làm lớn lên, không chỉ là vụ án Tưởng Linh Nhi giết người, mà bọn họ còn muốn làm giả một người đứng sau xúi giục, hung thủ thật sự là Trần Nhạc Nhung cô.
Thật buồn cười!
Muốn dùng cô khống chế anh Liệt, đừng nói là cửa, mà là khe cửa cô cũng không thể để hở ra cho bọn tiểu nhân đáng giận kia.
Thường Lịch nói: “Cô chủ, chỗ cô ở đã có người tìm được, vì lí do an toàn, hay là cô cùng tôi về Lâm Hải Thành trước, chúng ta bàn bạc kĩ hơn.”
“Tôi đã đồng ý với bọn nhỏ ở đây, sẽ dạy bọn chúng một tháng, một tháng chưa hết, tôi không đi đâu cả.” Trần Nhạc Nhung mấp máy môi, nói.
Người không phải cô giết, cô không sợ những kẻ đó kéo tới tìm mình. Nếu những người đó muốn lợi dụng cô, vậy thì cô đang mỏi mắt mong chờ đây.
Thường Lịch cau mày: “Cô chủ, chuyện tối qua còn sờ sờ trước mắt, ngộ nhỡ những người đó tính kế sâu hơn, tôi lo lắng…”
Trần Nhạc Nhung cắt lời cậu ta: “Tôi biết.”
Sợ bóng tối, đúng là Trần Nhạc Nhung không thể nào vượt qua bóng ma trong lòng, cũng là kẻ thù duy nhất của cô, nhưng cô không thể bởi vì nguyên nhân này mà lùi bước được… Tuyệt đối không thể!
[Nhung Nhung, đang làm gì vậy? Anh Liệt gọi điện tới! Nhanh nghe máy! Nhanh nghe máy!]
Giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh Liệt vang lên trong cơn gió lạnh, tất nhiên không phải là anh Liệt tới, mà là điện thoại của anh Liệt gọi tới.
“Vậy tôi đi xuống trước, nếu cô có chuyện gì cứ gọi tôi.” Thường Lịch rất biết điều.
“Ừ.” Trần Nhạc Nhung gật đầu, đưa mắt nhìn Thường Lịch rời đi, cô hắng giọng một cái, mới nghe: “Anh Liệt, lúc này không phải là anh đang họp sao?”
Âm thanh dễ nghe của Quyền Nam Dương từ bên kia điện thoại truyền tới: “Nhung Nhung, cho dù xảy ra bất kì chuyện gì, em cũng không cần để ý, ở lại dạy bọn nhỏ ở trong khu lánh nạn thật tốt, biết không?”
“Vâng, em biết rồi.” Trần Nhạc Nhung cười một cái nói: “Anh Liệt, anh cũng làm việc cho tốt, đừng có mà trong lúc họp chạy ra nói chuyện với em. Em biết trong lòng anh có em là được, không cần mất thời gian nói chuyện với em.”
Quyền Nam Dương: “Nhung Nhung…”
“Anh Liệt, em thích anh.” Ừ, cô đúng là thông minh, biết dùng lời này để chặn những gì anh Liệt muốn nói lại.
Xem đi xem đi, anh Liệt thật lâu vẫn không đáp, chắc chắn là đang lén vui mừng.
Một lúc lâu, thanh âm của Quyền Nam Dương mới lần nữa truyền tới: “Nhung Nhung, nhớ chuyện anh nói với em, ở trong khu lánh nạn dạy bọn nhỏ cho tốt, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không cần lo lắng.”
Trần Nhạc Nhung vờ giận dỗi: “Anh Liệt, anh dài dòng thật nha. Em nói em biết rồi, anh còn nhấn mạnh, anh không sợ em chê anh sao?”
Quyền Nam Dương khẽ cười một tiếng: “Vậy em sẽ chê anh sao?””
Trần Nhạc Nhung nói: “Tất nhiên là không, em thích anh.”
“Ừ, anh biết. Ngoan ngoãn ở trong khu lánh nạn nhé.”
“Anh Liệt, không nên dùng giọng điệu nói với trẻ con để nói chuyện với em. Em không phải trẻ con, em lớn rồi.”
“Nhưng ở trong lòng anh Liệt, em mãi mãi chỉ là một cô bé.”
“Anh Liệt, tương lai em muốn trở thành vợ anh, xin đừng dùng từ cô bé để gọi em, nếu không em sẽ nổi giận đó.”
“Ừm?”
Trong điện thoại, Quyền Nam Dương không lên tiếng nữa, nhưng Trần Nhạc Nhung có thể tưởng tượng ra, anh Liệt lạnh lùng của cô đang cười trộm.
Nghĩ đến anh Liệt lạnh lùng của cô đang lén vui vẻ, Trần Nhạc Nhung không khỏi gợi lên chút cảm giác, khe khẽ cười.
Cho dù bọn họ đối mặt với đón sóng to gió lớn đến mức nào, nhưng bọn họ có nhau, nên vẫn có thể trò chuyện vui vẻ.
Buổi chiều, Trần Nhạc Nhung vẫn theo thường lệ tới dạy bọn nhỏ học.
Bởi vì phương pháp giảng dạy thú vị của cô, bầu không khí trong lớp vô cùng sôi nổi, bọn nhỏ cũng hăng hái giơ tay trả lời câu hỏi.
Nhìn từng gương mặt vui vẻ ngây thơ của bọn nhỏ, Trần Nhạc Nhung sớm đã quên hết những chuyện trên internet.
Trần Nhạc Nhung cho dù không để chuyện đó trong lòng, nhưng chị Yến lại rất không an tâm, nhân lúc giữa giờ nghỉ đến tìm Trần Nhạc Nhung: “Hũ giấm nhỏ, cho dù xảy ra chuyện gì, mấy người bọn chị đều tin tưởng em.”
“Chị Yến, em cảm ơn mọi người. Nhưng mà mọi người đừng lo lắng, thanh giả tự thanh, chuyện em chưa từng làm, không ai có thể vu cáo em.”
Chị Yến hỏi: “Anh của em biết không?”
“Chị Yến, chị nhớ tới anh trai của em hả?” Trần Nhạc Nhung vỗ vỗ vai Yến, cười mờ ám: “Chị đừng lo lắng, sau khi trở về Lâm Hải Thành, em sẽ giới thiệu chị với anh ấy.”
“Ai nhớ anh em chứ?” Yến trừng cô một cái: “Chị là nghĩ, em gặp phải chuyện như vậy, hẳn là anh em, sẽ nhiều cách hơn em một chút. Em nên nói cho anh ta biết, thêm một người nghĩ cách, dù sao cũng sẽ khá hơn một chút.”
Mấy người bọn họ cũng muốn giúp Trần Nhạc Nhung, nhưng bọn họn chỉ là học sinh bình thường, quan hệ không có, muốn giúp cũng giúp không được.
Trần Nhạc Nhung tự tin nói: “Chị Yến, yên tâm đi. Không cần anh ấy bận tâm, em có thể giải quyết chuyện này như cũ.”
Cô có ba mẹ con nhà họ Thường mà ba sắp xếp cho mình, còn có anh Liệt, không có chuyện gì là không giải quyết được.
Trần Nhạc Nhung là một người tự tin kiêu ngạo như vậy.
Nhưng ngoài sự tự tin, cô nghĩ đến điểm yếu của chính mình - sợ bóng tối!
Tối qua xảy ra hỏa hoạn, mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng Trần Nhạc Nhung biết, nhất định phải bắt được người phóng hỏa.
May mắn là tối qua không có nhân viên nào bị thương, nếu không lỗi của cô rất lớn.
“Hũ giấm nhỏ, người ôm em trong hình là ngài Tổng thống sao?” Nhìn lâu như vậy, chị Yến vẫn không nhịn được hỏi.
“Chị nói gì?” Trần Nhạc Nhung cười một tiếng, không trả lời thẳng.
“Chị cảm thấy vậy đó.” Chị Yến cũng không muốn nói dối.
Vào sáng sớm một tháng trước lúc cứu nạn, cô ta đã phát hiện Ngài Tổng thống đặc biệt quan tâm Trần Nhạc Nhung, cuối cùng Trần Nhạc Nhung lại bị đưa về sớm.
“Ừ, chị cảm thấy thế nào thì chính là thế đó.” Trần Nhạc Nhung nhếch môi cười: “Chị Yến, em đi học.”
Chuyện liên quan đến anh Liệt, Trần Nhạc Nhung không muốn nói quá nhiều.
Một là không muốn gây phiền toái cho anh Liệt trong thời khắc quan trọng này, hai là thời cơ vẫn chưa chín muồi, còn chưa tới lúc bọn họ công khai quan hệ.
*
Tối hôm nay đoàn văn nghệ quốc gia tới khu lánh nạn biểu diễn, để người trong khu lánh nạn ở cửa cổ vũ.
Sau khi kết thúc một ngày, Trần Nhạc Nhung ăn tối thật sớm, trong lều trợ giúp chị Yến bọn họ luyện tập kịch ngắn.
Đám người chị Yến và Tiến biểu diễn một vở kịch ngắn, bởi vì trước kia từng biểu diễn rồi, khi diễn lại vẫn rất tốt.
Tiết mục Trần Nhạc Nhung chuẩn bị là múa solo, nhưng trước mắt, cô vẫn chưa công bố tên điệu múa, cô muốn cho mọi người ngạc nhiên vui mừng.
/999
|