“Nhung Nhung, bảo tài xế dừng xe ở phía trước.” Thấy cô rơi nước mắt, Quyền Nam Dương theo bản năng muốn vươn tay lau nước mắt cho cô. Nhưng rõ ràng anh nhìn thấy cô, lại không thể chạm đến cô, loại cảm giác này rất không tốt.
“Chú tài xế, phiền chú dừng xe ở bên lề đằng trước, con sẽ xuống xe ở đó.” Trần Nhạc Nhung không đợi được mà nói.
Cô thật muốn nhào vào cái ôm ấm áp của anh Liệt, vô cùng muốn, không thể đợi được dù chỉ là một giây nữa.
Tài xế nhanh chóng đỗ xe bên đường, Trần Nhạc Nhung xuống xe. Xe của anh Liệt cũng đã đến, cô nhanh chóng bước lên xe anh, chui vào lòng anh: “Anh Liệt!”
Có anh Liệt thật là tốt. Nỗi khiếp sợ lúc nãy khi phải đối mặt với Trần Dận Trạch, vào lúc này hoàn toàn biến mất. Cô vẫn luôn biết, anh Liệt của cô có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn sâu sắc.
“Nhung Nhung, đừng sợ!” Quyền Nam Dương vẫn giống như trước vậy, vỗ lưng cô, nhẹ nhàng an ủi cô.
“Anh Liệt, sao anh cũng ở đây vậy?” Cô dụi dụi vào ngực anh, nhẹ giọng hỏi.
“Có việc đi ngang đây, vừa hay nhìn thấy em.” Thật ra là do anh nghe nói ba của Trần Nhạc Nhung phải về New York, nên mới cố ý chạy tới.
Nhưng vì ba cô không muốn gặp anh, nên anh mới không xuất hiện, thấy cô từ sân bay chạy đi, anh liền đuổi theo sát phía sau.
“Ha ha... Anh Liệt, anh nhất định là do ông trời phái xuống bảo vệ em, luôn xuất hiện vào lúc em cần nhất.” Anh nói là trùng hợp, Trần Nhạc Nhung đương nhiên sẽ không nghi ngờ.
“Ừ.” Quyền Nam Dương ôm cô chặt hơn.
Phanh...
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn, lốp xe nổ tung, xe lắc lư thật mạnh một cái, đập về phía bên phải.
Trần Nhạc Nhung còn chưa biết chuyện gì xảy ra, gần như ngay lập tức, Quyền Nam Dương đã ôm chặt cô vào lòng, anh dùng cả người mình bao chặt lấy cô, để cô nằm gọn giữa lồng ngực anh với ghế xe.
Cả cơ thể cô được anh bao bọc, cô không thể giãy dụa, cũng không thể nhìn cho rõ xem chuyện gì đang xảy ra. Chỉ có thể cảm thấy chiếc xe như con ngựa hoang thoát dây cương, mạnh mẽ lao tới, khiến thân thể cô suýt ngã mấy lần.
Cô được anh Liệt che chở như vậy mà còn có thể cảm nhận được tác động mạnh của lực, vậy anh Liệt đang che chở cho cô thì thế nào?
Anh sao rồi?
Nghĩ tới chuyện này, Trần Nhạc Nhung cực kỳ muốn quay người lại che cho anh Liệt. Nhưng cô biết rõ, lúc này mà lộn xộn, rất có thể không những không giúp được anh Liệt mà còn khiến cả hai cùng bị thương.
Cho nên cô không thể lộn xộn, chỉ đành cắn răng ngừng thở, cầu nguyện cho anh Liệt đừng xảy ra chuyện gì.
Hồi lâu sau, xe mới chậm rãi dừng lại, nhưng lồng ngực đang che chở Trần Nhạc Nhung vẫn còn áp sát lên người cô.
Vài giây sau, dường như là sau khi đã chắc chắn chiếc xe sẽ không xảy ra chuyện nữa, lồng ngực ở trên người cô mới chầm chậm rời khỏi.
“Anh Liệt, anh có sao không?” Trần Nhạc Nhung muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Quyền Nam Dương ôm chặt, anh nói: “Nhung Nhung, không có chuyện gì đâu, đừng sợ.”
“Anh Liệt, em không sợ. Anh có sao không?” Có lẽ là vì có anh Liệt bên cạnh, nên cho dù xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy cô cũng không sợ hãi chút nào. Không đúng, cũng không phải không sợ, cô sợ anh Liệt bị thương.
“Anh không sao.” Anh nói. Giọng nói nặng nề, vẫn dễ nghe như mọi khi, nhưng lại có một mùi máu tươi đậm đặc xộc vào mũi Trần Nhạc Nhung.
“Anh Liệt...” Trong lúc mơ hồ, Trần Nhạc Nhung chợt nhớ tới những chuyện rất nhỏ trước đây. Lúc anh Liệt cứu cô ra từ tay kẻ xấu, trên người cô một chút thương tổn cũng không có, mà trên người anh thì đã chồng chất vết thương lớn nhỏ.
Lúc ấy, hình như anh cũng nói với cô như vậy, nói anh không sao. Anh rõ ràng đang chảy máu, sao lại không sao được chứ?
“Anh Liệt, anh đừng gạt em như vậy chứ? Em không sợ hãi, em chỉ lo lắng cho anh thôi.” Cô đáng thương nói.
“Một người đàn ông như anh, bị thương chảy máu một chút, thì cũng có sao đâu?” Quyền Nam Dương vuốt tóc cô nói.
“Đàn ông làm bằng sắt sao? Đàn ông thì không biết đau sao?” Người đàn ông này, sao có thể cố chấp như vậy, để cô thấy anh bị thương thì sao chứ?
Quyền Nam Dương không nhận mình bị thương, Trần Nhạc Nhung liền tự mình ra tay cởi đồ anh. Vừa khẽ vươn tay đã sờ thấy lưng anh ẩm ướt, dinh dính.
Cô rút tay lại nhìn, trên tay cô toàn là máu, máu của anh...
“Nhung Nhung, đừng nhìn, không sao đâu. Vết thương nhỏ mà thôi, lát nữa anh đến bệnh viện xử lý một chút là được rồi.” Quyền Nam Dương bắt lấy tay cô, không cho cô lộn xộn nữa.
“Sao mà không sao được? Anh nghĩ em vẫn là đứa trẻ bốn tuổi sao?” Thật dễ bị người đàn ông này chọc tức.
“Ngài Liệt, ngài sao rồi?” Tài xế chính là Hắc Đào – vệ sĩ riêng bên cạnh Quyền Nam Dương, rất được anh tin tưởng. Trên người anh ta cũng có vết thương, chân vẫn còn chảy máu, nhưng anh ta lại không để ý đến bản thân mình, vừa hồi phục tinh thần liền xuống xe xem xét tình hình của ông chủ mình.
“Không sao.” Quyền Nam Dương nói.
“Thế nào gọi là không sao?” Trần Nhạc Nhung hung hăng liếc Quyền Nam Dương: “Chúng ta lập tức đổi xe đi bệnh viện, hai người đều phải khám cho kỹ càng.”
Hải Đào: “...”
Cô nhóc này vậy mà lại dám lớn tiếng với ngài Tổng thống của bọn họ, lá gan thật không nhỏ.
“Được, vậy đến bệnh viện tư nhân đi.” Hôm nay nếu không để nhóc con này thấy anh không sao, cô chắc chắn sẽ không yên tâm.
...
Bệnh viện tư nhân.
Một vết thương máu chảy đầm đìa, chạy dài từ phần xương sau lưng Quyền Nam Dương đến tận xương sườn, dài khoảng mười mi li mét, bác sĩ đã bôi thuốc mà máu vẫn không ngừng chảy.
Thấy bác sĩ xử lý vết thương cho Quyền Nam Dương, Trần Nhạc Nhung đau lòng đến nỗi trái tim như chết lặng. Nếu lúc ấy anh không phải che chở cho cô, trên lưng anh chắc hẳn đã không bị rạch một vết thương dài như vậy.
Cô quay lưng, lặng lẽ gạt đi giọt nước mắt đang chảy xuống.
Quyền Nam Dương: “Không sao đâu mà.”
Trần Nhạc Nhung trừng mắt nói: “Anh im miệng! Nói không sao một lần nữa xem, em cho anh biết tay!”
Nếu anh còn dám nói lung tung, cô hứa là sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa.
Quyền Nam Dương ngoan ngoãn ngậm miệng lại, bảo bối Nhung đáng yêu của anh từ khi nào lại trở nên hung dữ như vậy, quả nhiên là con gái mười tám tuổi thì đổi tính đổi nết mà.
“Bác sĩ, bác nhẹ tay một chút, đừng làm cho anh ấy đau.” Trừng mắt với Quyền Nam Dương, nhưng thái độ của Trần Nhạc Nhung đối với bác sĩ lại rất tốt.
“Cô Trần, cô yên tâm đi, không sao đâu.” Bác sĩ là người của Quyền Nam Dương, đương nhiên là sẽ nói giúp anh.
“Vậy mong bác sĩ xử lý vết thương cho anh ấy thật tốt.” Bác sĩ đã nói như vậy, Trần Nhạc Nhung còn có thể nói thêm gì nữa?
Lúc này, Bùi Huyên Trí vội vã chạy đến. Thấy Trần Nhạc Nhung ở đó, anh ta vô thức nhíu mày, lại nhìn về phía Quyền Nam Dương: “Ngài Liệt, chuyện lúc nãy đã điều tra xong rồi.”
“Nổ lốp xe mà thôi, loại chuyện nhỏ nhặt như vậy có cần phải nói vào lúc này không?” Thật ra Quyền Nam Dương cũng biết, chuyện này tuyệt đối không chỉ đơn giản là nổ lốp xe, nhưng anh không muốn Trần Nhạc Nhung biết đằng sau chuyện này nguy hiểm đến cỡ nào.
Chiếc xe hơi này là xe riêng của anh, trừ người thân tín bên cạnh anh ra, người khác không biết được. Cho nên bình thường lúc anh xử lý việc riêng đều để Hải Đào cùng lái xe với anh.
Hôm nay vậy mà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh thật không ngờ...
“Được, vậy có cần tôi đưa cô Trần về không?” Bùi Huyên Trí chủ động đề nghị đưa Trần Nhạc Nhung về, đương nhiên là không muốn cô tiếp tục ở cạnh Quyền Nam Dương nữa.
Hôm nay Trần Nhạc Nhung ở cạnh anh lại gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy, Quyền Nam Dương cũng lo lắng nếu thân thiết với cô quá, sẽ khiến cho cô bị liên lụy mà gặp nguy hiểm, vì vậy khẽ gật đầu: “Anh tự mình đưa cô ấy trở về.”
“Anh Liệt, em không muốn về.” Trần Nhạc Nhung nói. Anh vẫn còn bị thương mà, làm sao cô yên tâm rời đi được.
“Suỵt, đừng nói chuyện, anh kêu người đưa em về.” Quyền Nam Dương cắt lời Trần Nhạc Nhung, nhẹ nhàng cười với cô: “Nhóc con ngốc, anh Liệt của em còn muốn ở cạnh em cả đời mà.”
“Chú tài xế, phiền chú dừng xe ở bên lề đằng trước, con sẽ xuống xe ở đó.” Trần Nhạc Nhung không đợi được mà nói.
Cô thật muốn nhào vào cái ôm ấm áp của anh Liệt, vô cùng muốn, không thể đợi được dù chỉ là một giây nữa.
Tài xế nhanh chóng đỗ xe bên đường, Trần Nhạc Nhung xuống xe. Xe của anh Liệt cũng đã đến, cô nhanh chóng bước lên xe anh, chui vào lòng anh: “Anh Liệt!”
Có anh Liệt thật là tốt. Nỗi khiếp sợ lúc nãy khi phải đối mặt với Trần Dận Trạch, vào lúc này hoàn toàn biến mất. Cô vẫn luôn biết, anh Liệt của cô có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn sâu sắc.
“Nhung Nhung, đừng sợ!” Quyền Nam Dương vẫn giống như trước vậy, vỗ lưng cô, nhẹ nhàng an ủi cô.
“Anh Liệt, sao anh cũng ở đây vậy?” Cô dụi dụi vào ngực anh, nhẹ giọng hỏi.
“Có việc đi ngang đây, vừa hay nhìn thấy em.” Thật ra là do anh nghe nói ba của Trần Nhạc Nhung phải về New York, nên mới cố ý chạy tới.
Nhưng vì ba cô không muốn gặp anh, nên anh mới không xuất hiện, thấy cô từ sân bay chạy đi, anh liền đuổi theo sát phía sau.
“Ha ha... Anh Liệt, anh nhất định là do ông trời phái xuống bảo vệ em, luôn xuất hiện vào lúc em cần nhất.” Anh nói là trùng hợp, Trần Nhạc Nhung đương nhiên sẽ không nghi ngờ.
“Ừ.” Quyền Nam Dương ôm cô chặt hơn.
Phanh...
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn, lốp xe nổ tung, xe lắc lư thật mạnh một cái, đập về phía bên phải.
Trần Nhạc Nhung còn chưa biết chuyện gì xảy ra, gần như ngay lập tức, Quyền Nam Dương đã ôm chặt cô vào lòng, anh dùng cả người mình bao chặt lấy cô, để cô nằm gọn giữa lồng ngực anh với ghế xe.
Cả cơ thể cô được anh bao bọc, cô không thể giãy dụa, cũng không thể nhìn cho rõ xem chuyện gì đang xảy ra. Chỉ có thể cảm thấy chiếc xe như con ngựa hoang thoát dây cương, mạnh mẽ lao tới, khiến thân thể cô suýt ngã mấy lần.
Cô được anh Liệt che chở như vậy mà còn có thể cảm nhận được tác động mạnh của lực, vậy anh Liệt đang che chở cho cô thì thế nào?
Anh sao rồi?
Nghĩ tới chuyện này, Trần Nhạc Nhung cực kỳ muốn quay người lại che cho anh Liệt. Nhưng cô biết rõ, lúc này mà lộn xộn, rất có thể không những không giúp được anh Liệt mà còn khiến cả hai cùng bị thương.
Cho nên cô không thể lộn xộn, chỉ đành cắn răng ngừng thở, cầu nguyện cho anh Liệt đừng xảy ra chuyện gì.
Hồi lâu sau, xe mới chậm rãi dừng lại, nhưng lồng ngực đang che chở Trần Nhạc Nhung vẫn còn áp sát lên người cô.
Vài giây sau, dường như là sau khi đã chắc chắn chiếc xe sẽ không xảy ra chuyện nữa, lồng ngực ở trên người cô mới chầm chậm rời khỏi.
“Anh Liệt, anh có sao không?” Trần Nhạc Nhung muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Quyền Nam Dương ôm chặt, anh nói: “Nhung Nhung, không có chuyện gì đâu, đừng sợ.”
“Anh Liệt, em không sợ. Anh có sao không?” Có lẽ là vì có anh Liệt bên cạnh, nên cho dù xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy cô cũng không sợ hãi chút nào. Không đúng, cũng không phải không sợ, cô sợ anh Liệt bị thương.
“Anh không sao.” Anh nói. Giọng nói nặng nề, vẫn dễ nghe như mọi khi, nhưng lại có một mùi máu tươi đậm đặc xộc vào mũi Trần Nhạc Nhung.
“Anh Liệt...” Trong lúc mơ hồ, Trần Nhạc Nhung chợt nhớ tới những chuyện rất nhỏ trước đây. Lúc anh Liệt cứu cô ra từ tay kẻ xấu, trên người cô một chút thương tổn cũng không có, mà trên người anh thì đã chồng chất vết thương lớn nhỏ.
Lúc ấy, hình như anh cũng nói với cô như vậy, nói anh không sao. Anh rõ ràng đang chảy máu, sao lại không sao được chứ?
“Anh Liệt, anh đừng gạt em như vậy chứ? Em không sợ hãi, em chỉ lo lắng cho anh thôi.” Cô đáng thương nói.
“Một người đàn ông như anh, bị thương chảy máu một chút, thì cũng có sao đâu?” Quyền Nam Dương vuốt tóc cô nói.
“Đàn ông làm bằng sắt sao? Đàn ông thì không biết đau sao?” Người đàn ông này, sao có thể cố chấp như vậy, để cô thấy anh bị thương thì sao chứ?
Quyền Nam Dương không nhận mình bị thương, Trần Nhạc Nhung liền tự mình ra tay cởi đồ anh. Vừa khẽ vươn tay đã sờ thấy lưng anh ẩm ướt, dinh dính.
Cô rút tay lại nhìn, trên tay cô toàn là máu, máu của anh...
“Nhung Nhung, đừng nhìn, không sao đâu. Vết thương nhỏ mà thôi, lát nữa anh đến bệnh viện xử lý một chút là được rồi.” Quyền Nam Dương bắt lấy tay cô, không cho cô lộn xộn nữa.
“Sao mà không sao được? Anh nghĩ em vẫn là đứa trẻ bốn tuổi sao?” Thật dễ bị người đàn ông này chọc tức.
“Ngài Liệt, ngài sao rồi?” Tài xế chính là Hắc Đào – vệ sĩ riêng bên cạnh Quyền Nam Dương, rất được anh tin tưởng. Trên người anh ta cũng có vết thương, chân vẫn còn chảy máu, nhưng anh ta lại không để ý đến bản thân mình, vừa hồi phục tinh thần liền xuống xe xem xét tình hình của ông chủ mình.
“Không sao.” Quyền Nam Dương nói.
“Thế nào gọi là không sao?” Trần Nhạc Nhung hung hăng liếc Quyền Nam Dương: “Chúng ta lập tức đổi xe đi bệnh viện, hai người đều phải khám cho kỹ càng.”
Hải Đào: “...”
Cô nhóc này vậy mà lại dám lớn tiếng với ngài Tổng thống của bọn họ, lá gan thật không nhỏ.
“Được, vậy đến bệnh viện tư nhân đi.” Hôm nay nếu không để nhóc con này thấy anh không sao, cô chắc chắn sẽ không yên tâm.
...
Bệnh viện tư nhân.
Một vết thương máu chảy đầm đìa, chạy dài từ phần xương sau lưng Quyền Nam Dương đến tận xương sườn, dài khoảng mười mi li mét, bác sĩ đã bôi thuốc mà máu vẫn không ngừng chảy.
Thấy bác sĩ xử lý vết thương cho Quyền Nam Dương, Trần Nhạc Nhung đau lòng đến nỗi trái tim như chết lặng. Nếu lúc ấy anh không phải che chở cho cô, trên lưng anh chắc hẳn đã không bị rạch một vết thương dài như vậy.
Cô quay lưng, lặng lẽ gạt đi giọt nước mắt đang chảy xuống.
Quyền Nam Dương: “Không sao đâu mà.”
Trần Nhạc Nhung trừng mắt nói: “Anh im miệng! Nói không sao một lần nữa xem, em cho anh biết tay!”
Nếu anh còn dám nói lung tung, cô hứa là sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa.
Quyền Nam Dương ngoan ngoãn ngậm miệng lại, bảo bối Nhung đáng yêu của anh từ khi nào lại trở nên hung dữ như vậy, quả nhiên là con gái mười tám tuổi thì đổi tính đổi nết mà.
“Bác sĩ, bác nhẹ tay một chút, đừng làm cho anh ấy đau.” Trừng mắt với Quyền Nam Dương, nhưng thái độ của Trần Nhạc Nhung đối với bác sĩ lại rất tốt.
“Cô Trần, cô yên tâm đi, không sao đâu.” Bác sĩ là người của Quyền Nam Dương, đương nhiên là sẽ nói giúp anh.
“Vậy mong bác sĩ xử lý vết thương cho anh ấy thật tốt.” Bác sĩ đã nói như vậy, Trần Nhạc Nhung còn có thể nói thêm gì nữa?
Lúc này, Bùi Huyên Trí vội vã chạy đến. Thấy Trần Nhạc Nhung ở đó, anh ta vô thức nhíu mày, lại nhìn về phía Quyền Nam Dương: “Ngài Liệt, chuyện lúc nãy đã điều tra xong rồi.”
“Nổ lốp xe mà thôi, loại chuyện nhỏ nhặt như vậy có cần phải nói vào lúc này không?” Thật ra Quyền Nam Dương cũng biết, chuyện này tuyệt đối không chỉ đơn giản là nổ lốp xe, nhưng anh không muốn Trần Nhạc Nhung biết đằng sau chuyện này nguy hiểm đến cỡ nào.
Chiếc xe hơi này là xe riêng của anh, trừ người thân tín bên cạnh anh ra, người khác không biết được. Cho nên bình thường lúc anh xử lý việc riêng đều để Hải Đào cùng lái xe với anh.
Hôm nay vậy mà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh thật không ngờ...
“Được, vậy có cần tôi đưa cô Trần về không?” Bùi Huyên Trí chủ động đề nghị đưa Trần Nhạc Nhung về, đương nhiên là không muốn cô tiếp tục ở cạnh Quyền Nam Dương nữa.
Hôm nay Trần Nhạc Nhung ở cạnh anh lại gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy, Quyền Nam Dương cũng lo lắng nếu thân thiết với cô quá, sẽ khiến cho cô bị liên lụy mà gặp nguy hiểm, vì vậy khẽ gật đầu: “Anh tự mình đưa cô ấy trở về.”
“Anh Liệt, em không muốn về.” Trần Nhạc Nhung nói. Anh vẫn còn bị thương mà, làm sao cô yên tâm rời đi được.
“Suỵt, đừng nói chuyện, anh kêu người đưa em về.” Quyền Nam Dương cắt lời Trần Nhạc Nhung, nhẹ nhàng cười với cô: “Nhóc con ngốc, anh Liệt của em còn muốn ở cạnh em cả đời mà.”
/999
|