“Nhung Nhung, trước tiên theo ba lên xe.” Nhìn thấy con gái rơi lệ, trái tim Trần Việt giống như bị người bóp chặt, chặt đến mức có chút nghẹn thở.
“Ba, con biết ba làm vậy vì ba yêu Nhung Nhung, không muốn Nhung Nhung bị tổn thương. Nhưng con đã tròn mười tám tuổi, con đã là người trưởng thành rồi, con biết con đang làm gì.” Trần Nhạc Nhung cắn môi, lại nói, “Anh Liệt là người con chọn, con tin anh ấy, cũng xin ba tin con, được không?”
Giọng điệu của Trần Nhạc Nhung rất nhẹ nhàng, như là cầu xin ba, trong cầu xin lại có rất nhiều ấm ức và quật cường.
Anh Liệt là người cô lựa chọn muốn yêu, muốn tin tưởng, cô cũng hy vọng người nhà có thể tin anh giống như cô.
Vừa rồi cô nghe trộm bọn họ nói chuyện, có nghe được anh Liệt đổi xưng hô từ chú Trần thành ngài Trần, còn nhìn thấy lúc anh Liệt ra khỏi phòng trên mặt có sự cô đơn sau khi bị người trào phúng.
Đương nhiên, anh có thể trở thành chủ một nước, nghe được đủ loại ngôn luận liên quan tới anh, nhưng lần này không giống.
Bởi vì đối với anh, người nói những câu kia không phải là người không có liên quan gì tới anh, mà là anh quan tâm ba ruột của cô.
Lúc đó nhất định anh Liệt vô cùng khổ sở.
Nhìn thấy bóng lưng cô đơn của anh như vậy, cô rất muốn lao ra ôm lấy anh, nói anh đừng khổ sở, nhưng cô không thể.
Anh còn chưa biết cô đã biết thân phận của anh, cô lại muốn giả bộ không biết, anh mới có thể xử lí tốt chuyện của mình.
“Nhung Nhung, ba không muốn con bị tổn thương, ba cũng không phải không cho phép con đi cùng cậu ta.” Trần Việt giải thích.
“Ba, ba và mẹ đều đã nói với con. Là hai người nói cho con biết cuộc đời này không có ai thuận buồm xuối gió, cuộc sống của mỗi người đều có khó khăn lớn nhỏ khác nhau. Con biết mê muội xông vào như vậy, có thể sẽ gặp phải cản trở, nhưng xin ba buông tay để con xông vào một lần, có lẽ ba sẽ thấy một đứa con gái không giống như vậy.”
Con đường này, phần tình cảm hồ đồ này, là cô tự chọn, có lẽ kết quả cũng không được như cô mong muốn, nhưng cô tuyệt đối không hối hận.
Ba lo lắng, Trần Nhạc Nhung hiểu được, nhưng nếu như không xông vào một lần, cả đời nấp dưới cánh chim của cha mẹ, được bọn họ bảo vệ, làm một đứa con không chịu đựng được chút sóng gió nào, chính là bọn họ muốn thấy sao?
Cô tin rằng, ba cô cũng không muốn cô làm một đứa bé yếu đuối vô dụng như vậy, những năm nay mới để cô học đủ loại trí thức, đạo đức, trí tuệ, thể chất, phát triển tất cả các phương diện.
“Được.” Trần Việt nặng nề nói.
Cô nói cô muốn xông vào, không muốn nấp dưới cánh chim của cha mẹ, vậy ông liền mở tay ra cho cô xông vào, ông chỉ cần khiến cô hiểu, mặc kệ bên ngoài thế nào, cô còn có nhà, trong nhà còn có người yêu thương cô.
“Ba, cảm ơn ba.” Không biết tại sao, sau khi ba đồng ý với cô, nước mắt của cô càng rơi nhiều hơn.
“Đứa nhỏ ngốc, con là con gái ba.” Trần Việt ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, so với bất kì ai ông đều hy vọng cô gặp được hạnh phúc.
…
“Ngài Tổng thống, hôm nay những gì người nhà họ Trần nói, ngài tuyệt đối đừng để trong lòng.” Lái xe đưa Quyền Nam Dương tới ngôi nhà trên đường Thông Đạt, Lâm Thành Thiên nhịn hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được, mở miệng nói một câu.
“Tài liệu hội nghị sáng mai đã chuẩn bị xong chưa?” Lâm Thành Thiên nói lời này, Quyền Nam Dương lại nói cái khác, căn bản không có ý định nhắc lại chuyện buổi tối.
Trần Việt yêu thương con gái, tìm anh nói chuyện vô cùng bình thường, nếu bọn họ trao đổi thân phận một hồi, anh cũng sẽ làm vậy.
“Ngài Tổng thống…”
“Tôi đang hỏi cậu.”
“Đã chuẩn bị xong.” Lâm Thành Thiên không dám nói nhiều nữa.
“Về sớm một chút.” Quyền Nam Dương lại nói một câu, mới xoay người vào sân.
Nhà vẫn là nhad trước đây, trước đây anh cũng là tình cờ một mình tới đât ở một buổi tối, chỉ có tối nay khiến anh cảm thấy vô cùng trống trãi.
Gian này trống trải, trái tim cũng trống rỗng.
Có lẽ vì tối qua nơi này đã có một người tới, nơi này có thêm tiếng cười vui vẻ của cô, nơi này có thêm bóng người hoạt bát của cô.
Hôm nay anh tới đây lần nữa, không thấy cô gái tối qua ở lại đây, tất cả chuyện xảy cả tối qua giống như giấc mơ lúc trước anh thường mơ, nên anh mới cảm thấy đặc biệt cô quạnh.
Đang nghĩ đến người anh đặt trên đầu quả tim, điện thoại riêng của Quyền Nam Dương lại rung lên hai cái, cầm lấy nhìn, là tin nhắn Trần Nhạc Nhung gửi tới.
“Anh Liệt, ba em đến thành phố Hải, sáng nay đón em đi. Nếu anh về nhà không thấy em, tuyệt đối đừng đau lòng nha. Còn có, nhiệt độ đã giảm xuống, anh nhớ mặc thêm quần áo, tuyệt đối đừng bị cảm. Nếu anh bị cảm, Nhung Nhung sẽ lo lắng.”
Tin nhắn của cô bé này đến đúng lúc như vậy, thật giống như cô biết anh đang nghĩ tới cô.
Một tin nhắn rất dài, Quyền Nam Dương đọc một lần lại một lần, loáng thoáng như có thể thấy cô nhóc kia làm mặt quỷ với anh trong điện thoại.
“Cô bé ngốc, em cũng phải chăm sóc mình thật tốt, đừng khiến những người quan tâm em lo lắng.” Quyền Nam Dương nhanh chóng trả lời tin nhắn.
“Anh Liệt, em biết anh về nhà không thấy em, nhất định sẽ thất vọng. Em gửi bức ảnh, cho anh hôn đỡ thèm.” Rất nhanh, Quyền Nam Dương nhận được tin nhắn của Trần Nhạc Nhung, kèm theo một bức ảnh cô vừa tự chụp.
Anh không nhịn được đưa tay chỉ vào khuôn mặt trong bức ảnh trong điện thoại, bên môi mang theo ý cười nhợt nhạt. “Em đáng yêu như vậy, anh Liệt thật muốn một ngụm ăn luôn em.”
Những câu này, anh nghĩ trong lòng, không dám nói ra ngoài, vì bé con kia nhất định sẽ biết anh nói muốn ăn cô, cùng với cô nói ăn không giống nhua.
Rõ ràng cô và anh cùng ở trong một thành phố, hít thở cùng một bầu không khí, nhưng anh lại không có cách nào thấy cô.
Mới một ngày không gặp, anh liền bắt đầu nhớ cô, loại nhớ nhung này so với bất kì lần nào trước kia đều mãnh liệt hơn.
Lúc nghĩ đến cô, đầu ngón tay không khống chế được liền bấm số điện thoại của cô, gần như bấm ngay lập tức, Trần Nhạc Nhung liền nghe điện thoại, “Anh Liệt…”
Nghe được giọng cô, chỉ là nghe được giọng cô, Quyền Nam Dương liền cảm thấy trái tim trống rỗng được lấp đầy, “Nhung Nhung…”
“Anh Liệt, anh đang nhớ em đúng không? Không cho phép không thừa nhận, em biết, anh nhất định đang nhớ em.” Giọng Trần Nhạc Nhung vô cùng mềm, qua điện thoại truyền vào tai anh.
“Ừ, rất nhớ em.” Tối hôm qua cô ngủ lại đây, ở trong lòng anh, anh có thể chạm đến cô, có thể cảm nhận được hơi thở của cô.
“Anh Liệt…” Trần Nhạc Nhung khịt khịt mũi, “Thật ra em cũng rất nhớ anh, rất muốn anh ôm em một cái, rất muốn nghe giọng anh.”
“Nhung Nhung…”
“Anh Liệt…”
Bọn họ chỉ gọi tên đối phương, ai cũng không nói thêm câu nào, lẳng lẳng nghe hô hấp của đối phương cũng là một niềm hạnh lúc.
Rất lâu sau đó, Trần Nhạc Nhung phá vỡ trầm mặc, “Anh Liệt, sau này lúc anh nhớ em, chúng ta gọi video tán gẫu nhé.”
Hiện giờ không tiện gặp cô, có thể mỗi ngày qua video nhìn thấy cô cũng tốt.
“Được, tất cả đều nghe theo em.” Quyền Nam Dương nhẹ nhàng cười, rất nhiều lúc nhìn cô vui vẻ, anh cũng sẽ không tự chủ được mà vui vẻ.
“Anh Liệt, hôm nay thời gian không còn sớm nữa, chúng ta sớm nghỉ ngơi một chút đi, tối mai anh chờ em nhé.”
“Được.”
“Anh Liệt, ngủ ngon.”
“Nhung Nhung, ngủ ngon.”
Chúc ngủ ngon anh Liệt xong, Trần Nhạc Nhung mới cúp điện thoại, sau khi cúp điện thoại, cô còn áp sát điện thoại vào tai, giống như như vậy có thể nghe được tiếng anh.
Trong phòng, Trần Nhạc Nhung vui vẻ gọi điện thoại, cũng không biết ngoài cửa có người đứng nghe từ lâu, mãi đến khi cô cúp điện thoại, người đó mới rời khỏi.
“Ba, con biết ba làm vậy vì ba yêu Nhung Nhung, không muốn Nhung Nhung bị tổn thương. Nhưng con đã tròn mười tám tuổi, con đã là người trưởng thành rồi, con biết con đang làm gì.” Trần Nhạc Nhung cắn môi, lại nói, “Anh Liệt là người con chọn, con tin anh ấy, cũng xin ba tin con, được không?”
Giọng điệu của Trần Nhạc Nhung rất nhẹ nhàng, như là cầu xin ba, trong cầu xin lại có rất nhiều ấm ức và quật cường.
Anh Liệt là người cô lựa chọn muốn yêu, muốn tin tưởng, cô cũng hy vọng người nhà có thể tin anh giống như cô.
Vừa rồi cô nghe trộm bọn họ nói chuyện, có nghe được anh Liệt đổi xưng hô từ chú Trần thành ngài Trần, còn nhìn thấy lúc anh Liệt ra khỏi phòng trên mặt có sự cô đơn sau khi bị người trào phúng.
Đương nhiên, anh có thể trở thành chủ một nước, nghe được đủ loại ngôn luận liên quan tới anh, nhưng lần này không giống.
Bởi vì đối với anh, người nói những câu kia không phải là người không có liên quan gì tới anh, mà là anh quan tâm ba ruột của cô.
Lúc đó nhất định anh Liệt vô cùng khổ sở.
Nhìn thấy bóng lưng cô đơn của anh như vậy, cô rất muốn lao ra ôm lấy anh, nói anh đừng khổ sở, nhưng cô không thể.
Anh còn chưa biết cô đã biết thân phận của anh, cô lại muốn giả bộ không biết, anh mới có thể xử lí tốt chuyện của mình.
“Nhung Nhung, ba không muốn con bị tổn thương, ba cũng không phải không cho phép con đi cùng cậu ta.” Trần Việt giải thích.
“Ba, ba và mẹ đều đã nói với con. Là hai người nói cho con biết cuộc đời này không có ai thuận buồm xuối gió, cuộc sống của mỗi người đều có khó khăn lớn nhỏ khác nhau. Con biết mê muội xông vào như vậy, có thể sẽ gặp phải cản trở, nhưng xin ba buông tay để con xông vào một lần, có lẽ ba sẽ thấy một đứa con gái không giống như vậy.”
Con đường này, phần tình cảm hồ đồ này, là cô tự chọn, có lẽ kết quả cũng không được như cô mong muốn, nhưng cô tuyệt đối không hối hận.
Ba lo lắng, Trần Nhạc Nhung hiểu được, nhưng nếu như không xông vào một lần, cả đời nấp dưới cánh chim của cha mẹ, được bọn họ bảo vệ, làm một đứa con không chịu đựng được chút sóng gió nào, chính là bọn họ muốn thấy sao?
Cô tin rằng, ba cô cũng không muốn cô làm một đứa bé yếu đuối vô dụng như vậy, những năm nay mới để cô học đủ loại trí thức, đạo đức, trí tuệ, thể chất, phát triển tất cả các phương diện.
“Được.” Trần Việt nặng nề nói.
Cô nói cô muốn xông vào, không muốn nấp dưới cánh chim của cha mẹ, vậy ông liền mở tay ra cho cô xông vào, ông chỉ cần khiến cô hiểu, mặc kệ bên ngoài thế nào, cô còn có nhà, trong nhà còn có người yêu thương cô.
“Ba, cảm ơn ba.” Không biết tại sao, sau khi ba đồng ý với cô, nước mắt của cô càng rơi nhiều hơn.
“Đứa nhỏ ngốc, con là con gái ba.” Trần Việt ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, so với bất kì ai ông đều hy vọng cô gặp được hạnh phúc.
…
“Ngài Tổng thống, hôm nay những gì người nhà họ Trần nói, ngài tuyệt đối đừng để trong lòng.” Lái xe đưa Quyền Nam Dương tới ngôi nhà trên đường Thông Đạt, Lâm Thành Thiên nhịn hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được, mở miệng nói một câu.
“Tài liệu hội nghị sáng mai đã chuẩn bị xong chưa?” Lâm Thành Thiên nói lời này, Quyền Nam Dương lại nói cái khác, căn bản không có ý định nhắc lại chuyện buổi tối.
Trần Việt yêu thương con gái, tìm anh nói chuyện vô cùng bình thường, nếu bọn họ trao đổi thân phận một hồi, anh cũng sẽ làm vậy.
“Ngài Tổng thống…”
“Tôi đang hỏi cậu.”
“Đã chuẩn bị xong.” Lâm Thành Thiên không dám nói nhiều nữa.
“Về sớm một chút.” Quyền Nam Dương lại nói một câu, mới xoay người vào sân.
Nhà vẫn là nhad trước đây, trước đây anh cũng là tình cờ một mình tới đât ở một buổi tối, chỉ có tối nay khiến anh cảm thấy vô cùng trống trãi.
Gian này trống trải, trái tim cũng trống rỗng.
Có lẽ vì tối qua nơi này đã có một người tới, nơi này có thêm tiếng cười vui vẻ của cô, nơi này có thêm bóng người hoạt bát của cô.
Hôm nay anh tới đây lần nữa, không thấy cô gái tối qua ở lại đây, tất cả chuyện xảy cả tối qua giống như giấc mơ lúc trước anh thường mơ, nên anh mới cảm thấy đặc biệt cô quạnh.
Đang nghĩ đến người anh đặt trên đầu quả tim, điện thoại riêng của Quyền Nam Dương lại rung lên hai cái, cầm lấy nhìn, là tin nhắn Trần Nhạc Nhung gửi tới.
“Anh Liệt, ba em đến thành phố Hải, sáng nay đón em đi. Nếu anh về nhà không thấy em, tuyệt đối đừng đau lòng nha. Còn có, nhiệt độ đã giảm xuống, anh nhớ mặc thêm quần áo, tuyệt đối đừng bị cảm. Nếu anh bị cảm, Nhung Nhung sẽ lo lắng.”
Tin nhắn của cô bé này đến đúng lúc như vậy, thật giống như cô biết anh đang nghĩ tới cô.
Một tin nhắn rất dài, Quyền Nam Dương đọc một lần lại một lần, loáng thoáng như có thể thấy cô nhóc kia làm mặt quỷ với anh trong điện thoại.
“Cô bé ngốc, em cũng phải chăm sóc mình thật tốt, đừng khiến những người quan tâm em lo lắng.” Quyền Nam Dương nhanh chóng trả lời tin nhắn.
“Anh Liệt, em biết anh về nhà không thấy em, nhất định sẽ thất vọng. Em gửi bức ảnh, cho anh hôn đỡ thèm.” Rất nhanh, Quyền Nam Dương nhận được tin nhắn của Trần Nhạc Nhung, kèm theo một bức ảnh cô vừa tự chụp.
Anh không nhịn được đưa tay chỉ vào khuôn mặt trong bức ảnh trong điện thoại, bên môi mang theo ý cười nhợt nhạt. “Em đáng yêu như vậy, anh Liệt thật muốn một ngụm ăn luôn em.”
Những câu này, anh nghĩ trong lòng, không dám nói ra ngoài, vì bé con kia nhất định sẽ biết anh nói muốn ăn cô, cùng với cô nói ăn không giống nhua.
Rõ ràng cô và anh cùng ở trong một thành phố, hít thở cùng một bầu không khí, nhưng anh lại không có cách nào thấy cô.
Mới một ngày không gặp, anh liền bắt đầu nhớ cô, loại nhớ nhung này so với bất kì lần nào trước kia đều mãnh liệt hơn.
Lúc nghĩ đến cô, đầu ngón tay không khống chế được liền bấm số điện thoại của cô, gần như bấm ngay lập tức, Trần Nhạc Nhung liền nghe điện thoại, “Anh Liệt…”
Nghe được giọng cô, chỉ là nghe được giọng cô, Quyền Nam Dương liền cảm thấy trái tim trống rỗng được lấp đầy, “Nhung Nhung…”
“Anh Liệt, anh đang nhớ em đúng không? Không cho phép không thừa nhận, em biết, anh nhất định đang nhớ em.” Giọng Trần Nhạc Nhung vô cùng mềm, qua điện thoại truyền vào tai anh.
“Ừ, rất nhớ em.” Tối hôm qua cô ngủ lại đây, ở trong lòng anh, anh có thể chạm đến cô, có thể cảm nhận được hơi thở của cô.
“Anh Liệt…” Trần Nhạc Nhung khịt khịt mũi, “Thật ra em cũng rất nhớ anh, rất muốn anh ôm em một cái, rất muốn nghe giọng anh.”
“Nhung Nhung…”
“Anh Liệt…”
Bọn họ chỉ gọi tên đối phương, ai cũng không nói thêm câu nào, lẳng lẳng nghe hô hấp của đối phương cũng là một niềm hạnh lúc.
Rất lâu sau đó, Trần Nhạc Nhung phá vỡ trầm mặc, “Anh Liệt, sau này lúc anh nhớ em, chúng ta gọi video tán gẫu nhé.”
Hiện giờ không tiện gặp cô, có thể mỗi ngày qua video nhìn thấy cô cũng tốt.
“Được, tất cả đều nghe theo em.” Quyền Nam Dương nhẹ nhàng cười, rất nhiều lúc nhìn cô vui vẻ, anh cũng sẽ không tự chủ được mà vui vẻ.
“Anh Liệt, hôm nay thời gian không còn sớm nữa, chúng ta sớm nghỉ ngơi một chút đi, tối mai anh chờ em nhé.”
“Được.”
“Anh Liệt, ngủ ngon.”
“Nhung Nhung, ngủ ngon.”
Chúc ngủ ngon anh Liệt xong, Trần Nhạc Nhung mới cúp điện thoại, sau khi cúp điện thoại, cô còn áp sát điện thoại vào tai, giống như như vậy có thể nghe được tiếng anh.
Trong phòng, Trần Nhạc Nhung vui vẻ gọi điện thoại, cũng không biết ngoài cửa có người đứng nghe từ lâu, mãi đến khi cô cúp điện thoại, người đó mới rời khỏi.
/999
|