Lão sư! Buông tha tôi đi

Chương 157:Nhận được đồng ý

/258


Chương 157:Nhận được đồng ý

“Tiểu Liễm,nếu có quen bạn trai thì đưa đến đây để cha nhìn một chút,cha sẽ giúp con xem người đó!”

Hứa Định Biên thấy cô không nói lời nào liền cười mở miệng.

Hứa Lưu Liễm thu hồi tâm trạng của mình nhìn Hứa Định Biên do dự nói ra,

“Cha,thật ra thì. . . . . . người con nói. . . . . . chính là Lục Chu Việt. . . . . .”

Rốt cục có thể lấy dũng khí đối mặt một cửa ải có chút khó khăn,cho hắn một thân phận quang minh chánh đại.

Cô sau khi nói xong liền chăm chú nhìn vẻ mặt Hứa Định Biên,tim khẩn trương đến muốn nhảy ra cổ họng,mặc dù trong lòng cô mặc kệ Hứa Định Biên đồng ý hay không thì bọn họ cũng sẽ kiên trì chung một chỗ,nhưng thật ra sâu trong lòng hy vọng sẽ được Hứa Định Biên chúc phúc,dù sao ông cũng là người quan trọng trong cuộc đời cô.

Hứa Định Biên sắc mặt thay đổi một chút nhưng nhanh chóng giấu đi,mặc dù ông mơ hồ đoán được Lục Chu Việt,nhưng sau khi được chứng thực trong lòng nhất thời có chút khó chịu,dù sao ông thật sự không thích Lục Phương Đình,nhưng cũng không còn cách nào khác,trong mắt con bé chứa nồng đậm hy vọng để cho ông thân là phụ thân không đành lòng dập tắt,mỉm cười một chút nói,

“Người đàn ông này rất không tệ,hôm nào gọi hắn cùng nhau ăn một bữa cơm!”

Nói thật nếu không để ý Lục Phương Đình,người đàn ông Lục Chu Việt là một người rất ưu tú,ba mươi tuổi đã thành công có công ty kinh doanh của mình, nghe nói còn có công ty ở Mĩ Quốc.Ngoại hình cũng anh tuấn,là người yêu lý tưởng được đông đảo thiên kim Ôn Thành mơ ước.

Nghe nói đời sống tình cảm của hắn cũng hết sức đơn giản sạch sẻ,rất ít có chuyện xấu truyền ra,không giống những danh môn công tử khác,cuộc sống riêng hỗn loạn không chịu nổi,bạn gái ngày ngày đổi không ngừng đổi,những năm này ông không nghe nói qua hắn có bạn gái.

Ông đã ở một số trường hợp nhìn thấy hắn mấy lần,là một người biết tiết chế hữu lễ,mặc dù biết quan hệ giữa ông và Lục Phương Đình không tốt nhưng vẫn lễ phép chào hỏi với ông,hơn nữa ông cảm thấy trong mắt hắn lộ ra kiên nghị cùng cố chấp,ông cảm thấy hắn là loại người một khi quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi  ,cho nên đem con gái của mình giao ột người đàn ông như vậy,ông cũng yên tâm  .

Ông có đôi khi rất hoài nghi,Lục Phương Đình là một người hám lợi trong mắt tất cả đều là kim tiền cùng quyền thế,tại sao có thể sinh ra một đứa con trai ưu tú thế.

“Cha,cám ơn cha,cám ơn cha có thể không để ý thân phận của hắn rộng lượng chấp nhận hắn!”

Có được câu trả lời chắc chắn của cha,Hứa Lưu Liễm ngoại trừ nói thế …  mới có thể biểu đạt  vui sướng cùng lòng cảm kích của mình,

“Tiểu Liễm,mặc kệ tranh đấu đời trước ra sao,cũng không nên liên lụy đến đời sau các con!”

Mặc dù vừa nghĩ tới phải kết thân với người như Lục Phương Đình ông đã thấy nhức đầu,nhưng con gái mình thích,ông phải làm thế nào đây? Không thể làm gì khác hơn kiên trì đón nhận.

“Ừ. . . . . .”

Hứa Lưu Liễm gật đầu lia lịa,Hứa Định Biên lại hỏi,

“Cũng đã sắp tốt nghiệp,chuyện công việc con tính thế nào? Có trở về Ôn Thành không?”

Cô kéo khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc và  thỏa mãn,

“Cha,Chu Việt nói sẽ mở phòng làm việc cho con,để cho con là nhà thiết kế như mình thích!”

Hứa Định Biên rất cảm động,

“Hắn thật đúng có lòng,biết con thích công việc này, không tệ! Không tệ!”

Hắn liên tiếp nói nhiều từ không tệ, khiến cho Hứa Lưu Liễm  có chút ngượng ngùng, Hứa Định Biên thở dài,

“Tiểu Liễm,con cũng biết tâm nguyện lớn nhất đời này của bố thật ra chính là làm một kiến trúc sư,nhưng sinh không gặp thời,lúc đó chỉ phải tiếc nuối bỏ qua. Con hiện tại có Chu Việt cung cấp điều kiện tốt như vậy,nhất định phải làm thật tốt!”

“Ừ,còn nhất định dùng tấm lòng để làm !”

Cô nghiêm túc gật đầu,nhất định sẽ dùng tấm lòng để làm,cô sẽ không phụ khổ tâm của ông,không phụ kỳ vọng Hứa Định Biên dành cho cô. Sau đó cô lại cùng Hứa Định Biên hàn huyên một lát liền đứng dậy cáo từ,Hứa Định Biên bảo cô ở lại ăn cơm trưa,cô nghĩ tới sắc mặt Phương Tuệ cho nên cự tuyệt.

Cùng lúc đó ở Lục gia không khí hoàn toàn bất đồng.

Lục Chu Việt ngày thường thật ra ở trong căn hộ của mình,nhưng ngày hôm qua sau khi trở về thăm mẹ hắn nên ở lại đây,Lâm San Ni cũng đã trở lại, nghe nói cô đi một chuyến Châu Phi,tham quan một vòng trại tị nạn,sau khi trở về cả người cũng trở nên bình tĩnh rất nhiều.

Ngày hôm qua nhìn thấy hắn còn gọi hắn là anh,hắn sửng sốt một chút sau thoải mái cười,cô chịu gọi hắn như vậy,có phải đại biểu cô sẽ không yêu hắn nữa?

Hắn rời giường dọn dẹp xong đồ mình đi xuống lầu chuẩn bị rời đi,mấy ngày qua hắn rất bận rộn,vừa bận rộn đi tìm người quét dọn bố trí một chút ngôi nhà hai người,dù sao hắn đã thật lâu không có ở đó.

Còn phải bận rộn đi xem tình trạng sửa sang phòng làm việc của cô,bởi vì gần tới cuối năm,công nhân tu sửa đều nghĩ về nhà mừng năm mới,nhưng hắn đã ra giá tiền gấp mấy lần để bọn họ chịu tếp tục ở lại làm việc,tranh thủ làm xong trước năm,để năm sau cô có thể trực tiếp vào làm việc.

Lục Phương Đình mới vừa cho người sắp xếp quà tặng người ta đưa đến,đứng  trong phòng khách nhìn một  đống quà tặng mặt mày hớn hở,gần tới cuối năm,Lục Phương Đình lại thăng chức thị trưởng cho nên người đến tặng lễ  Lục gia nối liền không dứt,quả thực có thể hình dung đông như trẩy hội.

Lục Chu Việt trong mắt xẹt qua một tia chán ghét,nhìn Lục Phương Đình một cái liền tình rời đi,Lục Phương Đình gọi hắn,

“Tối nay bọn họ mở một bữa tiệc ăn mừng cho bố,ăn mừng bố thăng lên chức thị trưởng,con đã trở về hãy cùng đi chứ!”

Mặc dù  đứa con trai này không có dựa theo ý nguyện của ông tham gia trường quân đội,nhưng hiện tại ở ngoài thương trường cũng phong sinh thủy khởi, để cho ông vô cùng có mặt mũi.

“Con có xã giao khác !”

Lục Chu Việt không quay đầu lại,trả lời đại một câu định tiếp tục rời đi.

Lục Phương Đình sắc mặt lập tức thay đổi,lớn tiếng trách cứ hắn,

“Xã giao gì so với cùng với bố tham dự tiệc họp mặt quan trọng hơn sao? Đây là chuyện quan trọng của người bố thân sinh,con là con trai ta,là cháu Lục gia chẳng lẽ không nên đi với bố sao?”

“Đó là chuyện của ông,là ‘ vinh quang ’ của ông không liên quan đến tôi!”

Lục Chu Việt không chút khách khí sặc hắn,thậm chí còn cố ý tăng thêm hai chữ vinh quang,vô cùng châm chọc ông,Lục Phương Đình tức đến mặt đỏ lên, hô hấp dồn dập,thét với người giúp việc bên cạnh,

“Đi lấy thuốc cho ta!”

Lục Chu Việt đứng nơi đó nhìn ông lấy một viên thuốc trong tay người giúp việc bỏ vào trong miệng nuốt vào,trong mắt xẹt qua một tia cảm xúc phức tạp,nếu hắn không phải biết thân thể Lục Phương Đình cần uống thuốc,hắn còn tưởng rằng người ông chỉ cần có mưu lợi là có thể sống sót .

Đổng Vân vẫn đứng ở cửa thang lầu thờ ơ lạnh nhạt,thấy Lục Phương Đình uống thuốc xong sau bà mới đi tới nói với Lục Chu Việt,tiểu Việt,con tối nay hãy đi với ông ấy!”

Bà quay đầu lại nhìn Lục Phương Đình,giọng nói hờ hững,

“Lục Phương Đình,đây là một lần cuối cùng tiểu Việt phối hợp chừa mặt mũi cho ông,sau này chuyện của ông,là nhục nhã cũng được,là vinh quang cũng được, cũng không liên quan đến chúng tôi!”

Lục Chu Việt nghe Đổng Vân nói vậy,cũng không còn nói gì nữa xoay người đi ra cửa,trong phòng khách yên lặng còn lại hai người Lục Phương Đình cùng Đổng Vân đứng giằng co,từ lúc nào một đôi vợ chồng từng ân ái biến thành người xa lạ.

Hứa Lưu Liễm từ nơi Hứa Định Biên ra ngoài liền khẩn cấp gọi điện cho Lục Chu Việt ,Lục Chu Việt lúc này mới từ trong nhà ra ngoài tâm trạng rất không tốt, sau khi biết người gọi đến là cô,lạnh lẻo trên mặt mới bị xua tan một chút,giọng nói dịu dàng đón điện thoại của cô.

Đều nói bách luyện cương cũng có thể hóa thành mềm dẻo, ý là nói tình hình này sao?

“Chào,nói cho anh biết một tin tức tốt!”

Trong giọng nói của cô tất cả đều mang theo vui và đắc ý,hắn nghe ra được chắc là có chuyện gì cao hứng,nếu không sao lại chào hắn,chuyện này trước nay thật chưa từng có nha.

Tâm trạng của hắn dễ bị cô lây nhiễm,vừa lái xe bên vừa nhìn thoáng qua mặt mình trong kiến chiếu hậu toàn là nụ cười,nhẹ giọng hỏi cô,

“Sao? Có tin tức tốt gì báo với anh?”

“Ghét!”

Cô nhỏ giọng giận mắng hắn một câu,

“Em hôm nay đã nói với cha chuyện chúng ta,anh đoán xem ông ấy phản ứng ra sao?”

Hắn không khỏi cúi đầu nở nụ cười,

“Xem phản ứng này của em anh còn phải đoán sao?”

Cô nhóc của hắn có đôi khi thật đáng yêu,nếu cô hiện tại ở trước mặt hắn hắn nhất định sẽ yêu thương vuốt mái tóc dài của cô bún vào trán của cô,cô có chút chán bản  vì bị đoán ra nhưng vẫn vui vẻ nói với hắn,

“Được rồi,được rồi,bố em đồng ý,còn nói anh là người không tệ!”

Hắn nghe những lời này bỗng nhiên trong lòng đau nhói,nghĩ lại Hứa Định Biên rộng lượng tha thứ,lại nghĩ đến Lục Phương Đình ích kỷ , hắn không khỏi đau lòng vì mình,trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi với cô,cúi đầu mở miệng nói xin lỗi,

“Lưu Liễm, thật xin lỗi. . . . . .”

/258

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status