Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 78: (15)

/125


Editor: Bắc Chỉ.

Như kẹo mạch nha quấy nhiễu Khương Nhuế nửa ngày, Lục Hành Chu hỏi: "Thần nghe nói cả ngày hôm nay nương nương chưa từng bước ra cửa cung, có chuyện gì không vui sao?"

"Ta mới một ngày không ra cửa, ngươi đã biết rõ ràng như thế, không biết trong cung này trừ bỏ Hàm Yên, còn có ai không phải là người của Lục công công?" Khương Nhuế liếc nhìn hắn.

Lục Hành Chu khẽ cười một tiếng, ôm cô xoa xoa, mới nói: "Lời này của nương nương sai rồi, những người đó là người của thần, nhưng hạ thần là của nương nương, xét đến cùng, đều vẫn là người của nương nương."

Khương Nhuế nhẹ giọng cười nhạo: "Mồm mép công công càng ngày càng trôi chảy."

Lục Hành Chu cười mà không nói, lại hỏi: "Không biết rốt cuộc vì sao nương nương không muốn ra cửa? Khi thần biết được, thực sự rất lo lắng."

"Chính ngươi làm chuyện tốt gì mà không nhớ rõ sao? Y như tiểu cẩu loạn gặm loạn cắn, ngươi không biết xấu hổ cắn ta, mặt mũi ta cũng không dày đến nỗi để lại dấu vết đi gặp người khác." Khương Nhuế không vui nói.

Lúc này Lục Hành Chu mới hiểu rõ nguyên nhân, nhìn kỹ, quả nhiên thấy giữa những sợi tóc rối tung lộ ra một chút da thịt, trên da thịt điểm vài vệt đỏ.

Nhìn thấy chứng cứ phạm tội của mình, hắn không những không thấy thẹn, ngược lại rất thỏa mãn tự đắc, tựa hồ như vậy có thể chứng minh người trong lòng thuộc về hắn.

"Được rồi." Khương Nhuế đẩy hắn một phen, "Trước nhắc nhở công công một câu, tối nay nếu muốn lưu lại, thì an phận một chút, nếu làm ầm ĩ lên, đừng trách ta không lưu tình, ta không ngại nửa đêm đánh ngươi đuổi ra đâu."

Lục Hành Chu bật cười, "Xin tuân theo lời nương nương nói."

Như thế mới an ổn qua một đêm dài, từ nay về sau liên tiếp rất nhiều ngày, Lục Hành Chu mỗi đêm đều đến, rạng sáng ngày kế liền rời đi.

Hắn hành tung bí ẩn, đến muộn đi sớm, trừ bỏ người hầu hạ trong tẩm cung của Khương Nhuế, tạm thời chưa bị người ngoài phát hiện qua.

Mấy ngày sau, vào buổi sáng, tẩu tử Tạ Thái hậu Lý thị lại vào biệt cung cầu kiến.

Khương Nhuế thấy nàng gặp lại mình lần nữa, biểu tình rõ ràng không giống như lần trước, liền biết người Tạ gia hẳn là đã biết được quan hệ giữa cô và Lục Hành Chu. Trên mặt cô không biểu lộ gì, vẫn tiếp kiến nàng như trước.

Ánh mắt Lý thị né tránh, nàng đối với vị chị chồng Thái Hậu này, vốn có vài phần kính sợ, hiện giờ biết được cô vì Tạ gia làm cái gì, lại có chút đồng tình. Nhưng từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của nữ giới nữ đức càng nói cho nàng biết, nữ tử nên một dạ đến già, nếu Thái Hậu nương nương và Lục Hành Chu tư tình bại lộ, chỉ sợ thanh danh nữ tử Tạ gia sẽ bị liên lụy, nàng chỉ sợ hai nữ nhi của mình vì vậy khó mà nói thân. (thân này chắc là khó lấy chồng?)

Trong lòng nàng nghĩ như vậy, trên mặt không tự chủ được biểu lộ ra vài phần, nàng còn chuyển lời Tạ gia lão thái gia tới nói, tuy không nói thẳng, nhưng trong tối ngoài sáng đều ám chỉ, chu toàn cho Khương Nhuế và Lục Hành Chu, tốt nhất có thể mượn việc đó mà bắt được nhược điểm của hắn, nội ứng ngoại hợp, nhất cử (1 lần hành động) đẩy ngã.

Thần sắc Khương Nhuế không thay đổi mà ứng phó, lúc sau Hàm Yên đưa Lý thị ra cung, khi trở về lại tức giận đến dậm chân.

"Nương nương, bọn họ, bọn họ sao có thể như vậy?"

Nàng (HY) cứ tưởng rằng tiết lộ sự kiện kia cho tạ phủ, chắc chắn bọn họ sẽ đau lòng cho nương nương nhà nàng, có lẽ còn nghĩ biện pháp trợ giúp nương nương thoát khỏi ma chưởng của Lục công công. Nhưng kết quả thì sao, những người này chỉ quan tâm thanh danh trong phủ có bị ảnh hưởng hay không, lại muốn nương nương khúc ý đón ý nói hùa, thậm chí làm gian tế, chẳng lẽ bọn họ không nghĩ tới, nếu việc này bại lộ, Lục công công sẽ đối xử thế nào với nương nương?

Hàm Yên rất mơ hồ. Nàng cho rằng người nên đối tốt với nương nương, lại không để nương nương ở trong lòng. Mà Lục công công nhìn đáng giận cực kỳ như thế, lại thiệt tình đối tốt với nương nương.

Khương Nhuế không thấy ngoài ý muốn chút nào, tạ phủ có thể đưa Tạ Thái hậu vào cung, đã chứng minh huyết mạch thân tình đến bao nhiêu cũng không bằng quyền thế phú quý tới mê người, huống hồ vào cung mười mấy năm, mỗi năm mới thấy mặt vài lần, mỗi lần gặp mặt còn cách rất xa, bao nhiêu tình cảm cũng dần phai nhạt.

Nếu không nói chuyện tình cảm, vậy chỉ còn lợi ích đáng nói.

Tạ đại học sĩ sở dĩ sốt ruột đối phó Lục Hành Chu như thế, cô cũng có thể đoán được vài phần, gần đây, vì cái gọi là giúp đỡ chính nghĩa, càng quan trọng hơn đó là, hiện giờ người ngồi trên long ỷ là tiểu hoàng đế, là cháu ngoại trên danh nghĩa của lão. Nếu không có Lục Hành Chu, đế vương tuổi nhỏ như thế, lão thân là ông ngoại hoàng đế, đã có thể ôm được quyền thế, nhưng hiện giờ Tạ gia theo không kịp, có lẽ đến lúc ấy, Tạ gia sắp sửa trở thành dòng dõi phú quý đẳng cấp nhất kinh thành.

Ý nghĩ của người Tạ gia cũng là nhân chi thường tình*, Khương Nhuế cũng không cảm thấy nên chỉ trích bọn họ cái gì. Nhưng đồng dạng, cô không phải Tạ Thái hậu, sẽ không trở thành thanh kiếm trong tay bọn họ giúp họ vượt qua mọi chông gai.

*Nhân chi thường tình: thói thường của con người.

- -- Quảng Cáo---


/125

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status