Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 547: Nguy cơ của Thủy gia (2)

/795


"Nghe nói Thiên Huyễn huynh còn có tâm nguyện canh cánh trong lòng chưa được hoàn thành." Lăng Thần trầm ngâm, tự châm tự chước nói: "Nếu là như thế, trái lại ta có một biện pháp, có thể bảo trụ dương thọ của huynh ấy trong bảy ngày, thậm chí trong bảy ngày này, cũng không cảm thấy thống khổ chút nào. Việc này cần có sự đồng ý của muội."
"Biện pháp gì?" Thủy Thiên Nhu đại hỉ, giống như bắt được cây rơm cứu mạng, xoay người đứng dựng lên, nắm lấy hai tay của Lăng Thần, liên tục lay động: "Tỷ tỷ tốt, chỉ cần tỷ có thể cứu được tính mệnh của ca ca, muốn muội làm gì cũng được, trên dưới nhà muội nhất định sẽ không quên đại ân của tỷ tỷ."
Lăng Thần khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra một hồi bất đắc dĩ: "Thương thế như vậy, muốn bảo trụ tính mệnh, chỉ sợ đã là chuyện tuyệt không thể rồi! Bất quá, ta lại có thể dùng độc môn hàn băng chân khí trong cơ thể huynh ấy, sau đó lấy khí cực âm đóng băng vết thương do xương ngực bị gãy nát tạo thành. Làm như vậy có lợi ở chỗ chính là, huynh ấy sẽ không cảm thấy vết thương không còn đau đớn nữa, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì bảy ngày. Bảy ngày sau, chỗ bị thương sẽ triệt để trở thành thịt chết, lục phủ ngũ tạng sẽ đều bị phế. Lệnh huynh hẳn là phải chết... Làm như vậy, chỉ có thể giảm thiểu thống khổ trong bảy ngày có thể nói là khát uống rượu độc! Dụng độc trị chặt đầu!"
"Khát uống rượu đc! Dụng độc trị chặt đầu!" Thủy Thiên Nhu sợ hãi kêu lên, ngỡ ngàng buông lỏng hai tay Lăng Thần ra, lảo đảo lùi lại phía sau hai bước, không khỏi hoang mang lo sợ. Ý tứ của Lăng Thần rất rõ ràng, bảy ngày này có thể làm cho Thủy Thiên Huyễn không cảm thấy bất kỳ thống khổ nào, thế nhưng khi bảy ngày vừa chấm dứt, nội lực hàn băng mất đi hiệu lực, liền chết ngay tức khắc, không còn bất kỳ cách nào xoay chuyển!
Lăng Thần tiến lên một bước, thanh âm có chút gấp gáp: "Nhu muội muội, lúc này chỉ sợ muội không thể do dự, thương thế của lệnh huynh không thể kéo dài, tính mệnh chỉ sợ còn trong khoảnh khắc này thôi. Chẳng lẽ, muội tình nguyện nhìn lệnh huynh bởi vì thống khổ mà chết ngay trước mặt muội sao? Tình hình lúc này đã rất nguy cấp, toàn bộ đều dựa vào một hơi chân khí lúc trước Lăng Trì đưa vào trong cơ thể huynh ấy, nhờ thế huynh ấy mới có thể duy trì một tia sinh cơ cuối cùng. Nếu muội quyết định chậm một chút, sợ rằng ngay cả bảy ngày cũng..."
"Nếu không như thế, thì ngay cả bảy ngày tới cũng không thể chịu đựng nổi sao?" Thủy Thiên Nhu nhu nhược ngẩng đầu, nước mắt như mưa nhìn Lăng Thần.
Lăng Thần thở dài, không nói gì, gật đầu: "Không chỉ là bảy ngày, thậm chí ngay cả buổi tối hôm nay cũng không chắc đã vượt qua được..."
Thủy Thiên Nhu nhất thời giật mình, sững sờ đứng chôn chân hồi lâu, rốt cục mới hồi phục tinh thần. Khí tức Thủy Thiên Huyễn quả thực càng ngày càng yếu. Thủy Thiên Nhu nhìn thoáng qua ca ca, cấp tốc quay đầu lại, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, cố sức hít một hơi, thấp giọng nói: "Vậy phiền Thần tỷ." Nói xong những lời này, tựa như toàn thân bị rút sạch sức lực, chỉ cảm thấy một trận hoảng hốt.
Bảy ngày! Thân sinh ca ca cùng mình lớn lên, chỉ còn lại bảy ngày cuối cùng! Cho dù có tính hết nước hết cái, cũng chỉ có tám mươi tư canh giờ! Thế này đủ sao? Thế này sao mà đủ được chứ?
Đợi thần trí Thủy Thiên Nhu thanh tỉnh lại, thì hô hấp của Thủy Thiên Huyễn bên kia dường như đã bình ổn hơn rất nhiều, trên mặt không còn vẻ thống khổ, thậm chí, còn có một tia thoải mái, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Nhưng ở gần hắn, lại lập tức cảm thấy một luồng lạnh lẽo thấu xương! Nhất là ở trên ngực hắn, lại càng giống như một khối huyền băng đã tồn tại vạn năm! Nhưng hô hấp đã ổn định, sâu hơn, tiếng tim đập cũng có lực hơn. Quả thật Hàn Băng Thần Công của Lăng Thần đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa!
Thủy Thiên Nhu nhìn Lăng Thần, ánh mắt lộ ra thần sắc thăm dò.
Vẻ mặt Lăng Thần mệt mỏi uể oải, công lực phát ra gần như đã đạt đến mức cực hạn, quả thực làm cho nàng cảm thấy không thể chịu nổi nữa, trầm mặc gật đầu với Thủy Thiên Nhu, bắt đầu khẩn trưởng điều tức.
Một bóng người chợt lóe lên, Lăng Trì đi vào cửa. Lăng Thần mở mắt, lẳng lẳng hỏi: "Tìm được rồi sao?"
Lăng Trì lắc đầu, thần sắc có chút uể oải: "Ba người bọn Thủy Thiên Hải, hẳn là bị sáu vị trưởng lão Thủy gia giấu ở nơi nào đó. Tuy rằng vẫn chưa tìm được, nhưng ta đã đoán trước rồi, khẳng định chưa thể đi ra khỏi đại viện tử này. Nơi này dù sao cũng không phải địa phương của họ. Ngoại trừ nơi đây, họ không còn chỗ nào để giấu người nữa! Nơi đây cũng đang là nơi có nhiều người Thủy gia nhất, là nơi có thực lực mạnh nhất."
Đôi mi thanh tú của Lăng Thần giương lên, mỉm cười nói: "Ngoại trừ nơi này tạm thời tính là của bọn họ, các địa phương khác chỉ sợ bọn họ cũng không có gan đi tới."
"Đúng, huynh đệ ở bên ngoài, quả thực cũng không có ai phát hiện ba người bọn chúng đi ra." Lăng Trì khẽ nở nụ cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Thủy Thiên Nhu ở bên cạnh nghe hai người đối thoại, khuôn mặt tươi cười sớm đã trở nên trắng bệch! Nàng thực sự không thể ngờ rằng, mấy trưởng lão lúc trước vẫn còn nói: "bàn bạc kỹ càng", lại có thể che trở cho ba người kia. Tuy biết rõ rằng mấy vị trưởng lão sớm đã cấu kết với ba huynh đệ bọn chúng, trong lòng cũng đã có chuẩn bị, nhưng lúc này chân chính nghe được những lời như thế, vẫn tức giận đến mức gần như không thể thở nổi.
Bây giờ phải làm sao đây?mạnh mẽ lao tới tìm ba người tính sổ, thứ nhất đối phương người đông thế mạnh, võ công mấy trưởng lão tuyệt không kém mình. Một thân một mình chẳng thể làm nên chuyện, chắc chắn sẽ không phải đối thủ của họ; hơn nữa, thân là Thủy gia chi nữ, chẳng lẽ hôm nay mình thực sự sẽ xuất thủ với người trong gia tộc mình hay sao?
Thấy sắc mặt Thủy Thiên Nhu trắng bệch, Lăng Thần thầm thở dài một tiếng. Thủy Thiên Nhu lúc này, tuy rằng đối với gia tộc đã hoàn toàn thất vọng, nhưng tư tưởng, quan niệm từ nhỏ đến lớn mười mấy năm thâm căn cố đế trong lúc nhất thời khó mà thay đổi được. Lăng Thần tin tưởng, nếu chính mình gặp phải loại tình huống này, người thụ thương nếu là Lăng Kiếm hoặc là bất kỳ người nào trong Ngũ Tiểu, sợ rằng trước tiên sẽ đi báo thù, tuyệt không có bất kỳ do dự nào!
Cừu nhân không chết, cừu chưa báo sao có thể ngừng tay! Nhưng Thủy Thiên Nhu lúc này cho dù đã tức giận đến cực điểm, nhưng sau khi nghe nói gia tộc quấy rối, ý nghĩ trước tiên, vẫn theo quán tính nghĩ tới lợi ích của gia tộc.
Tuy rằng Thủy Thiên Nhu đã quyết định phải giết ba người Thủy Thiên Hồ, nhưng nếu lại tiếp tục nhìn trước ngó sau như thế, không chỉ nói báo thù cho Thủy Thiên Huyễn, sợ rằng ngay cả chính nàng ta cũng sẽ mắc vào trong đó.
"Gia tộc là cái gì?" Lăng Thần thấp giọng nói, tựa hồ đang nói một mình, không phải để cho bất kỳ kẻ nào khác nghe thấy. Nhưng trong phòng, một mảnh tĩnh lặng, tự nhiên sẽ vang lên thanh âm réo rắt của nàng: "Ta nhớ kỹ công tử đã từng nói, gia tộc, là cái gì? Công tử nói, gia tộc, chính là một đám người đủ giống nhau hoặc là cùng huyết mạch, vì một mục tiêu chung mà họp nhau lại, vì chính tương lai của mình mà dốc sức, thì mới gọi là gia tộc. Công tử còn nói, nếu người trong một gia tộc tràn ngập những mâu thuẫn với nhau, tràn ngập những đấu đá vì lợi ích, đến lúc đó, đã không còn là gia tộc, mà chỉ có thể xem như là một đám cát mà thôi! Bởi vì giữa bọn họ đã có mâu thuẫn, so với một đám thế lực trong giang hồ cũng không bằng! Mà một khi đã đến mức ấy, vô luận gia tộc đã từng huy hoàng cỡ nào, nó cũng đã bước trên đoạn đường cuối cùng."
"
Công tử đã từng nói rằng, hiện nay, gia tộc chân chính chỉ có ba nhà; một là Ngọc gia, hai là Lăng gia, ba là Bắc Minh thế gia. Đơn giản là vì ba gia tộc này, quyền lực tuyệt đối nằm trong tay gia chủ! Còn các gia tộc khác như Đông Phương, Tây Môn, Tiêu gia... Mỗi một gia tộc đều có ẩn hoạn rất lớn, ngoài mặt trong lòng đều không hợp nhau, đã không xứng gọi là gia tộc! Trong đó, bao gồm cả Thủy gia các người, đã từng là Thủy gia huy hoàng
"Tình hình đã đến mức này rồi, chỉ có hai biện pháp mới có thể giải quyết, thứ nhất, gia tộc suy tàn, sụp đổ, trở thành cúc vàng ngày trước; hoặc có lẽ là, bên trong gia tộc xuất hiện một nhân vật thiên tài kinh thải tuyệt diễm, lấy thủ đoạn lôi đình chấn chỉnh cả gia tộc, thừa nhận thống khổ trị độc từ trong xương cốt, cần giết phải giết, cần vứt bỏ phải vứt bỏ, sau đó lại nhờ sự che trở của một quốc gia hoặc giả một thế lực cường đại hơn bảo trụ chính mình, trải qua một đoạn thời gian tương đối dài để khôi phục nguyên khí, một lần nữa quật khởi. Ngoại trừ hai con đường này ra, không còn đường thứ ba."
"
Tình hình của Thủy gia các người đến Thừa Thiên này, trong khoảnh khắc sau khi xem xét, công tử chỉ nói một câu." Lăng Thần ngửa mặt trông lên, ánh mắt đột nhiên như thiểm điện nhìn về phía Thủy Thiên Nhu: "Công tử nói, Thủy gia đã xong rồi!"
Thủy Thiên Nhu lẳng lặng nghe, thần sắc không ngừng biến ảo, thần tình vô cùng phức tạp.
"
Hôm nay Thủy gia đã đến mức nô tài khinh chủ, hơn nữa loại tình huống này còn đang không ngừng trở nên xấu hơn. Lệnh tôn Thủy Mạn Không tuy rằng xem như là tài hùng đại lược, nhưng bị đệ nhất trưởng lão Thủy Vô Ba quản chế; Thủy Vô Ba mặc dù võ công cao, nhưng cách đối nhân xử thế cho thấy hắn là một kẻ ngu si. Mặc dù hết lần này đến lần khác hắn tác oai tác quái đều là vì muốn tốt cho gia tộc, đối với gia tộc tuyệt không hai lòng. Một người như vậy, cao thủ tuyệt đỉnh là thế, không ngờ luôn luôn bị đối thủ của lệnh tôn lợi dụng. Cục diện của Thủy gia, chỉ cần giết chết Thủy Vô Ba, tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng, nhưng lệnh tôn lại luyến tiếc. Bởi vì ông ấy cũng biết, Thủy Vô Ba là người trung tâm với gia tộc, tuyệt không có một tia ác ý!"
"
Thật lâu như vậy cho đến hôm nay, Thủy gia sớm đã ngập trong nguy cơ! Ngay cả hiện tại lệnh tôn thật sự bỏ được Thủy Vô Ba kia, nhưng cũng không thể thay đổi đại cục được nữa. Thủy gia đã rơi vào tình thế nguy kịch hết cách cứu vãn, không thuốc nào có thể chữa nổi! Cho dù có bình định được nội loạn, nhưng việc này vẫn như cũ ảnh hưởng quá lớn, sau này thế lực tối đa cũng chỉ có thể là một gia tộc nhị lưu, thậm chí còn kém hơn nữa, nhưng như thế cũng đã là không tệ rồi." Lăng Thần thở dài: "Một gia tộc đương thời quật khởi, từ đầu đến cuối phải dựa vào sự nỗ lực đồng cam cộng khổ của tất cả mọi người trong gia tộc. Một thiên tài võ học hoặc là cao thủ tuyệt thế cố nhiên trọng yếu, nhưng nếu quá coi trọng họ, lại chỉ sẽ có hại, tuyệt không có nửa điểm lợi ích!
"Lúc cần bỏ thì không bỏ, lúc cần đứt thì không chặt, lúc cần giết thì không giết; hiện tại đã tới thời khắc nghiêm trọng nhất, nhưng lại vẫn do dự, lại không biết hoàn cảnh đã thay đổi từ lâu, không có phương pháp xoay chuyển cục diện! Thủy gia đã được định sẵn trở thành một đoạn lịch sử rồi, cho dù có ngàn năm huy hoàng thì đã sao, chẳng mấy chốc cũng chỉ là hoa cúc năm xưa mà thôi!"
Trong những đoạn lời nói của Lăng Thần, tựa như chôn dấu vô số kế sách, ám chỉ, với Thủy Thiên Nhu mà nói giống như sóng to gió lớn! Nhưng thần sắc Lăng Thần lại tự nhiên thẳng thắn vô tư, cứ như thế dứt khoát nói ra. Muốn xem Thủy Thiên Nhu rốt cuộc có thể lĩnh hội được bao nhiêu.
Sắc mặt Thủy Thiên Nhu nặng nề, không biết đang nghĩ cái gì, khóe miệng dần dần nhếch lên, thần quang trong mắt bắn ra sắc bén, tựa như đã hạ quyết tâm nào đó.
Quyển 6

/795

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status