Lang Thang Trong Trái Tim Anh

Chương 4

/36


Một đêm trằn trọc không yên giấc, ngày hôm sau thức dậy, Nguyên Phi Ngư chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, chân nhẹ bẫng như gió lướt, cơ hồ trọng lượng toàn bộ cơ thể đều tập trung cả trên đỉnh đầu, ngay đến việc ăn sáng cũng lóng ngóng mãi mới xong bữa.

Sáng nay Hiểu Bách không phải đi học, lại thêm đêm qua thức quá khuya, cho nên giờ còn chưa dậy, Nguyên Phi Ngư đ bữa sáng lại cho cậu, hơn nữa còn lưu lại mấy chữ trên giấy, dặn cậu đồ ăn sáng nhất định phải làm nóng trong lò vi sóng rồi mới được ăn, đi ra đến cửa, chợt nhìn thấy đôi giày th thao màu trắng của cậu còn dính bùn, ngay lập tức đi vào nhà tắm giặt sạch, rồi phơi trên sân thượng, sau đó lại lao về phòng bếp viết thêm một câu lên mảnh giấy, bảo cậu đi đôi giày thể thao khác đi học. Làm xong tất cả mọi thứ mới yên tâm ra khỏi nhà.

Không còn sớm nữa, vốn luống ca luống cuống, lại thêm phải chen chúc trên xe bus công cộng đông bất thường, đợi đến khi Nguyên Phi Ngư đến trung tâm thủy cung thì cũng cảm thấy sức lực toàn thân dường như bị rút sạch, cơ thể mềm nhũn, chỉ muốn nằm liệt trên đất.

Cũng như thường ngày cô vẫy tay đánh tiếng chào chị Trương ở khu cửa soát vé, Nguyên Phi Ngư day day huyệt thái dương, giơ tay đẩy cánh cửa thủy tinh trong suốt, nhưng chỉ một giây sau đó, cả cơ thể hoàn toàn căng cứng sững sờ đứng ở đó, bất động.

Ánh dương buổi bình minh vô cùng rạng rỡ, chiếu xuyên qua cánh cửa thủy tinh trong suốt phản chiếu ánh sáng làm từng đồ vật trong đại sảnh của thủy cung hiển hiện rõ rệt, bóng hình quen thuộc đứng bên cạnh áp phích quảng cáo cực lớn dán ở cửa soát vé, luồng sáng như di chuyển cùng động tác mở cửa của cô đột nhiên trở nên trong suốt và chói lòa, tôn lên bóng hình mặc bộ đồ tây đơn giản mà nhẹ nhàng càng trở nên tao nhã tuấn tú nổi trội giữa ánh sáng ban mai, nhuốm từng giọt sương của buổi sáng trong lành, tạo nên cảnh sắc huy hoàng chói lòa mà không ai có thể kháng cự được, chiếm đoạt từng dây thần kinh thị giác của Nguyên Phi Ngư. Con tim cũng không thể kiềm chế trở nên căng cứng, máu toàn thân cơ hồ đều xông thẳng lên đại não, đầu óc bắt đầu choáng váng, để bản thân mình ổn định, cô không thể không nhắm mắt lại rồi hít thở thật sâu, sau đó cúi đầu, tranh thủ khi đối phương còn chưa nhìn thấy mình, đi nhanh về phía phòng thay đồ.

“Phi Ngư, cô đến thật đúng lúc, lại đây một lát.”

Đã men theo góc tường mà đi rồi, cố ngụy trang mình trở thành người trong suốt, nhưng thế gian chẳng bao giờ chiều theo lòng người, cô đi chưa được mấy bước liền bị ánh mắt sắc nhọn của giám đốc nhìn thấy, hướng về phía cô chào hỏi từ rất xa.

Nguyên Phi Ngư bất đắc dĩ phải ngẩng đầu lên, nhìn về phía ấy, giám đốc đang nói chuyện gì đó với người kia, thần sắc có chút lo lắng, đầu mày thoáng cau chặt, bất giác nhìn khắp bốn phía, bộ dạng này giống như đang gặp chuyện khó khăn gì, còn người kia lại liếc nhìn về phía này, khóe miệng khẽ nhướng lên, con ngươi đen ánh trầm lặng u ám, nhưng vẻ trầm mặc mơ hồ đó khiến người khác không cách nào nhìn thấu được.

“Giám đốc…”

Cúi đầu lặng lẽ đi đến trước mặt giám đốc, Nguyên Phi Ngư miễn cưỡng nở một nụ cười, ánh nhìn nơi khóe mắt vô tình liếc đến người bên cạnh giám đốc, mặt đối mặt không hề có bất cứ ngăn cách trở ngại nào, khiến cô bất giác ôm chặt túi xách, lòng bàn tay đổ mồ hôi ướt nhẹp, con tim cũng bắt đầu loạn nhịp, cảm giác u buồn chợt ùa về khiến cô lo lắng không yên.

Nếu ngày hôm qua là mặt đối mặt qua mặt gương trong suốt đã khiến cô khó ngủ cả đêm, vậy thì tình cảnh lúc này, chính là đợi cô cầm con dao nhọn sắc, toàn bộ sự căng thẳng lúc này đều phó mặc cho nhịp đập của con tim gánh vác, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được mạch máu đang không ngừng chuyển động dưới lớp da, thịch, thịch, thịch, liên tục liên tục, không ngừng không nghỉ…

Không… không…

Không thể đến gần anh ấy…

Không thể…

Trong đại não như có giọng nói kháng nghị, nhưng cô hoàn toàn không hiểu là vì lý do gì, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, sắp đứng không vững nữa rồi.

“Phi Ngư, vị này là Quan Nhã Dương, bạn trai của cô Bạch hôm qua đến đây, bông tai của cô Bạch bị mất một bên, nghi ngờ là rơi trong thủy cung, cô đi thông báo cho những người khác, dừng mọi việc đang làm lại, giúp ngài Quan tìm kiếm…”. Trong lòng giám đốc đang nghĩ đến chuyện khác nên hoàn toàn không để tâm đến bộ dạng khác thường của Nguyên Phi Ngư, giọng nói có chút gấp gáp, vừa nói vừa nhìn đi nhìn lại đồng hồ trên tay, chân mày cau lại, “Cô Bạch vừa mới gọi điện thoại nói chiếc bông tai đó vô cùng quý giá, hơn nữa còn có mười lăm phút nữa là phải mở cửa thủy cung, hy vọng sẽ tìm thấy trước khi mở cửa thủy cung.”

Hóa ra là vì tìm bông tai, chẳng có liên quan gì đến cô cả, con tim rối bời trong chốc lát như nhảy vọt lên, cảm giác lo lắng dường như càng thêm dữ dội, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng không còn quá lo lắng như thế nữa, mà lại dần dần trào dâng cảm giác mất mát, cô bất giác ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải sắc màu thâm trầm tĩnh lặng trong mắt anh, những giằng xé phức tạp giữa cảm giác mất mát và bất ngờ đan xen trong lòng càng hiện lên rõ ràng, phải cố che giấu những điều này, khiến cô hoang mang vô cùng.

“Không cần phải phiền đến người khác đâu, chỉ cần cô Nguyên là đủ rồi.” Anhs mắt ấy cơ hồ chưa từng rời khỏi cô, Nguyên Phi Ngư đối diện với ánh nhìn chăm chú đó, khóe miệng khẽ nhướng cao, lộ ra nét cười lãnh đạm, “Nếu được.”

“Được thì đương nhiên là được, có điều nếu nhiều người tìm sẽ tìm được nhanh hơn…” Giám đốc nâng cánh tay, chỉ chỉ vào đồng hồ, thời gian không còn sớm nữa, “Ngài Quan cũng biết đấy, sau khi mở cửa thủy cung người ra người vào rất đông, lỡ như bị du khách nhặt được…”

Nguyên Phi Ngư vẫn nhớ bông tai mà Bạch Thục Quyên đeo hôm qua, có hình trái tim, trên mặt có nạm khảm hoa văn, vả lại còn là nhãn hiệu nổi tiếng, chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết giá trị của nó không hề tầm thường, lỡ bị du khách nhặt được, tám chín phần mười là không thể nào tìm lại, còn cơn thịnh nộ của cô Bạch Thục Quyên, giám đốc đã từng được trải nghiệm, một ngày chưa tìm thấy đồ mất, nhất định sẽ chạy đến trung tâm gây sự, đương nhiên cô hiểu giám đốc đang nghĩ đến điểm này mới do dự như vậy, hơn nữa cô không muốn đơn thương độc mã đối diện với Quan Nhã Dương, cho nên vội vã tiếp lời: “Đúng đấy, hay là tìm nhiều người đến giúp…”

“Không cần phiền phức như vậy.” Lời của Nguyên Phi Ngư còn chưa nói hết đã bị giọng điệu không cứng không mềm của Quan Nhã Dương cắt ngang, “Chưa chắc bông tai đã rơi ở đây, cô Nguyên đưa tôi qua những nơi mà hôm qua Thục Quyên đã đến, để tôi hoàn thành nghĩa vụ của một người bạn trai là được rồi,”

Hoàn thành nghĩa vụ của một người bạn trai… Câu nói này dường như đã từng nghe ở đâu đó.

Nguyên Phi Ngư chợt sững người.

Ở đâu đây?

Ánh mặt trời bên ngoài cửa chiếu vào trong sảnh, phản chiếu bóng người trên mặt đá hoa cương bóng loáng, tỏa ra luồng sáng chói mắt. Nguyên Phi Ngư nhìn xuống mặt sàn, bất giác híp mắt, một nơi nào đó đã chôn vùi bấy lâu trong đại não đang từng chút vỡ vụ, trào dâng nỗi đau thấu tâm can, lóe lên luồng sáng vừa lạ lẫm vừa thân quen.

Bóng người lay động không ngừng giữa luồng sáng đan xen hỗn tạp dần trở nên rõ ràng tĩnh lặng, là màn đêm tối đen như mực, những con đường xung quanh trường học tĩnh lặng dị thường, ánh đèn tựa như những ngôi sao nhấp nháy xếp dọc hai bên đường, tỏa ra luồng sáng trắng lạnh lẽo.

Cô gái trẻ đang vẫy tay nói tạm biệt với chàng trai có khuôn mặt tuấn tú thoáng chút bực bội, “Em học lặn những ba giờ đồng hồ, anh đứng một mình dưới ngọn đèn này cũng đợi em ba tiếng rồi, dù nói thế nào, ít ra cũng phải để anh tiễn em một đoạn chứ? Huống hồ bây giờ cũng mười một giờ rồi, tiểu thư à, em cũng nên suy nghĩ một chút về cảm giác của người bạn trai là anh, được không hả?”.

“Hả? Quan Nhã Dương, anh đang lo lắng cho em ư?”.

Cô gái rất không biết điều mỉm cười, ngoài ra còn giơ tay thoải mái vỗ vỗ lên gò má trắng nhợt của chàng trai, ánh mắt long lanh như thủy tinh híp lại thành một đường bé xíu dưới đèn đường, “Có điều, anh yên tâm, Hiểu Bách nói sẽ đến đón em rồi, em không phải đi một mình trên đường đâu, lần sau, lần sau, khi nào Hiểu Bách không đến đón em, anh sẽ đưa em về có được không? Xin lỗi nhé…”

Sắc mặt đối phương vốn chỉ thoáng giận vụt trở nên lạnh lùng, rồi khóe miệng nhướng cao, để lộ nụ cười khiến người ta lạnh người, trong giọng nói toát lên vẻ ngang ngược không thể kháng cự, “Gọi điện thoại bảo Hiểu Bách không phải đến nữa.” Nói xong, kéo tay cô gái đẩy vào chiếc xe màu trắng bạc đậu bên đường để ngăn cô bỏ chạy, rồi lập tức khóa cửa xe lại.

“Quan Nhã Dương, sao anh không biết điều như thế? Thả em ra, giờ Hiểu Bách đang trên đường đến rồi, anh bảo em biết nói với em ấy thế nào?”. Cô gái gắng sức đẩy cửa xe, lớn tiếng gào lên.

Chàng trai tỏ bộ dạng việc đương nhiên phải như thế, theo đó nhẹ nhàng ngồi vào ghế lái, nụ cười nhạt kéo dài trên khóe miệng, “Anh chỉ đang cố gắng hoàn thành nghĩa vụ của một người bạn trai mà thôi.”



“Cô Nguyên…”

Luồng sáng trắng tập trung tại một điểm, nhắc lại ký ức của Nguyên Phi Ngư, khi cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt trong hồi ức tuy vẫn tuấn tú và tao nhã như thế, nhưng đã không còn vẻ thanh xuân tươi trẻ của năm ấy nữa, chỉ còn lại nụ cười nhạt thân quen năm đó, hai tay anh theo thói quen thoải mái nhét vào túi quần tây, gật đầu đi về phía cô, bộ dạng ung dung tao nhã, lặp lại lần nữa:

“Cô Nguyên, mời!”.

“Hả…”

Nguyên Phi Ngư đã hoàn toàn định thần trở lại, mới nhận ra chẳng biết giám đốc đã rời đi từ lúc nào, dường như đã ngầm ưng thuận trước lời đề nghị của anh, đ một mình cô dẫn anh đi tìm chiếc bông tai không chắc còn tồn tại.

Cúi đầu đi về phía trước bên trái của Quan Nhã Dương, giả bộ dáo dác tìm kiếm khắp nơi, phía sau tựa hồ có một ánh mắt không rời khỏi cô, chẳng khác nào mũi nhọn đâm thẳng vào trái tim, khiến con tim cô thổn thức không yên.

Rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Rõ ràng đã qua lại với bạn gái mới, tại sao còn xuất hiện ở chỗ này?

Giả vờ không quen biết cô, tại sao lại chỉ định cô cùng đi tìm bông tai của Bạch Thục Quyên?

Là muốn báo thù cô ư?

Có lẽ, thời gian bốn năm thực sự dài đằng đẵng như thế, dài đến mức đã làm anh quên đi tất cả, chẳng còn nhớ đến cô nữa…

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua từng giây từng phút như thế, chưa có ai mở miệng nói gì.

Quan Nhã Dương lặng lẽ nối gót theo bước của Nguyên Phi Ngư, từ phía sau có thể thấy được góc nghiêng của cô, có lẽ cũng cho rằng lén nhìn trộm như thế không chừng cũng bị đối phương phát hiện, ánh mắt anh không chút kiêng dè. Cô vẫn như trước đây rất thích kiểu trang phục đơn giản, quần bò xước kết hợp với áo phông màu gạo, mái tóc khá dài búi sau gáy, hiện ra chiếc cổ trắng ngần thon dài, lộ rõ vẻ gầy gò, chiếc cằm nhọn nhìn từ góc nghiêng vẫn mang vẻ hài hòa như cũ, sắc mặt có chút nhợt nhạt, duy chỉ có đoi mắt vẫn lấp lánh sáng ngời, toát lên vẻ ngang bướng rất không tương xứng với cơ thể mềm yếu như vậy.

Chính là cô gái mềm yếu nhưng vô cùng ngang bướng đó đã khiến anh yêu lâu như thế, cũng hận lâu như vậy, cô có điểm gì tốt? Dù ngày này của bốn năm sau, anh vẫn không thể nào hiểu nổi.

Đúng vậy, đã bốn năm rồi.

Nụ cười nhạt cố tình vương trên khuôn mặt kia vụt chốc được thu lại, sắc đen láy trong đôi mắt anh đã trở nên thâm trầm nặng nề, tựa như vùng biển xa xôi mênh mông không cách nào chạm tới được.

Thời gian bốn năm quá dài, nhất là đối với một người luôn giữ mãi không buông mối hận thù mà nói, chính vì thời gian dài dằng dặc như vậy, hận thù cũng dần bị chôn vùi qua từng ngày, theo thời gian chẳng thể nào nhận ra được dáng vẻ ban đầu nữa.

Anh bắt đầu không xác định được, mục đích thực sự hôm nay đến đây là gì rồi, tuy không muốn thừa nhận, nhưng… có lẽ, đúng là chỉ vì muốn gặp cô.

Nghĩ đến đây, Quan Nhã Dương chợt cau mày, tựa như đang bực bội điều gì đó, nhưng bốn năm trời được hưởng nền giáo dục tiên tiến tốt đẹp ở nước ngoài đã tôi luyện cho anh khả năng tự kiềm chế rất tốt, cho nên tâm trạng thay đổi chỉ trong chớp mắt, thoáng chốc sau, anh lại nở nụ cười cực kỳ tao nhã, ngước mắt nhìn những loài sinh vật biển đang tung tăng bơi lội tự do tự tại trong hang ngầm dưới đáy bể nói, dường như không mang bất cứ tâm trạng nào: “Trong thế giới không có không khí, cũng có thể sinh tồn tự do tự tại như thế, đúng là cũng có lúc cũng thật ngưỡng mộ loài cá.”

Tâm trạng Nguyên Phi Ngư vốn bất ổn, nghe được lời đó của anh lại sững người, chợt không hiểu ý trong câu nói đó, khoảnh khắc chầm chậm xoay người lại, nhìn thấy anh nghiêng người, đối diện với mặt kính thủy tinh đã bị làn nước ánh lên thành màu xanh nhạt, con cá đuối dang hai chiếc vậy lớn bơi qua đỉnh đầu, mở rộng vây ngực như đôi cánh quạt qua quạt lại, cơ hồ muốn che đi tầm mắt của một người, giống như một con dơi cực lớn đang bay lượn giữa bầu trời xanh thẳm, còn bạn chỉ cần giơ một cánh tay ra là có thể chạm được đến trời cao mênh mông ấy.

Nụ cười của Quan Nhã Dương càng mở rộng, không kiềm chế được giơ tay ra muốn chạm vào cảnh tượng trước mắt, nhưng ngón tay chỉ chạm được đến mặt kính băng lạnh, đến khi định thần lại thì con cá đuối đã bơi đi xa.

Nụ cười giống hệt trong ký ức vụt biến mất, nhưng lại như đá quý lấp láng chói lòa, vượt qua thời mông muội, nhoi nhói trong mắt Nguyên Phi Ngư. Cô nghiêng đầu, nhìn sắc mặt trắng nhợt của mình phản chiếu trên mặt kính, giống như đang lầm rầm tụng niệm: “Cả đời bị trói buộc không thể rời khỏi làn nước, có lẽ cũng chính là loài cá đáng thương.”

“Vậy ư?”. Quan Nhã Dương nghiêng đầu nhìn cô, ngũ quan thanh tú, được phản chiếu trong luồng sáng lấp lánh của mặt nước, thấp thoáng anh lên vẻ xanh xao nhợt nhạt tựa như loài cá kia, lọt giữa luồng sáng ngơ ngẩn đó, dường như anh đã cho rằng cô đang đứng trước mặt đột nhiên biến thành cá, vụt chốc lặn xuống bể sâu. Cố gắng kiềm chế ý định giơ tay ra kéo cô vào lòng, Quan Nhã Dương thở dài hai tiếng, cúi đầu bước về phía trước, làm bộ tìm kiếm bông tai, sắc đen thẳm trong ánh mắt kia dường như nhuốm màu băng giá của nước biển, càng trở nên u ám sâu thẳm, “Có vẻ bông tai không rơi ở chỗ này rồi.”

“Hôm qua cô Bạch còn đến phòng làm việc của giám đốc và hành lang ngoài khu triển lãm địa cực, chi bằng…”. Tuy tốc độ thay đổi chủ đề câu chuyện không nhanh bằng anh, nhưng tiếng người bên ngoài ồn ào cũng khiến cô tỉnh lại, thời gian mở cửa thủy cung cũng đến rồi, chuyện bông tai cần phải nhanh chóng giải quyết mới được, hơn nữa một mình đơn độc đi cùng anh thế này, thực sự cô sợ bản thân mình sẽ nghẹt thở mất.

“Không cần đâu, tôi nghĩ có lẽ là không bị rơi trong thủy cung đâu, huống hồ cũng chẳng phải thứ gì quan trọng lắm.” Hai tay Quan Nhã Dương nhét túi quần, thái độ cũng trở nên thoải mái hơn chút, khóe miệng nhướng cao, treo một nụ cười nhạt cực kỳ tao nhã, “Nghĩa vụ chỉ cần đến đây thôi, tôi cũng không bận tâm đến kết quả lắm.”

“Vậy… sao?”. Ánh mắt Nguyên Phi Ngư chợt bừng sáng, cảm thấy nụ cười của anh có chút choáng ngợp, “Về báo cáo kết quả là không tìm được?”.

“Chẳng có kết quả nào không tốt cả, mua cái mới là được, chỉ cần giống hệt cái đó thôi, ai nhận ra được đó có phải là cái ban đầu hay không?”. Quan Nhã Dương cười nhạt, ngước mắt nhìn con sứa Turritopsis nutricula tựa như chiếc váy đang tung tăng bơi qua bên cạnh, cơ thể trong suốt co vào phồng ra, động tác đẹp mắt tựa như đang nhảy múa, “Cô Nguyên làm việc ở đây lâu chưa?”.

“Tính cả thời gian thực tập… cũng tròn ba năm rồi.”

Ánh mắt Nguyên Phi Ngư dường như đang muốn lẩn trốn, cơ hồ không biết nên trả lời anh như thế nào, bởi anh vốn là người rất đỗi thân thiết vô cùng quen thuộc, giờ lại trở nên xa lại đến đáng sợ, vả lại đã tỏ vẻ không bận tâm đến việc có tìm được chiếc bông tai kia hay không, vậy tại sao còn lôi kéo cô nói đến chủ đề này? Suy nghĩ rối loạn cứ quấn chặt quanh đầu, khiến miệng lưỡi vốn nhanh nhảu lưu loát của cô vụt trở nên ấp a ấp úng, “Sắp đến giờ mở cửa thủy cung rồi… chuyện kia…”.

“Còn tám phút nữa…”, Quan Nhã Dương nâng cổ tay lên, quét mắt nhìn qua chiếc đồng hồ đeo tay, vô tình hữu ý muốn giữ Nguyên Phi Ngư đang vội đi lại, “Yên tâm đi, tôi sẽ không để lỡ việc của cô đâu, huống hồ, tôi cũng có thể cũng phải mua vé, hoặc là bao toàn bộ.”

Rõ ràng, anh đang nói, anh à khách, thân làm nhân viên, cô không có tư cách để đuổi anh đi, trừ khi anh muốn đi.

Nguyên Phi Ngư trầm lặng giây lát, lo lắng không yên đứng im tại chỗ, chẳng biết nên làm gì, sự lo lắng khiến cơ thể toát mồ hôi, chỉ đứng mấy giây ngắn ngủi như thế, toàn bộ cơ thể đã bắt đầu thoáng run rẩy.

“Buổi biểu diễn dưới nước hôm qua rất đẹp, tôi nên cảm ơn cô.” Tĩnh lặng hồi lâu, Quan Nhã Dương cất lời phá tan bầu không khí gượng gạo này, bộ dạng vẫn như cũ cực kỳ thư thái, mang theo nụ cười nhạt không để lộ tâm trạng thật, “Kỹ thuật lặn của cô cực kỳ tinh xảo, không biết cô có thời gian dạy tôi không? Tôi muốn mời cô làm gia sư, học phí một giờ một vạn tệ.”

“Cái gì?”.

Nguyên Phi Ngư thộ người, mắt trợn tròn ngẩng đầu lên, nhưng nhìn thấy nét cười nhếch mép của đối phương, liền so vai.

“Nực cười.”

Nhưng không thể nào cười được.

Cuối cùng Nguyên Phi Ngư cũng không thể kiềm chế được nữa, siết chặt nắm đấm, nếu bảo lúc đầu cô còn chưa xác định được rõ ràng mục đích của Quan Nhã Dương đến đây tìm, nhưng lúc này cuối cùng cô đã hiểu, chuyện của bốn năm về trước đã khiến anh rất hận cô, anh muốn báo thù.

Nếu báo thù có thể xóa bỏ tất cả mọi quan hệ dây dưa giữa họ, vậy thì cứ báo thù đi, nhưng tại sao lại có dự cảm không lành? Dự cảm chuyện của bốn năm về trước sẽ tái diễn…

Sự lo lắng bất an mơ hồ trào dâng, mồ hôi hột túa đầy khắp trán, chỗ nguy hiểm nhất là dạ dày lại bắt đầu đau nhói từng hồi từng hồi, Nguyên Phi Ngư ấn mạnh vào bụng, ậm ừ hai tiếng, cố sức để giữ cho mình được ổn định, may mà lúc này tiếng loa thông báo mở cửa thủy cung vọng lại, cô như vừa được hưởng ân xá, vội vã buông một câu: “Tôi còn có việc phải làm, mong anh cứ tự nhiên.”, rồi phi như bay rời đi.

/36

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status