La Bàn Vận Mệnh

Q.7 - Chương 802 - Đổi Trắng Thay Đen

/965


Thời gian trôi qua, Dương Thiên Vấn một mực đứng ở ngoài, ra vẻ suy nghĩ, nhưng trên thực tế hắn đang quan sát tuyệt chiêu, át chủ bài của các Thần Hoàng này, đồng thời cũng từ trong đó đã học được một ít thứ hữu dụng. Trong nháy mắt nửa tháng trôi qua, các Thần Hoàng lần lượt thử qua, không ai có thể đột phá màn che chắn vô hình trước sơn động.

Đương nhiên, Dương Thiên Vấn nhận ra những Thần Hoàng này khẳng định còn ẩn giấu tuyệt kỹ. Những tuyệt kỹ này bình thường chỉ khi tới sinh mệnh thở hơi cuối cùng, dốc sức liều mạng cùng kẻ địch hoặc là át chủ bài đồng quy vu tận. Dưới tình huống này tuyệt đối không thể thi triển.

Mạnh Hiên Thần Hoàng thấy cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không tìm biện pháp nào, vì vậy mới nói: Không bằng chúng ta liên thủ xem sao? Không phải những Thần Hoàng này không muốn liên thủ, chỉ là bọn hắn đều cùng không nói ra mà thôi. Cửa ải cuối cùng này, ai có thể dựa vào thực lực cá nhân đột vào sơn động, vậy có thể bắt được thần vị, cho nên không người nào nguyện ý liên thủ.

Thế nhưng, một tháng sau, phương pháp có thể dùng đều dùng hết mà vẫn không có bất kỳ biện pháp nào.

Trong một tháng này Dương Thiên Vấn không tham dự hành động cùng những Thần Hoàng này mà hắn đang lẳng lẽ khôi phục pháp lực. Khi hắn dùng Tiểu Bạch thần ấn hấp thu cấm chế đã tiêu hao một phần ba tiên nguyên lực. Lượng tiên nguyên lực lớn này muốn khôi phục lại, không có nhiều thời gian thì hoàn toàn không đủ.

Hành động lúc này đây quan hệ đến thần vị của hai người, không phải do Dương Thiên Vấn không quan tâm, Dương Thiên Vấn phải cam đoan chính mình phải ở trạng thái hoàn toàn sung sức mới được.

Cho nên, một tháng này, Dương Thiên Vấn không có bất kỳ động tác nào, chỉ ở một bên ra vẻ suy nghĩ sâu xa, trên thực tế đang khôi phục pháp lực.

Mười hai vị Thần Hoàng liên thủ, trường hợp như vậy cũng không thấy nhiều. Đây là lần đầu tiên Dương Thiên Vấn nhìn thấy cảnh này, hắn tự nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm.

Chỉ thấy mười hai người đứng yên, mơ hồ mà hình thành một nửa vòng, đồng thời phóng ra lĩnh vực của mình, mười hai đạo lĩnh vực hữu hình mở ra, chậm rãi đan vào cùng một chỗ, viên kia tâm đúng là mười hai đạo lĩnh vực hoàn toàn dung hợp về sau mạnh nhất một chỗ.

Chư vị, chuẩn bị! La Sát Thần Hoàng chủ đạo, đem tâm chỗ vậy dung hợp làm một lực mười hai đạo lĩnh vực, hóa thành một chuôi gai nhọn.

Dương Thiên Vấn mắt thấy một màn này, trong lòng hơi có chút kinh ngạc. Thì ra thần nhân Thần giới liên thủ ngoại trừ dùng trận thế, còn có thể thông qua lĩnh vực dung hợp. So sánh hai điều này mà nói, trận thế có vẻ hơi cứng nhắc, mà dung hợp thông qua lĩnh vực này yêu cầu linh hoạt hơn rất nhiều!

Một đạo gai nhọn ẩn chứa lực mười hai loại lĩnh vực, hơn nữa mỗi một lực lĩnh vực đều là kết quả hội tụ toàn lực của cường giả cấp bậc Thần Hoàng. Lực công kích như vậy, nếu như Dương Thiên Vấn đón nhận một kích này vào chính diện, cho dù trên người hắn có phòng ngự chí bảo như Huyền Hoàng công đức kim liên, chỉ sợ cũng phải chết. Cho dù không chết, cũng bởi vì pháp lực toàn thân biến mất, mà hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, sợ ngay cả khí lực chạy trốn cũng sẽ không còn.

Đáng sợ, vô cùng đáng sợ! Dương Thiên Vấn nhớ kỹ một màn này. Ngày sau nếu như gặp gỡ hai Thần Hoàng trở lên dùng một chiêu này, trước tiên chạy trốn, tuyệt đối không thể chần chờ.

Gai nhọn bay ra, bay tới chính giữa cửa sơn động.

Vô thanh vô tức, không chút sợ hãi. Gai nhọn tựa hồ đụng chạm phải một vật gì đó đang tồn tại, chậm rãi tiêu mất trên không trung.

Lại đến! Lúc này đổi đại đao của lão phu . La Sát Thần Hoàng không nản chí, hét lớn một tiếng, lật tay chuôi Uy Vũ đại đao xuất hiện, chà xát khiến nó nhập vào chính giữa vòng tròn.

Rót lực đạo mười hai đạo lĩnh vực rót vào trong, đại đao phồng lớn lên gấp đôi.

Dương Thiên Vấn nhìn thanh đại đao này, trong lòng hắn thầm khen: “Đao! Luận phẩm cấp, đao này xếp vào hàng ngũ thiên linh bảo hạng nhất! So với thần khí cực phẩm Thần giới cao hơn nửa bậc.

Bắn! La Sát Thần Hoàng quát một tiếng, mười hai vị Thần Hoàng đồng tâm hiệp tâm, cùng chăm chú đẩy mạnh thần lực mạnh nhất.

Đại đao ở bên ngoài trăm mét, hóa thành một đạo tàn ảnh bắn về phía sơn động, thanh thế, uy năng, ùn ùn kéo đến, thay đổi bất ngờ.

Dương Thiên Vấn bó tay. Một kích này còn mạnh hơn so với vừa rồi một kích kia, bởi vì kia mượn bản thân lực lượng đại đao, uy lực tự nhiên càng mạnh hơn. Nếu như vừa rồi lực lĩnh vực biến ảo mà thành gai nhọn có thể làm cho Dương Thiên Vấn không chết cũng trọng thương, một kích này tuyệt đối là một kích nháy mắt giết!

Kết quả không có vượt quá suy tính của Dương Thiên Vấn, công kích thanh thế to lớn, hung ác vô cùng này vẫn không phát ra tác dụng. Đại đao sau khi lực lượng biến mất liền bị bắn ngược trở về.

Một đám Thần Hoàng cũng trợn mắt há hốc mồm. Trong lòng không khỏi xuất hiện cảm giác vô lực. Cửa ải cuối cùng, vô số năm cố gắng, chính là vì đến được cửa ải cuối cùng này, lúc này cửa ải cuối cùng đang ở trước mắt. Nhưng bọn hắn dù nhìn thấy bảo tàng phía trước, lại không thể đi vào lấy.

Làm sao bây giờ? Kim Quang Thần Hoàng phiền muộn mà hỏi, nguyên gốc khang nhiệt huyết, đầy bụng rò * điểm, hiện tại tất cả đều qua đi hầu như không còn. Nếu như không đúng trăm triệu năm đến truy cầu đang ở trước mắt, nếu như không phải không cam tâm buông tha cho, hắn đã sớm điên mất rồi.

“Đúng vậy. Làm sao bây giờ? Ba người Phong La Thần Hoàng, Thông Dương Thần Hoàng, Hắc Viêm Thần Hoàng tất cả đồng thanh lên tiếng

Đúng rồi, Vấn Thiên cư sĩ! Cư sĩ. Ngươi nhất định có biện pháp, đúng không? Kính Nguyệt thần hoàng nhìn về phía Dương Thiên Vấn.

Đang tiêu hóa một màn kia, Dương Thiên Vấn nghe thấy câu này, lập tức có phản ứng, trên mặt cười gượng gạo nói: Chư vị tiền bối, tuy rằng tại hạ có đôi chút tính toán nhưng cũng không phải vạn năng.

Đôi chút? trình độ ngươi như vậy mà gọi đôi chút, những lão gia hỏa chúng ta đây còn có sống hay không rồi hả? Một đám Thần Hoàng trong lòng trong lòng đã có cách (ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng đã có cách). Thủy Thiên Thần Hoàng phản bác cũng nịnh nọt nói: Cư sĩ có thể thoải mái liên tiếp phá ba cường đại cấm chế. Cấm chế này chắc chắn cũng không thắng được cư sĩ!

Dương Thiên Vấn cũng không trả lời, nhẹ nhàng lắc đầu.

Mạnh Hiên Thần Hoàng mở miệng hỏi: Cư sĩ, ngươi có biện pháp? Nếu có, cứ việc thử một lần.

Dương Thiên Vấn sau khi nghe xong, đứng dậy, đi đến trước sơn động, nói: Ta hết sức thử một lần, chỉ là tại hạ thật sự nhìn không ra thủ hộ ở trước mặt cửa động đến cùng có phải là cấm chế hay không. Dứt lời, Dương Thiên Vấn ném Tiểu Bạch thần ấn, khiến cho Tiểu Bạch thần ấn đi tới chỗ màn chướng vô hình này.

Kết quả Tiểu Bạch thần ấn bị ngăn lại, không thể tiếp tục đi tới.

Hấp! Dương Thiên Vấn quát một tiếng, vòng xoáy cỡ lớn hấp thu Thập cấp cấm chế lại xuất hiện.

Chúng thần hoàng vẻ mặt chờ mong mà nhìn hết thảy, trong lòng càng không ngừng mong mỏi Dương Thiên Vấn có thể một lần nữa bày ra kỳ tích.

Đáng tiếc, bọn họ nhất định thất vọng. Vòng xoáy đang không ngừng biến lớn, tuy nhiên lại không phát ra bất cứ tác dụng gì. Mười ngày trôi qua, vòng xoáy nhìn qua thanh thế to lớn, kỳ thật chính là biểu lộ lãng phí.

Dương Thiên Vấn bất đắc dĩ thu hồi Tiểu Bạch thần ấn, thở dài một tiếng bực bội nói: Quả nhiên không ngoài sở liệu. Cái này căn bản không phải là cấm chế!

Cái gì, không phải cấm chế? Đó là cái gì? Một đám Thần Hoàng nghi ngờ hỏi. Kỳ thật bọn họ cũng hoài nghi đây không phải cấm chế. Cấm chế, cho dù là Thập cấp cấm chế cũng không có khả năng khoa trương như thế. Hơn nữa căn cứ theo hiểu biết của bọn họ đối với cấm chế, tầng bình chướng vô hình này căn bản không phù hợp với công năng cấm chế. “Các vị tiền bối tu hành lâu ngày, kiến thức rộng rãi, các vị có biết lai lịch thứ này không? Dương Thiên Vấn bất đắc dĩ hỏi, đương nhiên là biểu hiện bề ngoài.

Dương Thiên Vấn nói xong, nhẹ nhàng mà vươn tay, chậm rãi đưa tới. Quả nhiên! Đi đến vị trí lúc Tiểu Bạch thần ấn bị ngăn lại, không bị bất kỳ trở ngại nào! Giống như một nghìn tám trăm năm trước, Dương Thiên Vấn không biểu hiện ra ngoài, mà biểu hiện như thể bị màn che chắn ngăn lại, cách không sờ lên, lại duỗi hai ngón tay, thăm dò, hơn nữa cũng dán mặt tới, làm như thể nơi đây thật sự có một tầng bình chướng vô hình.

Dương Thiên Vấn diễn quá thật, các Thần Hoàng không chút hoài nghi. Dù sao trước đó, bọn họ từng người đều tự mình thí nghiệm, nơi đây hoàn toàn chính xác tồn tại một tầng bình chướng vô hình, khiến cho công kích của bọn hắn cùng với các loại thủ đoạn đều không có tác dụng, không có khả năng tự bạo.

Bọn họ, ở sâu trong nội tâm đã tin tưởng vững chắc, chỗ đó tồn tại một đạo che chắn vô hình, cho nên không chút hoài nghi.

Hành động lần này của Dương Thiên Vấn, không chỉ là vì biểu hiện tầng bình chướng vô hình cũng hữu dụng đối với chính mình.

Chư vị, trong khoảng thời gian ngắn tại hạ cũng không nghĩ ra phương pháp phá giải. Dương Thiên Vấn quay người, giang hai tay thở dài. Chỉ là, ngay trong tích tắc Dương Thiên Vấn quay người, từ bóng dáng sau lưng chui ra một đạo hắc ảnh tiến nhập trong sơn động đen kịt, có sơn động đen kịt yểm hộ, lại thêm màn che chắn vô hình trước cửa động, một đám Thần Hoàng đều không phát hiện Dương Thiên Vấn đã ra tay, thân thể bên ngoài Dương Thiên Vấn đã xông vào sơn động.

Dương Thiên Vấn cưỡng ép đè cuồng hỉ trong lòng, mang trên mặt dáng vẻ phiền muộn với ảo não, một dáng vẻ bị đả kích nghiêm trọng.

Cư sĩ. Không cần để ý quá mức. Chúng ta còn thời gian, chúng ta còn thời gian chín năm. Dù lúc này đây không được, sau một nghìn tám trăm năm, chúng ta vẫn có thể ngóc đầu trở lại! sau khi La Sát Thần Hoàng tỉnh táo lại, liền khôi phục thần thái, vứt bỏ tất cả tâm tình bất lợi. Nhiều năm như vậy cũng đã chờ được, chẳng lẽ còn thiếu một nghìn tám trăm năm sao?

Dương Thiên Vấn nghe xong. Những lời này cho Dương Thiên Vấn rung động. Đúng là trong động có ba thần vị, đây là điều Dương Thiên Vấn đã sớm biết. Lúc này đây Dương Thiên Vấn vốn định dùng thủ đoạn đổi trắng thay đen, lấy được hai cái trong đó. Sau đó để lại một cái trong đó cho những Thần Hoàng này tranh đoạt, sau đó chính mình nhân cơ hội thoát thân, chiếm ba thần vị thành của mình! Người không vì mình, trời thù đất diệt! Thần vị chính là chờ người cơ duyên thâm hậu. Mình có thể không bị trở ngại mà thông qua bình chướng vô hình này, vậy đại biểu cho mình chính là người có duyên, dựa vào cái gì mà mang cơ duyên của mình cho người khác? Không có đạo lý! Ngươi sẽ mang ngân hàng của mình phân cho một đám người bình thường, có lẽ có thể coi như nửa bằng hữu sao? Không có khả năng, trừ phi tên kia có bệnh tâm thần.

Đã như vậy thì vì cái gì chính mình không lấy trước hai thần vị, lưu lại một, đặt trong động, sau đó một nghìn tám trăm năm, lại đến lấy nó!

Một nghìn tám trăm năm trước, khi chính mình tới La Sát đảo, chỉ là tu vi Thiên thần, tệ quá.

Mà hiện tại lại có tu vi đỉnh phong Thần vương, chỉ kém nửa bước tấn chức Thần Hoàng! Mà một nghìn tám trăm năm sau, chính mình mới có thể đột phá đến Thần Hoàng cấp, lúc đó có đủ trọng lượng lại xông vào trong La đảo, tìm người cầm giữ, quang minh chánh đại mà cướp lấy thần vị cuối cùng.

Chỉ là hết thảy đều là tưởng tượng mà thôi. Nếu như lúc này đây có cơ hội; Dương Thiên Vấn chắc sẽ không ngần ngại duy nhất một lần lấy đi tất cả thần vị.

Dương Thiên Vấn đã nghĩ thông suốt. Trước kia hắn vì ít xuất hiện, hơn nữa thực lực không đủ, chỉ có giao ra thứ nhất. Thần vị mới có thể hoàn toàn khiến bản thân mình có thể đứng thẳng, mà hiện tại cho dù hắn lấy đi tất cả thần vị, cho dù bị người hoài nghi, cũng không có chứng cớ. Ai dám coi ta làm cái gì nào? Lão Tử cũng không phải là đỉnh phong Thiên thần, có thể mặc người chà xát, xoay tròn bóp nghiến. Ta là Thần vương, đỉnh phong Thần vương, một Thần vương cũng từng hai lần giết Thần Hoàng, hơn nữa ta còn là trận đạo tông sư, đan đạo Thánh Sư. Thực lực ta có, thân phận ta cũng có!

Dương Thiên Vấn quay trở về, chọn một chỗ ngồi xuống, lên tiếng: Tiền bối nói rất đúng, tại hạ tâm cảnh tu vi vẫn có cần phải tu luyện. Không tệ, chúng ta hãy suy nghĩ một chút, không phải chúng ta còn rất nhiều thời gian sao?

Ha ha ha Hướng Thiên Thần Hoàng phá lên cười, đáp lại: Đúng vậy, thời gian, có rất nhiều, không cần phải gấp, từ từ sẽ đến. Chúng ta hiện tại chỉ cần cân nhắc biện pháp vượt qua cửa ải cuối cùng là được rồi. Một màn này khiến cho chúng thần hoàng đều học theo. Chỉ có như vậy mới hoàn toàn tập trung tất cả tinh thần để suy nghĩ với suy diễn, làm thế nào giải quyết vấn đề.

Tiếng động lớn ồn ào ở bình đài dần khôi phục yên tĩnh. Mười ba người ở đây đều ngồi xuống nhập định trầm tư nghĩ biện pháp.

Dương Thiên Vấn không trầm tư nghĩ biện pháp, bởi vì hắn không phải nghĩ biện pháp. Mà hắn chỉ khiến cho bản thể giả bộ như trạng thái nhập định, Nguyên Thần ý thức chuyển đổi đến hóa thân ở bên trong.

Động đen kịt cũng không phải là giả. Chỉ là từng đó hắc ám cũng không coi vào đâu, Dương Thiên Vấn cẩn thận tiến theo thông đạo trước sơn động, bảy lần quặt tám lần rẽ, suýt chút nữa khiến cho Dương Thiên Vấn chóng mặt. Ở trong này chỉ có một lối đi này, không xuất hiện đường rẽ, bằng không Dương Thiên Vấn đã có thể gặp bi kịch.

Tốc độ tiến lên của Dương Thiên Vấn không thể nói nhanh, nhưng cũng không phải quá chậm. Vì đảm bảo đạt được mục đích, Dương Thiên Vấn thủ sẵn một đóa đài sen màu vàng cẩn thận chú ý đến tình hình chung quanh.

Ba ngày trôi qua. Dương Thiên Vấn cũng không thể tin được. Ngọn núi này cũng không lớn, không ngờ một sơn động, lại có thể sâu như thế, đi ba ngày cũng còn chưa tới phần cuối.

Lại đi bốn ngày. Dương Thiên Vấn rốt cục chứng kiến hết, chẳng qua là nhìn thấy điểm cuối.

Dương Thiên Vấn tới chỗ nguồn sáng, đây là một cái động đất, phía dưới động truyền đến một cỗ ánh sáng. Thế nhưng từ trên nhìn xuống lại hoàn toàn không nhìn thấy cái gì hết.

Dương Thiên Vấn suy nghĩ một chút, thả người nhảy xuống. Thân ảnh này chính là Dương Thiên Vấn.

Động đất này lại là phần đầu một thông đạo. Với nhãn lực của Dương Thiên Vấn, hắn tự nhiên nhìn ra được, từ trong tích tắc nhảy vào động đất, thẳng đến hiện tại, tổng cộng dùng ba canh giờ.

Dương Thiên Vấn giương mắt đánh giá bốn phía, bầu trời nơi đây là một mảng nắng ráo sáng sủa, trời xanh mây trắng, chung quanh là một rừng đào. Hoa đào phấn hồng xinh đẹp phấp phới.

Rất hiển nhiên, đây là một không gian khác! Cũng không biết không gian chỗ này là loại không gian nào, là một trong số ít không gian trong vũ trụ này hay là do người đại thần thông dùng vô thượng thần thông tự hành mở một chỗ

.

Hắn lại cẩn thận quan sát, rừng đào này là một trận pháp, chỉ là rất thô thiển, Dương Thiên Vấn lập tức nhận thấy trận này chính là một loại mê tung trận mà thôi, đồng thời căn cứ xu thế Cửu Cung Bát Quái, hình thành nên trận này. Tuy rằng đã hiểu rõ trận pháp rừng đào này nhưng Dương Thiên Vấn cũng không lập tức hành động.

Huyền quang thuật! Trước tiên hắn xác định vị trí bản thân, sau đó lại nhìn xem bên cạnh nơi này có địa phương cổ quái gì hay không. Vận Mệnh Thiên Bàn nói trong sơn động có ba thần vị, vậy chắc chắn sẽ không có bốn cái!

Cho nên, nơi đây phải là vùng đất để đặt thần vị để, chẳng qua hắn cảm thấy kỳ quái. Thần vị là một đồ vật trọng yếu như vậy, vậy mà lại dùng loại trận pháp thô thiển này thủ hộ. Thế nhưng Dương Thiên Vấn cẩn thận suy nghĩ, tầng che chắn vô hình bên ngoài sơn động cũng đã đủ biến thái, chắc chắn cũng không cần thủ đoạn khác.

Trên cơ bản có thể điều này là sự thật, nơi đây tuyệt đối không phải rừng đào hình thành tự nhiên, Dương Thiên Vấn tuyệt đối không nhìn lầm! Nói cách khác, tất cả những thứ trước kia cùng thần vị ở nơi này đều là con người làm ra.

Dương Thiên Vấn hồ đồ rồi. Trong vũ trụ, còn có người nào đại thần thông có thể không coi thần vị vào trong mắt hay sao? Quái đản, vô cùng quái đản!

Thi triển Huyền quang thuật.

Chỉ thấy trong kính xuất hiện hình ảnh chỗ mình đang đứng, cùng với toàn bộ rừng đào, ở cách vị trí mình đang đứng 800m, có một trúc lầu màu xanh.

Dương Thiên Vấn muốn xâm nhập do thám biết rõ tình huống trong trúc lầu này. Huyền quang thuật không nhạy nữa. Đi tới, đương nhiên mục đích là trúc lầu cách đó 800m, thế nhưng cách di chuyển là bảy ngoặt tám lượn quanh, Dương Thiên Vấn không phải không muốn mạnh mẽ xông tới, nhưng muốn gì thì muốn hắn vẫn không nên gây thêm rắc rối. Hơn nữa rừng đào nhìn như đơn giản chẳng qua là mặt ngoài, nếu như mạnh mẽ xông tới, nhất định sẽ nảy sinh thay đổi không biết rõ, từ một Mê tung trận bình thường không thể bình thường hơn, biến thành một sát trận đáng sợ khủng bố, vậy phiền toái lớn. Hãy cứ thành thật một chút thì hơn.

Loại sự tình quỷ dị gì cũng có thể nảy sinh. Đây không phải khoác lác, thổi phồng. Dương Thiên Vấn tinh thông trận đạo. Loại biến trận này Dương Thiên Vấn hắn bố trí được. Trận pháp này như một cái bẫy, nhìn bề ngoài như che dấu một sát trận đáng sợ. Đây là một loại phương thức ứng dụng trận pháp mà thôi.

Bảy ngoặt tám lượn quanh mà đi. Nói tới nói lui, rốt cục vượt qua rừng đào. Đi tới trúc lầu thần bí nhìn thấy trong kính Huyền Quang.

Lại nói tiếp, trúc lầu này bị một vòng hàng rào vây lại. Phía trên, trái, phải đều có một khối bài dẹp.

Thế nhưng đằng trước khối bài dẹp này không có một cái chữ, hoàn toàn trống. Điều này làm cho Dương Thiên Vấn có vài phần nghi hoặc, nghĩ thầm chủ nhân trúc lầu này có ý tứ gì mà lại treo một biển bài trống rỗng thì làm được cái gì, vì cái gì mà không viết chữ?

Xin hỏi, có ai không? Tại hạ là Dương Thiên Vấn, cơ duyên tới đây, cầu kiến Trúc Lâu chủ. Dương Thiên Vấn khách khí hô to, cũng có không nổi lòng tham, xông thẳng vào trong viện.

Từng trận hồi âm, Dương Thiên Vấn cũng có không dùng lực kêu lên, bởi vì làm vậy là không lễ phép. Theo như suy đoán của Dương Thiên Vấn, chủ nhân trúc lầu này chính một đại thần thông, tự nhiên hắn không thể lỗ mãng ở chỗ này.

Một lát sau Dương Thiên Vấn gặp không thấy ai hồi âm, hô thêm vài lần thế nhưng kết quả vẫn như cũ.

Dương Thiên Vấn nghi hoặc trong lòng. Chẳng lẽ là chủ nhân không ở nhà? Hay là nơi đây đã sớm bị chủ vứt bỏ rồi hả? Không, không có khả năng không có ai, bởi vì cách mỗi một nghìn tám trăm năm, cấm chế , đồ vật trong La đảo này tất cả thay đổi. Cấm chế không bị phá vỡ thì còn, cấm chế bị phá vỡ đều bị đổi thành cấm chế khác, thiên tài địa bảo bị lấy đi cũng sẽ đổi thành một đám khác, tựa hồ vĩnh viễn cũng không hết vậy. Dương Thiên Vấn thông qua thủ đoạn đổi trắng thay đen đi tới đây, cho dù thân là đỉnh phong Thần Vương, cũng không dám khoe khoang ở chỗ này.

Chủ nhân nơi này có thể bố trí bảo địa trong La đảo, còn bố trí cấm chế ở trước cửa sơn động, bố trí một tầng bình chướng vô hình, ngăn cản kể cả La Sát Thần Hoàng trong mười hai vị Thần Hoàng liên thủ oanh kích, như thế nào có thể là một người bình thường?

/965

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status