La Bàn Vận Mệnh

Q.7 - Chương 616 - Ngượng Ngùng

/965


“Các vị làm sao vậy?” Dương Thiên Vấn mặt mỉm cười nhìn những Thiên Thần này, trên mặt lộ ra tươi cười mang thiện ý. Nếu không phải nhìn đứa nhỏ tội nghiệp xui xẻo kia trên tay hắn, thì Dương Thiên Vấn tuyệt đối sẽ trở thành là một người thành thật hòa ái dễ gần nhất. Nhưng với hành động của Dương Thiên Vấn giờ phút này, thì ở trong lòng người khác nụ cười trên mặt Dương Thiên Vấn cùng nụ cười của ác ma cũng không có gì khác nhau.

“Cái này, ngượng ngùng, cư sĩ, đây chỉ là hiểu lầm” Vị Thiên Thần đỉnh phong lúc đầu nhận ra thân phận của Dương Thiên Vấn mở miệng nói, hình như người này là người đứng đầu đội nhân mã này.

“Hiểu lầm?” Dương Thiên Vấn nụ cười trên mặt biến mất, tuy rằng cũng không có động tác gì khác.

Nhưng như vậy cũng đã cấp cho những người này áp lực tâm lý cường đại, dưới áp lực bức bách, có một vài người thậm chí một lần nữa xuất vũ khí, có động tác tùy thời ứng chiến.

Lúc này, chỉ thấy thân hình đội trưởng này nhoáng lên một cái, đối với một Thiên Thần thượng giai xuất ra vũ khí, mặt mang địch ý trực tiếp cho một cái tát, rống lớn nói: “Các ngươi làm cái gì vậy? Bổn tọa đã nói đây là hiểu lầm, ai kêu các ngươi đem vũ khí ra? Còn không mau thu hồi vũ khí và tránh đường?”

Cảnh tượng này làm cho Dương Thiên Vấn có chút chuẩn bị không kịp, bất quá ở ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc.

Những người khác cũng như bừng tỉnh chợt hiểu ra vậy, nhanh thu vũ khí lại. Người có chút thông minh, thậm chí trên khuôn mặt còn mang vẻ tươi cười lấy lòng, co rút đội ngũ lại rút lui về sau lưng mấy vị Thiên Thần đỉnh phong, không dám vây quanh Dương Thiên Vấn. Rất rõ ràng, Dương Thiên Vấn biểu hiện ra cho thấy thực lực của hắn đã tiếp cận tới Thần Vương, Thiên Thần đỉnh phong bình thường không thể so sánh được. Cái này giống như một người mới vào Thiên Thần đỉnh phong cùng một cao thủ đã ở cảnh giới Thiên Thần đỉnh phong chuyên tâm tu luyện vô số năm. Tuy rằng giữa bọn họ là cùng một cảnh giới, nhưng cũng dể dàng phân ra cao thấp.

“Hắc hắc...” Người bị Thiên Thần thượng giai giáo huấn liền phi thường nhu thuận, thức thời thu hồi vũ khí, trong nói lời dư thừa nào mà lập tức đi vào bên trong đám người.

Đám người tránh ra cho Dương Thiên Vấn một mảng đường lớn và trổng trải, thể hiện rõ không muốn làm khó với Dương Thiên Vấn.

Dương Thiên Vấn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng thấy khá hài lòng, quả nhiên không ngoài dự đoán, thế giới chính là như thế, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh sinh tồn, kẻ yếu thì không có quyền lên tiếng. Hoặc là ngoan ngoãn chịu đựng, hoặc là sẽ phải chết. Đây là pháp tắc sinh tồn ở thần giới.

“Cư sĩ, xin hãy thả vị thần hữu trong tay ngài, chúng ta sẽ không cản trở ngài, tất cả điều này đều là hiểu lầm mà thôi” Đội trưởng lĩnh đội khách khí nói.

“Hiểu lầm? Hừ, vớ vẩn!”

Những lời này không phải Dương Thiên Vấn nói, âm thanh từ một người khác đến, không phải là Dương Thiên Vấn cũng không phải là đội nhân mã này, mà là từ một bên thứ ba.

“Ồ, là Thân Thương thần hữu” Dương Thiên Vấn cười tủm tìm hô, đồng thời tay kia đem nhẫn trữ vật của vị Thiên Thần đỉnh phong bị khống chế kia quang minh chính đại tháo xuống, hơn nữa phi thường tự nhiên, thực giống như tất cả đều thuận lý thành chương vậy.

“Phốc..Đứa nhỏ xui xẻo trong tay Dương Thiên Vấn sắc mặt trắng bệch phun ra một búng máu. Nguyên bản là vì Dương Thiên Vấn lấy thần thông đem thần thức người này ở trên nhẫn hủy diệt đi làm cho tâm thần bị thương. Đương nhiên, Dương Thiên Vấn kịp thời đem đầu người này chuyển hướng đi để tránh bị làm dơ.

Thần thức của Dương Thiên Vấn chỉ tìm kiếm trong giới. Oa! số lượng Hồn Châu La Sát cũng không ít, chiếm khoảng 5% số lượng mà Dương Thiên Vấn có, đúng là không ít. Đương nhiên đây là tổng số lượng còn chất lượng thì không thể so sánh được.

Chẳng qua, một tên như vậy, hiển nhiên hắn không phải lão đại đội này, mà có thể có được số lượng Hồn Châu La Sát như thế thì không thể không nói, đây là một kỳ tích. Dương Thiên Vấn cũng không tin rằng trình độ tra tìm của người này so với Tiểu Bạch còn lợi hại hơn.

“Thiên Thương thần hữu, khéo như vậy sao?” Dương Thiên Vấn tươi cười không giảm hỏi.

“Không phải khéo, bọn họ là truy đuổi ta, không thể tưởng được lại bị cư sĩ ngài ngăn cản” Thiên Thương bất tri bất giác sử dụng kính ngữ, bởi vì hắn có thể cảm giác được pháp lực dao động trên người Dương Thiên Vấn, đã vượt qua Thiên Thần thượng giai. Trong lòng thầm nghĩ, thì ra Dương Thiên Vấn ẩn tàng thực lực, khó trách nhiều năm trước thoạt nhìn là Thiên Thần trung giai nhưng thực lực lợi hại kinh người.

Lúc này, Thiên Thương lại nhìn trong tay của Dương Thiên Vấn còn đang nắm một Thiên Thần đỉnh phong, đối với Dương Thiên Vấn thực lực sâu không lường được kia, lại càng thêm kính sợ, tuyệt đối tôn trọng đối với cường giả.

“Ngươi nói xem, sao lại như vậy?” Dương Thiên Vấn nghi hoặc hỏi.

“Là thể này” Thiên Thương trả lời, sau đó đem sự tình từ trước đến sau, một năm một mười nói ra.

Thì ra, bọn người này chính là thợ săn Hồn Châu, phương thức tìm Hồn Châu La Sát của bọn họ phi thường dã man, đơn giản là mưu tài hại mệnh. Những năm gần đây người bị độc thủ đến ngày càng nhiều, dần dần mọi người biết được tin tức đều rời khỏi Hải Thiên Nguyên, hoặc là qua lại ở phụ cận cửa lớn kết giới Hải Thiên Nguyên. Thợ săn Hồn Châu này cũng không dám quá mức to gan lớn mật, bọn họ chỉ nhắm tới những người đi đơn lẻ mà ra tay.

Thiên Thương cũng nhận được tin tức liền rút lui về hướng cửa lớn kết giới, nhưng không may lại gặp đội nhân mã này, hai bên triển khai truy kích. Không thể không nói Thiên Thương này có chút bản lĩnh, tránh được nhiều người truy kích như vậy. Lúc này nhìn thấy Dương Thiên Vấn đại phát thần uy thì đi ra.

“Ồ, thì ra là như thế” Dương Thiên Vấn gật gật đầu, tỏ vẻ đã rõ ràng.

Thần giới cũng không có pháp tắc gì đáng nói, nhưng cũng có một chút quy tắc. Bọn người kia rõ ràng đã phá hỏng quy tắc.

“Cư sĩ tuyệt đối không thể buông tha cho bọn họ. Theo ta được biết, dạng đội ngũ này cũng không chỉ có một đội bọn họ” Thiên Thương oán hận nói. Ngụ ý là muốn xử lý bọn họ, nếu không bọn họ sẽ tập trung nhân mã, quay lại chuyển đầu thương đối phó với ngươi thì sẽ càng thêm nguy hiểm cùng phiền toái.

Dương Thiên Vấn biết Thiên Thương muốn mượn lực lượng của mình để trừ bỏ những người này, khổ một lần sướng cả đời. Nhưng Dương Thiên Vấn cũng không sợ điều này, cũng không muốn trêu chọc tới một thế lực không biết.

Cho nên, Dương Thiên Vấn suy nghĩ một chút, quyết định không khai sát giới. Đó là quyết định tốt nhất.

“Các vị, ý kiến của vị thần hữu này, các người đã cũng nghe thấy, nên phản ứng như thế nào đây?” Dương Thiên Vấn mặt mang mỉm cười nhìn về phía một đoàn nhân mâ đối diện nói.

Đội trưởng đầu lĩnh đã âm thầm phát ra tín hiệu cầu viện, chẳng qua nước xa không cứu được lửa gần. Thực lực của Dương Thiên Vấn là ngay ở trước mắt, những người này cũng biết nếu Dương Thiên Vấn thực sự xuống tay độc ác giải quyết bọn họ, trừ bỏ chạy trốn ra, cứng đụng cứng, căn bản là giết hại nghiêng về một bên. Cho nên không thể không hạ thấp tư thể, ai cũng không muốn đi chịu chết.

“Cái này... cư sĩ ngài muốn thế nào?” Đội trưởng đầu lĩnh không thể không cúi đầu nhẹ giọng hỏi, thầm nghĩ, nếu điều kiện không hà khắc thì đáp ứng trước, nếu không chỉ có một đường chạy trốn.

Về phần đánh bừa? Biết thực lực của Dương Thiên Vấn, lại nhìn nhìn đứa nhỏ xui xẻo nắm ở trên tay người ta kia, lắc lắc đầu bỏ qua quyết định ngu xuẩn này đi.

Thiên Thương sửng sốt một lúc, nguyên bản muốn làm cho Dương Thiên Vấn động thủ, bởi vì hắn nhìn ra đức hạnh của Dương Thiên Vấn không xấu, hẳn là có cảm giác chính nghĩa.

Dương Thiên Vấn là người chính nghĩa chẳng qua cái chính nghĩa này lại không quá mạnh. Khi lợi ích của bản thân không gặp nguy hiểm thì ngẫu nhiên sẽ làm chuyện tốt, thỏa mãn một chút chính nghĩa là được, điều này cũng không thể làm cho Dương Thiên Vấn mất đi lý trí mà đi cứng đổi cứng với một thể lực không rõ? Ra mặt vì những thần nhân không quen biết kia, là vì thỏa mãn cảm giác chính nghĩa hư vô mờ mịt? Đó là việc chỉ có ngu ngốc mới đi làm.

Dựa vào cái gì? Ngươi là bố của ta hay là gia gia của ta? Không thân cũng chẳng quen, Dương Thiên Vấn cũng sẽ không ăn no rửng mỡ. Tin tưởng là sẽ không ai vì một hai người xa lạ mà đi chống đối với một tổ chức khủng bố?

“Ngượng ngùng, giữ lại một nửa La Sát Hồn Châu, các ngươi chạy lấy người, tiếp tục đi làm cái chức nghiệp có tiền đồ kia đi. Nếu không ta sẽ xử lý các ngươi, lấy đi toàn bộ” Dương Thiên Vấn là một người thực tế. Nói trắng ra là, Dương Thiên Vấn không có điều cố kỵ, nơi này là một cái vũ trụ khác, không ai đồng bào của mình. Nói trắng ra một chút, tất cả người trên thế giới này có chết hết, Dương Thiên Vấn cũng không có quan tâm đến, chỉ cần không xâm phạm đến lợi ích của bản thân Dương Thiên Vấn là được.

Thiên Thương sửng sốt, lập tức hiểu rõ ý của Dương Thiên Vấn, không mở miệng nói chuyện, ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ đợi kết quả, sau đó rời khỏi nơi này.

“Cái này...” Đám người có chút trì hoãn, bởi vì xác thực việc này cũng khó làm.

“Không đáp ứng sao?” Dương Thiên Vấn nói xong, một tay rảnh rỗi đưa ngang qua, mười cái đồ phổ quỷ dị khó lường xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn, không ngừng huyền chuyển, diễn biến địa thủy phong hỏa.

Chỉ cần không phải đầu đất thì đều có thể nhìn ra thủ đoạn này huyền diệu khó dò cỡ nào. Không khó có thể tưởng tượng, đây mới thực sự là đại thần thông, đại pháp lực. Hơn nữa, cái này cũng là thông điệp cuối cùng của Dương Thiên Vấn, nếu không cấp cho mặt mũi mà nói, không ai lường trước được hậu quả sẽ thế nào.

“Ta cũng có thể đem hắn hoàn chỉnh giao lại cho các ngươi” Dương Thiên Vấn giơ lên Thiên Thần đỉnh phong vẫn bị ngũ sắc thần quang vây khốn trên tay, ý tứ rất rõ ràng.

/965

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status